Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15. Thanh xuân này, thật may được trải qua cùng cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm vẫn chưa có khách ghé qua cửa tiệm, mọi thứ đều thu dọn vô cùng sạch sẽ, bên ngoài cánh cửa thủy tinh có hai cậu nhóc cao ráo mặc áo đồng phục trường Hải Hoa đang đứng khom lưng nhìn chằm chằm vào bên trong, dù chỉ trông thấy từ đằng sau nhưng có thể nhận thấy khí chất hai người đó quả thực rất nổi bật.

Một lúc lâu sau, cậu nhóc sở hữu làn da trắng đến phát sáng liền quay sang huých vai người còn lại, miệng nhỏ chu chu lên trông rất đáng yêu.

"Này, cậu không định mua thật đấy à?".

Châu Kha Vũ có đôi mắt biết nói rất linh động, lúc chuyên chú nhìn người khác liền có cảm giác nhu tình dịu dàng như nước.

Trong lúc Trương Gia Nguyên trò chuyện, anh liền nhìn cậu chăm chú đến quên cả chớp mắt, khiến cho cậu không dám nhìn thẳng, đành phải nghiêng góc mặt hướng tầm mắt lên trên đỉnh đầu anh một chút.

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của đối phương, Châu Kha Vũ loáng thoáng có ý cười, sau đó liền biết điều dời tầm nhìn sang chỗ khác, tránh cho cậu bạn lâm vào tình thế khó xử.

"Ừ, không đủ tiền, không mua nữa".

Trương Gia Nguyên hít một hơi thật sâu, tiêu rồi, vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.

Cậu bất an dịch người sang bên trái một chút, tâm tình như ngồi trên đống than, thở cũng không thở được. Một lúc lâu sau, cậu mới giả vờ cười tít mắt buông lời trêu chọc đối phương.

"Tiền thưởng của cậu nhiều lắm mà, lại tiêu vào mấy thứ bậy bạ rồi phải không?".

Đối phương không đáp lại, chỉ len lén thở dài một hơi, sau đó chầm chậm xoa xoa đầu nhỏ của cậu.

"Ừ, tôi lỡ mua một thứ quan trọng mất rồi, nên bây giờ chẳng còn lại bao nhiêu cả".

Trương Gia Nguyên hai mắt trợn ngược vì ngạc nhiên, quên mất bản thân đang ngượng ngùng xấu hổ mà quay phắt sang người bên cạnh mở lời chất vấn.

"Có thứ gì quan trọng hơn quả bóng rổ có chữ ký của thần tượng cậu cơ chứ?".

Châu Kha Vũ âm thầm cười khổ, ánh mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không trước mặt, dù chỉ là tùy tiện đứng đó cũng đẹp trai đến mức khiến cả người lẫn thần đều phải phẫn nộ.

"Đúng là quan trọng, nhưng không quan trọng bằng người ấy được".

Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua, tựa như ăn phải một miếng chanh nhúng đẫm nước giấm vậy.

*

Chớp mắt đã là một tuần sau đó, cậu nhóc sở hữu làn da trắng sứ đang ngồi ung dung rung đùi say sưa mút kem, tập trung ánh mắt vào bộ phim hoạt hình Spongebob trên màn hình lớn, bỗng nhiên phía cửa truyền đến tiếng động rất lớn.

Lúc đầu chỉ là một âm thanh giòn tan, sau một hồi không thấy phản ứng của người bên trong liền biến thành một chuỗi động tác dồn dập khiến người ta có chút kinh hãi mà giật mình hoảng hốt.

Trương Gia Nguyên lo lắng ghé vào mắt mèo ngấm ngầm quan sát, bên ngoài có mấy người mặc đồng phục cảnh sát đang đứng khoanh tay nhìn chằm chằm vào nhà cậu, một trong số đó còn giữ chặt chiếc xe đạp trông y hệt cái hàng ngày vẫn theo cậu tung tăng đến trường vậy.

Mở cửa trong tâm thế vô cùng hoang mang lẫn hoảng sợ, cậu nép vội vào một bên góc rụt rè lên tiếng, trong giọng nói vẫn chưa hết bàng hoàng run rẩy.

"Các chú có chuyện gì vậy ạ?".

Những người đó nhìn thấy nét mặt này của cậu liền vội vàng nở một nụ cười xòa để trấn an khiến cho bầu không khí bỗng chốc hiền hòa hơn hẳn.

Chú cảnh sát đang giữ chiếc xe đạp cũng nhẹ nhàng đẩy nó sang cho cậu, trong giọng nói lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy.

"Chúng tôi vừa bắt giữ được một nghi can ăn cắp vặt trong khu này cùng tang chứng vật chứng đầy đủ, hiện nay chúng tôi xin trao trả lại vật này cho chủ nhân của nó, mời cậu vui lòng xác nhận xem đây có phải là xe đạp của cậu hay không".

Trương Gia Nguyên nuốt nước bọt đánh ực một cái, cố nén lại cảm xúc vào sâu trong lòng, bình tĩnh hít một hơi thật dài để quan sát chiếc xe đạp vừa xa lạ vừa thân thuộc này.

Liếc thấy chiếc móc khóa hình ghi ta treo tòng teng ở trên thân xe, cậu đã chắc chắn đến bảy tám mươi phần trăm nó là của mình.

Đến khi thấy vết khắc chữ Nguyên (元) còn khá mới trên phần tay cầm, cậu đã dám chắc một trăm phần trăm đây là chiếc xe bị mất cắp của cậu.

Nhưng mà thế thì chiếc xe Châu Kha Vũ đưa cho cậu là ở đâu ra chứ, Trương Gia Nguyên không hiểu. Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, lúng túng gật đầu coi như xác nhận mọi chuyện.

Đám người đó liền nhanh chóng rời đi, nói là còn phải hoàn trả vật dụng cho người khác, bỏ mặc cậu đứng sững tại chỗ ngổn ngang với đống câu hỏi trong đầu nhỏ của mình.

Không đợi cậu suy nghĩ rõ ràng, Lâm Mặc sau khi được tặng cho chiếc xe đạp mới liền hất hất cằm tỏ vẻ hiểu rõ sự tình.

"Rõ ràng là lớp trưởng Châu đã dùng tiền thưởng mua một chiếc mới cho mày đó, có thế mà cũng phải nghĩ, ngốc chết đi được".

Lưu Chương ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà hoa tay múa chân phụ họa hết sức sinh động.

"Nhưng mà không phải ước mơ bao lâu nay của mày là quả bóng rổ đó sao lớp trưởng đại nhân?".

Châu Kha Vũ cười hớn hở, giả vờ liếc ra phía ngoài cửa sổ, thế nhưng lại cố ý nói thật lớn để người bên cạnh cũng phải nghe được.

"Thì lần sau đoạt giải nhất thêm lần nữa là được thôi mà".

Cặp đôi bàn dưới lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó liền không hẹn mà gặp cùng quay sang dùng ánh mắt kì thị nhất có thể để nhìn người bên trên, tay nhỏ cũng đồng loạt chĩa thẳng vào mặt người kia mà cao giọng tố cáo.

"Đúng là học thần muốn nói gì cũng được. Trương Gia Nguyên, cậu ngốc thật đấy à?".

Cậu không phải không nghĩ ra điều này, chỉ là không dám đối diện với sự thật mà thôi.

"Nhưng mà lúc đó cậu ấy có nói...".

Vừa vặn Châu Kha Vũ đang liếc nhìn sang hướng này, nghe thấy thế liền quay sang nhéo nhéo gò má non mềm của cậu.

"Tôi nói sao cơ?".

Trương Gia Nguyên mở to mắt, yên lặng cầm lấy chai nước của mình uống một hơi cạn sạch. Cậu ấy nói, bóng rổ có chữ ký thần tượng rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng người ấy được.

Thế nhưng lời này cậu chỉ dám giữ trong lòng, có đánh chết cũng quyết phải chôn nó cùng với mình, không dám thổ lộ với ai khác.

Cậu len lén ngước mắt lên nhìn, đúng lúc bắt gặp người ấy cũng đang quay sang hướng này, sau đó liền chầm chậm nhếch khóe môi vẽ nên một nét cười rất nhạt.

Trương Gia Nguyên liền cảm thấy ánh mắt đó giống như một hồ nước trong suốt, vậy mà cậu lại bị chìm đắm trong đó mãi không thoát ra được, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, gương mặt đẹp trai được xưng tụng vị trí số một trung học Hải Hoa này đúng quả thật là danh bất hư truyền.

*

Sáng nay Trương Gia Nguyên không nhanh không chậm cưỡi trên con chiến mã một đường đạp thẳng về phía hiệu sách gần nhà, vừa đi vừa huýt sáo lộ ra vẻ mặt vô cùng mỹ mãn.

Tuần trước điểm thi cuối kỳ vừa được công bố, lần này cậu tiến bộ rất lớn thăng gần tám mươi hạng, mẹ Trương vô cùng hài lòng trước kết quả này liền cười tít mắt đồng ý mở ví tiền đưa cho con trai tờ năm mươi tệ coi như phần thưởng khích lệ cho những nỗ lực vất vả của cậu.

Trương Gia Nguyên khấp khởi mừng thầm trong lòng, vậy là cậu có hi vọng mua được bộ màu nước mới ra của hãng ABC rồi, còn dư một ít, có thể ăn thêm một cây kem nữa, nhân sinh mãn nguyện đến thế là cùng.

Thế là nhân lúc ánh nắng còn chưa kịp gắt gao thiêu cháy đám lá cây đã bị bọn nhóc hàng xóm sớm vặt trụi lủi để chơi nấu đồ ăn. Trương Gia Nguyên đã hớn hở đạp xe bon bon về phía ước mơ của cậu, gặp ai cũng cười toe toét như đứa dở người.

Vừa mới dựng xe trước cửa tiệm, cậu liền liếc thấy Châu Kha Vũ đang ngồi hì hục với đống cốc sứ trắng và màu vẽ đủ loại, ông chú bên cạnh chăm chú nhìn anh không chớp mắt, thỉnh thoảng còn lấy quạt giấy trên tay phe phẩy vài cái.

Cậu cũng lười quan tâm đến vấn đề này liền đi thẳng vào bên trong hiệu sách, chạy ngay đến chỗ bộ cọ vẽ yêu thích mà sung sướng vuốt ve vài cái, thậm chí còn ôm vào trong lòng nâng niu như bảo vật một chút cũng không nỡ rời xa. Đến tận lúc mang ra bàn thanh toán, cậu vẫn cảm thấy mọi thứ không hề chân thực một chút nào.

Đem theo cảm giác lâng lâng như trôi lãng đãng tận chín tầng mây xa xăm kia, Trương Gia Nguyên chợt khựng lại khi thấy Châu Kha Vũ đang ngoắt tay vẫy gọi mình.

Cậu mơ mơ hồ hồ tiến lại gần, anh bèn dúi vào tay cậu một chiếc cốc sứ đã vẽ xong, sau đó liền chỉ ông chú bên cạnh, mỉm cười mở miệng.

"Chú ấy bảo tặng tôi một chiếc cốc để trả công, vậy nên cậu lấy nó đi này".

Cậu liền theo bản năng nhìn quay sang nhìn anh một cái, sau đó cụp đuôi mắt, lí nhí đáp lại.

"Nhưng đây là cốc của cậu cơ mà, tôi lấy thế này hình như không phải phép cho lắm?".

Anh đưa tay vỗ vỗ vai ra hiệu cho cậu ngồi xuống, sau đó cũng hạ trọng tâm ngồi xuống bên cạnh ôn tồn giải thích.

"Chiếc cốc này không giống những cái khác. Những cái khác chỉ có cảnh mưa thôi, chiếc này vẽ thêm hai người đang nắm tay nhau cùng che ô".

Sau đó liền không mạnh không nhẹ kéo tay cậu chỉ vào hình vẽ trên chiếc cốc, nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo của người bên cạnh liền bật cười thành tiếng.

"Cậu xem, tôi không nói dối mà, người sửa bức tranh của cậu là tôi đó".

Trương Gia Nguyên chẳng còn nhớ rõ hôm đó thời tiết ra sao nữa, chỉ nhớ đối phương mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, bình thường tuy là rất lạnh lùng khó gần khó tiếp cận, nhưng khi nhìn cậu nụ cười liền lộ ra một tia sủng nịnh cưng chiều.

Hơn nữa cậu cảm thấy trong lòng mình có hàng ngàn hàng vạn gốc hoa đang thi nhau nở rộ ngập đầy cả khoang phổi đến mức hô hấp cũng như đình trệ, vì bên trong tất cả đều là cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top