Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Sủng ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mừng sinh nhật cô gái nhỏ Kiều Loan, sanh thần khoái hoạt, năm sau sống tốt hơn năm trước, vậy là đủ rồi :">
-

-------------
Dạo này Trương Gia Nguyên được hưởng lợi mà đắc ý như gió xuân. Bài tập về nhà hoàn thành đầy đủ, đột ngột bị gọi tên trả lời câu hỏi cũng được bạn cùng bàn lén lút chỉ đáp án, cậu nghiễm nhiên trở thành học trò cưng thế hệ hai của Châu lão sư, không đắc ý mà được sao.

Đôi khi nghĩ lại điều này, cậu đều không nhịn được mà len lén cười thầm một chút, mọi thứ quả nhiên thuận lợi như trong dự kiến của cậu. Trương Gia Nguyên làm sao mà ngờ được mọi chuyện đều có nguyên nhân sâu xa phía đằng sau nó.

*

Sáu giờ tối, Châu Giai Kỳ mặc áo thun nhăn nhúm, xắn hết gấu quần thể thao lên, khoan khoái ngả lưng lên chiếc ghế sofa, đắp vài miếng dưa leo lên mắt dưỡng thần, tất vứt lên mặt bàn phía trước, miệng ngâm nga một giai điệu không rõ.

Châu Kha Vũ đi ngang qua bưng vội hai tô mì gà cay vào phòng bếp, quay sang trông thấy cảnh này liền có chút không biết phải diễn tả thế nào.

Ai mà biết được Châu lão sư được mệnh danh Diệp tuyệt sư thái xinh đẹp lạnh lùng vô địch thiên hạ, ánh mắt lúc nào cũng mang ba phần châm biếm bốn phần khinh bỉ bảy phần ghét bỏ người người kính sợ lúc ở nhà lại là bộ dạng buông thả hình tượng thế này cơ chứ.

Anh không kìm được một cái thở dài ngao ngán mà gọi bà chị họ hàng xa lắc xa lơ này ngồi vào bàn ăn.

"Chị họ, vào ăn mì thôi, sắp trương hết rồi đây này".

Châu Giai Kỳ liền lật đật gỡ dưa leo trên mặt xuống cho vào miệng nhai rôm rốp, sau đó nhanh chóng đeo dép lê loẹt xoẹt đi vào gian phòng trong.

Vừa tới nơi liền không màng hình tượng nhấc hai chân lên ghế hút mì sồn sột, búi tóc phía trên cũng nhấp nhô theo từng cử động của chủ nhân.

Châu Kha Vũ đã quá quen với phong cách này của chị, cũng bắt chước lấy miệng nhỏ hút cạn sợi mì trong bát, sau đó còn ăn ý chép chép miệng khen hãng này thật ngon.

Đột nhiên Châu Giai Kỳ không đầu không cuối thốt ra một câu làm Châu Kha Vũ suýt tí nữa phun hết đống nước mì vừa húp vào miệng.

"Này, Trương Gia Nguyên có phải crush của mày không?".

Châu Kha Vũ thật vất vả mới nuốt được hết chỗ thức ăn trong cuống họng, ho khù khụ vài cái rồi mới mở miệng ra trả lời được.

"Sao chị lại hỏi thế?".

Châu Giai Kỳ khẽ nheo mắt phát ra ánh nhìn cực kỳ tinh ranh, ám chỉ mày không cần phải giấu, chị biết hết rồi.

"Còn chối? Rõ ràng mày chỉ nó làm bài, cách giải đề của mày chị nhìn là biết ngay, còn lén lút đưa đáp án cho nó ngay trong giờ, mày nghĩ chị ngốc như đứa bạn cùng bàn của mày chắc?".

Châu Kha Vũ cười hì hì chữa ngượng, không biết xấu hổ còn quay sang hỏi ngược lại người chị quý hóa này.

"Thế chị thấy em rể của mình thế nào?".

Châu Giai Kỳ híp mắt quan sát đứa em, hóa ra nó đã tính tới nước đi này cơ đấy.

"Trắng trẻo, xinh trai, nhìn có vẻ ngoan ngoãn dễ bảo nhưng chị chắc chắn bên trong nó cố chấp vô cùng. Mày có đảm bảo cưa đổ được nó không đấy?".

Châu Kha Vũ nghe thấy câu nói này liền cong khóe môi vẽ ra một nụ cười rất nhạt.

"Đảm bảo. Nhưng trước đấy vẫn mong chị chiếu cố bạn cùng bàn của em một chút".

Châu Giai Kỳ thích thú quan sát biểu cảm này của đứa em, không quên gật đầu một cái xem như khẳng định.

"Tất nhiên, dù sao chị cũng thích em rể như vậy. Nhưng mà lần sau mày đổi món khác đi, lần nào chị sang mày cũng đãi mì gà cay thế, mày chưa chán nhưng chị chán lắm rồi".

Châu Kha Vũ phá lệ cười lớn tiếng, nháy nháy mắt hất cằm về phía phòng đối diện.

"Thế thì chị có thể chờ đến lúc em rước bạn trai nhỏ về, tay nghề nấu ăn của cậu ấy nói không khoa trương là rất tốt, khoa trương thì là tốt đến mức người gặp người mê".

Châu Giai Kỳ cũng cười cười không nói gì thêm.

Sắc trời dần chuyển về tối, Châu Giai Kỳ mắt thấy đã không còn sớm liền lục tục cáo từ với lí do "nếu chị mày không về chắc bố mẹ cạo đầu bắt đi xem mắt mất".

Châu Kha Vũ bèn cười ha hả đáp lại, cạo đầu rồi sao lại đi xem mắt được nữa chứ.

Châu Giai Kỳ vừa xỏ giày vừa xua tay phân bua, có khi còn tống chị mày ra khỏi nhà vì mặn nhạt không ăn vẫn độc thân vui tính đến giờ này.

Châu Kha Vũ cười cong tít cả mắt, vẫy tay tạm biệt Châu Giai Kỳ rồi vẫn thần người nhìn về phía cửa phòng đối diện, không biết giờ này cậu ấy đang làm gì nhỉ.

Trương Gia Nguyên còn làm gì được nữa, hiển nhiên vẫn đang chìm đắm trong kế hoạch thay đổi hình tượng của mình rồi.

Từ tuần trước diễn đàn bỗng nổi lên một chủ đề về top 10 mỹ nam toàn trường, đâu đâu cũng có người bàn luận sôi nổi, Trương Gia Nguyên hiển nhiên cũng đang chú ý tới vấn đề nóng hổi này rồi.

Cậu được mệnh danh là cậu bạn cùng lớp ấm áp biết quan tâm người khác thế mà chỉ xếp hạng tám mươi mốt, coi có đáng tức giận không cơ chứ!

Càng đáng hận hơn là tên Châu Kha Vũ một cái ngón tay cũng không động lại nghiễm nhiên xếp hạng nhất, cách người thứ hai một khoảng xa tít tắp, lượng phiếu bầu phải nói gần như đạt mức tối đa.

Trương Gia Nguyên giận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không làm gì được, chỉ có thể vạch ra kế hoạch nâng cao hình ảnh bản thân.

Cậu cố ý đứng ở hành lang cầm một quyển sách vừa to vừa dày, vừa vặn để ánh nắng buổi chiều vương nhẹ trên gò má nóng rực, đôi mắt kiên định chăm chú nhìn về một phía. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng giở trang sách vô cùng khẽ khàng, khiến người khác nhìn thấy liền không khỏi cảm thấy trong lòng nổi lên vương vấn khó tả.

Nhưng chẳng ai ngờ được bên trong thực ra lại nhét quyển truyện Thủy thủ mặt trăng.

Trương Gia Nguyên là một kẻ ham chính nghĩa, ước mơ lớn nhất chính là muốn sở hữu siêu năng lực có thể bảo vệ được thế giới.

Vừa hay tác phẩm này có thể thỏa mãn trí tưởng tượng phong phú nhất của cậu, thế nên cậu liền đọc đến say mê quên cả trời đất, tuy nhiên vẫn không quên nhiệm vụ mà khổ sở len lén nhịn cười, lưu lại một ấn tượng mỹ nam tử an tĩnh trong lòng mọi người.

Thứ hạng cậu cũng dần tăng lên, nhưng cũng chỉ đến bậc năm mươi bảy rồi dừng lại, không nhúc nhích xê dịch một chút nào. Trương Gia Nguyên trong lòng nóng như lửa đốt, lại loay hoay đổi sang một phương pháp khác.

Cậu học hành làng nhàng, cũng chẳng có ngón nghề gì đặc biệt, chỉ có chiếc ghita cũ ba mua cho vẫn theo cậu từ bấy đến giờ.

Cậu âm thầm bấm đốt ngón tay tính toán, khu vườn ngay cạnh trường thường ngày không mấy ai lui tới, nhưng tất cả mọi người nếu muốn lên lớp đều phải đi ngang qua khu vực này.

Cậu bèn nghĩ ra cách mang chiếc ghita sờn cũ kia đứng ở chỗ nọ gảy lên mấy điệu nhạc mà cậu len lén học theo trên mạng.

Dù chưa từng bước lên sân khấu, nhưng lần trước cậu gảy cho con chó trong nhà nghe, nó liền kích động mà oang oang mấy tiếng, khóe mắt còn ươn ướt ra chiều vô cùng cảm động.

Thực ra là vì nó nghe thấy mấy hôm nữa phần cơm sẽ bị bớt đi chút thịt, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn mặc định khúc này là do nó đồng cảm với âm nhạc của cậu để gom hết dũng khí mượn đám cỏ trống dịu dàng gảy lên khúc nhạc "Hyehwadong" tâm đắc của cậu.

Quả đúng như dự đoán của cậu, rất nhiều người khi lướt qua nơi này đều nán chân lại nghe cậu biểu diễn, chốc chốc còn đồng loạt vỗ tay kích động khen ngợi hết lời.

Trương Gia Nguyên sung sướng đến mức cười không khép được miệng, chắc mẩm kì này mình sẽ thành công tiến vào top mười rồi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, thứ hạng của cậu đúng là có tăng lên thật, nhưng cũng chỉ dừng ở hạng mười tám rồi đứng sững như trời trồng, chẳng leo lên cũng không tụt xuống.

Trương Gia Nguyên bực mình đến mức nhìn Châu Kha Vũ chỉ bài cho người khác cũng thấy ngứa mắt, tâm tình khó nén không khỏi có chút bộc phát ra bên ngoài.

"Này, sao cậu không làm gì cũng đứng hạng nhất, ông đây loay hoay đủ đường vẫn xếp thứ mười tám chứ, ông trời bị chọc mù mắt rồi sao?".

Châu Kha Vũ lười biếng nhìn sang, thấy mèo nhỏ của mình đã tức giận xù lông liền mỉm cười tìm cách dỗ dành.

"Mấy cái đó chỉ là thứ yếu, sao cậu phải bận tâm đến thế?".

Trương Gia Nguyên tức đến mức miệng nhỏ chu chu lên ra sức mắng người, may mà toàn bộ bạn học đã ra khỏi lớp, nếu không sẽ bị bộ dạng hung dữ này của cậu làm cho kinh ngạc.

"Cậu thì hay rồi, top 1 toàn trường muốn nói gì thì nói, tôi làm sao dám phản bác cậu?".

Châu Kha Vũ càng vuốt đuôi càng thấy con mèo nhỏ xù lông dữ tợn hơn, trong lòng không khỏi nén một hơi thở dài, nhất định là kiếp trước anh mắc nợ cậu rồi, thôi vậy, ai bảo cậu ấy là tiểu tổ tông của anh chứ.

"Đừng để ý đến chuyện đó nữa, tôi giúp cậu làm bài".

Trương Gia Nguyên cảm thấy mình giống như đang đấm vào một khối bông gòn, tay tuy không đau nhưng tâm tình lại không đỡ bực bội một chút nào.

Nhớ đến tiết tiếp theo là của Châu lão sư, cậu liền điều chỉnh một chút tâm trạng, hình tượng học trò cưng vất vả gầy dựng sao lại để bị hủy chỉ vì chút phiền muộn cỏn con này được?

Cậu không biết rằng người bên này đang âm thầm gạt bàn tính trong đầu, bản thân còn vì lo lắng cho bài giảng mà tạm thời gạt mọi thứ sang một bên.

Sáng hôm sau, Trương Gia Nguyên không có tinh thần chậm chạp bò đến trường, vừa thò mặt vào liền thấy hai cậu bạn thân thân ai nấy lo Lâm Mặc và Phó Tư Siêu phấn khích la hét ỏm tỏi, điên cuồng ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho cậu lại gần.

Mang một bụng đầy dấu chấm hỏi tiến về phía bàn học, Trương Gia Nguyên thầm nghĩ hai đứa này hôm nay lại uống nhầm thuốc gì đây.

Chưa kịp ngồi vào chỗ, hai cái miệng nhỏ đã đồng loạt mở hết công suất ba la bô lô một hồi, Trương Gia Nguyên chỉ kịp nghe thấy cụm từ "top 10 mỹ nam toàn trường", còn lại đều lọt qua kẽ tai mà mất hút vào vũ trụ.

Cậu phải đập bàn ra hiệu cho hai kẻ ngốc không nói tiếng người kia dừng lại, nếu không tai cậu sắp phải đeo máy trợ thính vào mất. Hai người đấy khựng lại một lúc nhưng vẫn tiếp tục tranh nhau nói đến mức Trương Gia Nguyên váng cả đầu.

Cậu quay sang nhìn chằm chằm vào bạn cùng bàn của mình, bây giờ cậu chỉ tin tưởng vào lời nói của người kia mà thôi. Dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ dùng thanh âm chậm rãi từ tốn nhất kể ra một sự thật động trời nhất.

"Cậu lọt vào top 10 mỹ nam toàn trường rồi".

Phản ứng đầu tiên là ngây ngốc mất mười giây, sau đó lại hoài nghi lỗ tai nhỏ của mình, cuối cùng Trương Gia Nguyên chỉ biết ném ánh nhìn nghi hoặc về phía đối phương. Nhận được cái gật đầu khẳng định của người kia liền cảm thấy trong lòng vui sướng đến mức tim gan phèo phổi không nhịn được mà nhảy cẫng lên.

Cậu vội vàng nhập bọn cùng hai đứa bạn thân gào thét inh ỏi, quên mất cả hình tượng mỹ nam tử an tĩnh mà bản thân cực khổ theo đuổi bấy lâu nay.

Châu Kha Vũ nhìn thấy cảnh này liền cong cong khóe môi tủm tỉm cười, cậu làm sao biết được lớp trưởng đại nhân ngấm ngầm ra điều kiện với mọi người, nếu muốn chép bài tập của anh đều phải đem phiếu bầu quý giá của bản thân bình chọn cho Trương Gia Nguyên.

Anh liếc nhìn sang bé mèo nhỏ cười tít mắt đến mức đuôi lại sắp vẫy vẫy lên cầu sủng ái, càng nhìn càng cảm thấy mình làm như vậy không có gì không phải.

Cậu không cần biết, anh cũng không cần cậu biết. Có những thứ cảm tình lặng lẽ như vậy đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top