Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Có chút ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sự kiện lọt vào "Top 10 mỹ nam toàn trường", Trương Gia Nguyên đến trong mơ cũng phải bật dậy cười hinh hích vì khoái chí.

Tâm trạng cậu mấy ngày nay đều lâng lâng trên mây, ngay cả những lời thiếu đánh của tên bạn cùng bàn cũng trở nên không còn khó nghe như trước, ây dà, bây giờ cậu cũng là mỹ nam tử an tĩnh vạn người mê rồi, há thèm chấp mấy trò trẻ con vặt vãnh đó sao?

Chính vì tâm trạng phấn khích bất thường như thế nên Trương Gia Nguyên đại khái quên mất hôm nay là ngày gì, lại còn vui vẻ đến mức bo hẳn cho ông chú tài xế xe bus hai tệ tiền thừa, vui vẻ ngồi ở dãy ghế sau cùng huýt sáo theo bài hát yêu thích, sau đó liền không quên bonus một màn múa quạt ba mươi giây phía sau lưng ghế, dĩ nhiên với điều kiện không có ai ngồi cùng để phát hiện trò mèo này của cậu.

Đến tận cổng trường, cậu vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường, đến tận cửa lớp, Trương Gia Nguyên liền mồm chữ O mắt chữ A âm thầm khóc không thành tiếng.

Ai đó làm ơn nói cho cậu biết tại sao hôm nay lại là lễ kỉ niệm một trăm linh tám năm ngày thành lập trường cơ chứ?

Trương Gia Nguyên thất thểu đi vào lớp, phen này thì hình tượng cậu vất vả xây dựng bao nhiêu lâu nay sụp đổ rồi chăng?

Chưa kịp ngồi ấm chỗ, một chiếc áo đồng phục từ đâu tới liền phủ lên người cậu.

Trương Gia Nguyên tròn mắt nhìn sang, ánh mắt ngập tràn nỗi hoang mang e ngại, thủ phạm của vụ việc nêu trên chỉ đơn giản tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, một lời thừa thãi cũng không thèm nói ra.

Ngay khi cậu bỏ cuộc quay mặt sang hướng hai đứa bạn thân để tám nhảm, chính là lúc cậu không ngờ đến nhất, Châu Kha Vũ lại thốt ra những lời khiến Trương Gia Nguyên tim đập trật một nhịp.

"Cậu mang áo khoác này đi, tôi nằm trong đội tuyển Olympics, sẽ không vì chút chuyện cỏn con này mà bị trừ hạnh kiểm đâu".

"Ngược lại thì cậu có đấy".

"Vậy nên ngoan ngoãn mặc nó vào đi, xong việc nhớ trả lại tôi".

Trương Gia Nguyên mặt đỏ bừng vì bối rối, ấp úng lời cảm ơn trong cuống họng.

Châu Kha Vũ xua tay ra hiệu cho cậu ngừng nói, tiếp tục quay về cặm cụi giải đống đề thi dày cộp ở phía trước mặt.

Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy con người lớp trưởng thật ra cũng không tệ lắm.

*

Kết thúc buổi lễ, cả đám lục tục kéo nhau về lớp. Trương Gia Nguyên không nói hai lời, đem áo khoác đồng phục của Châu Kha Vũ giặt giũ thật sạch, hôm sau lên lớp liền lập tức đưa trả nó cho bạn cùng bàn.

Châu Kha Vũ chìa tay ra nhận đồ, đột nhiên khựng lại khoảng hai giây, đưa áo lên mũi ngửi một chút.

Trương Gia Nguyên thật sự không hiểu cậu ta lại giở trò mèo gì mới nữa đây.

"Cậu làm gì đấy?".

"Cậu dùng nước xả vải mùi gì vậy?".

"Hương nắng mai".

"Ừm, thật thơm, cũng thật tinh khiết".

Lúc nói câu này, Châu Kha Vũ đột nhiên nở một nụ cười nhẹ đầy dịu dàng.

Trương Gia Nguyên chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã nghe thấy câu nói tiếp theo của người này.

"Giống như cậu vậy".

Thanh âm không nhanh không chậm vậy mà khiến cậu bối rối đến mức vội vàng quay mặt sang chỗ khác, hai tay không ngừng xoa lấy xoa để cặp má nhỏ.

Nóng, nóng quá, hình như cái nắng gắt gao ngoài cửa sổ đang lan dần vào trong lớp, vương cả một nỗi niềm khó diễn tả bằng lời vào lòng Trương Gia Nguyên mất rồi.

Cậu vẩy vẩy tay quạt mát cho cặp má đỏ hây hây của mình, đôi môi nhỏ mím lại ra vẻ bản thân không hề bị những lời kia lay động một chút nào.

Bộ dáng lúng túng này của cậu khiến Châu Kha Vũ bật cười, cảm thấy bạn nhỏ này làm gì cũng thật thuận mắt, không hề hay biết "bạn nhỏ" kia đã âm thầm cộng cho anh một trăm điểm hảo cảm.

*

Giờ ra chơi. Mọi người đang bàn tán xôn xao về kỳ nghỉ sau đợt thi cuối kỳ. Lâm Mặc và Phó Tư Siêu đều là những chiếc loa phát thanh chạy bằng cơm, đương nhiên nằm trong đội ngũ góp ý tích cực nhất rồi.

Trương Gia Nguyên cũng bị hai người này lôi kéo vào thành phần tham dự, dĩ nhiên là chỉ có mặt để đủ quân số chứ cậu không hề quan tâm đến cái chuyện này.

Phó Tư Siêu đột ngột vỗ vai cậu ra chiều vô cùng phấn khích, thanh âm khi nói chuyện cũng vô cùng hớn hở mà nâng cao lên một bậc.

"Này, mọi người đang bàn chuyện đến nhà cậu tổ chức tiệc BBQ đấy".

Lâm Mặc cũng không chịu thua, vội vã chen ngang như sợ bị ai đó cướp mất lời mình.

"Đúng rồi, nhà của "Top 10 mĩ nam toàn trường" chắc là đẹp lắm, cho bọn tớ sang thăm quan chút đi mà".

Hàng loạt bạn học đều nhao nhao lên tiếng hưởng ứng, Trương Gia Nguyên âm thầm bóp trán thở dài, bây giờ mà về nhà cậu chẳng phải là mọi chuyện lộ tẩy hết sao? Cậu lén lút toát hết mồ hôi hột, trong đầu nảy ra hàng ngàn ý nghĩ để từ chối vấn đề khó xử này.

Châu Kha Vũ đang nằm yên lặng trên bàn đột nhiên đứng dậy đỡ lời cho cậu.

"Hay là sang nhà tôi đi, trước chung cư nhà tôi có khoảng sân khá rộng, hàng xóm thì khá là dễ tính nên có thể mượn chỗ đó để tổ chức tiệc, chỉ cần báo trước cho họ một tiếng là được".

Mọi người nhao nhao đồng ý, Trương Gia Nguyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng nhìn nụ cười tươi rói không mang theo thiện chí của đối phương, cậu lại cảm thấy diễn biến này có chút không đúng lắm.

A a a a, nhà cậu ta đối diện với nhà cậu, thế thì có khác gì trực tiếp dẫn bọn bạn kia đến nhà cậu kia chứ? Sao cậu lại quên được điểm này nhỉ?

Nhận ra được mấu chốt của vấn đề, Trương Gia Nguyên liền không chút ngần ngại trao một ánh nhìn vô cùng "trìu mến" cho bạn cùng bàn, "trìu mến" đến mức cậu ta nhận ra trò đùa của mình đã phát huy tác dụng triệt để, bèn công khai cười ha ha mấy tiếng vào mặt cậu.

Trương Gia Nguyên ấm ức nhưng không làm gì được, chỉ biết ngồi xuống một bên góc bàn âm thầm tưởng tượng mấy cái móng tay là đầu của tên thủ phạm kia mà dùng răng cắn cụt ngủn.

Chứng kiến cảnh tượng này, trong đầu mọi người âm thầm tự bổ não ra hàng ngàn dấu chấm hỏi, không hẹn mà gặp cùng nhìn nhau bằng những đôi mắt tràn ngập sự hoang mang.

Đã đạt được mục đích trêu chọc mèo nhỏ, Châu Kha Vũ bấy giờ liền tìm cách giải vây cho cậu bạn cùng bàn đáng thương kia.

"Tôi chợt nhớ ra hôm nay là lễ đại thọ của bà Đào hàng xóm, chắc nhà bà ấy cũng mượn sân tổ chức rồi, vì còn mời cả họ hàng xa đến dự cơ mà, chắc là phải chọn nhà bạn học khác thôi".

Anh nhún vai ra chiều tiếc rẻ, bạn học cũng không thể làm gì khác ngoài tiếp tục thảo luận sôi nổi chủ đề này.

Lưu Chương đột ngột nhớ ra điều gì đó, nhoài người lên bàn trước dùng giọng nói vang vọng như loa phường đàn áp màng nhĩ của đối phương.

"Ê, con mèo nhỏ nhà mày sao rồi, mấy hôm nay không thấy nhắc đến nó vậy?".

Trương Gia Nguyên giả điếc quay mặt sang phía khác.

Châu Kha Vũ âm thầm chịu đựng cảm giác muốn cười phát ra thành tiếng, vô cùng nghiêm túc đưa ra một câu trả lời nhảm nhí cho câu hỏi nêu trên.

"Mèo nhà tao sợ người lạ nên núp ở góc khuất giả điếc rồi".

Lần này thì Trương Gia Nguyên mong muốn bản thân mình bị điếc thật, một lúc thôi cũng được. Điểm hảo cảm đối với cậu bạn cùng bàn cũng tụt về âm vô cùng.

*

Sắp tới kỳ thi Olympics Toán, cả Châu Kha Vũ và Lưu Chương đều miệt mài vùi đầu vào giải ngân hàng đề thi trên mạng, đến thời gian ra chơi cũng không dám thả lỏng, thường xuyên tranh cãi cách giải đến mức sứt đầu mẻ trán.

Dạo gần đây Trương Gia Nguyên cũng không dám làm phiền cậu bạn cùng bàn mà đành phải tự mình hoàn thành bài tập về nhà, lúc đầu cũng có chút vất vả, may mà sau thời gian được đại thần kèm cặp, kiến thức nền của cậu cũng khá hơn nhiều, tuy là hơi chật vật nhưng vẫn có thể tạm coi là chống chọi được qua mấy ngày này.

Hậu quả của việc thức đêm làm bài tập là sáng hôm sau đến lớp, cậu ngồi ngáp ngắn ngáp dài trong tiết học, nhưng cũng nhanh trí lấy quyển sách che mặt nhỏ xinh lại.

Thầy dạy Toán thấy cậu ngồi cùng học trò cưng của mình nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, không vội lên tiếng bắt bẻ mà dồn toàn bộ sự tập trung vào bài học trên bục giảng.

Tiếng phấn trắng nện lên mặt bảng đen đều đều, Trương Gia Nguyên cuối cùng không chịu nổi nữa, nằm gục hẳn trên bàn, tay vẫn không quên bỏ quyển sách trước mặt để che giấu chân tướng.

Trống đánh báo hiệu giờ ra chơi đã điểm. Lưu Chương nhích hẳn ghế lại gần Châu Kha Vũ để tiếp tục thảo luận cách giải đề.

Hai người miệt mài hăng say bàn luận đến quên cả trời đất, đột ngột người bên cạnh đưa tay nhỏ lên che trước mắt, quyển sách trước mặt cũng đánh rớt trên bàn.

Anh liếc mắt nhìn sang, tinh ý phát hiện nắng vừa vặn chiếu đến chỗ Trương Gia Nguyên khiến làn da trắng nõn của cậu giống như phát sáng, tựa như một thiên sứ hạ trần mà người ta nhìn thấy sẽ không kìm được lòng mà gói lại để yêu thương, không dám tới gần sợ làm vỡ vẻ đẹp vô thực ấy.

Châu Kha Vũ nhìn người trước mắt đến ngẩn cả người, cho đến khi lông mày đối phương nhíu lại ra vẻ không hài lòng một chút nào hết anh mới chợt tỉnh ra.

Lưu Chương đang chăm chú suy nghĩ cách giải câu số hai trong đề thi, đột ngột nghe thấy lớp trưởng đại nhân hết sức nhẹ nhàng cẩn thận dịch ghế ra chỗ khác, sau đó liền dùng một giọng điệu vô cùng dịu dàng yêu cầu cậu đứng dậy với mình.

"Ngồi nhiều quá sẽ bị đau lưng đấy, mày cũng đứng dậy một lúc đi".

Lưu Chương dù trong đầu nhỏ nảy ra vô số cầu vồng chấm hỏi vẫn ngoan ngoãn đứng lên theo người kia, không thắc mắc dù chỉ một lời.

Chỗ Châu Kha Vũ đứng vừa hay che nắng cho Trương Gia Nguyên, nhìn cậu khẽ cựa mình rồi tiếp tục chìm vào bảy bảy bốn chín giấc mơ thần tiên, anh mỉm cười điều chỉnh tư thế một chút rồi tiếp tục cùng cậu bạn giải đề, chốc chốc lại liếc nhìn sang xem bạn nhỏ nhà mình còn ngủ ngon không.

Châu Kha Vũ nheo mắt nhìn ánh nắng tiếp tục nhảy nhót ngoài sân, thầm cảm thán thời tiết hôm nay thật đẹp.

Trời xanh mây trắng, tôi không thích nắng, chỉ thích cậu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top