Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Lén lút rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp đến tết âm lịch, mọi người trong nhà đều bận rộn đến mức gần như không thở được.

Trương Gia Nguyên cũng không rảnh rỗi, cậu phụ ba lau chùi nhà cửa, dán câu đối, quét mạng nhện, còn nghiêm túc vẽ một bức tranh mãnh hổ Đông Bắc treo trước cửa phòng, lúc hoàn thành liền cảm thấy tương đối hài lòng.

Ba Trương mẹ Trương tuyệt đối tuân thủ truyền thống, nhất định phải kéo một nhà ba người cùng nhau đi mua quần áo và giày dép mới, nói là phải "tiễn cũ đón mới", tiếng cười không ngớt vang lên từ cửa hàng cho đến tận khu nhà.

Ngay cả sủi cảo cũng là cả gia đình quây quần bên nhau cùng gói. Ba Trương vụng về, mấy nếp gấp đều gói xiêu xiêu vẹo vẹo, đành ngồi một bên lấy chai rỗng giúp đỡ lăn vỏ bánh.

Trương Gia Nguyên về khoản này lại tương đối giống mẹ, rất có thiên phú nấu ăn, thoáng chốc bên cạnh cậu đã đầy ắp những chiếc sủi cảo xinh xắn đủ thứ hình dạng đáng yêu.

Năm nay chị gái đã lấy chồng, có lẽ những ngày này sẽ ăn tết bên ấy, ban nãy chị vừa gọi điện thoại sang hớn hở khoe hai vợ chồng đang cùng nhau nấu chè trôi nước.

Anh rể là một người có ngoại hình hiền hòa, tính cách nhu thuận, quan trọng nhất là đặc biệt cưng chiều chị, ba Trương mẹ Trương chỉ dặn dò vài câu rồi cúp máy, cảm thấy con gái có lẽ được gả cho đúng người rồi.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên, mẹ Trương là người nhấc ống nghe lên ngay lập tức. Trương Gia Nguyên vẫn tiếp tục cặm cụi gói nốt phần vỏ bánh còn lại, kế đến liền nghe thấy tiếng mẹ Trương gọi tên cậu.

Bà lấy một bao lớn đổ sủi cảo vào đó, sau đó bèn dúi vào tay cậu, giọng nói vô cùng ôn tồn nhỏ nhẹ.

"Dì Châu vừa gọi điện báo hai vợ chồng nhà đó có công tác đột xuất phải vắng nhà vài ngày, bây giờ con đem cái này sang cho tiểu Châu nhé".

Trương Gia Nguyên vội vàng rửa tay sạch sẽ, mỉm cười tiếp nhận bao sủi cảo của mẹ, cuối cùng là gật đầu đáp ứng sẽ mang sang cho Châu Kha Vũ.

Cậu mặc nguyên bộ áo pull trắng nhàu nhĩ, quần đùi sao biển rộng thùng thình, chân đi dép lê loẹt quẹt sang bấm chuông cửa nhà đối diện.

Không lâu sau liền nghe thấy tiếng người bên trong hô một tiếng, sau đó vang lên thanh âm của dép bông chậm rãi tiến về phía cửa.

Đáp lại vẻ mặt tươi cười của Trương Gia Nguyên là đôi đồng tử chấn động vì ngạc nhiên của Châu Kha Vũ, sau đó nét ôn nhu liền len lén dâng lên từ đáy mắt, khóe môi dù cố mím chặt nhưng vẫn âm thầm cong lên ba phần.

Châu Kha Vũ giả bộ ho khan vài tiếng, cố gắng hết sức kiềm chế tâm tình nhộn nhạo trong lòng, giọng nói dù vô cùng bình tĩnh nhưng nếu nghe kĩ sẽ phát hiện có chút run rẩy trong đó.

"Sao cậu lại sang đây?".

Trương Gia Nguyên giơ cao túi sủi cảo trong tay, không cần người kia ngỏ ý mời liền xông thẳng vào phòng khách.

Lúc này cậu mới phát hiện tay Châu Kha Vũ có chút đỏ lên, có lẽ là do thời tiết dạo này khá lạnh. Trong lòng đột ngột dâng lên một niềm thương cảm không rõ nguyên nhân, có thể bởi vì đã gần tết nhưng lại bị bỏ rơi một mình, nếu cậu là anh, nhất định sẽ không khỏi cảm thấy tủi thân đến chết.

"Sang đưa sủi cảo cho cậu đấy".

Trương Gia Nguyên vui vẻ đáp lời, muốn dùng sự hoạt bát của bản thân để xua tan phiền muộn của người đối diện.

Hiện tại cậu vẫn chưa phát hiện, thì ra nỗi buồn của người kia lại khiến mình bận lòng đến thế, chỉ biết ngay lúc này, cậu thật sự cảm thấy bóng lưng cô độc của cậu bạn tựa như một cây kim nhỏ, chọc cho tâm tình của cậu không thoải mái chút nào.

Cậu đưa mắt nhìn quanh phòng khách một vòng, chẳng ngờ lại phát hiện ra một kinh hỉ nhỏ.

Một chú chó chân ngắn cũn với bộ lông trắng muốt đang thè cái lưỡi nhỏ xinh ra liếm sữa, nhưng lại hậu đậu đến mức làm đổ một chút ra ngoài, thế là luống cuống chạy vòng quanh bát liếm sạch phi tang chứng cứ.

Trương Gia Nguyên nhìn thấy cảnh này liền cười tít cả mắt, nhanh chóng lại gần xoa xoa đầu cún nhỏ, còn lấy tay nựng cằm nó.

"Cục bông trắng muốt này ở đâu ra vậy?".

Châu Kha Vũ nhìn cảnh một người một cún yêu thương hòa thuận cũng bất giác mỉm cười theo.

"Ban nãy lúc tôi đi về nhà không hiểu sao tiểu ngốc nghếch này lại bám theo, tôi vẫn chưa nghĩ ra tên, hay cậu đặt giúp tôi đi".

Trương Gia Nguyên nghĩ nghĩ, lại nhìn thấy cái đuôi trắng muốt ngoe nguẩy không ngừng trong không khí, thế là trong đầu liền nảy ra một ý tưởng.

"Vậy gọi nó là Mochi đi".

Chú cún nhỏ có vẻ rất thích cái tên này, chồm lên cao định liếm mặt cậu. Châu Kha Vũ ngay lập tức tiến lại gần ngăn cản, bưng chó nhỏ tránh xa khu vực đó ngay lập tức, sau đó còn nghiêm túc dặn dò nó.

"Đừng có quá phận, tao còn chưa được động vào đó".

Mochi làm sao nghe hiểu được lời này, lập tức vẫy vẫy đuôi ra chiều lấy lòng chủ nhân mới. Châu Kha Vũ bất lực vuốt ve đầu nó, chẳng hiểu sao mình lại phải chấp nhặt với một con cún để làm gì.

Trương Gia Nguyên không để tâm tới cảnh này lắm, cậu đi tới lắc lắc gói sủi cảo trong tay tạo ra những âm thanh lạo xạo khá vui tai.

"Sủi cảo mới gói xong, để tôi nấu giúp cậu".

Nói xong bèn thật sự đi vào bếp bắc một nồi nước lớn. Bong bóng thay phiên nhau nổi lên kêu lục bục trong nồi, bên này Châu Kha Vũ đã nhanh nhẹn pha nước chấm, xong xuôi bèn lấy một khối thịt bò vuông vức từ trong tủ lạnh, ôn nhu hỏi người bên cạnh.

"Hôm nay cậu muốn ăn gì?".

Trương Gia Nguyên bèn nhanh tay đỡ lấy khối thịt, xua xua tay ý bảo không cần.

"Ăn mấy cái sủi cảo này là được rồi, mẹ còn đợi tôi về ăn tối".

Châu Kha Vũ hạ mi mắt, nhìn nồi sủi cảo đang bốc hơi nghi ngút ở trên bếp, đột nhiên cảm thấy không còn muốn ăn nhiều như lúc nãy nữa.

Trương Gia Nguyên vớt bánh ra đĩa, đem theo bát nước chấm mà Châu Kha Vũ đã pha tiến thẳng vào phòng khách.

"Mấy năm trước bố mẹ có đón tết cùng cậu không?".

Châu Kha Vũ lắc đầu, khóe môi không nhịn được mà trễ xuống một chút, trong giọng nói pha một chút buồn bã xen lẫn tủi thân, chỉ là anh cố gắng không để loại tâm tình này lọt ra ngoài.

"Tôi cũng quen rồi. Năm nay đã có Mochi, còn có cậu nữa, vậy là cũng mãn nguyện rồi".

Đột nhiên Trương Gia Nguyên cảm thấy nụ cười của Châu Kha Vũ không còn rực rỡ như vẻ bề ngoài mà anh cố biểu hiện nữa.

Gạt đi nỗi chua xót trong lòng, cậu đi vào trong bếp, rửa sạch chùm nho dưới vòi nước lạnh lẽo, từng trái nho ngon ngọt căng tròn lấp lánh phản chiếu ánh đèn vàng phía trên đầu.

Châu Kha Vũ đi theo sau lặng lẽ quan sát bóng lưng cậu, trong lòng mơ hồ dâng lên một thứ cảm tình nồng đậm nào đó.

Trương Gia Nguyên đột nhiên quay lưng lại, hai người đứng sững như trời trồng, bốn mắt chạm vào nhau quấn quít không rời. Châu Kha Vũ quay mặt sang chỗ khác đằng hắng vài tiếng, nhịp tim trong lồng ngực không ngừng chạy loạn.

"Cậu ở lại ăn nho cùng tôi có được không?".

Trước lời đề nghị dịu dàng đến mức gần như năn nỉ này, Trương Gia Nguyên chợt nhận thấy bản thân không có biện pháp nào từ chối.

Cậu khe khẽ gật đầu, bàn tay nhanh chóng đặt chùm nho lên chiếc đĩa men trắng điểm xuyết chút sắc đỏ của hoa hải đường, gấp gáp điều chỉnh lại tâm tình.

Châu Kha Vũ kiên nhẫn ngồi lột vỏ từng quả nho một, sau đó toàn bộ đưa sang phía Trương Gia Nguyên.

Lúc đầu cậu cảm thấy việc này cũng không quá to tát, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được mà quay sang hỏi người kia.

"Lột vỏ nho cho người khác không mệt sao?".

Châu Kha Vũ híp mắt lại cười như trẻ con, chẳng mấy khi thấy tâm trạng anh tốt như vậy.

"Mệt chứ, nhưng nghĩ đến lột cho cậu sẽ không thấy mệt nữa".

Cảm tình nồng đậm từ khóe mắt len lén lọt ra ngoài, chọc cho tâm tình đối phương không khỏi xao động mà mềm nhũn ra như nước.

"Hơn nữa, lúc nhỏ không phải cũng là tôi lột vỏ nho cho cậu như vậy sao?".

Không hẹn mà gặp, tâm trí cả hai đột ngột quay về quá khứ ngày cũ.

Ngày đó Trương Gia Nguyên đã nổi tiếng là đại ma vương phá phách nghịch ngợm, Châu Kha Vũ luôn là người phải thu dọn tàn cuộc cho cậu.

Nhớ nhất là có một lần cậu cố tình xô ngã đứa xấu tính kia vào hồ nước, đứa nhóc quỷ kia sau khi lên bờ liền gấp gáp truy tìm thủ phạm để báo thù.

Trương Gia Nguyên lúc này đã nấp sẵn ở một góc khuất, vừa vặn Châu Kha Vũ đến chỗ này tìm cậu bị tên nhóc kia phát hiện, sau đó liền đinh ninh đứa xô ngã mình là anh, thế là hai đứa xông vào đánh nhau một trận ra ngô ra khoai.

Kết quả là hai thằng nhóc đều bị bố mẹ phạt quỳ giữa sân, kẻ đầu têu lúc này lại ngồi vắt vẻo trên bờ tường nhìn xuống phía dưới cười khoái chí.

Nhưng mà cũng có lúc Trương Gia Nguyên rất hữu dụng, ví dụ như hôm đó Châu Kha Vũ bị đàn anh khóa trên chặn đường bắt nộp tiền, bình thường anh không ngán một ai, nhưng quả thực đối phương có chút đông người. Anh âm thầm gảy bàn tính trong đầu, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Chưa kịp thực hiện kế hoạch này, tiếng cậu bạn trúc mã đã vang lên từ đằng xa, trên tay là một cục gạch bự tổ chảng, phóng ánh nhìn sắc lẹm về phía này.

Đám đàn anh ai mà không biết danh tiếng "giang hồ xóm hai không ngán một ai" của cậu, ngầm hiểu phen này lành ít dữ nhiều, thế là tự động nhìn vào mắt nhau ra hiệu rút lui bảo toàn lực lượng.

Cậu vừa chạy tới thì cả đám đã chia nhau ù té chạy bốn phương tám hướng, chỉ nghĩ cách làm sao để giữ được cái mạng nhỏ, làm gì còn tâm trạng trấn lột với cả thu phí bảo kê cơ chứ?

Trương Gia Nguyên làm một tư thế cực ngầu, giả vờ đưa miệng thổi viên gạch đang cầm trong tay, ánh mắt vẫn không bớt hung dữ đi một chút nào.

"Đừng để ông đây bắt gặp, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của đám bọn mày đó".

Châu Kha Vũ liếc mắt nhìn sang, cảm thấy người mà mình chọn thật sự vừa khéo. Sau này vì bố mẹ chuyển công tác, anh đành bất đắc dĩ lên Bắc Kinh tiếp tục sự nghiệp học tập.

Cứ ngỡ sau này sẽ không còn gặp lại nhau, vậy mà vận mệnh lại thương tình chiếu cố đem cậu một lần nữa trở về bên anh.

Tiếng chó sủa cắt ngang dòng suy nghĩ của Châu Kha Vũ, nhìn thấy cảnh Mochi phấn khích đưa lưỡi liếm chút mùi vị của nho còn sót lại trên tay Trương Gia Nguyên, ánh mắt anh liền cong lên vẽ ra hình dáng một vầng trăng lưỡi liềm nhỏ ngọt ngào.

Ngược xuôi ngang dọc, thật may mắn còn có thể được gặp lại cậu ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top