Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Là ai đã động lòng trước ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quanh đi quẩn lại, chẳng mấy chốc đã đến ngày ba mươi tháng chạp. Nghe tin lớp trưởng đại nhân phải đón Tết một mình, cả đám bạn thân năm người liền hẹn nhau tổ chức một bữa tiệc liên hoan nho nhỏ, thần không biết quỉ không hay đến đón giao thừa cùng anh.

Trương Gia Nguyên lúc đầu không thích ý tưởng này cho lắm, nhưng sau đó vì thua trò chơi mà phải ngậm ngùi chấp nhận, thôi thì đến lúc đó tính kế che giấu tiếp vậy.

Lâm Mặc và Phó Tư Siêu ngấm ngầm thi nhau xem ai bỏ nhiều đồ hơn vào giỏ hàng, đàn anh Ngô Vũ Hằng và Lưu Chương vừa đẩy xe vừa tâm sự nhân sinh thế thái, chỉ có Trương Gia Nguyên toát mồ hôi hột trả những thứ không cần thiết về lại kệ trưng bày, một lúc sau không chịu nổi nữa liền nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.

"Này, các cậu mua nhiều như thế, lát nữa không đủ tiền thanh toán thì tôi cắm các cậu lại rửa bát miễn phí cho người ta luôn đấy nhá".

Hai người kia tức thì chột dạ, len lén bắt chước cậu trả bớt đồ trong giỏ xe. Lâm Mặc vừa cất mấy gói bún ốc đi, Phó Tư Siêu liền ngay lập tức nổi giận phát động chiến tranh.

"Ai cho mày vứt bún ốc của tao?".

Lâm Mặc cũng không vừa, gào toáng lên đáp trả lại đứa bạn trời đánh thánh đâm kia.

"Hôi thế ai mà chịu cho được?".

Thế là lại diễn ra một màn gà bay chó sủa náo loạn cả siêu thị. Ngô Vũ Hằng và Lưu Chương đã quá quen với kịch bản kiểu này, thản nhiên quay mặt sang chỗ khác tiếp tục đàm đạo diễn biến kinh tế toàn cầu. Đến nước này thì Trương Gia Nguyên cũng phát cáu luôn rồi.

"Hai cậu có thôi ngay đi không, cãi nhau như thế đến bao giờ mới mua xong đồ".

Một khoảng lặng. Một đàn quạ đen kêu "quác quác" bỗng hiện lên trong tâm trí của mọi người. Hai kẻ tội đồ ngay lập tức rén đến mức mặt xanh mặt vàng, vội vàng lắp bắp giải thích.

"Bọn tớ xin lỗi, Nguyên Nguyên đừng giận nữa có được không?".

"Bọn tớ chỉ đùa nhau tí thôi mà, bây giờ mình xếp hàng đi thanh toán luôn nhé?".

Trương Gia Nguyên cũng nhận ra bản thân mình vừa rồi hình như hành động hơi lỗ mãng, liền thu lại tông giọng trở về hiền hòa như cũ.

"Ừ, vậy thì đi tính tiền thôi".

Bốn người kia đồng loạt hưởng ứng. Bây giờ đã gần đến giao thừa, mọi người đều yên vị trong tổ ấm của riêng mình, cái siêu thị nhỏ này chỉ có năm đứa bọn cậu mua đồ, vậy nên thủ tục tính tiền diễn ra nhanh gọn lẹ hơn trong tưởng tượng.

Cả đám thả bộ về nhà Châu Kha Vũ, Lâm Mặc và Phó Tư Siêu nhẫn nhịn nãy giờ, cuối cùng vẫn không chịu được mà bắt đầu lên tiếng chí chóe. Lâm Mặc phấn khích đến mức vỗ bồm bộp mấy cái vào vai Trương Gia Nguyên.

"Ban nãy nổi giận như thế tôi mới thấy cậu giống một con người ấy. Bình thường tuy cậu rất hiền lành nho nhã, cũng đối xử với mọi người rất đúng mực nhưng tôi lại cảm thấy hành động của cậu chẳng khác gì một con rô bốt được lập trình sẵn, rất máy móc cứng nhắc ấy".

Trương Gia Nguyên vô cùng kinh ngạc, không ngờ hình tượng của mình trong mắt người kia lại là như thế.

Phó Tư Siêu gật gù, nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

"Ừ, tôi cảm thấy bình thường đến lớp cậu giống như khoác theo mặt nạ lên trên người vậy, ban nãy lớp mặt nạ kia được gỡ xuống, tôi lại thích con người lúc đó của cậu hơn. Chúng ta là bạn, không cần thiết phải xa cách như vậy".

Trương Gia Nguyên xoa xoa chiếc mũi nhỏ, cố ngăn thứ chất lỏng trong suốt đang dần hình thành nơi khóe mắt, dùng giọng nói nghèn nghẹn đáp lời cậu bạn.

"Vậy nếu hình tượng của tôi không phải là mỹ nam tử an tĩnh mà chính là một đứa tính tình thô kệch, học hành làng nhàng, thậm chí còn thường xuyên nổi máu anh hùng bạt mạng, các cậu liệu có muốn chơi cùng với tôi nữa không?".

Lưu Chương quay sang, hiếm hoi dùng giọng điệu nghiêm túc mà chân thành trả lời cậu.

"Cậu tưởng bọn tôi ngốc đến mức không phát hiện ra bí mật nho nhỏ này của cậu à? Nhưng dù có thế nào thì bọn tôi vẫn chơi với cậu, vì cậu là cậu, bọn tôi muốn làm bạn với cậu".

Ba người còn lại không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận lời này. Mũi đã đỏ ửng lên, không biết vì lạnh hay vì quá mức cảm động, Trương Gia Nguyên thầm thú nhận thêm một sự thật động trời khác.

"Nhà tôi đối diện với nhà Châu Kha Vũ, lúc nãy tôi còn đang nghĩ cách làm sao che giấu được chuyện này, nhưng mà hiện tại chắc là không cần nữa rồi".

Phó Tư Siêu vội vàng lên tiếng xác nhận, hơn nữa còn nghịch ngợm trêu đùa cậu bạn một câu.

"Đến lúc này mà cậu còn xưng tôi-cậu cơ à?".

Trương Gia Nguyên thoáng chốc bừng tỉnh, cười tươi hùa theo trò đùa của đứa bạn.

"Vậy lát nữa bọn mày ghé nhà chào bố mẹ tao một chút nhé".

Lâm Mặc quay sang giả vờ cau có giận dỗi.

"Cái này không cần mày nhắc nhé, kể cả mày không cho bọn tao cũng phải sang chào chú dì cho bằng được".

Cả đám không kìm được đều phá ra cười lớn tiếng. Tâm sự cất giấu trong lòng Trương Gia Nguyên bỗng chốc biến thành bông hoa tuyết, tan chảy vào nền đất không để lại chút dấu vết nào.

Sau khi cả đám lục tục kéo nhau vào chào hỏi bố Trương mẹ Trương liền rồng rắn tay xách nách mang gõ cửa nhà Châu Kha Vũ. Người bên trong đáp ứng một tiếng, nhưng không vội mở cửa ngay mà cẩn thận lên tiếng dò hỏi.

"Cho hỏi ai đấy ạ?".

Cả đám nhìn nhau nháy mắt ra hiệu. Phó Tư Siêu đứng ở vị trí chuông cửa, nhanh trí bắt chước giọng nói eo éo của ai đó với mục đích đem lại một chút kinh hỉ cho người bên trong kia.

"Tôi là nhân viên của hãng chuyển phát xxx, cậu có một kiện hàng từ shop xxx, vui lòng mở cửa ra nhận hàng giúp cho ạ".

Cửa gỗ bật mở, Châu Kha Vũ nheo mắt nhìn đám người tụ tập trước cửa nhà mình, lạnh nhạt phát biểu một câu.

"Biết ngay là cậu mà Phó Tư Siêu. Các cậu về hết đi".

Năm người ngay lập tức đông cứng tại chỗ. Chuyện cười lạnh không phải kể như vậy chứ lớp trưởng đại nhân?

Đúng lúc này anh bắt gặp bộ dạng Trương Gia Nguyên tay xách một túi lớn lỉnh kỉnh rau củ và trái cây, không ngại ngần chen chân lên trước, có vẻ định nói lí với mình, thế là tay tự động mở rộng cửa cho đám người kia dễ lách vào trong.

"Vào đi".

Cả bọn mặc dù đầy đầu dấu chấm hỏi nhưng cũng không tiện thắc mắc, hớn hở kéo nhau vào tham quan nhà Châu lớp trưởng.

Toàn bộ đồ ăn được đặt lên trên bếp, đa phần đều là đồ chế biến sẵn, chỉ cần hâm nóng lại là được. Trương Gia Nguyên đuổi hết mọi người ra phòng khách, một mình cậu có thể xử lý ngon ơ vụ này.

Châu Kha Vũ thấy vậy liền để đám bạn ngồi xem TV ở phòng khách, bản thân liền đi vào phòng bếp lẳng lặng phụ giúp cậu rửa trái cây và gọt rau củ, trong lòng đột ngột cảm thán một câu, thì ra ngày Tết lại có thể vui vẻ đến thế.

Năm nay điểm bắn pháo hoa ở đầu cầu Chương Dương, vừa vặn gần ngay khu nhà của Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ.

Đã hoàn thành tiết mục ăn uống no say, cả đám liền không hẹn mà gặp cùng nhau dọn dẹp rồi hồ hởi chạy đến trên cầu.

Trương Gia Nguyên rất ít khi uống đồ có cồn, vì chưa đủ tuổi nên mọi người đều thống nhất chọn nước trái cây lên men, độ cồn rất thấp, vậy mà cậu uống một cốc liền cảm thấy đầu óc có chút chuếnh choáng, tốc độ chạy cũng không còn phát huy được phong độ ngày thường, ngược lại một lúc còn tụt lại phía sau một khoảng so với mọi người.

Châu Kha Vũ luôn để tâm quan sát cậu, lúc này liền dừng lại chờ người kia chậm rãi chạy tới liền nắm chặt lấy tay đối phương, luồng nhiệt từ bàn tay anh truyền sang làm Trương Gia Nguyên thanh tỉnh mấy phần.

Hai người vội vàng tăng tốc độ đuổi theo đám người kia, chẳng mấy chốc đã đến gần đầu cầu, vừa vặn lúc pháo hoa bắn đợt đầu tiên lên bầu trời. Cả đám sáu đứa liền xiết chặt tay nhau cùng đưa lên cao, phấn khích hét lớn bốn chữ chúc mừng năm mới.

Trương Gia Nguyên mỉm cười quay sang, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy hỏi nhỏ Châu Kha Vũ.

"Ban nãy cậu ước điều gì vậy?".

Khóe môi người kia liền câu lên, vẽ ra một nét cười dịu dàng như nước.

"Điều ước nói ra sẽ mất hiệu nghiệm".

Còn ước điều gì nữa chứ, cầu mong năm sau tiếp tục làm bạn cùng cậu. Nhưng Châu Kha Vũ sẽ không để người kia biết được tâm tình nhỏ này của mình sớm như vậy đâu.

Coi pháo hoa chán chê, cả đám lại lục tục kéo nhau ra về. Thời tiết vẫn còn hơi lạnh, ban nãy vội vội vàng vàng đến đây, Trương Gia Nguyên một chút cũng không để ý, bây giờ liền cảm thấy lạnh đến mức cả thân hình không khỏi run cầm cập.

Châu Kha Vũ ở bên cạnh liền yên lặng cởi áo khoác đưa cho cậu. Lâm Mặc nhìn thấy cảnh này bèn giả vờ ai oán trách chó mắng mèo.

"Ai da, tao cũng lạnh nè lớp trưởng... A, hắt xì!".

Vừa nói xong liền không kìm được mà hắt xì một cái. Châu Kha Vũ mặt không đổi sắc, ghét bỏ đưa Trương Gia Nguyên cách xa người này một chút, còn nghiêm túc dặn dò một câu.

"Đừng truyền vi khuẩn cho Trương Gia Nguyên".

Bốn người còn lại nhìn anh với vẻ mặt khó mà tin được, sau đó Phó Tư Siêu liền không biết nặng nhẹ lên tiếng chỉ trích.

"Có bạn cùng bàn liền quên mất tình nghĩa anh em bao lâu nay rồi phải không lớp trưởng?".

Châu Kha Vũ không nhanh không chậm trừng mắt một cái, cả đám liền thức thời ngậm miệng không hé răng thêm một lời. Lâm Mặc tự giác rút một chiếc khẩu trang từ trong túi ra đeo lên mặt, giả vờ những chuyện này một chút đều không can dự đến mình.

Trương Gia Nguyên lúc này đầu óc đã mơ hồ, không còn nghe lọt tai lời nào nữa, bắt đầu có xu hướng ngã nhào trên mặt đất. Châu Kha Vũ vội vàng cúi người xuống cõng cậu trên lưng, khoát tay ra hiệu cho mọi người đi về nhà trước.

Thân hình hai người dán sát vào nhau, cảm nhận được độ ấm trên người, Trương Gia Nguyên yên chí dựa vào đó đánh một giấc ngon lành. Châu Kha Vũ vừa cõng người kia vừa vu vơ hát mấy câu trong bài ca yêu thích của mình.

"Chầm chậm thích em

Chầm chậm trở nên thân mật

Chầm chậm tâm sự về bản thân

Chầm chậm cùng em sóng vai bên nhau

Chầm chậm muốn xứng đôi với em

Chầm chậm muốn được gả cho em

Chầm chậm thích em

Chầm chậm hồi tưởng lại

Chầm chậm cùng nhìn nhau già đi

Bởi vì chầm chậm là nguyên cớ tốt nhất mà tôi có được" (*)

Cậu biết không, tôi chỉ đơn giản là thích cậu, thích đến mức coi cậu như giọt sương đọng trên chiếc lá, không dám tiến đến gần quấy rầy thế giới đó. Thích đến mức một cái liếc mắt cũng không muốn trao cho người khác, thích đến mức bưng trong lòng bàn tay mà nâng niu trân trọng, chỉ sợ người tan ra.

-------------------

(*) Trích từ bài hát "Chầm chậm thích em" - bản cover của Ngô Hải Văn - bản dịch của chính mình, các cậu có thể tham khảo ở phía trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top