Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jimin, em thật đẹp." Giọng nói ngọt ngào vang lên từ người đàn ông đang đè lên người cậu, nhiệt độ trong phòng dường như trở nên nóng hơn.

Giờ đây Jimin tựa như một mớ hỗn độn khi người đàn ông liên tục thúc vào trong người cậu, nhưng cậu để mặc hắn làm điều đó.

"Cơ thể của em đúng là được sinh ra để làm tình mà, phải không? Em vẫn chặt y như lần đầu vậy." Hắn nói, mồ hôi chảy xuống hòa lẫn với mồ hôi của Jimin. Hắn tiếp tục đẩy vào và rút ra vách tường nóng bỏng của Jimin. Cậu cảm thấy dương vật của hắn tiếp tục sưng lên bên trong cậu, Jimin thậm chí còn cảm thấy từng nhịp thúc của nó đập mạnh vào mỗi thớ cơ vòng. Bên trong cậu và thứ đó của hắn dính chặt lấy nhau, nhất là khi gã đàn ông liên tục tàn nhẫn đẩy mạnh vào trong Jimin. Cậu cảm thấy cơ thể mình đang dần mất kiểm soát, cứ như thể nó đang hoàn toàn bị phá hủy bởi những ngọn lửa. Jimin nhẹ rên rỉ, cậu cắn chặt chiếc vòng cổ ngọc bích đeo trên cổ. Cậu cố không phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng, nhưng không thể. Thực chất là chiếc vòng này mới được tặng cho cậu khoảng nửa giờ trước, gã đàn ông đã đặc biệt yêu cầu cửa hàng đá quý khắc tên Jimin lên hòn ngọc bích.

"Món quà kỉ niệm một năm." Hắn nói vậy.

Jimin lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng cay đắng cười.

Một năm. Đúng vậy, thế là đã một năm tròn kể từ ngày Jimin bị bắt và giam giữ bởi gã đàn ông ấy.

Nếu cậu biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế này, cậu sẽ không bao giờ dám làm những trò tinh quái và trốn khỏi trại hè với vài người bạn. Và rồi cậu cũng sẽ không tin tưởng lời dụ dỗ của đám người thô tục và dấn thân vào trò vui bên trong casino. Bởi vì ngay sau đó, cậu thua và mắc nợ một số tiền khổng lồ - số tiền mà có lẽ cậu phải làm việc cả đời mới có thể trả được. Và khi cậu cho rằng mình sẽ trở thành một nô lệ của ai đó, một người vừa mới từ cầu thang bước xuống tóm lấy cậu. Trong cơn hoảng loạn, cậu nghe thấy hắn nói, "Tôi sẽ mua cậu ta."

Mua. Quả là một từ có sức nặng.

Và thế là từ ngày hôm ấy, cậu trở thành món đồ chơi đắt tiền của hắn.

Nếu không phải vì một sai lầm ngu xuẩn, có lẽ giờ đây Jimin vẫn đang ở trường đại học, trêu đùa với lũ bạn, chứ không phải là bị giam giữ như một con rối bị tù đày. Cậu luôn bị giám sát, kể từ khi bước chân vào đây, Jimin chưa bao giờ được cho phép bước chân ra ngoài. Mặc dù thế nhưng cậu vẫn nắm giữ được khá nhiều thông tin về hắn thông qua TV. Tên hắn là Jeon Jungkook, sinh ra trong một gia đình giàu có và nổi tiếng trong giới kinh doanh. Dù còn khá trẻ nhưng hắn đã đạt được khá nhiều thành tựu trong lĩnh vực này. Hắn đẹp trai và thông minh, và được rất nhiều người phụ nữ ngưỡng mộ.

Hẳn là họ không biết hắn ta có sở thích lạm dụng đàn ông, Jimin nghĩ.

Nhưng thật ra, nếu không kể đến sự hung hăng trên giường, Jungkook chăm sóc Jimin khá tốt. Cậu chưa bao giờ phải lo lắng về bất kì điều đó. Những người hầu sẽ thực hiện tất cả những yêu cầu của cậu, cho cậu bất cứ thứ gì cậu cần. Ngôi nhà cậu ở hiện giờ khá lớn, ít nhất 50 người có thể sống ở đây. Nó được xây ở vùng ngoại ô, vậy nên không khí khá thoáng mát và trong lành, hơn nữa xung quanh cũng không có ai làm phiền cậu. Thế nhưng lí do quan trọng nhất của sự cách ly này chính là Jungkook không muốn ai phát hiện ra rằng Jimin đang ở với mình.

Nhưng Jimin không thể nào trốn thoát. Ngoài những người hầu, bên ngoài căn nhà còn rất nhiều bảo vệ canh gác cả ngày, họ luôn quan sát và chú ý đến cậu. Bên góc phòng có đặt một chồng tạp chí mua sắm. Đó là thói quen hàng ngày của Jimin. Có khá nhiều loại quần áo và trang sức đến từ các nhãn hiệu đắt tiền được đề cập trong những cuốn tạp chí. Và kể cả khi Jimin không được cho phép rời khỏi nhà, cậu chỉ cần chọn một vài thứ trong tờ tạp chí và ngay lập tức đơn hàng của cậu sẽ được gửi đến. Đồ ăn, vật dụng giải trí, quần áo, không quan trọng là Jimin nhìn thấy nó ở trên báo hay trên TV, chỉ cần Jimin cần, Jungkook sẵn sàng mua.

Đúng là một lựa chọn thông minh, Jungkook cung cấp cho cậu tất cả mọi thứ; và thế nên Jimin chả có lí do gì để ra ngoài.

Cậu đã từng nghĩ đến chuyện giả vờ ngất, và có thể cậu sẽ được đưa đến bệnh viện. Nhưng hắn ta luôn lường trước được mọi thứ. Hàng tuần Jungkook cử một bác sĩ tư nhân đến để kiểm tra cơ thể anh. Vậy nên Jimin thậm chí còn không có cơ hội để mà giả vờ. Tuy nhiên, kể cả khi cậu có thành công trốn thoát, cậu cũng sẽ nhanh chóng bị tóm lại và được đưa về tòa biệt thự. Vả lại cậu cũng đang ở Pháp, và cậu không thể nói tiếng anh. Đây là thứ ngoại ngữ Jimin chưa từng sử dụng để giao tiếp với ai ngoài bốn người: Jungkook, và ba cô hầu.

Jungkook không sống ở Pháp, nhưng tuần nào hắn cũng bay từ nước khác đến đây và ở lại vài đêm. Đôi khi hắn phải tham gia những buổi họp kinh doanh và hắn sẽ ở lại khoảng một tháng. Nhưng mỗi khi Jungkook đến Pháp, hắn luôn đến chỗ Jimin. Và mỗi khi hắn đặt chân đến tòa biệt thự, hắn sẽ làm tình với anh. Jimin khá bối rối, tại sao Jungkook không tìm một vài con điếm để thỏa mãn nhu cầu của mình và tuần nào cũng tốn công bay đến đây? Tại sao Jungkook lại tốn thời gian lên một người như Jimin?

Mỗi khi hắn muốn làm tình với Jimin, cậu không thể từ chối. Nhưng Jimin chưa bao giờ chủ động lại. Tại sao Jungkook cứ mải mê đắm một món đồ chơi như cậu? Jimin chưa bao giờ hiểu.

"Em đang nghĩ gì thế?" Jungkook mân mê đường viền tai Jimin, tay trượt xuống dọc ngực Jimin và sờ lấy chiếc khuyên trên đầu nhũ cậu. Hắn nhanh chóng khiến cậu khóc lên chỉ bằng việc giật mạnh đầu khuyên. Dường như Jungkook thích nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu, hắn luôn lạm dụng Jimin cho đến khi cậu không thể nói được nữa mỗi khi hai người làm tình. Jimin ngửa cổ ra sau, để lộ đầu nhũ màu hồng nhạt bóng lóa trông thật hấp dẫn của cậu.

Khi gã đàn ông bắt ép cậu phải xỏ khuyên đầu nhũ, Jimin đã nghĩ mình sẽ chết vì đau. Nhưng bất ngờ là cậu không hề. Và từ ngày đó, Jungkook yêu cầu cậu phải đeo hai chiếc khuyên vòng đính ruby. Trông chúng cực kì đắt đỏ. Và đương nhiên chỉ có lũ giàu có mới chi tiền cho những sở thích kì quặc của họ.

Hậu huyệt của cậu vẫn bị liên tục bị nhồi đầy một cách tàn nhẫn, cơ thể của Jimin ngày càng mẫn cảm hơn trước sự trêu đùa của Jungkook, cửa huyệt vô tình mút chặt lấy toàn bộ chiều dài của Jungkook và rồi nghịch ngợm đẩy nó ra trước khi nó lại thúc mạnh thật sâu vào trong Jimin. Jungkook thở dốc trong khoái cảm, những giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn lờ mờ. Hắn thường tắm một ngày hai lần, một lần trước khi chạm vào Jimin và một lần sau đó. Điều đó khiến cậu có hơi tin rằng hắn hơi có bệnh cuồng sạch sẽ. Nhưng mỗi khi Jungkook vòng tay ôm lấy Jimin, dường như hắn không thèm quan tâm liệu Jimin đã tắm hay chưa. Và một lần nữa Jimin lại thấy bối rối.

"Jimin." Jungkook gọi tên Jimin, mê mệt trong cơn cao trào của mình. Jimin biết hắn sắp lên đỉnh và sắp sửa tiết ra bên trong anh, và anh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Trong lúc đó, cơ thể của anh vô tình co chặt lại. Jungkook gầm nhẹ và rồi Jimin cảm thấy bên trong mình được phủ đầy bằng một thứ gì đó ấm áp. Tâm trí của Jimin giờ như đang trôi trên mây, những tâm tình và suy nghĩ như đang dần dạt đến một phương xa.

Và khi Jimin tỉnh táo trở lại thì đã qua ngày mới rồi. Jungkook ôm chặt lấy vòng eo của Jimin, cái ôm chặt của hắn luôn khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Jimin yếu ớt cố mở miệng, tất cả năng lượng đều đã biến mất sau đêm hôm qua. Nhưng dường như lần này cổ họng của cậu có thể phát ra tiếng. Sau mỗi lần làm tình, Jimin luôn cảm thấy có một làn sóng sợ hãi ập đến nếu như không có ai ở bên và ôm cậu vào lòng. Jungkook biết rõ điều đó, vậy nên mỗi khi họ nằm xuống, Jungkook luôn ôm chặt lấy Jimin và không hề thả ra cho đến tận sáng hôm sau.

Thật sự điều đó khá kì lạ. Jungkook là người khiến Jimin sợ hãi, và rồi hắn cũng là người an ủi Jimin.

Jimin muốn xoay người đổi tư thế ngủ, nhưng cậu mệt đến mức chẳng thể nâng nổi một ngón tay. Jungkook chú ý thấy điều đó, hắn vùi đầu vào cổ Jimin, hôn và liếm mút lấy vùng da ở đó. Jimin bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nếu Jungkook muốn làm tình tiếp, có lẽ anh sẽ ngất đi mất. Nhưng hắn không hề làm vậy. Hắn chỉ ấn nút đầu giường để gọi một người hầu gái vào.

"Marie, có sữa chưa?" Giọng nói quyến rũ và rõ ràng vang lên. Có chút gì thỏa mãn trong giọng hắn, nhất là lúc hắn thì thầm vào tai Jimin mỗi khi màn đêm đến.

Jimin ghét cà phê nhưng cậu thích sữa, vậy nên sáng và tối nào cậu cũng uống một cốc. Đó là thói quen của cậu.

Thói quen của Jungkook là uống một cốc cà phê – cũng như Jimin uống một cốc sữa vậy. Hắn thích cà phê đen – không đường, không sữa. Jimin thề là cậu sẽ không bao giờ chạm môi vào cà phê bất cứ lần nào nữa sau một lần vô tình uống một ngụm cà phê Jungkook đưa cho. Quá đắng so với khẩu vị của cậu.

"Jimin." Đột nhiên hắn gọi tên cậu. "Cùng anh chuyển nhà đi."

Trái tim của Jimin như đập nhanh hơn, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng đây sẽ là một cơ hội tốt để trốn thoát. Cậu cố ép bản thân mình phải biểu lộ sự thích thú, rồi cậu nhắm hai mắt lại, chờ đợi hắn nói tiếp.

"Chuyển đến Mỹ đi." Jungkook nhẹ nhàng nói, như thế điều đó chẳng có gì quan trọng.

Đương nhiên là Jungkook sẽ chỉ nói cho anh những thứ đã được quyết định. Jimin làm gì có lựa chọn nào khác. Nhưng tại sao lại là "cùng anh"? Một tuần Jungkook chỉ ở cạnh Jimin hai ngày. Thậm chí đây còn chẳng phải là nhà của Jungkook. Đối với Jungkook, đây chỉ là một nơi hắn ghé qua để thỏa mãn thú tính, còn với Jimin, đây là nhà tù. Sau khi báo tin, Jungkook vuốt ve mái tóc của Jimin và hỏi, "Có ổn không?"

Kể cả khi Jimin nói không, Jungkook cũng đâu thèm quan tâm. Bởi vậy nên Jimin chỉ có thể co rụt thân mình lại và nói, "Em lạnh."

Jungkook ngoái đầu gọi cô hầu gái và bảo cô ta đóng cửa sổ lại, và đột nhiên Jimin nhìn thấy vườn hoa ở ngoài khung cửa. Có một vài búp hoa đang đung đưa trên thảm cỏ xanh ngoài kia.

Mùa xuân đã đến rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top