Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Extraordinary

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chỉ có tình yêu mới có thể khiến ta nhìn thấy những điều bình thường theo một cách phi thường mà thôi” – Alejandro de Solminihac

Những đám mây đen nhợt nhạt và mỏng manh, treo thật cao hết mức có thể và giãn ra khắp bầu trời xám xịt như một mạng nhện ở góc trần nhà vậy. Mưa đập vào cửa kín tàu làm mờ khung cảnh bên ngoài thành một màu xám xanh trong khi những ánh đèn chớp nhoáng thường xuyên mang theo sự vĩnh hằng của đêm Giáng sinh. Tiếng gầm của cơn sấm vang vọng bên tai Tiffany khi cô nghiêng người tựa vào khung cửa sổ trong suốt. Quấn mình trong một tấm chăn bằng cotton mỏng mà Taeyeon đã lập tức đưa cho cô khi cô vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh cùng với một bộ quần áo mới, Tiffany nép mình sát hơn vào vòng ấm áp trong khi quan sát những hạt mưa hòa vào nhau, rồi tan ra và chảy dài kỳ lạ đến mép của khung cửa sổ. Rồi cô tự hỏi những giọt nước có thể chống cự với trọng lực trong bao lâu trước khi rơi xuống từ những đám mây to lớn kia. Thật sự, cô nghĩ rằng, những hạt mưa chẳng thèm run sợ nữa để mà nghĩ đến việc chiến đấu trong một cuộc chiến nắm chắc phần thua.

“Muốn chơi trò chơi với em không? Muốn không? Muốn không?” một giọng nói vui vẻ vang lên từ băng ghế phía trước cô.

Tiffany nghe thấy tiếng Taeyeon bật cười rồi bản thân cô cũng bắt đầu cười khúc khích. Cô nhìn đứa trẻ với mái tóc đen dài xuống gương mặt và dừng lại đột ngột ở bên dưới vai. Yuri, đó là tên cô bé. Nhóc và gia đình cùng với một cô bé khác cùng tuổi đang đi đến Yeonsan vào kỳ nghỉ cuối tuần để tham gia lễ hội mỗi năm tổ chức một lần. Tiffany ghi nhớ trong đầu là phải hỏi cô bạn thân xem liệu họ có thể cùng tham gia vào lễ hội đó không, dù là chỉ trong chốc lát.

“Không, không, ổn mà” Taeyeon nở một nụ cười, “Chị rất vui khi chơi một trò chơi KHÁC nữa với em. Nó sẽ làm thời gian trôi nhanh hơn”

Trò chơi. Những trò chơi không ngừng nghỉ. Đã như vậy được khoảng nữa giờ đồng hồ rồi, khi cô và Taeyeon không có bất cứ giây phút yên bình nào mà không bị Yuri đề nghị chơi trò chơi liên tục.

Tiffany và Taeyeon bước vào nơi ẩn náu ấm áp của hành lang bên trong tàu, tay ôm chặt lấy cơ thể mình, chà xát nó để có thể cảm thấy chút hơi ấm.

“Fany, cậu có thể thay….”

Cô bạn thân của cô bị cắt ngang bởi một cô bé sôi nổi cùng nụ cười rộng mở có vẻ như luôn nở trên môi như vậy. Cô bé chạy xung quanh và bám vào Taeyeon như thể cô là một tấm khiêng trước khi nhú đầu về hướng đối diện hành lang. Tiffany nhìn cô bé tóc đen trước khi đưa mắt nhìn Taeyeon. Hai người đều có vẻ mặt thích thú pha lẫn nét bối rối.

“Yuri, tớ bảo là quay lại đây!!!” một giọng hét vang lên, cùng với tiếng bước chân ầm ầm đang mỗi lúc một gần.

Tiffany nghiêng đầu về phía bóng người đang giận dỗi đi về phía họ. Đó là một cô bé với mái tóc nâu, trông có vẻ như cùng tuổi với cô bé Yuri vẫn đang bám vào Taeyeon như thể đó là phao cứu sinh của cô bé.

“Sica baby~” cô bé kêu rên bằng một giọng ngây thơ, “chỉ là trên má thôi mà! Đừng có nhạy cảm như thế!”

“Woa,woa” Taeyeon nhanh chóng phản ứng khi cô bé tóc nâu bước đến đối mặt với cô, thật ra mà nói thì không phải đối mặt, nó giống…bụng đối mặt thì đúng hơn, vì cô bé kia chỉ cao bằng nửa so với với cô bạn thân của cô mà thôi. Dù chiều cao có hạn, nhưng cô bé vẫn đứng thẳng người một cách uy nghiêm, giống như một trung sĩ vậy.

“Tránh ra chỗ khác nào” cô bé ra lệnh trước khi vòng quanh Taeyeon người đứng đó hàm thì chùng xuống, hoàn toàn bị động trước sự tấn công mạnh mẽ của cô bé kia. Tiffany không thể trách cô bạn được, cô bé kia quả thật đáng sợ.

“Sica baby, để tớ giải thích đã…”

“Yuri, tớ phải nói bao nhiêu lần là đừng có gọi tớ như thế nữa!”

“Nhưng –“

“TỚ SẼ GIẾT CẬU NGAY BÂY GIỜ! N.G.A.Y B.Â.Y G.I.Ờ! GIẾT! G.I.Ế.T! CẬU! C.Ậ.U!”

Vậy là đủ rồi, Tiffany chạy vội đến chỗ cô bé tóc nâu đang giữ chặt cô bé tên Yuri kia và tách hai đứa ra trước khi nói bằng giọng nghiêm túc “Dừng lại! Cả hai đứa! Có chuyện gì xảy ra vậy?!?”

“Chỉ là cãi vả yêu mà thôi” cô bé tóc đen hờ hững trả lời “Điều đó vẫn thường xảy ra với những cặp đôi đã kết hôn, chị biết đó”

“Eek!” cô bé kia phản pháo, “Tớ sẽ nói điều này lần thứ một triệu hôm nay: CHÚNG TA KHÔNG CÓ KẾT HÔN!!!”

Tiffany nhướn mày trước khi hỏi “Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi đấy?”

“Mười một” hai đứa bé hờ hững trả lời.

“Ừm, cô bé…” Tiffany dừng lại rồi nhìn cô bé tóc nâu “Tên em là gì?”

“Jessica”

“Ừm, Jessica nói đúng. Yuri…em là Yuri phải không?”

“Ừ hử” cô bé tóc đen khẳng định.

“Yuri, hai em còn quá trẻ để kết hôn” Tiffany kết thúc câu nói với một ánh nhìn tự mãn. Cô quay sang Taeyeon đang đứng đó và giơ ngón cái lên với cô. Chỉ cần liếc nhìn cô bạn thân , cô cũng biết là cô gái thấp hơn kia đang quá sợ hãi trước Jessica mà không đến giúp cô, vì thế, cô ấy quyết định đứng một bên cổ vũ.

“Thấy chưa~” Jessica nói giọng vui sướng trước khi thè lưỡi hướng Yuri đang thất vọng và lặng người.

“Nhưng,” Tiffany tiếp tục với sự nghiêm khắc “Jessica, em cũng không có quyền giết người”

“Nhưng mà cậu ấy đã hôn em!”

“Chỉ là trên má thôi,” cô bé tóc đen bào chữa.

“Ugh.” Jessica rên rỉ khi cô bé giậm chân xuống sàn “Tớ không nên đi cùng cậu và gia đình cậu. Tớ nên nói với bố mẹ biết rằng tớ thà chết còn hơn trải qua cuối tuần cùng cậu”

“Nhưng mà Sica baby, đây là tuần trăng mặt của chúng ta”

“Không! Không phải! Lý do duy nhất mà tớ đồng ý là để bố mẹ không còn phải lo lắng việc tớ không có người bạn nào ở trường!”

“Bởi vì Kwon Seobang của cậu đi cùng cậu phải không? Cậu có người bạn là tớ - Oh Toy Story…tớ yêu bộ phim đó”

“Ahhhhh!” Jessica hét lên, “Chúa ơi, hãy giết con đi”

Tiffany chịu đủ với hai đứa bé này rồi. Geez, hai đứa thật sự trông như một cặp đôi già vậy. “Được rồi, hai đứa thôi đi nào!” Cô ra lệnh và hai đứa bé lập tức im lặng.

Với tiếng càu nhàu, cô bé tóc nâu khoanh tay lại rồi đi thẳng về phía hành lang.

“Phù,” Yuri lên tiếng với giọng nhẹ nhõm. “Cám ơn..um..?”

“Tiffany,” cô trả lời với nụ cười tươi trước khi chỉ về phía cô bạn “còn chị ấy là Taeyeon”

“Rất vui được gặp chị, Tiffany unnie, Taeyeon unnie. Đừng bận tâm Jessica, cậu ấy bực chỉ vì cậu ấy không được ngủ đủ mà thôi”

Tiffany định trả lời nhưng một tiếng hắt hơi bật ra. Taeyeon đến bên cạnh ngay cả trước khi cô có đủ thời gian để hít thở vào trở lại. Vòng tay quanh eo cô bạn thấp hơn, Tiffany nhận ra là cả hai đều ướt sũng.

“Nào, đi thay quần áo trong phòng vệ sinh nhé” cô bạn thân lên tiếng và dẫn Tiffany về phía phòng tắm trong tàu. Nắm lấy cánh tay Taeyeon, hai người đi về phía đó. Họ không biết rằng Yuri cũng đi theo họ, hai người phải mất vài giây mới nhận ra tiếng bước chân lạ. Xoay người lại, Tiffany và Taeyeon thấy cô bé nở nụ cười tươi kéo dài đến mang tai.

“Vậy umm, hai chị không phiền nếu em chơi cùng hai chị một lát chứ? Hai chị biết đó, cho tới khi Sica nguội đến mức không độ bình thường của cậu ấy. Chúng ta có thể chơi vài trò chơi, em có cả tỉ trò trong đầu này!”

“Tuyệt cú mèo!” Yuri hào hứng vỗ tay, “vậy chơi trò trốn tìm nhé!”

Tiffany gật đầu “nghe cũng được đấy”

“Sica baby” cô bé tóc đen nói thêm, quay đầu sang cô bé ngồi cạnh bên “muốn chơi cùng không?”

“Sao cũng được” cô bé nói giọng thờ ơ.

“Tuyệt!” Yuri vui mừng lần nữa, “Oh, nhưng mà tớ nghĩ cậu phải là người đi tìm vì cậu là người cuối cùng tham gia”

Một lần nữa, Jessica trả lời với một giọng không thèm quan tâm “Sao cũng được”

♦♦ ♦♦ ♦♦

Tiffany và Taeyeon tách ra để tìm chỗ ẩn nấp. Dù không có nhiều sự lựa chọn nào khác, Tiffany và Yuri đành phải chen chúc nhau trong giữa ba cái vali to. Đầu gối gập xuống và cúi đầu, hai người cười khúc khích khi nhìn thấy Taeyeon chạy ngang.

“Này, cho tớ vào với” cô bạn thân cầu xin “Tớ không tìm được chỗ nào để trốn”

Tiffany lập tức lắc đầu . “Nu uh TaeTae, không còn chỗ cho cậu đâu, tìm chỗ khác trốn đi” cô nói rồi thè lưỡi tinh nghịch.

Taeyeon rên rỉ trước khi điên cuồng chạy đi chỗ khác để tìm chỗ nấp trước khi hết giờ. Tiffany mỉm cười trước bóng dáng của cô bạn thấp hơn, cô không thể không nghĩ đến khoảng thời gian mà họ cũng chơi trò trốn tìm một tháng trước

“Này, sao chúng ta không làm điều gì đó nhỉ?” Taeyeon hỏi với nụ cười tự mãn khi Tiffany đang ngồi trên giường bệnh.

Cô quay nhìn cô bạn với vẻ khó hiểu. Cô nhún nhích trên giường làm nó phát ra tiếng kêu, Nhướn mày, Tiffany hỏi “Như là?”

Taeyeon nhún vai rồi trả lời ngẫu hứng “Tớ không biết nữa, có lẽ là đi đến nơi nào đó? Cậu chưa bước ra khỏi phòng này cả mấy tuần nay rồi, làm điều gì đó cũng là điều tốt mà”

“Tớ không thể” Tiffany nói với giọng buồn bã “Y tá Lee sẽ đến trong vài phút nữa để mang bữa tối, cô ấy sẽ hoảng lên nếu không thấy tớ ở đây”

Sau khi nghe từ “bữa tối”, Taeyeon lập tức rùng mình khoa trương. Mang vẻ mặt ghê tởm, cô nói “Bữa tối, giống như mấy miếng bìa cứng đặt trên đĩa thì đúng hơn. Mấy thứ họ cho cậu ăn thật là kinh, sao cậu có thể ăn được vậy? Liệu nó không có độc đấy chứ?”

“TaeTae, dĩ nhiên là nó không có độc, không thì người ta sẽ kiện bệnh viện mất. Hơn nữa, tớ cũng không có lựa chọn nào khác”

“Oh, cậu có đó” Taeyeon nói rồi nhảy đến chỗ Tiffany một cách vui mừng. Nắm lấy cả hai cánh tay cô, Taeyeon kéo cô gái đang lúng túng kia ra khỏi giường rồi tiến về phía cửa “Thôi nào, đi thôi”

“Nhưng Y tá Lee…”

“Hãy cứ nghĩ là chúng ta đang chơi trò trốn tìm và Y tá Lee là người tìm. Giờ thì đi thôi, cậu không muốn bị bắt lại phải không nào?”

“Trốn tìm? Tiffany trêu chọc nói “thỉnh thoảng, tớ nghĩ cậu là một đứa bé bị mắc kẹt trong cơ thể hai mươi mốt tuổi đấy”

“Em hy vọng chúng ta không bị bắt trước” Yuri nói, phá vỡ việc hồi tưởng quá khứ của Tiffany.

Quay đầu về phía cô bé mười một tuổi, cô đáp “Xin lỗi, em nói gì thế?”

“Em nói: em hy vọng chúng ta không bị bắt trước” cô bé tóc đen lặp lại trước khi gõ nhẹ vào đầu Tiffany bằng nắm tay “Geez, chị vẫn thường làm thế à?”

“Làm gì cơ?”

“Lơ đãng” Yuri trả lời “Nếu chị hỏi em thì nó hơi bị đáng sợ đó”

“Nói đến đáng sợ” Tiffany lên tiếng, mong chuyển đề tài “Em là một đứa bé đáng sợ. Em biết điều đó chứ?”

Lặng yên ngạc nhiên, cô bé nhỏ bật tiếng giễu cợt “Em? Đáng sợ? Sao chị lại nói thế?”

“Cái cách mà em nhìn Jessica…Đáng sợ ~~” Tiffany trả lời rồi chọt chọt vào má Yuri. Yuri lập tức đỏ mặt trước câu nói làm Tiffany bật cười trong im lặng trước cô bé đang đỏ bừng kia.

“Em đâu phải là người duy nhất đâu?!?” Cô bé tóc đen tự vệ “Chị cũng nhìn Taeyeon unnie như thế chứ bộ. Và đừng có nói là em không để ý thấy, bởi vì dù em đồng ý việc em là một đứa nhóc hiếu động…nhưng em không có ngốc. Thật ra so với mấy đứa cùng tuổi, em rất thông minh đó, cám ơn chị nhiều”

Câu trả lời của Yuri làm cô lặng đi. Cô thật sự nhìn Taeyeon như thế sao? Lẽ nào cô lại rõ ràng như thế?

Lập tức có mong muốn chuyển đề tài lần nữa, Tiffany liền hỏi “Vậy, về em và Jessica, câu chuyện là thế nào?”

“Câu chuyện? Chẳng có câu chuyện nào cả” Yuri trả lời “Cậu ấy học cùng tất cả các lớp với em. Em muốn cậu ấy là bạn của mình, vì thế em làm tất cả mọi điều để cậu ấy để ý đến em. Ở mẫu giáo, em lấy cắp bút chì màu của cậu ấy. Ở lớp một, em lấy cắp bánh của cậu ấy. Lớp hai thì lấy cắp cục tẩy của cậu ấy. Lớp ba thì lấy cắp bộ sưu tập giấy dán của cậu ấy. Lớp bốn thì là hộp cơm trưa. Lớp năm là bài tập về nhà. Và giờ, lớp sáu…em sẽ lấy cắp trái tim cậu ấy”

“Ngọt ngào thật” Tiffany nói với giọng trêu chọc “Rất ngọt ngào, nhưng mà phần cuối thì dễ thương đấy..em biết đó…đối với một đứa bé mười một tuổi”

“Một ngày nào đó em sẽ cưới cậu ấy!” Yuri nói với nụ cười tươi.

“Cô bé không có vẻ là thích em nhiều”

Cô bé nghe thế liền thở dài rồi gật đầu “Em biết, nhưng mà, ít ra thì cậu ấy cũng đồng ý đi lễ hội với em và bố mẹ. Em đã làm phiền cậu ấy cả tháng về chuyến đi và em hơi ngạc nhiên khi cậu ấy đồng ý. Có lẽ bởi vì cậu ấy chỉ muốn em đừng làm phiền nữa…như thế…và cũng muốn cho bố mẹ cậu ấy thấy. Dù thế nào, kế hoạch đang tiến triển và vấn đề là ở chỗ đó”

“Em không thấy mệt sao?” Tiffany hỏi, thật sự ấn tượng với sự kiên quyết của Yuri “Ý chị là, nếu như cô bé đã không thích em trước kia vậy sao em có thể chắc là giờ cô bé sẽ thích em?”

“Mệt?” Yuri trả lời “Tình yêu sẽ không bao giờ mệt mỏi”

“Em nói về tình yêu như thể em biết về nó vậy”

“Mẹ em đã từng bảo rằng nếu bạn không biết bình thường nghĩa là gì thì làm sao bạn có thể hiểu nghĩa của từ phi thường? – Tình yêu, nó phi thường bởi vì điều bình thường không thể có sức mạnh để di chuyển những ngọn núi và tách đại dương làm hai. Em biết điều bình thường là gì, bởi vì em chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi bình thường. Em biết điều phi thường là gì bởi vì nó không bình thường. Và tình yêu, em biết tình yêu là gì bởi vì nó là điều phi thường”

(Hãy nghe bài hát này trong lúc đọc  :Hanging by a moment)

“Ta da~” Taeyeon ngân nga khi cô bỏ tay ra khỏi mắt Tiffany. Cô gái ốm yếu cảm thấy được cơn gió thổi qua mặt và cô biết rằng cô đang ở bên ngoài. Khi Taeyeon bỏ tay rơi xuống hai bên, Tiffany nhẹ nhàng mở mắt, đứng đó không thốt nên lời khi cô nhìn thấy khung cảnh trước mắt.

Họ đang đứng trên sân thượng bệnh viện. Một tấm thảm trải ở giữa nền nhà với một chiếc giỏ picnic đặt ở trên. Điều làm cô chú ý tiếp theo là mặt trời màu cam đang dần lặn sau đường chân trời, ngọn núi phía xa ăn mất chiếc dĩa màu vàng như một đứa trẻ đang ăn bánh cookie vậy, Bóng của bông hồng lúc hoàng hôn vút cao nơi thiên đường, trong khi mặt trời tô mọi thứ nó chạm tới được bằng một màu nâu đỏ. Tia nắng giảm dần khi những ngôi sao ló dạng, nhẹ nhàng hát cho họ nghe khúc hát ru, giai điệu thì thầm khi đêm tối sắp đến. Ở phía đông, một tấm thảm màu xanh ngọc bích tinh khôi trải khắp bầu trời, rửa sạch một ngày tối tăm bằng ánh sao đang cùng nhau nhảy múa trong điệu waltz tinh tế.

Taeyeon phá vỡ sự im lặng bằng tiếng cười lo lắng. “Thức ăn của bệnh viện thật sự rất tệ, nên tớ nghĩ cậu sẽ vui vẻ ăn thức ăn thật sự để thay đổi”

“Chơi trò trốn tìm ,hửm?”

“Dĩ nhiên là chúng ta vẫn đang chơi” cô gái thấp hơn nói rồi kéo Tiffany đến chỗ tấm thảm được trải rộng kia. “Chúng ta sẽ ăn trong khi trốn”

“Ý kiến hay đó” Tiffany hùa theo rồi lấy miếng sandwich bên trong cái giỏ. Tham lam ăn nó chỉ trong ba lần cắn, cô giơ ngón tay cái với người bạn thân để nói rằng món ăn ngon như thế nào vì miệng cô đang bận nhai.

Taeyeon khúc khích cười “Tớ vui vì cậu thích nó. Nhưng mà ăn chậm thôi, vẫn còn nhiều trong giỏ mà”

Sau khi nuốt trôi miếng bánh, Tiffany lên tiếng “Cám ơn cậu, TaeTae” – nó thật chân thực, chân thực như thể mặt trời đang lặn và đang tô một màu cam lên da họ cũng như mang hơi ấm hiện lên trên đôi má của họ vậy.

“Bất cứ điều gì cho Fany của tớ” Taeyeon mỉm cười đáp lời.

Vào lúc đó, thế giới dường như dừng lại khi cô lên tiếng – và nó là một sự dừng lại đáng tận hưởng cũng như trân trọng, bởi vì thế giới thực tế của họ sẽ lại sớm phức tạp một lần nữa.

“Cậu biết không?” Tiffany nói cùng nụ cười tinh nghịch “Tớ nghĩ cậu nợ tớ một điệu nhảy đó”

“Gì cơ?!?” Taeyeon nói, đôi mắt mở to.

“Cậu nhớ không TaeTae? Cậu đã hứa thế khi tớ không thể nhảy trong buổi dạ vũ” Tiffany nhắc lại khoảng thời gian cô phải nhập viện vài ngày trước ngày quan trọng và đã phải đến buổi dạ vũ bằng xe lăn. Taeyeon an ủi cô với một lời hứa rằng họ sẽ nhảy vào dịp khác để bù lại. Tiffany nghĩ nên là lúc này còn hơn là không bao giờ.

“Cái đó cách đây hai năm rưỡi rồi!” Taeyeon đáp trả, rõ ràng là không thích cái ý tưởng nhảy nhót kia. “Và..và..không..có nhạc! Chúng ta không có nhạc. Tệ quá.”

“Nhưng cậu đã hứa,” Tiffany nói với giọng buồn bã, Taeyeon đáp lại sau đó bằng tiếng thở dài cùng vẻ chịu thua.

“Đ..được rồi, nhưng đây là lần đầu và cũng là lần cuối, nhé?” cô gái lớn hơn tuyên bố khi cô đứng dậy. Cô nắm lấy cánh tay Tiffany và giúp cô ấy đứng lên trước khi nói “Tớ..tớ không thường nhảy. Tớ thích…”

“Hát?” Tiffany xen ngang khi một ý tưởng vụt qua đầu cô, “Cậu có thể hát trong khi chúng ta nhảy, đó sẽ là âm nhạc của chúng ta”

“Gì..gì cơ?!? Cái đó đâu có trong lời hứa”

“Tớ biết. Chỉ là tớ chưa được nghe cậu hát một thời gian dài rồi, và tớ nghĩ là…”

“Được rồi, được rồi” Taeyeon cắt ngang – Tiffany không biết là cô có bao nhiêu sức mạnh đối với cô gái thấp hơn kia đâu.

Và như thế, Taeyeon bắt đầu hát rap và lắc đầu lên xuống. Nhảy theo điệu hip hop, cô xoay tay trên một bàn xoay đĩa tưởng tượng. Tiffany cười lớn trước khi đánh khẽ lên vai cô bạn, “Cậu hứa là nhảy điệu chậm mà, ngốc”

“Aw, tớ tưởng tớ thể hiện rất tuyệt chứ!” Taeyeon nhăn nhó trả lời “Nhưng tớ nghĩ lời hứa là một lời hứa”

Trước khi Tiffany có thể nói thêm điều gì, Taeyeon giữ lấy eo cô và bắt đầu hát. Giọng hát của cô ấm, dày và thật khiến người ta ngây ngất. Thật khác thường, thật lôi cuốn, và thật ngọt ngào, gần như là một tội lỗi – vì giọng hát đó lại ở trên Trái đất này. Họ xoay từ trái qua phải theo giai điệu ngân nga từ đôi môi của Taeyeon.

Tiffany không nói lời nào khi hai người im lặng nhảy cùng nhau dưới bầu trời rộng lớn được những ngôi sao thắp sáng. Có quá nhiều điều để nói, nhưng đồng thời, cũng quá ít. Quá nhiều của mọi thứ và rồi vẫn không đủ. Quá nhiều điều, quá nhiều thông tin, nhưng lại có quá ít từ ngữ. Quá nhiều thứ trở nên quá nhiều và quá nhiều để biết. Tiffany không biết phải bắt đầu từ đâu, vì thế cô để sự im lặng nói lên tất cả.

Và khi mặt trời lặng lẽ khuất bóng vào ngày cuối cùng của mùa hè hay là bông tuyết đầu tiên rơi vào ngày đông , chỉ có những điều này tồn tại : một bài hát ru, đôi mắt lấp lánh, những bước chân nhịp nhàng di chuyển cùng nhau, tiếng cười im lặng, và một điệu nhảy chậm tiếp tục sự vĩnh hằng.

Đó chính là điều phi thường.

“Xin chào? Trái đất gọi Tiffany unnie đây?” Yuri nói, giơ tay ra trước mặt cô gái lớn hơn.

Một lần nữa, chuyến đi ngược về quá khứ bị phá vỡ bởi tiếng nói kia “Hử? Xin lỗi, em vừa nói gì vậy?”

“Em nói: Tình yêu là điều phi thường. Vì thế em biết thế nào là yêu, và em có thể tự tin nói rằng em yêu Jessica”

“Nhưng em nói rằng hai em vẫn chưa hẳn là bạn. Vì vậy, em không hiểu cô bé đủ để nói rằng em yêu cô bé” Tiffany đáp lại khi cô ôm gối sát vào cơ thể hơn.

“Vâng? Và? Dù em có sống một triệu năm, em vẫn không thể nói rằng em hiểu cậu ấy đủ. Nếu trong một triệu năm đó, mỗi ngày em đều tìm thấy điều mới lạ ở cậu ấy, em vẫn không thể nói rằng “tôi đã hiểu đủ về cậu ấy”. Bởi vì đó là tình yêu mà, phải không? Nhìn thấy người mà chị yêu theo một cách mới, mỗi ngày. Dù thế, nếu em biết tất cả ở cậu ấy, vẫn chưa đủ bởi vì bản thân cậu ấy đã là quá nhiều rồi. Mà dù sao đi nữa, mẹ em từng nói rằng điều liên kết hai người trong một tình yêu không phải là họ biết rõ về trái tim đối phương mà là họ nắm giữ trái tim đối phương và chia sẻ nó”

“Sao em có thể dễ dàng nói về tình yêu như thế cơ chứ?” Tiffany thì thầm hỏi, giống như là hỏi bản thân mình hơn là hỏi Yuri.

“Nó đơn giản thôi:bởi vì đó là điều tốt đẹp để nói ra. Có những từ ngữ được định ra để nói về cảm xúc, tình yêu chính là một trong số đó, và tốt nhất là hãy để nó bay trong không khí. Không còn lý do nào khác, nó đơn giản là đơn giản thế thôi”

Tiffany có thể thấy rõ điều Yuri nói lúc nãy không phải trò đùa – cô bé thật sự thông minh. Đây là lần thứ hai cô bé làm cô lặng đi.

“IQ của em bao nhiêu thế?” Tiffany hỏi, tò mò vì không biết sao một cô bé mười một tuổi có thể biết nhiều và nói về điều đó hùng hồn như vậy.

Trước khi cô bé tóc đen có thể trả lời thì đã bị cắt ngang bằng một giọng nói khác.

“TÌM THẤY HAI NGƯỜI RỒI!!!” Jessica vui mừng nói ở phía bên kia mấy cái vali.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#taeny