Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 14

Hôm nay đã có kết quả thi vào trường mà mọi người muốn. Tất cả đều đậu một trong hai trường mà mình muốn. Và bây giờ Koro_sensei đang loi kéo mọi người ra sân chụp hình để làm album ảnh.

- Karma_kun và Ririko_san cười lên nào!

Đó là tác phẩm mà Koro_sensei đã chụp. Ririko không suy nghĩ, rút súng hướng Koro_sensei mà bắn.

Cuối cùng việc chụp hình cũng tạm ngưng nhưng đổi lại mọi người lại bị korosensei tống vào một cái túi lớn.

- Nào bây giờ thì là vòng quanh thế giới!

Vâng họ đã được Koro_sensei mang đi dù phản đối thế nào. Một ngày mệt mỏi với lớp 3E.

_______________ Tối ______________

Những thông tin về Koro_sensei bỗng bị nhóm người Chính Phủ tiết lộ. Bọn họ đã chuẩn bị cho kế hoạch ám sát korosensei đã lâu và bây giờ họ đã thực hiện nó.

- Chết tiệt! Bọn họ nghĩ mình là ai mà lại làm như vậy?

Ririko tức giận nói. Không chỉ Ririko, mọi người ở lớp E cũng bất ngờ về chuyện này.

Nhóm người báo chí không ngừng luyên thuyên gì mà "tội nghiệp" "Đáng Thương" "bắt làm con tin".

- Các người mau rời khỏi đây! Các em hãy đi theo tôi.

Karasuma_sensei đi đến giải vây cho tất cả. Lớp E đi theo Karasuma đếm trại của Bộ quốc phòng.

Và họ biết được là thời hạn giết Koro_sensei đã hết. Bây giờ Bộ quốc phòng đã thực hiện chính sách mà họ đã chuẩn bị bấy lâu. Karasuma_sensei khuyên tất cả từ bỏ.

Nhưng họ quyết không từ bỏ, tất cả trở về với sự giám sát 24/24 của bọn người quốc phòng kia. Tất cả nhẫn nhịn chờ thời cơ và quan sát những người kia.

Cuối cùng họ cũng bắt đầu hành đông.
Ririko đánh ngất hai tên bám đuôi cô, Karma cũng rời khỏi nhà.

- Đi thôi!

- Ukm, chúng ta ....

- Ririko.

Ririko liếc nhìn người vừa gọi mình, là cha cô. Ririko kêu Karma đi trước, cô sẽ theo sau. Karma rời đi, Ririko quay lại nhìn cha mình.

- Chuyện gì?

Ririko lạnh nhạt hỏi. Cha cô bước đến cô, bỗng ôm lấy cô. Ririko ngạc nhiên, không nói nên lời.

- Ta xin lỗi, Ririko! Xin lỗi vì đã bỏ bê, không quan tâm chăm sóc con. Ta đã quên, quên rằng con là bảo bối tâm cang mà ta và Yui yêu thương. Cái chết của mẹ con là nổi đau mà ta không thể vượt qua, ta đã bắt con sống trong sự lạnh nhạt, cô đơn như ta.

Cha ôm lấy cô, vòng tay càng xiết chặt. Ririko dần nhớ đến người mẹ của cô, đôi mắt cũng bắt đầu nhòe đi vì nước mắt.

- Cha, con....

- Ta không thể nhận ra nếu không có tên bạch tuộc vàng đó. Nếu hắn không đến tìm ta, có lẽ bây giờ ta vẫn sẽ không nhận ra được.

- Koro...sensei?! Thầy ấy đến tìm cha?!

Ririko buôn cha mình ra, hỏi. Ông ấy gật đầu, Ririko ngạc nhiên, không nói gì chạy đi.

" Ông thầy đáng ghét! Thầy đã làm biết bao chuyện mà bọn này vẫn chưa biết hả? Tại sao, thầy lại quan tâm tôi như vậy hả?"

Ririko chạy đi, nước mắt cũng đầy mặt. Ririko nhanh chóng thấy được mọi người, cô lau nước mắt đi. Chạy lên mọi người. " Nhất định, em sẽ cứu thầy".

___________________________________

Lớp 3E đã hành đông, dưới sự chỉ huy của Karma, bọn họ nhanh chóng chiếm lấy ưu thế của mình.

Ririko bị bao vây bởi 6 tên tinh anh. Ririko liếc nhìn 6 tên đang bao vây mình, môi nở nụ cười tà ác.

- Đã lâu không dùng đến ngươi rồi, người bạn của ta. Hãy giết nào!

Ririko trong người lấy ra một thanh Kanata ra, ánh sáng từ lưỡi đao ánh lên. 6 tên kia đồng loạt ngã xuống, trên cổ vẫn còn vết chém của Kanata.

- Chẵn thú vị gì cả.

Ririko cất thanh Kanata đi, cô nhanh chóng rời đi, hướng đến lớp học của mình.

Nhưng hình như hôm nay mọi thứ không như ý muốn của cô. Ririko cứ bị bọn người kia cứ nhắm vào cô mà tấn công.

- Hôm nay ra ngoài không nhìn lịch sao?

Ririko thầm rủa nói, thật ra cô đường nào không đi cứ đâm vào những nơi canh gác nghiêm ngặt mà đi, không tấn công cô cũng lạ.

Bỗng, bọn người vây quanh Ririko đồng loạt ngã xuống. Ririko nghiêng đầu khó hiểu nhìn, trên đầu có một dấu châm hỏi.

- Lực lượng số 1 có mặt. Tiểu thư không cần lo lắng.

Ririko nhìn người từ trong bóng tối đi ra, môi cong lên tạo thành nụ cười.

- Haruka_san, đã lâu không gặp!

- Đã lâu không gặp, tiểu thư! Chúng tôi được lệnh đến đây để hỗ trợ cho cô và các bạn.

Người tên Haruka nghiêm túc, lạnh nhạt nói. Ririko gật đầu đã hiểu, thông báo cho mọi người nhanh chóng đến cơ sở cũ.

- Tiểu thư cẩn thận!

Haruka nói. Ririko gật đầu rời đi, không nhìn lại. Ở phía sau, Haruka khuôn mặt đau khổ không cam lòng cắm khăn tay, nước mắt chảy ròng ròng.

- Tiểu thư bé bỏng của tôi, bây giờ cô không cần tôi bảo vệ nữa rồi.

Các thuộc hạ của Haruka trên trán đầy hắc tuyến nhìn Haruka, thầm than. " Hãy trả lại cho chúng tôi vị đội trưởng nghiêm túc, cool lòi của chúng tôi đi!!!!"

                       ..........................

Lớp E đã đến được cơ sở cũ, Koro_sensei đứng đó, vẫy tay với mọi người. Tất cả nhìn đến Koro_sensei, ai cũng chạy lại thầy ấy.

- Cả lớp, các em đều rất tiến bộ!

Koro_sensei nói với giọng tự hào. Mọi người nhanh chóng giải thích sơ tình hình hiện tại và kế hoạch của Bộ Quốc phòng cho Koro sensei biết.

Ai cũng muốn tìm cách cứu Koro_sensei, nhưng thầy ấy không đồng ý, mà còn giảng dạy cho mọi người thêm một bài học về cuộc sống.

- Mà Nakamura_san, bước chân của em nhẹ nhàng dễ sợ, kể cả đang lúc đánh trận. Và... thầy thầy ngửi thấy được mùi bánh ngọt phải không?

- Tai thính mũi cũng thính. Kể từ ngày Mặt Trăng phát nổ đến giờ là đúng một năm rồi, phải không nào? Nếu em nhớ đúng thì Yukimura_sensei đã lấy ngày nay là sinh nhật của thầy.

Nakamura lấy trong túi ra một hộp bánh gato bắt mắt. Koro_sensei với hai má hồng hồng, nước miếng cũng chảy dài nhìn chiếc bánh.

- Mồ, đừng có chảy nước miếng như vậy chứ, Koro_sensei.

Ririko trách móc Koro_sensei, còn cô thì hai mắt sáng lên, nước miếng cũng chảy dài như ai kia.

- Cả hai người cùng chảy nước miếng đấy! Nào các cậu, bắt đầu.- Nakamura.

Chiếc bánh được cấm một chiếc nến, tất cả cùng nhau hát bài " Happy birthday" chúc mừng sinh nhật Koro_sensei.

Bài hát kết thúc, mọi người hò hét, thúc giục Koro_sensei thổi nến, cầu nguyện. Koro_sensei bắt đầu thổi nến thì một thứ gì đó bay đến chiếc bánh. Chiếc bánh tan nát, mọi người ngạc nhiên nhìn thứ đã làm hư chiếc bánh.

- Happy birthday, Koro_sensei!

- Yanagisawa.

- Thời gian đã đến rồi, để ta tặng ngươi một món quà. Là cái chết tàn khốc nhất thế giới.

Yanagisawa bước ra từ bụi cây, kế bên là một người kì lạ. Hắn mở dây kéo trên đầu mình, nói với giọng nói khó nghe.

- Thầy... thầy biết em là ai đúng không?

- Để ta giới thiệu luôn, hắn là người đã cướp đi cái tên Shinigami của tên bạch tuộc đó. Và... kể từ hôm nay hắn sẽ là korosensei mới.

Shinigami xuất hiện với vẻ ngoài như một con quái vật, hắn cười với giọng ghê sợ. Mọi người sốc khi nhìn hắn.

_______________ End _______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top