Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06

- Mày...có chắc là...an toàn không?

Tôi và Như Quỳnh đứng rúm lại ở một góc thang máy, run cầm cập.

- Chắc mà!

Tử Băng cười. Chiếc thang máy cũ kĩ dần dần chuyển động. Đèn trong thang máy nhấp nháy, thi thoảng, những tiếng kêu man rợ phát ra từ ngay bên ngoài thang máy: "két két...kétttt" Tử Băng mặt vẫn lạnh như đá, đứng tựa vào tấm gương bụi bặm phía sau.

Thang máy dừng.

- Đến nơi chưa?

Như Quỳnh hỏi. Tử Băng nói:

- Ra đi!

Cả bốn đứa đi ra. Khác với căn phòng đáng sợ, bụi bặm và không bóng người, những đứa trong "group ôn thi" lại đang tấp nập kê bàn ghế, lau dọn căn phòng. Như Quỳnh và tôi đứng đờ ở đó, há hốc mồm trong kinh ngạc. Tử Băng cười tủm tỉm, nói:

- Bọn tao mới phát hiện ra nơi này từ hôm qua nên đã quyết định sẽ sửa sang lại một chút.

- Sao không họp mặt ở nhà mày?

- Nah~ Tao thấy thế này tốt hơn. Ít người biết đến, cũng ít người dám vào, quá hoàn hảo!

So với những tầng trên, khu hầm dưới lòng đất - nơi chúng tôi chọn để làm "phòng họp" cho "group ôn thi"sau khi sửa sang lại trông khá "ngầu". Ở giữa "sảnh chính" của hầm là bàn họp; xung quanh là rất nhiều cái bàn hình vòng cung xếp lại, như kiểu bàn làm việc riêng của từng người vậy. Từ "sảnh chính" có rất nhiều cửa dẫn đến các phòng khác.

Và một ý nghĩ thoáng vụt qua tôi...

Nhưng có lẽ bây giờ chưa phải lúc thích hợp để trình bày ý tưởng này cho mọi người, ít nhất là chưa thôi. Sau khi lau dọn hầm, cả bọn cùng ngồi quanh khu bàn họp, lôi hết tất cả những gì liên quan đến ôn thi lên bàn. Tử Băng đứng dậy, dõng dạc phát biểu:

- E hèm...Chào mừng bọn mày đến với cuộc họp đầu tiên của group ôn thi!

Nói rồi, Tử Băng lấy trong cặp ra một cái máy chiếu và để nó ở góc cuối bàn rồi lấy tấm vải trắng nó mang theo treo lên một cái móc treo áo. Nó bật máy chiếu rồi nói tiếp:

- Đây là "trụ sở chính" của nhóm chúng ta. Đầu tiên, nơi này trông như thế này...

- EO!

Tất cả mọi người cùng đồng thanh kêu lên.

- Nhưng đây là bản thảo của tao. Chúng ta sẽ kê dãy bàn ở đây, bàn họp ở đây. Sẽ có thêm đèn ở chỗ này vào chỗ này...Mọi người thấy được chứ?

- Cũng được đấy...

- Nhưng ai sẽ chi tiền? Tiền mua bàn ghế là đã mấy triệu rồi, thêm cả tiền vận chuyển rồi còn...

- Nào nào nào! Đừng có hoảng quá. Chắc ở đây ai cũng có một khoản tiền nho nhỏ đúng chứ? Vậy để tham gia group ôn thi, mỗi người đóng vào đây 1 nghìn nhân dân tệ nhé!

1 NGHÌN NHÂN DÂN TỆ? Tôi nghĩ rằng bọn khác sẽ phản đối kịch liệt nhưng hầu hết lại nói:

- Ok! Mai tao mang sau.

- Xời...khoản tiền quá lặt vặt!

Đấy đấy, thấy cái bọn trường tôi nhà giàu như thế nào chưa? 1 nghìn nhân dân tệ đối với tôi là cả mấy tháng ăn vặt đấy, là cả một khoản tiền lớn đấy. Nhưng đối với bọn nó thì đấy chỉ là "khoản tiền lặt vặt". Thúy cất tiếng:

- Liệu có đủ không? Tao sợ là mua một vài thứ đồ là đã gần hết tiền rồi ý.

- Thôi được rồi, cùng vote nhé. Mỗi người ghi tên một người mà mình cho rằng là nhà giàu nhất vào một tờ giấy rồi đưa lại cho tao. Tao sẽ kiểm tra xem ai là người có số phiếu nhiều nhất sẽ là thủ quỹ của group. Thủ quỹ sẽ phải chi số tiền còn thiếu nên mong mọi người chọn lựa kĩ càng.

Cả nhóm làm theo lời Băng.

- Xem nào...1, 2, 3...Ok! Đã có kết quả!

Sau một hồi kiểm tra, tính toán, Tử Băng mỉm cười:

- Thủ quỹ của chúng ta là...Khải Lâm! Lựa chọn đúng đắn đấy mọi người, nhà thằng Lâm giàu lắm. 10 nghìn nhân dân tệ đối với nó còn là lặt vặt cơ mà!

Những đứa khác cười, vỗ vai thằng Lâm.

- Chúc mừng nhá thanh niên.

- Tí nữa khao anh em một chút chứ nhỉ?

- Hừ, miễn là bọn mày đừng có quá đáng quá là được. Tiêu tiền của nhóm thì chi tiêu cho hợp lí chút, đừng có thích gì mua đấy.

Thằng Lâm thở dài.

- Ok mày!

Sau khi chốt được thời gian và sắp xếp công việc, chúng tôi bắt đầu bàn luận và phân chia đội cho "Chiến dịch A.G.V.T" [A.G.V.T - Anti Giáo Viên Trường]...

- Bye nhé! Mai gặp lại.

- Bye. Nhớ tối nay về on trên facebook nhé!

Tử Băng nói, khóa cánh cửa gỗ bụi bặm ở bên ngoài.

- Đi nào!

Tôi và Như Quỳnh nói. Nhà ba bọn tôi ở gần nhau mà nên thường đi chung về. Mặc dù là quãng đường hơi xa nhưng hình như tôi chưa bao giờ để bụng điều đó.

- Haiz, hôm nay cô Văn giao nhiều bài, tối bọn mày sang nhà tao làm chung nhé?

Tử Băng thở dài. Tôi và Như Quỳnh đồng thanh:

- OK!

- Mang cả điện thoại của bọn mày đi nữa để còn on. À mà thôi, tối sang tao cho bọn mày cái ipad rồi on.

- Mày cho hẳn bọn tao? Mỗi đứa một cái ipad?

- Ừ.

- Á! Cảm ơn mày, cảm ơn mày, cảm ơn mày!

- É é é é, tối chắc chắn tao sẽ sang!

Như Quỳnh và tôi rú lên ầm ĩ, còn Tử Băng bật cười như đúng rồi:

- HAHAHA! Tao đùa tí thôi mà, tao giàu nhưng cũng không phải cái loại ném tiền ra cửa sổ thế đâu!

 Nhà tôi và nhà Như Quỳnh là hàng xóm, nhà ngay cạnh nhau nên chúng tôi có thể sang chơi thường xuyên. Nhà Tử Băng ở cách nhà bọn tôi một đoạn. Nhà nó là ngôi nhà to nhất trong khu phố nhà tôi, nằm ở cuối phố.

- Đến nơi rồi, bye nhé!

Tử Băng nói. Chúng tôi tách ra.

- Haiz, cứ tưởng vụ ipad là thật... Cơ mà muội vẫn sẽ sang. Nghe nói nhà nó có nhiều socola thượng hạng lắm đó!

- Thật á? Hihi, tỷ sẽ thử hết tất cả các loại.

- Muội cũng thế. Thôi, tí nữa ăn tối, tắm rửa xong thì gọi cho muội rồi cùng đi sang.

- OK!

Mỗi đứa chạy về một nhà...

- Con chào mẹ!

- Hôm nay ở trường có gây rắc rối gì không đấy?

Mẹ tôi vừa nói vừa rán trứng.

- Haiz, đâu phải ngày nào cũng có chuyện đâu mẹ!

Chắc tôi chưa từng giới thiệu với mọi người về gia đình của tôi. Bố mẹ tôi đều thừa biết rằng tính tôi như thế nào. Họ chắc chắn rằng đến trường nào tôi cũng sẽ gây ra rắc rối dù là vô tình hay cố ý cho nên họ không để tâm lắm vì đó là truyện quá bình thường đối với tôi rồi. Không thì cũng chỉ nhắc nhở qua loa rồi lại kệ. Bố mẹ tôi cho rằng thái độ của tôi thì chỉ có mình tôi sửa được, bố mẹ sẽ giúp đỡ và chỉ ra cái sai thôi, còn tôi uốn nắn bản thân thế nào thì phải tự cố gắng. Tuy vậy, bố mẹ tôi vẫn không thể tránh khỏi một nhược điểm: áp lực điểm số. Tôi từng bị ăn mắng vì chỉ được 7 điểm lần kiểm tra miệng Văn hồi lớp 2.

- Thôi được rồi, lên gác tắm rửa đi. Hôm nay ăn trứng rán thịt đấy!

- Vâng. Mà tối cho con sang nhà Tử Băng học nhóm được không?

- Tử Băng?

Mẹ tôi bỗng dừng tay. Nhưng rồi lại đáp:

- ...Ừ

Tôi mỉm cười, chạy lên phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top