Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Nụ hôn đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến một ngã rẽ, khuất khỏi tầm mắt của thầy chủ nhiệm, Quý Liệt không thèm giả vờ nữa. Hắn lôi kéo Ôn Tuyết Nhiêu còn đang ngơ ngác trốn vào một phòng học bỏ trống.

Phòng này được dùng để giáo viên phụ đạo học sinh vào buổi tối, buổi sáng hiển nhiên không có ai ở đây.

Kéo màn cẩn thận, khóa trái cửa, Quý Liệt thở ra một hơi nhẹ nhõm, lôi chiếc bánh sandwich từ trong túi quần ra, "Nè, nhân lúc còn nóng em ăn lẹ đi."

Ôn Tuyết Nhiêu chớp chớp mắt, bị màn kịch vừa rồi của bạn trai làm cho sợ hãi, "Anh, anh... Chỉ vì muốn em ăn bữa sáng?"

Cho nên mới vờ bị ốm trước mặt thầy chủ nhiệm, còn muốn cậu bỏ tiết tự học buổi sáng đỡ cậu ấy đến phòng y tế?

Quý Liệt thấy bạn trai mê học của mình vẻ mặt hơi sai, vội vàng xin tha, ôm eo thon của lớp trưởng đáng yêu làm nũng, "Tốn có vài phút thôi mà, không ảnh hưởng, em mau ăn đi, bụng em đã đói lắm rồi. Ăn xong tự anh đến phòng y tế, không ảnh hưởng tới thời gian em học tập đâu mà!"

Vì để làm vui lòng vợ cả mang tên 'học tập' của Ôn Tuyết Nhiêu, vợ hai Quý Liệt phải chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi!

Ôn Tuyết Nhiêu cũng không keo kiệt vài phút như vậy, chỉ là cậu không ngờ tới người này sẽ làm như vậy. Mở giấy gói bánh sandwich ra, mùi đồ ăn thơm lừng bốc lên, khiến bao tử thèm ăn của cậu ầm ĩ kêu vang, cậu há miệng cắn một miếng, phần vỏ bánh mềm xốp, cà chua tươi ngon, rau xà lách giòn ngọt, trứng chiên vừa tới, chân giò hun khói mềm thơm hòa quyện với nước sốt sền sệt...

Thật sự quá ngon!

Tuy rằng ngon, nhưng với nhịp sống vội vã của một học sinh cấp ba, Ôn Tuyết Nhiêu đã quen với việc ăn nhanh uống lẹ.

Quý Liệt trông mong nhìn Ôn Tuyết Nhiêu cắn từng miếng nhai nhai, tựa như một chú sóc háu ăn.

Hai má phình phình, trắng nõn... Aaa, bạn trai mình đáng yêu quá đi mất!!!

Không kiềm được xúc động, Quý Liệt bất thình lình cắn xuống phần má của người con trai.

Nhưng không ngờ Ôn Tuyết Nhiêu vì không muốn nước sốt rơi vãi mà hơi ngẩng đầu lên, Quý Liệt vô tình chạm môi vào cặp môi hồng nhạt của Ôn Tuyết Nhiêu.

????

!!!!

N-nụ hôn đầu tiên!!!

Ôn Tuyết Nhiêu thật sự bị dọa sợ! Khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, theo bản năng chưa kịp nhai xong đã nuốt thức ăn trong miệng xuống, mém tý thì mắc nghẹn.

Quý Liệt cũng hoảng sợ! Nếu hắn có một cái đuôi, chắc hẳn giờ này cái đuôi đó đã dựng ngược lên trời.

Nhưng hắn là công! Hắn phải thật bình tĩnh!

Hắn vờ như bản thân không phải vô tình hôn sai chỗ, ôm eo bạn trai, nhớ lại tình tiết tổng tài bá đạo hay làm trong truyện, nỗ lực lộ ra góc mặt đẹp trai nhất, diễn nét ngầu ngầu nói, "Bạn trai, vừa rồi ở cổng trường làm anh mất mặt như vậy... Có phải nên bồi thường cho anh một chút hay không?" Nói xong liền cúi xuống hôn lấy cặp môi mọng của đối phương.

Nước sốt trên môi bị đầu lưỡi xa lạ liếm sạch, bựa lưỡi thô ráp cọ xát cánh môi và khoang miệng mềm mại của Ôn Tuyết Nhiêu, tựa như cưỡng ép đòi lấy, mỗi một tấc thịt mẫn cảm đều bị hắn nhấm nháp qua một lần....

"Ưm!"

Ôn Tuyết Nhiêu bị Quý Liệt đang kích thích đè lên tường, không thể trốn đi đâu, chỉ có thể ngẩng đầu mặc cho đối phương hôn hít.

Hơi thở của cả hai quấn quít trong không gian chật hẹp, oxi trong không khí dường như càng lúc càng loãng, nhiệt độ càng ngày càng cao.

Não bộ phát ra tín hiệu cảnh báo tình trạng thiếu oxi, lưỡi bị "chú chó bự' liếm mút đến tê dại, Ôn Tuyết Nhiêu đỏ mặt đẩy đẩy ngực Quý Liệt!

"Thả, thả em ra... Thở không nổi..."

Quý Liệt liếm liếm thịt mềm trong miệng Ôn Tuyết Nhiêu, ngọt quá.

"Không thả, chúng ta hôn thêm chút nữa đi..."

"Miệng Nhiêu Nhiêu mềm quá..."

Cảm giác hôn môi thật sự giống y đúc những gì tiểu thuyết miêu tả, quá thoải mái! Tựa như được nằm phơi nắng trong một căn phòng ấm áp, lười biếng tận hưởng mùi hương hoa cỏ dưới ánh mặt trời buổi sáng, ghế bập bênh đều đều nhịp, đầu óc mơ màng chìm vào mộng đẹp.

"A!!!"

Đùi Quý Liệt bị bạn trai hung hăng véo mạnh, giấc mộng tươi đẹp của hắn vỡ tan tành...

"Đau!"

Quý Liệt bị nhéo đau muốn khóc, rõ ràng thân hình hắn to cao cường tráng, vai rộng chân dài, nhưng khóe mắt lại ửng đỏ ngập nước, trông đáng thương muốn xỉu.

"Sao em lại nhéo anh chứ?!", "Anh là bạn trai của em mà!"

Bạn trai của hắn dữ quá, hắn chỉ hôn một chút thôi mà?! Mà cũng may, thiếu chút nữa hắn đau tới không nhịn được rơi nước mắt rồi, nếu thật sự rơi lệ, mặt mũi của người làm công như hắn biết để đâu?!

Ngực Ôn Tuyết Nhiêu phập phồng theo nhịp thở, mái tóc gọn gàng trở nên rối loạn, một vài sợi dán vào gò má trắng sứ, tựa như một người cá vừa rời khỏi nước. Hai má đỏ bừng như một quả táo phú sĩ chín rục, miệng ươn ướt hồng hào, có vẻ còn hơi sưng...

Quý Liệt nhìn dáng vẻ cứ như bị bắt nạt thảm hại của Ôn Tuyết Nhiêu, hơi chột dạ, cảm giác mất mát cũng biến mất, vội mở miệng giải thích, "Anh, anh chỉ định... nếm thử vị bánh sandwich trong miệng em thôi!"

.... Sao nghe cứ như hắn đang giành ăn với người yêu vậy nhỉ?!

Ôn Tuyết Nhiêu vốn dĩ còn đang ngượng ngùng sau khi trao đi nụ hôn đầu đời, nhưng vừa nghe bạn trai giải thích, cậu liền tức đến đen mặt, ném chiếc bánh sandwich đã ăn hơn phân nửa vào tay Quý Liệt, giận đùng đùng nói, "Anh, anh là đồ ngốc, anh tự cầm mà ăn đi!"

Nói xong cậu cẩn thận mở cửa phòng học, không khí tươi mát nhanh chóng lùa vào, cậu mặc kệ Quý Liệt đang đần mặt đứng đó, lớp trưởng Ôn dịu dàng mọi khi đen mặt đi ra ngoài.

Lúc đi còn không quên dùng sức sập cửa cái rầm!

Đầu Quý Liệt xuất hiện hàng vạn dấu chấm hỏi: ???

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao bạn trai của mình lại tức giận?

Cuối cùng, Quý Liệt vẫn bị thầy Tất bắt vì tội giả bệnh trốn học, bởi vì khi hắn cầm bánh sandwich bước ra thì đụng phải thầy.

"Quý Liệt ơi là Quý Liệt, sao em vẫn chưa tỉnh lại hả? Năm nay em đã lên lớp 11 rồi, sao vẫn quen thói chơi bời lêu lỏng, em tự cho mình là thiên tài một đêm có thể thuộc hết kiến thức của ba năm cấp ba, sau đó dễ dàng vượt qua kỳ thi đại học khắc nghiệt hả?..."

Thầy Tất càm ràm hồi lâu, nhưng Quý Liệt cứ như đi vào cõi tiên, đầu chỉ nhớ tới mỗi việc vừa xảy ra ở phòng học bỏ trống, nhớ tới cảm giác mềm mại khi môi chạm môi, lòng lâng lâng khó tả.

Nhưng dáng vẻ này trong mắt thầy Tất, chính là biểu hiện của việc bị mắng mà còn tự hào.

"Này, thằng nhóc nhà em, chừa cho chút mặt mũi liền định lật trời hả, thầy mắng em em thấy rất vui sao? Đáng tự hào sao?... Những học sinh như em thầy gặp không biết bao nhiêu, ỷ vào bản thân trẻ tuổi nên thoải mái tiêu xài thời gian... Em nghĩ rằng bây giờ em không cực khổ học hành, ngày ngày tự do vui vẻ là hạnh phúc lắm hả, đợi đến khi em vào đời, em hối hận cũng không kịp..."

Tiếng thầy Tất mắng càng lúc càng vang, mới sáng, cảm xúc trào dâng, càng nói càng hăng say. Giọng thầy xuyên qua cửa kính, truyền đến tai những học sinh đang say sưa đọc sách trong lớp A.

Có vài học sinh vừa học từ đơn vừa tò mò nghe ngóng, có mỗi một từ mà đọc tận mấy chục lần.

Ôn Tuyết Nhiêu ngẩng đầu khỏi quyển sách trước mặt, vừa phóng tầm mắt ra cửa sổ đã thấy học sinh nam đang bị phạt, áo đồng phục mùa hè mỏng manh bị gió thổi bay bay, tựa như tấm rèm được vén lên, để lộ vòng eo săn chắc của Quý Liệt.

Thầy Tất sau khi kết thúc bài trách mắng, còn không quên cảnh cáo, "Kỳ thi tháng tiếp theo nếu em còn đội sổ thì lo mà dọn đồ cút khỏi lớp A cho thầy."

———

Chuông tan học vang lên, Ôn Tuyết Nhiêu từ tốn đứng dậy, không cẩn thận đụng vào ghế sắt, chân ghế ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai khiến bạn học xung quanh không nhịn được run lên một cái, nhưng lớp trưởng đại nhân cũng chẳng rảnh để ý tới những tiểu tiết đó, cậu lo đi về phía hành lang, quả nhiên Quý Liệt đang rũ đầu đứng đó - hắn đang lo lắng, sợ Ôn Tuyết Nhiêu giận dỗi sẽ chia tay hắn.

Ôn Tuyết Nhiêu hơi lo cho bạn trai, nhưng lại không dám có hành vi gì quá trớn ở nơi công cộng, "Cậu..."

Quý Liệt thấy Ôn Tuyết Nhiêu thì càng khó chịu, mặt trắng bệch.

Haizz, quả nhiên là em ấy muốn chia tay. Vừa thành công theo đuổi được một tuần, bạn trai vừa xinh đẹp vừa thông minh sắp không còn nữa...

Nhìn vẻ mặt mếu máo sắp khóc của Quý Liệt, Ôn Tuyết Nhiêu mở lời an ủi, "Đừng quá lo, tui nhất định sẽ giúp cậu tiến bộ!"

Cái gì?! Bây giờ là lúc bàn những chuyện vặt vãnh này sao?!

Hắn nhăn mặt nói, "Nhưng mà anh không muốn học!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top