Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh sắt reo lên sau một thoáng lãng quên, những cọng cỏ khô như cố sơn thêm màu lên chân cô, mùi rỉ sét rải rác khắp xung quanh. Có phải chăng vì đã quá lâu không ra ngoài nên cô thấy kỳ lạ? Cảm giác lạ lẫm khi đôi chân dẫm vào những hòn đá lả tả trên mặt đường, cảm giác thân thuộc bởi hòa âm hét than ẩn trong làn gió. Màu đỏ tím nhuộm lên làm nổi bật làn da trắng ngần của cô, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.

Tiếng gió thủ thỉ với hơi thở, từng bí mật khúc khích bên tai, ôi- cô lại cảm thấy nó rồi! Cái cảm giác bức bối ấy, cái nỗi bồi hồi ấy, lúc mà cô đang cầm trên tay bịch bánh mì và dăm bông lon ton trên con đường đầy tuyết, dừng lại ở ngã hai ấy khi vô tình nghe thấy cuộc thảo luận của các nam sinh. Lời nói của họ qua đôi tai bé nhỏ của cô thật màu nhiệm và độc đáo, dù chẳng hiểu gì nhưng cô lại chăm chú lắng nghe như thể bị mê hoặc bởi từng câu chữ.

Bất chợt, cô hướng về nơi thân thuộc, chiếc mái trường đỏ rượu nổi bật giữa thị trấn, những chiếc cửa sổ sớm đã phai mờ đi dấu tay của cô, sân vườn chất chứa đầy bụi rậm vì không còn cô bé hì hục cắt từng ngọn cỏ bất chấp những lời bàn tán ngày nào. Và giờ đây, nhà kho đằng sau sẽ không còn hiện hữu một bóng dáng đợi chờ hàng giờ, chờ cho tất cả rời đi liền trèo qua thư viện để nhom nhem những cuốn sách phong phanh đến dày cộm.

Cánh cổng mà cô chưa bao giờ được phép bước qua đang rộng mở chào đón cô. Không khác với những gì cô từng mường tượng, nơi này gần như được lấp đầy bởi nhiều cỗ xe ngựa, những người đàn ông đang vác bao ngô chất lên từng tầng, các quý ông khoác trên mình bộ vest cao sang nói về cuộc hành hình lần này. Cuốn cỏ xanh mềm mại xoa dịu lòng bàn chân cô sau từng bước trên nền sỏi. Mùi của gỗ, tiếng gió liu điu, âm vang của chim, và tia sáng rình mò qua nghìn tán lá.

Bước lên bục, chiếc váy trắng phất phới trong gió, cái sần sùi động lại trên làn da cô như thể gợi lại miền ký ức bị đánh cắp năm ấy. Sợi dây chuyền của người ông kính mến sớm đã chìm trong biển lửa, dẫu thế tấm ảnh mục nát bên trong vẫn còn thổn thức phương nào đấy. "Lottie, hãy tự do như bầu trời."

Cô nhớ đến cái đêm mà họ đều kiên định nhìn về phía cô, sự nghẹn ngào đến ngột thở trong cuống họng vì đức tin. Cái ngày mà cô đứng trước người dân, đôi mắt kiêu hãnh, tự hào, và kiên định. Rực rỡ như ngọn lửa và lụi tàn như dòng nước.

Cô đã sợ hãi sự thất bại, sợ rằng bản thân sẽ thua cuộc, sợ rằng bản thân sẽ vì nỗi sợ này mà bỏ cuộc- nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt ngây dại đó, nỗi gợn sóng mạnh mẽ trong chúng. Mọi sự hoài nghi đã mất tăm. Vì cô biết rằng chính cô đã làm được, cô đã chiến thắng ngay từ giây phút đó và cô không hối hận.

Giờ đây, Lottie– người con gái của bầu trời, tự do và hy vọng hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top