Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 11: Những vết thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

"Thật tàn nhẫn khi chị nói những lời như thế mà không thật sự có ý đó."

"Chị biết là tôi vẫn yêu chị mà đúng không?"

Lời nói ấy dễ dàng vuột ra khỏi miệng Lou, nhưng rồi lại đè nặng trong lòng cô. Cả căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt bởi sự im lặng đột ngột bao lấy nó. Chẳng có lấy một thứ âm thanh, và dường như cũng chẳng có một chuyển động nào. Lou ngồi im lìm, vừa nhẫn nại vừa hồi hộp chờ đợi. Còn bàn tay Debbie thì dường như đã đóng băng trên lưng cô, không nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay.

Mời Debbie và Laurie đến nhà thật sự là một sai lầm. Những ngày qua, trông thấy chị và cô con gái nhỏ vui vẻ bên cạnh gia đình của mình, Lou đã để hình ảnh đó ăn sâu vào từng ngóc ngách trong tâm trí, trong giấc mộng. Để rồi khi đối diện với hiện thực, cô lại cảm thấy thất vọng, như thể linh hồn cô chẳng còn chút lí do nào để vấn vương cái thực tại mà cô không có chị.

Rồi Lou nghe thấy một tiếng thở dài, và nó khiến cô cảm thấy bất an. Debbie lại tiếp tục thoa đều gel lên lưng Lou, chậm rãi và lặng lẽ hơn. Hai người chẳng nói gì với nhau cho đến khi tiếng đóng nắp vang lên, và Lou mặc áo trở lại.

"Chị biết." Debbie nói, và rồi lời thì thầm của chị cũng nhanh chóng tan vào không trung.

Lou quay người lại, và lập tức bắt gặp đôi mắt đầy tư lự và buồn bã đang nhìn vào cô, như thể nó đang chứa đầy những hoài nghi và sự thất vọng. Lou cảm thấy nỗi sợ đang cồn cào trong ruột gan mình. Ngay từ khoảnh khắc này đây, cô có thể mất Debbie bất cứ lúc nào.

"Lou..." Debbie cụp mắt xuống, quay mặt đi. Và khi Lou nâng mặt Debbie lên, chị lại nhìn cô một cách ngập ngừng. "Đúng là chị không nên đùa giỡn như vậy, nhưng không hẳn là chị không thật lòng..."

Trong một giây nào đó, Lou nghĩ rằng Debbie đã nhìn xuống môi mình khi nói ra những lời đó. Như một phản xạ, ánh nhìn của Lou rơi nhanh xuống đôi môi đang mấp máy hờ hững của Debbie. Ngay khoảnh khắc ấy, bao nhiêu suy nghĩ trong Lou đều trắng sạch, cô chỉ theo bản năng, ghé lại gần Debbie, trống ngực dội dồn dập khiến môi cô cũng run rẩy.

Đó là nụ hôn thứ ba của họ, không có sự tức giận trả đũa, cũng không còn là hành động bộc phát khi say. Debbie đáp lại cô, hoà vào nụ hôn với sự mơn trớn nhẹ nhàng ban đầu, đi cùng với những cái chạm ngập ngừng đang chờ đợi sự cho phép để được khám phá người kia. Lou từ từ ngồi thẳng lên và để cho Debbie ngồi lên đùi mình mà không làm nụ hôn bị gián đoạn.

Dù ban đầu Lou chỉ muốn nụ hôn này thật dịu dàng với Debbie nhưng giờ thì chính chị là người đẩy nó đi xa hơn. Chị hôn cô một cách đầy say mê và ham muốn, khiến cả cơ thể Lou rạo rực. Rồi Lou cảm nhận được lưỡi chị vừa lướt qua trên môi cô, chờ đợi được vào trong. Và cô cho phép chị làm thế, dễ dàng để chị làm chủ nụ hôn này, trong khi hai tay cô đặt lên eo chị, kéo sát chị lại rồi từ từ nâng mép áo của chị lên. Debbie không phản đối, và Lou cứ thế để tay mình khám phá và âu yếm tấm lưng trần của chị dưới lớp áo. Rồi một tay cô lân la về phía trước, từ từ đi lên cho đến khi đụng đến mép áo ngực của chị.

Nụ hôn bắt đầu chậm lại, hơi thở của Debbie trở nên khó khăn hơn khi nút cài áo ngực của chị bị mở bung ra và giờ đây Lou chẳng còn màng đến chuyện xin phép, cứ thế ôm lấy một bên ngực chị, chậm rãi nắn nhẹ, hai đầu ngón tay vân vê lấy đầu ti. Cả cơ thể cô như đang cháy trong sự phấn khích rồ dại khi cô sắp sửa có được Debbie Ocean, thiêu rụi chút kiên nhẫn cuối cùng. Còn Debbie thì chẳng thể giữ được nụ hôn nữa. Chị ngửa đầu ra sau, vừa thở ra một cách nhọc nhằn vừa rên khẽ những tiếng khoái lạc khi thì thầm tên Lou. Phản ứng của Debbie như thêm dầu vào ngọn lửa trong Lou, cô theo bản năng mà mút lấy vùng cổ chị một cách vồ vập trong khi nôn nóng cởi cả chiếc áo thun chị đang mặc ra.

"L...Lou..." Debbie thều thào, ghì tay giữ lại chiếc áo trên người mình. Nhưng Lou vẫn không dừng lại cho đến khi nghe những tiếng nấc của chị. "Đ...Đừng. Xin em đấy."

Lou lập tức dừng lại, bối rối nhìn Debbie đang nức nở khóc. "D-Deb." Cô không thể nói được gì, cũng chẳng thể nào nghĩ ra nổi chuyện gì đang xảy ra.

"Chị không thể. Chị không thể. Chị xin lỗi." Debbie úp mặt vào hai lòng bàn tay, lắc mạnh đầu rồi khóc gào lên khi từ từ gục xuống vai Lou.

"C-Chuyện gì vậy, Deb? Em làm chị đau sao?" Lou cố trấn tĩnh bản thân, vừa dịu giọng hỏi vừa cố suy luận ra nguyên do.

"Không. Không. Lou. Chị thật tồi tệ. Chị chỉ đang làm tổn thương em thôi." Debbie nức nở.

"Ý chị là sao? Là chuyện gì, Deb." Lou ngạc nhiên hỏi.

Phải mất khá lâu Debbie mới có thể thôi khóc và rồi từ từ rời ra khỏi Lou, ngồi xuống giường, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn lên cô, trông đầy mệt mỏi và hối hận.

Chị ấy đang hối hận sao? Trong phút chốc, điều đó khiến Lou chỉ muốn biến mất ngay lập tức.

"Debbie, chị nói gì đi." Lou thì thầm.

"Chị đã quen người khác rồi, Lou."

Ngay khoảnh khắc đó, từng lời từng chữ Debbie nói ra như đã hoá đá, rơi thẳng xuống và dẫm nát thế giới của Lou, trong khi cô ngồi chết lặng chứng kiến điều đó.

"Lou... Chị xin lỗi, đáng lẽ chị phải nói sớm hơn."

"Không thể nào. Từ lúc nào? Là ai cơ?" Lou hỏi, vẫn còn kiềm chế được dù bây giờ cô chỉ muốn lao ra khỏi cái cửa sổ kia.

"Vài ngày sau khi em đi. Chị gặp anh ấy ở một bữa tiệc. Anh ấy là một luật sư." Debbie đáp, mặt cúi xuống mà không nhìn thẳng vào mắt Lou.

"Tại sao chứ? Trước đây không phải chị nói mình không muốn yêu sao? Không phải chị nói không phải thời điểm thích hợp sao? Cái quái gì vậy hả, Deborah? Vớ vẩn. Khốn nạn, Debbie, chỉ có tôi là không thích hợp thôi đúng không hả?" Lou giơ tay lên, định đẩy mạnh vào ngực chị nhưng rồi nghiến răng mà đấm mạnh xuống nệm. Cô đứng vùng dậy, muốn tránh Debbie càng xa càng tốt.

"Lou... Làm ơn, đừng giận chị."

Lou chống hai tay lên bàn, thở hổn hển, cảm thấy ngực mình như sắp nổ tung vì cơn phẫn nộ lẫn lộn với sự đau đớn cùng cực. "Đừng giận chị sao? Mẹ kiếp. Thề có Chúa, Debbie, bây giờ tôi chỉ muốn giết chị mà thôi. Và giết cả tên nhân tình của chị." Lou đấm mạnh lên bàn, tức giận hơn vì ngay cả khi đang buông lời đay nghiến, giọng cô lại thảm hại như thế.

"Em sẽ không làm vậy." Debbie nói, giọng chắc nịch đến mức khiến Lou thấy khó chịu.

"Ồ dĩ nhiên là tôi không thể làm vậy rồi. Vì tôi yêu chị đấy. Và chị biết rõ điều đó. Và chị lợi dụng điều đó. Chúa ạ, tôi nên tự giết mình thì hơn. Tại sao tôi lại không nhận ra chứ?"

"Chị không có..."

"Im!" Lou gằn giọng, quay đầu lại nhìn thẳng vào Debbie, lửa giận còn hừng hực hơn khi thấy sự lo lắng trong mắt chị. Chị lo cái đéo gì chứ? "Để tôi yên." Lou nói và lập tức lao ra ngoài, vì cô biết nếu chỉ ở lại đó thêm một giây nữa thôi, chút tự chủ cuối cùng cũng sẽ bị nuốt chửng, khi đó chắc chắn cô sẽ làm hại Debbie. Thật trớ trêu thay, ngay trong hoàn cảnh này, cô vẫn không muốn điều đó xảy ra.

Khi Lou ra khỏi nhà, cô vẫn nghe thấy tiếng gọi của mẹ và Leo, nhưng cô không quay lại, vì cho dù là gia đình, cô vẫn không muốn để họ thấy cơn giận của mình. Có thể họ sẽ lo lắng, mà cũng có thể họ sẽ sợ, cho dù là thế nào cô cũng không muốn điều đó xảy ra, càng không muốn họ biết Debbie chính là nguồn cơn của chuyện này. Vậy nên Lou không nói không rằng, leo lên chiếc mô tô mà phóng đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gần năm giờ sáng, Lou trở về, với bộ dạng mà chắc chắn chưa một ai trong nhà từng nhìn thấy. Té xe khi đang chạy với tốc độ cao, bị văng đi một quãng xa trong khi chiếc xe thì bị nát vụn khi đâm thẳng vào vách núi, rồi phải dùng đến nắm đấm để cướp một chiếc xe mà về nhà, cứ như thể chỉ mỗi Debbie thôi vẫn chưa làm cuộc đời Lou đủ tệ vậy.

Khốn thật, đáng lẽ mình phải mang dao hay gì đó. Lou thầm chửi rủa rồi đi vào phòng khách, bật đèn lên, soi mình trong tấm gương. Khoé mắt trái của Lou bị bầm, sưng vù lên. Môi cô vẫn còn rươm rướm máu, mùi tanh vẫn còn lại trên đầu lưỡi, bên má cũng đầy vết bầm tím đen lẫn với những vết trầy do cọ xát với mặt đường. Trên cánh tay cô chỗ nào cũng có những vết xây xát còn ướt máu và dính đầy cát, nắm đấm thì bị phủ một lớp máu đã đen xì, những ngón tay run rẩy khi cô cố duỗi chúng ra. Chiếc áo trắng và quần jeans của Lou cũng lấm lem đầy đất cát lẫn với những vết máu loang lổ. Cả người cô đâu đâu cũng ê ẩm và đau nhói, những vết thương trên người nóng rát như thể ai đó đang xát muối lên chúng, từng hơi thở ra hít vào đều khiến lồng ngực và cuống họng cô đau nghẹn, từng bước chân gắng gượng đều làm cả đầu và sóng lưng cô tê buốt.

Debbie là người đầu tiên bắt gặp Lou, điều đó khiến cô thấy thật thảm hại và tự hỏi có phải Chúa đang trừng phạt mình không. Đôi mắt ráo hoảnh đỏ hoe của chị mở to, hoảng hốt nhìn cô, hai tay lập tức che lấy khuôn miệng đang thảng thốt há ra. Dường như chị đã khóc rất nhiều và cũng chẳng ngủ bao nhiêu suốt đêm, nhưng điều đó với Lou chỉ thật vô nghĩa.

"Lou?! Em bị làm sao vậy?!" Debbie vội vã đi lại và giơ tay ra định đỡ lấy Lou, trông chị sợ sệt như thể đang nhìn vào một người sắp chết.

Lou lập tức gạt phắt tay chị ra, khiến một cơn đau đột ngột nhói lên trong bắp tay cô, đủ để làm cho cô nhăn mặt và không thể kiềm được tiếng rên rỉ. "Ouch... Biến khỏi mắt tôi!"

"Catherine Louise! Đừng có quá đáng với tôi! Tôi biết em đang giận nhưng em quá đáng rồi đấy!!" Debbie dường như đang cố nhỏ giọng, dù cổ họng chị đã căng cứng lên, mặt chị đỏ gay gắt và ở khoé mắt lại bắt đầu ngấn nước. Rồi giọng chị trở nên yếu ớt và mỏng manh trong cơn sụt sùi, nước mắt lã chã rơi, lấm lem hết mặt chị. "Em cố tình làm thế này là để trừng phạt chị đấy à? Nếu thật vậy thì em vui rồi chứ? Chị đang thực sự xót và cảm thấy tội lỗi đây. Đã đủ chưa hả?"

"Vớ vẩn." Lou thở hắt ra, mắt nhắm lại vì nhất thời không muốn nhìn thấy Debbie, rồi cô quay đi, lết chân đi về phía nhà bếp, định sẽ dùng bộ sơ cứu trong đó.

"Chúa ạ. Em còn chẳng thể đi đàng hoàng! Lou. Ngồi. Xuống. Mau." Debbie gằn giọng, chỉ tay vào chiếc ghế bành bên cạnh Lou, hai hàm cắn chặt vào nhau đến mức những đường gân nhỏ nổi lên trên trán chị.

Lou mặc kệ, vẫn cứ gắng gượng đi tiếp, còn chẳng buồn nhìn vào Debbie.

"Louise. Chị không nói lại lần nữa đâu. Hoặc ngồi im xuống đó, hoặc...chị sẽ cho người đến đập nát hai chiếc mô tô ở New York của em ngay bây giờ!"

Lou lập tức quay nhìn Debbie, không tin nổi mình vừa nghe thấy điều đó. Cô nhíu mày, trừng mắt với chị. "Thật đấy à? Chị đang đe doạ tôi đấy à?"

Debbie nuốt khan, rõ ràng đang tự nghi ngờ chính mình. Chị bước nửa bước lùi lại, rồi hít vào một hơi sâu như để lấy can đảm mà đối mắt với Lou. "Phải đấy. Chị biết có năn nỉ thì cũng vô dụng thôi. Vậy nên, phải, tốt nhất em nên nghe lời chị đi."

"Không phải mỗi chị là có thân cận ở New York đâu." Lou cũng trầm giọng doạ nạt.

"Nhưng với tình trạng hiện tại thì đố mà em gọi cho họ nhanh hơn chị đấy."

Hai người nhìn nhau trừng trừng thêm một lát trước khi Lou quyết định bỏ cuộc, ngoan ngoãn quay đầu mà ngồi xuống sàn, vì sợ rằng máu sẽ dính lên sofa. Lou chịu thua không hẳn chỉ vì hai chiếc xe đó, mà là vì cô đã xiêu lòng trước bộ dạng vừa nơm nớp sợ vừa kiên quyết của Debbie, như thể cho dù cô có làm đau chị, chị cũng nhất quyết không để cô một mình.

Debbie thở phào, bảo Lou chờ một chút rồi vội vã đi vào phòng bếp tìm hộp sơ cứu. Nhìn thấy dáng vẻ đó của chị, Lou càng chắc rằng cơn giận của mình đã tan đi rồi. Chỉ còn để lại những vết thương.

...

Debbie mất tầm mười phút để xử lý những vết thương trên trán và mặt Lou. Kế đó, để vải không cọ xát vào những vết thương, Debbie dùng kéo cắt áo Lou ra. Sau khi lau bớt những vệt máu đã khô, những chỗ bị trầy, bầm tím và sưng tấy lộ rõ ra. Và Lou có thể thấy rõ Debbie đang sợ và xót xa thế nào thông qua cách chị thở ra nặng nhọc. "Ừm...em có một vết sẹo ở đây này." Debbie bâng quơ nói như thể đó là một cách giúp chị tập trung lại.

"Um." Lou khẽ gật đầu, nhìn vết sẹo mà viên đạn ngày đó đã để lại, nhận ra nó đã mờ đi chút ít sau ba năm.

"Vậy...em có định kể không? Làm sao mà em đến nông nỗi này vậy?"

"Tôi bị té xe, và bị văng đi khá xa. Aa." Lou hơi giật mình khi Debbie bắt đầu dậm bông cồn lên vết thương bên sườn.

"Đau sao?"

"Không sao. Cứ tiếp tục đi."

"Chị đã từng nói rồi còn gì. Sẽ có ngày em chết vì mấy cái xe đó đấy."

Lou dĩ nhiên không mảy may để tâm đến lời nói đó, vẫn bâng quơ nhìn bàn tay chị đang cẩn thận dậm nhẹ từng miếng bông thấm cồn lên vết thương của cô.

"Xe tôi bị hư, và tôi không nghĩ mình còn đủ sức để đi bộ chứ đừng nói đến việc dắt nó về." Lou tiếp tục câu chuyện của mình. "Tôi đi bộ một đoạn ngắn thì gặp một đám thanh niên, tầm chục đứa, hình như đang chuẩn bị đua mô tô. Thế là tôi đi lại, rất lịch sự hỏi mượn một chiếc. Nhưng xem ra bọn chúng chẳng biết điều tí nào. Vậy cho nên..."

"Cho nên em đánh nhau với bọn chúng để cướp xe à?" Debbie tròn mắt, kinh ngạc hỏi. Và rồi khi nhận lại cái gật đầu của Lou, chị sửng sốt, mặt mày tái bệch. "Cái quái gì vậy, Lou? Chúng nó là thanh niên đấy, lại còn đông như vậy?! Ôi Chúa ạ, em vẫn còn sống mà về là phép màu rồi! Chị biết em đang giận nhưng tại sao em lại làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy chứ?!"

"Tôi biết mình đang làm gì." Lou lạnh nhạt trả lời, cảm thấy tự ái vì Debbie lại nghĩ cô có thể chết dưới tay đám oắt con đó. Nhưng rồi cô chợt nhớ ra, vốn dĩ trước giờ chị chưa từng biết về mặt bạo lực của cô.

"Oh yeah, em hẳn phải biết rõ lắm. Em cũng từng nói em sẽ chẳng bao giờ té xe được cơ đấy." Debbie tức tối nói, giọng chị dần vỡ ra khi sự ấm ức xộc lên, làm đỏ cả sóng mũi chị.

Cho dù Debbie đang cúi mặt xuống nhưng Lou vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng của chị, rơi lên những vết xước chằng chịt trên mắt cá chân, khiến chúng nóng rát một cách âm ỉ. Lou tần ngần nhìn chị một lúc lâu, trong lòng những nút thắt cứ liên tục thắt vào nhau.

"Tôi không hiểu...Debbie. Chị yêu tôi mà. Tại sao chị lại làm vậy chứ?" Lou hỏi, trân trân nhìn vào mái tóc của Debbie, đôi chân mày nhíu lại vào nhau. Chị không ngẩng mặt lên, cũng không trả lời, chỉ im lặng mà tiếp tục rửa vết thương cho cô. Lou bất giác thở dài, cảm thấy cả người nặng trĩu, đồng thời một phần sự sống vừa bị rút khỏi người cô. Sâu trong thâm tâm, Lou có cảm giác đây sẽ là lần cuối cùng cô nhìn thấy chị. Ngay khi trời sáng, chị sẽ rời khỏi đây, và sẽ không bao giờ tìm gặp cô nữa, bỏ lửng tình bạn của họ, cũng như kết thúc thứ tình yêu còn chưa kịp một lần thấy ánh mặt trời.

"Tôi không chết được đâu. Ít nhất là không phải vì mấy thứ vụn vặt như này." Lou thở dài, hạ giọng, nhẹ nhàng trấn an Debbie, vì thành thật cô chẳng thể ngồi nhìn chị khóc nữa.

"Chị biết tôi là tội phạm đúng không?" Lou hỏi tiếp, khi đã mấy phút rồi mà Debbie chẳng có vẻ gì là muốn tiếp tục nói chuyện với cô. Và ngay khi dứt lời, Lou có thể thấy đôi vai của Debbie giật lên đôi chút. "Đó là lí do chị không muốn quen tôi?"

Debbie chầm chậm lắc đầu. "Chị không biết. Nhưng chị cũng đoán thế. Và phải, đó là một trong vài lí do."

"Oh... Vậy lí do khác là gì? Là vì chị thẳng à?" Lou mỉa mai.

"Ờ. Kiểu vậy." Debbie nhún vai đáp một cách hời hợt, như thể đó là sự thật.

"Nhảm nhí." Lou đảo mắt, thở hắt ra.

Giờ thì những vết thương trên ngực, bụng và lưng Lou đều đã được băng lại, Debbie nhìn xuống chiếc quần jeans loang lổ máu của cô.

"Em còn đi được chứ? Chúng ta phải cởi cái này ra nhưng mọi người sắp dậy rồi." Debbie hỏi.

Lou gật đầu, cũng không muốn mẹ thấy cảnh tượng bê bết máu này của mình. Bà ấy sẽ giết chết mình mất. Lou thầm nghĩ khi đứng dậy, cùng với sự trợ giúp của Debbie.

"Mà này, đừng nói với nhà tôi đấy, chuyện tôi là..." Lou dặn.

"Okay." Debbie lập tức hiểu ý mà gật đầu.

"Chị không định hỏi tôi đã làm gì sao?"

"Huh? Ngoài việc bán rượu giả và ma tuý à?" Debbie hỏi lại, không có vẻ gì là quá quan tâm, hoặc chỉ vì chị đang tập trung đỡ Lou đi đến cầu thang.

"Ừ." Lou gật đầu.

"Em có muốn kể không?"

"Không biết nữa. Có lẽ là lúc nào đó." Lou đáp, nghĩ rằng thực ra sẽ không còn lúc nào nữa, vì cô vẫn tin rằng đây là lần cuối gặp chị.

"Uhm hmm. Vậy thì đợi lúc đó đi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top