Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuyến bay kỳ lạ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Thật sự thì lời đầu tiên mình muốn nói là câu chuyện này mình vừa đăng được một chương nhưng bị nhầm nên xóa mất và giờ đang cố gắng nhớ theo để viết lại chương đầu* Thật đau khổ.

Ngồi trên khoang máy bay hạng nhất mà tâm trạng Tiffany cực kỳ tức giận vì sao ư, bởi vì cô đã bỏ chốn hết công việc để sang Mỹ khi hay tin cha cô bị bệnh nhưng rồi khi cô vừa đặt chân vô nhà thì cha cô đã ngay lập tức xắp xếp cho cô đi xem mắt một tên công tử nhà giàu nào đó, làm ơn nha cô chỉ mới 24 tuổi mà thôi.
Phải nói là cái bực này đi liền với cái bực khác mới ghê chứ, rõ rang khi cô sang Mỹ thì thầy Lee vẫn đang ngồi chức chủ tịch rõ ràng mà khi cô chuẩn bị lên máy bay để trở về thì nghe nói công ty đã bị một tập đoàn nào đó thu mua rồi.
Bực bội vứt tờ báo xuống rồi quay sang với ý định yêu cầu mọt ly nước ép uống để hạ hỏa thì cô chợt nhạn ra ghế ngồi bên cạnh có một thiên thần nha. Thật sự sau bao năm lăn lộn trong giới người mẫu cô vẫn chưa bao giờ nhìn thấy người nào xinh đẹp như vậy nha. Mái tóc bạch kim tỏa ra một khí chất cao quý, đôi mắt dấu dưới cặp mắt kính kia có vẻ rất hút hồn nha, mũi cao môi mỏng nữa chứ..đúng là cực phẩm gái Á Châu rồi!

-'' Xin lỗi quý khách dùng gì?'' Cô tiếp viên hàng không thấy cánh tay Tiffany ra hiệu nhưng không thấy cô ấy nói gì bèn lên tiếng hỏi.

-'' À..xin lỗi cho tôi một ly nước ép!'' Tiffany ái ngại nhìn cô tiếp viên.

-'' Vâng..đây thưa quý khách!''

Đưa ly nước tới tay Tiffany xong thì cô tiếp viên có ý tiếp tục đẩy xe về phía trước nhưng ngay lúc đó thì một giọng nói khác vang lên:

-'' Cho tôi một ly rượu vang!''

-'' Vâng..thưa quý khách !''

Sau khi đưa ly rượu cho cô gái có mái tóc bạch kim xong thì cô tiếp viên liền đẩy xe đi tiếp, trong trực giác khẽ thốt lên 'thật xinh đẹp'.
Bỏ mặc ánh nhìn của cô tiếp viên cô gái bạch kim đưa tay gỡ chiếc mắt kính ra cho vào túi rồi gấp chiếc laptop đang đánh dỡ lại, quay sang cô gái vẫn đang nhìn mình ngay ngốc cô khẽ hỏi :

-'' Nhìn đủ chưa?'' Đôi mày mỏng hơi nhíu lại tỏ thái độ không vừa lòng khi cứ bị người khác nhìn chăm chăm liên tục.

-'' À..vâng..xin lỗi..!'' Tiffany lúc này mới chợt hoàng hồn trước nhan sắc xinh đẹp của đối phương.

Tiếp sau đó là cả một hồi im lặng vì đơn giản cô gái tóc bạch kim không hề tỏ ý muốn nói chuyện mà chỉ im lặng thưởng thức ly rượu, còn Tiffany vẫn chỉ dám âm thầm liếc trôm cô ấy..rồi như không thể kìm chế được nữa Tiffany liền lên tiếng hỏi:

-'' Em là người Hàn sao?''

Đối phương không hề lên tiếng mà chỉ chậm chạm liếc sang nhìn Tiffany như thể liên quan gì đến nhau mà hỏi, nếu là người khác có lẽ đã không mặt dày hỏi tiếp nhưng với một người có dây thần kinh thô như Tiffany thì không, cô vội vàng bỏ ly nước ép sang một bên rồi chống càm quay sang hỏi tiếp :

-'' Em về Hàn du lịch sao?''

-'' Không. Tôi đi công tác.'' Vẫn giữ chặt cái nhíu mày nhưng đã chịu trả lời.

-'' Công tác? Em bao nhiêu tuổi?'' Nhìn gương mặt baby như vầy chắc khoảng 18-19 tuổi là cùng chứ gì.

-'' Em? Tôi không nhỏ như cô tưởng đâu.'' Một lần nữa cô nàng tỏ ra khó chịu khi nghe đối phương kêu bằng em.

-'' Tôi 24 tuổi rồi, em chắc khoảng 20-21 gì thôi đúng không?'' Nghe vậy sợ hố nên Tiffany liền cho thêm vài tuổi nữa.

-'' Tôi là Kim Taeyeon, tôi 25 tuổi rồi thưa cô.'' Taeyeon nhìn cô gái bên cạnh đầy hứng thú bởi ít ai dám nói chuyện cùng cô câu thứ ba nhưng cô gái này có vẻ như dây thần kinh làm bằng đá hay sao ấy.

-'' O.M.G. 25 tuổi sao,  thật xin lỗi...đã thất lễ vớ chị rồi.em là Tiffany Hwang.'' Tiffany tròn xoe mắt kinh ngạc thốt lên, làm ơn có ai giúp cô đi..có phải uống nhầm tiên đơn gay không mà trẻ vậy a.

-'' Không cần đâu, cứ xung hô bình thường là được rồi, dù sao cũng chỉ chênh lệch một tuổi.''

-'' Ừ..vậy cậu về Hàn công tác à, ở đâu?'' Tiffany ngay lập tức phục hồi trạng thái tăng động của mình hỏi.

-'' Seoul!''

-'' Seoul?  Tôi cũng ở đó, mà cậu làm công việc gì vậy..nhân viên văn phòng sao?''

-''Tôi chỉ là làm vài công việc tư nhân thôi.''

-'' À..vậy là cậu ở Mỹ và sang Hàn công tác?''

-'' Không, tôi sinh ra và lớn lên ở Pháp, tôi sang Mỹ làm việc và quay về Hàn cũng để làm việc.'' Taeyeon cũng không hiểu vì sao mình lại nói nhiều về bản thân như vậy với cô gái mới gặp lần đầu này nữa nhưng cô thật sự bị nét vui vẻ và năng nổ của cô ấy cuốn hút mất rồi.

-''Woah..nước Pháp lãng mạn lắm nha, tôi chỉ được sang đó một lần cùng đoàn người mẫu mà thôi.'' Tiffany nói với vẻ mặt khao khát muốn đến đất nước lãng mạn đó một lần nữa.

-'' Người mẫu?''

-'' Ưm..nhìn tôi vậy thôi nhưng công ty tôi trực thuộc là công ty giải trí nhất nhì Châu Á đó nha, tuy là một người mẫu nho nhỏ trong số rất nhiều người mẫu khác nhưng tôi rất tự hào về công ty của mình.''

-'' Ừ..'' Taeyeon ừ nhẹ rồi đăm chiêu suy nghĩ ra vẻ rằng chắc có lẽ là cô cũng biết công ty này đây.

-'' Cô không tò mò rằng tại sao tôi sang Mỹ sao? Để tôi nói cho cô nghe nha..tôi đây là bị lừa sang Mỹ đó!''

-'' Bị lừa??''

-'' Ừ..nói tới thì tức chết tôi mất thôi, cha tôi ông ấy giả vờ bệnh làm tôi phải chốn quản lý chạy sang Mỹ..vậy mà cô biết sao không?''

-'' Sao?'' Không biết từ bao giờ Kim Taeyeon lãnh đạm lại bị cuốn hút vào một câu chuyện ngoài việc kinh doanh nữa.

-'' Cha tôi ông ấy muốn tôi xem mắt, nằm mơ đi..tôi ngay lập tức chạy chốn về Hàn đây này. Hừ..muốn cưới tôi, tôi còn chưa muốn gả đâu.''

Tiffany kể xong rồi như vẻ rất tự hào về bản thân mình nên liền nở một nụ cười thật tươi tung eyes smile của mình làm cho Taeyeon vốn đang chìm đắm trong câu chuyện lại một lần nữa chìm đắm trong đôi mắt cười của cô.
Nhìn gương mặt Tiffany đang tươi cười với mình thật tươi khiến tim Taeyeon như hẫng đi một nhịp mà chính cô cũng không biết, cô chỉ biết cô gái này rất quyến rũ theo cách nói và cách hành động của cô ấy.

-'' Tiffany...cô rất đẹp!'' Taeyeon ngây ngô thốt ra rồi như nhận thấy sự ngâu si của mình liền cuối đầu nhấm nháp ly rượu vốn bị lãng quên trên tay.

-'' Haha...cô quá khen rồi...cô cũng rất rất xinh đẹp a..!'' Dây thần kinh thô Tiffany lại một lần nữa không nhận ra đây là tình huống gì.

Thế là cả chuyến bay của Taeyeon tưởng chừng vốn dĩ chỉ toàn tiếng gõ phím và sự im lặng thì nay nhờ có Tiffany mà huyên náo lên không ít, đôi khi là tiếng nói tiếng cười của cô ấy và đôi khi là tiếng đáp trả nhè nhẹ của cô nhưng chuyến bay này đã trở nên cực kỳ thú vị với cả hai.
Ngay khi máy bay vừa đáp xuống sân bay thì Tiffany vội vã lấy ra một tờ giấy ghi vào số điện thoại mình rồi đưa cho Taeyeon nói:

-'' Đây là số của tôi, nếu có gì cần tôi giúp thì cứ gọi..từ giờ chúng ta là bạn bè.''

-'' Ừ..''

-'' Nếu cậu muốn tìm nơi ở thì tôi sẽ giúp cậu, bây giờ nếu nhờ mấy người giao dịch nhà đất là bị chặt giá ghê lắm..phải cẩn thận biết không?'' Tiffany thật sự sợ khuôn mặt baby này sẽ bị dụ dỗ mất thôi.

-'' Ừ.'' Nụ cười mỉm của Taeyeon suốt chuyến bay nay lại càng nở rộ.

-'' Thôi tôi đi trước đây, tạm biệt..hẹn gặp lại..'' Nói xong liền chạy thẳng ra ngoài.

-'' Hẹn gặp lại...''

Câu nói của cô còn chưa dứt thì bóng dáng kia đã biến mất khỏi khoang mà đi xuống rồi. Im lặng cầm hành lý đi xuống nhưng môi cô nở một nụ cười như có như không..Tiffany Hwang..thật đặc biệt.

Xuống sân bay và về nhà gần 13 tiếng và Tiffany vẫn còn đang say giấc nồng, phải nói cuộc đời cô yêu thích nhất là ăn và ngủ, cho dù cho cô ăn bao nhiêu ngủ bao nhiêu cô cũng không thấy đủ.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên một cuộc...rồi hai cuộc.. đến cuộc thứ ba cô cũng không thèm bắt máy thì tiếng chuông cửa lại vang lên, cứ nghĩ chỉ kêu một hồi rồi thôi nhưng sau 3 phút đồng hồ thì Tiffany nhận ra người bấm chuông sẽ không dễ dàng bỏ đi nếu cô không mở cửa.
Lê tấm thân mệt mỏi và đói bụng ra ngoài để mở cửa nhưng khi cô vừa mở thì một bóng dáng nhỏ nhỏ đã chạy vào, nhìn thấy cô người đó bắt đầu than thở trách móc:

-'' Bà cô của tôi ơi sao em dám bỏ lịch trình mà chạy sang Mỹ thế hả, có biết bây giờ công ty đang rất là rối loạn với việc đổi chủ hay không mà em còn gây thêm rắc rối nữa.'' Người than thở không ai khác là Somi quản lý riêng của cô.

-'' Ba em nói bị bệnh nên em về thăm thôi mà, hơn nữa em kêu công xếp lịch cho em nghỉ cả mấy tháng rồi mà có thấy nói gì đâu...'' Tiffany chối cãi vì cảm thấy oan ức khi bị ba mình dụ sang Mỹ như vậy.

-'' Ba bệnh? Em có biết bây giờ mấy tờ báo trên cái đất nước này đang viết cái gì không a, là tin diễn viên hạng A Park Seo Jun đang cặp kè với người mẫu Tiffany Hwang đó. Gặp cha mà để báo chí chụp hình như vầy à?'' Somi tức giận đưa chiếc Ipad toàn mấy tin báo mạng về thông tin hè hò bên Mỹ của Tiffany và anh chàng diễn viên kia.

-'' Nhưng em đâu biết gì đâu, hai cái hình này rõ ràng là riêng biệt mà..ai mà biết anh ta đi cùng chuyến bay với em đâu.''

-'' Thật là...giám đốc Lee muốn em lên trình bày với ông ấy kia kìa.''

-'' Ngay lúc này...vào lúc 5 giờ sáng gà còn chưa ngủ dậy?'' Muốn cô đến công ty vào giờ này, giết chết cô đi còn dễ a.

-'' Đương nhiên rồi, em không biết trong lúc em ngủ thì có bao nhiêu là phong ba bão tố xảy ra đâu. Mau vào trong thay đồ đi nếu không để giám đốc đợi là bị phạt thêm đó.''

Và rồi dưới sự thúc dục của quản lý Somi thì cô cũng thành công đến công ty dù phải đi bằng lối riêng và thang máy chuyên dụng để tránh máy phóng viên canh chờ ở cổng. Khi cả hai vào tới phòng họp thì chẳng thấy một bóng dáng nào ở đó cả, thấy vậy Tiffany liền lên tiếng than thở :

-'' Trời ạ, kêu em dậy sớm làm gì..giám đốc đã dậy đâu!'' Cô còn muốn ngủ nha.

-'' Im lặng đi..ông ấy sắp tới rồi.''

-'' Có thấy.....'' Tiếng nói của Tiffany bỗng im bặt khi mà nhìn thấy bóng dáng ông Lee đi từ ngoài vào.

-'' Giám đốc!'' Cả hai cung kính đứng lên chào ông ấy.

-'' Ngồi xuống đi..đã làm phiền hai đứa dậy sớm như vậy rồi.!'' Ông Lee hòa ái lên tiếng.

-'' Không đâu thưa giám đốc! '' Somi nhanh nhẹn nói, bởi sự việc xảy ra tụi cô chưa bị trách phạt là may rồi.

-'' Ta hẹn gặp hai đứa sớm như vậy thì có lẽ con cũng biết do đâu đúng không Tiffany?''

-'' Vâng..thưa thầy là do con đã tự ý bỏ công việc chạy sang Mỹ và tin đồn sáng nay với diễn viên Park Seo Jun ạ!''

-'' Được rồi ta hỏi con chuyện đó có thật hay không?'' Giọng nói ông tuy từ tốn nhưng đôi mắt lại nhìn thẳng vào Tiffany không cho cô có cơ hội nói dối.

-'' Con thật sự xin lỗi khi mà con bỏ việc chạy sang Mỹ ạ..chỉ tại cha con nói rằng bị bệnh nên con mới đi, còn việc hẹn hò thì hoàn toàn không có đâu ạ...''

-'' Con chắc không?''

-'' Vâng ạ. Con tuyệt đối không hẹn hò cùng anh ta đâu thưa thầy.!''

-'' Được rồi ta hiểu rồi. Bỏ qua chuyện đó thì Somi..con biết con đã phạm phải lỗi làm gì hay không?''

-'' Dạ là do con không quản lý được Tiffany để cô ấy sang Mỹ và phải hủy show và bị dính Scandal ạ.'' Giọng Somi có chút run sợ trong đó bởi có lẽ với cô thì người thầy này lúc nào cũng nghiêm khắc với mọi chuyện hết nên đôi khi cô không thể thả lỏng tinh thần khi đối mặt cùng thầy ấy.

-'' Được vậy ta hỏi con một người quản lý ca sĩ mà lại không quản lý được việc làm của họ thì phải làm sao?''

-'' Con..con..xin từ..chức ạ.'' Somi lại càng e sợ hơn nữa khi nghe thấy giọng nói của thầy vang lên

-'' Ta không muốn trách phạt gì hai đứa cả bởi vì các con là học trò của ta, ta làm thầy nếu trách phạt các con càng nhiều thì càng nhận ra sai lầm của mình mà thôi. Ta chỉ muốn các con hiểu khi muốn làm cái gì thì hãy nghĩ tới lúc mình phải chịu trách nhiệm cho hành động đó.''

-'' Con hiểu rồi thưa thầy.'' Tiffany với chất giọng run run muốn khóc nói bởi cô biết rằng lần này mình thật sự gây ra họa rồi.

-'' 9 giờ ta sẽ mở họp báo phủ nhận mọi tin đồn nhưng Tiffany ta muốn tam thời đóng băng hoạt động của con nữa tháng để phạt con bỏ ngang lịch trình , còn Somi tạm thời con cứ đến phụ trách nhóm NKT đi..ta sẽ tìm người thay thế con quản lý lịch trình của Tiffany. ''

-'' Thưa thầy con đã biết lỗi rồi xin thầy cho chị Somi ở lại cùng con được không thầy?'' Tiffany dùng giọng cầu khẩn bởi cô biết chị Somi dù gì cũng làm việc chung với cô hơn 2 năm nên tình nghĩa đâu phải nói dứt là dứt được.

-'' Ta không phải vì trách phạt mà muốn tách hai đứa ra nhưng nếu đã quá thân thiết như chị em thì đôi khi trong công việc có nhiều điều khó xử, tốt nhất là nên tìm một người khác thôi.!''

-'' Con hiểu rồi thưa thầy!'' Somi như đã hiểu được điều ông mong muốn nên ngoan ngoãn chấp nhận.

-'' Con..con..'''

-'' Thưa thầy hãy về nghĩ ngơi đi ạ, con xin phép đưa Tiffany về nhà trước.'' Somi cuối đầu nói rồi liền nắm tay Tiffany đi thẳng ra ngoài bởi vì cô biết ý thầy đã quyết thì có nói gì thêm cũng vô dụng mà thôi.

Đợi đến khi bóng dáng hai cô gái khuất hẳn thì giám đốc Lee mới đứng lên tỏ ý muốn về phòng làm việc nhưng khi vừa ra tới cửa liền gặp mặt một người đang dứng đó, khẽ vỗ vai một cái nhẹ ông nói :

-'' Nhìn gì vậy Taeyeon?''

-'' Không có gì đâu chú!'' Taeyeon ngay lập tức quay đầu lại nhìn ông nói.

-'' Sao giờ này con còn ở đây, không lẽ là làm việc cả đêm hay sao?''

-'' Con phải giải quyết một số giấy tờ từ Mỹ gửi qua, với lại con chưa tìm được nhà nên đang tạm ở trong phòng nghỉ của chủ tịch ạ!''

-'' Ta đã làm phiền con rồi, vất vả cho con chạy sang đây giúp ta rồi phải lo cho công việc bên đó nữa...thật tình thì...'' Ông Lee ái ngại nhìn Taeyeon nói.

-'' Không sao đâu chú, giúp chú chuyện này cũng là chuyện nhỏ thôi mà..chỉ mong anh Lee hiểu được nỗi lòng của chú!'' Taeyeon mỉm cười trấn an ông bởi vì cô biết ông đang ái ngại với sự giúp đỡ từ mình.

-'' Thật là...nếu thằng con phá gia chi tử nhà ta được một nửa của cháu thì ta đâu phải bày ra mấy chuyện như thế này..''

-'' Không sao đâu chú..mà chú Lee à con muốn nhờ chú lại một chuyện khác được không?'' Đôi mắt Taeyeon khẽ lóe lên như thể có điều gì đó rất thú vị đang đợi cô.

-'' Chuyện gì?'' Nhìn gương mặt của Taeyeon khiến ông kinh ngạc không thôi vì chưa bao giờ ông thấy ý cười trong đôi mắt đứa trẻ lạnh lùng này như bây giờ cả.

-'' Con muốn làm quản lý của cô người mẫu Tiffany Hwang kia được không chú?''

-'' Quản lý? Tại sao vậy Taeyeon? '' Điều này thật sự ông chưa từng nghĩ đến nha.

-'' Không có gì đâu chú...chú giúp con nha!''

-'' Thôi được rồi, chiều nay ta sẽ cho người thông báo việc con trở thành quản lý của Tiffany, nhưng nhớ có đùa thì đùa ít ít thôi...con bé đó không hiền đâu.'' Nếu mà giỡn quá trớn thì đứa học trò cưng kia của ông có khi xé xác cô bé này luôn không chừng.

-'' Con biết mà thưa chú, thôi con về phòng làm việc tiếp đây..chú cũng về nghỉ ngơi đi ạ.''

Nói xong Taeyeon liền tiêu sái rời đi để lại ông Lee một bộ dáng đầy nghi hoặc, nhưng mà dù sao thì ông cũng mong muốn xem thử một Kim Taeyeon lạnh lùng như băng và một Tiffany Hwang nhiệt tình như lửa khi ở chung sẽ như thế nào. Đôi khi cuộc sống phải trải nghiệm...phải thử mới biết được, chỉ mong hai đứa nó đừng đánh nhau u đầu mẻ trán là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top