Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì cái ngày mà gia đình Lawrence phải tạm biệt thành phố Washington D.C cũng đã tới.

Đến Manhattan, họ thuê một căn nhà để bắt đầu cuộc sống ở môi trường mới và mọi người thì đang nhanh chóng ổn định trong "căn cứ" của mình. Ngay ngày hôm sau Samantha phải cùng bố mẹ đến gặp mặt hiệu trưởng trường trung học Lincoln High School để làm các thủ tục đăng kí nhập học.

Tối hôm đó, cô rất đắn đo với việc sẽ phải chuẩn bị ra sao cho ngày mai. Cách giao tiếp, ứng xử thì Samantha biết rồi, nhưng quan trọng là về chuyện ăn mặc. Trong tủ quần áo của cô chẳng có món đồ nào được gọi là sành điệu, mà cho dù có đi nữa cũng không biết phối làm sao để hợp thời trang.

Kết quả Samantha vẫn quyết định giữ phong cách cũ, nhưng thêm một chiếc băng đô bản rộng màu vàng để tạo điểm nhấn, và không được nghe bất kì lời khuyên nào về thời trang cả.

---
Bước theo bố mẹ qua cánh cổng trường trung học Lincoln High School, Samantha bị choáng ngộp bởi học sinh đi dạo quanh khuôn viên trông ai cũng sành điệu, cao ráo. Lén nghe những cuộc nói chuyện của họ thì chỉ thấy toàn thời trang cao cấp, tiệc tùng và chấm hết. Hồi còn học ở trường cũ, vấn đề học tập luôn được nêu lên hàng đầu.

Một điều nữa khiến Samantha cảm thấy không thoải mái là khi cô đi đến đâu, các học sinh đều ngừng nói chuyện và quay ra nhìn nhưng với một ánh mắt thiếu thiện cảm. Có lẽ họ chưa bao giờ phải "chiêm ngưỡng" một cô gái như thế trong cuộc sống hằng ngày.

"Xin chào." - Samantha mỉm cười vẫy tay với người vừa đi ngang qua, nhưng cô ta cũng chẳng thèm trả lời lại lấy một chữ hay liếc nhìn một cái.

Cảm thấy hơi thất vọng, cô nhanh chóng gạt đi để tiếp tục bước theo bố mẹ. Phía sau rộ lên những tiếng cười rúc rích...

Chẳng mấy chốc, họ đã đến cửa văn phòng hiệu trưởng. Tự nhiên khi so sánh việc gặp người có chức vị cao nhất trong ngôi trường này với giáp mặt đám học sinh sành điệu lúc nãy, Samantha thấy cái đầu tiên ít hồi hộp hơn.

- Con gái của ông bà có bản học bạ thật đẹp cùng thành tích học tập cực kì xuất sắc. - Cô hiệu trưởng hài lòng nhận xét - Trường chúng tôi rất sẵn lòng được nhận một học sinh như thế, vì hiện tại thì em giỏi nhất ở đây vẫn chưa thể đạt nổi đến trình độ đó.

- Vâng, cảm ơn. - Ông bà Lawrence vui mừng và tự hào.

- Samantha, em có điều gì thắc mắc về trường trung học Lincoln High School không? Hoặc chưa hài lòng ở chỗ nào thì cứ nói ra hết nhé. Cô sẽ giải đáp cho em ngay bây giờ.

- Vậy cô muốn em đưa ra ý kiến cụ thể là về vấn đề gì? - Samantha hỏi ngược lại.

- Ừm... Ví dụ như cơ sở vật chất, phương thức giảng dạy của giáo viên, những CLB hay các hoạt động mà nhà trường tổ chức cho học sinh tham gia.

- Đối với em thì tất cả mọi điều đó đều rất ổn.

- Tóm lại em chẳng có gì băn khoăn phải không nào?

Samantha suy nghĩ một lúc, rồi sực nhớ ra gì đó.

- À, cô cho hỏi các bạn học sinh trường này như thế nào ạ?

- Ồ, tất nhiên là rất hòa đồng, thân thiện, hay thương yêu và giúp đỡ bạn bè! Tuy nhiên độ thông minh của các bạn ấy không bằng em đâu. - Cô hiệu trưởng mỉm cười đáp.

- Họ có hay trêu chọc hoặc bắt nạt bạn bè không?

- Em cứ yên tâm, nạn bạo lực học đường chẳng bao giờ xảy ra ở ngôi trường này cả. Trêu chọc thì chắc là chỉ đùa với nhau cho vui thôi.

- Nhưng em vẫn thấy lo... - Samantha chợt nghĩ đến câu chào không được đáp lại và tiếng cười rúc rích đầy vẻ khó hiểu.

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn mà. Trước hết em phải học tập một thời gian nhất định ở đây đã, sau đó sẽ hiểu được tính cách bạn mình chính xác nhất.

- Vâng, có lẽ thế.

Trao đổi thêm vài điều cần thiết với cô hiệu trưởng nữa, Samantha cùng với bố mẹ rời khỏi văn phòng.

- Mẹ thấy con chỉ thắc mắc vào những chuyện chẳng quan trọng. - Bà Lawrence nói.

- Nhưng đó chính là mối quan tâm hàng đầu của con.

- Ừm, sao cũng được. Ngay ngày mai con bắt đầu đi học luôn nhé?

- Có cần phải gấp như thế không ạ?

- Mẹ biết con rất ham học mà. Tại sao lại có thái độ đó nhỉ?

- Chỉ bởi vì... Con chưa sẵn sàng lắm. Dù gì đây cũng là một nơi hoàn toàn mới mẻ và xa lạ.

- Ừ, thôi thì tùy con. Đằng nào Samantha Lawrence cũng thông minh rồi nên bỏ vài buổi học chắc chẳng sao.

- Vâng, thế thì tốt quá!

Ba người đã ra đến ngoài sân trường. Ông bà Lawrence bảo con gái mình đứng đợi ở đây rồi đi vào bãi đổ xe. Lúc đầu Samantha nằng nặc đòi theo bố mẹ luôn nhưng họ khuyên cô nên tranh thủ dịp này tham quan trường mới một chút. Cuối cùng thì cô đành phải nghe theo.

Sắp vào tiết tiếp theo nên không còn đông học sinh như lúc nãy nữa. Chỉ còn lác đác vài người nhưng trông rất vội vàng để chạy về lớp học. Samantha mỉm cười nghĩ đến việc chỉ vài ngày nữa thôi mình sẽ là một trong số đó.

Nhìn thấy một máy bán Coke tự động, cô vội bước đến mua một lon phần vì hơi khát, phần muốn kiểm tra xem cơ sở vật chất tại đây như thế nào.

Bỏ đồng 50 xu vào khe, Samantha đứng đợi máy bán cho mình... Nhưng mãi vẫn không thấy trôi ra bất cứ một thứ gì vào chiếc giá phía dưới. Theo phản xạ, cô đập nhẹ vài cái, cũng chưa có tác dụng. Samantha chẳng dám làm mạnh hơn vì dù sao mình là người mới đến nên hơi kì khi đập đồ, nhưng trong lòng rất ức tự dưng lại mất tiền không đâu.

Đang không biết phải xử trí ra sao, bỗng dưng một cú đá kèm quả đấm thật mạnh giáng xuống cái máy bán tự động chết tiệt đó. Thật kì diệu, ngay lập tức lon Coke rơi gọn trong giá. Samantha quay ngoắt ra nhìn, để rồi sững người một lúc... Chàng trai không buồn để ý đến thái độ của cô mà bỏ thêm tiền vào khe, sau đó cầm hai lon Coke lên và đưa lon còn lại cho Samantha.

- Của cậu này.

Đó là Brad Nelson, 17 tuổi, chàng trai nổi tiếng nhất trường trung học Lincoln High School. Cậu ta sở hữu mái tóc vàng, cao ráo và điển trai theo kiểu rất "công tử". Tất nhiên Brad chẳng thiếu các cô gái theo đuổi, nhưng trong lòng cậu ta từ trước đến giờ chưa yêu ai thật lòng cả.

- Cảm ơn... - Samantha đón lấy với vẻ ngượng ngùng.

- Tên của cái máy bán tự động là "cứng đầu", nhưng học sinh trong trường vẫn thường xuyên sử dụng và yêu mến nó nếu biết cách dùng, và cũng phải đủ sức để đập. Mà cậu mới chuyển đến đây à? - Brad bật nắp lon Coke rồi uống một ngụm.

- Ừ, tên tớ là Samantha Lawrence, 17 tuổi. Tớ từng sống ở Washington D.C và vừa đến Manhattan, New York ngày hôm qua thôi. Trường mình rất đẹp!

- Ồ, còn tớ là Bradley Nelson, mọi người thường gọi tớ là Brad. Và bằng tuổi cậu. À thôi cũng muộn rồi, tớ phải vào lớp đây.

Nói xong, cậu ta bỏ đi luôn. Samantha định thêm câu "Hẹn gặp lại cậu sau" nhưng không kịp. Sự thật Brad chỉ xem cô như người xa lạ và hỏi thăm một chút chứ chẳng hề có ý định muốn nói chuyện lần thứ hai. Thế nhưng cuộc gặp gỡ này đã khiến Samantha phải thay đổi một quyết định.

Ông bà Lawrence đã lấy xe xong và đang chạy đến chỗ con gái.

- Về thôi nào! - Bố cô ló đầu ra khỏi ô kính xe gọi.

- Vâng.

Samantha nắm chặt lon Coke chưa hề bật nắp bước vào trong xe. Cô không nỡ uống nó. Ông Lawrence bắt đầu lái xe đi.

- Nãy giờ con đã làm gì thế, Sam? Có tham quan trường như bố gợi ý không?

- Có ạ. Cũng tạm được.

- Ừ, tuần sau chúng ta sẽ quay lại đây ngay.

- Ừm... Tại sao không phải là ngày mai luôn?

Samantha lại làm bố mẹ mình bất ngờ thêm một lần nữa. Vụ đầu tiên là tự dưng đồng ý chuyển sang Manhattan sống mà không rõ lí do là gì cả.

- Con thực sự không thể bở lỡ bất kì một buổi học nào được. - Cô nói tiếp, nhưng trong thâm tâm thì nguyên nhân sâu xa là muốn gặp lại người con trai có tên Brad Nelson.

- Con dễ thay đổi thật đấy. - Bà Lawrence nhận xét - Xưa nay mẹ chưa bao giờ thấy con như vậy cả.

- Cứ yên tâm đi ạ, vì đây sẽ là lần cuối cùng con thay đổi.

Samantha tuyên bố câu đó khi cô không thể dự đoán được trước điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lovestory