Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông đã đến.

Chỉ còn mấy tuần nữa thôi là buổi Vũ hội mùa Đông do trường trung học Lincoln High School tổ chức sẽ diễn ra. Sự kiện này lớn thứ nhì trong năm, sau một buổi vũ hội cuối cấp chào đón tất cả các cặp nam, nữ sinh tham dự. Con trai là người ngỏ lời mời trước bằng bất kì hình thức nào, và sau khi con gái chấp nhận thì cả hai sẽ thẳng tiến đến vũ hội. Tuy nhiên cũng có số ít trường hợp ngược lại.

Thật may mắn, Samantha không phải muối mặt mở lời hỏi bạn trai liệu họ có cùng đi dự vũ hội hay không. Brad đã mời cô bằng một cách đơn giản nhất - hỏi bằng lời, không hề rầm rộ, phô trương. Sau bao nhiêu sự chê bai, khinh thường từ bạn bè và nhất là Kimberly về việc hẹn hò một cô gái "mọt sách", Brad muốn đây sẽ là một dịp đặc biệt để chứng minh Samantha Lawrence cũng xinh xắn chẳng kém gì ai. Cậu ta đặt rất nhiều hi vọng ở ngoại hình của cô tại Vũ hội mùa Đông.

Tất nhiên Samantha cực kì vui sướng khi được tham dự cùng Brad. Lâu nay cô cứ nghĩ rằng sự kiện đó mãi mãi là điều trong mơ đối với mình. Thứ nhất bởi vì sẽ chẳng có ai ngỏ lời mời trước. Thứ hai là không biết diện quần áo làm sao cho thật đẹp, lộng lẫy để xứng đáng nếu may mắn được một chàng trai gọi đi cùng. Giờ thì Brad đã mời Samantha, lại còn có cả Ashley tư vấn về thời trang nữa. Lúc trước nhờ cô bạn thân mà Samantha mới được Brad chú ý bữa tiệc thứ Sáu nọ. Mọi chuyện nói chung rất ổn. Tất cả đều mong đợi cho ngày đặc biệt này đến thật nhanh. Thế nhưng Samantha cứ chủ quan vì có Ashley nên cũng chẳng lo lắng gì về việc chuẩn bị quần áo hay trang điểm.

Xui xẻo làm sao, trước đó vài ngày, Ashley thông báo phải đi xa trong một thời gian để thăm họ hàng nhân kì nghỉ đông, và tất nhiên không thể có mặt tại buổi vũ hội. Cô cũng được một chàng trai ngỏ lời mời nhưng chắc chắn bây giờ anh ta sẽ đi với một cô gái khác.

Điều Samantha chẳng ngờ đến là nếu như không có Ashley thì biết phải xoay sở ra sao về vụ váy áo, trong khi ngày diễn ra vũ hội thì đang cận kề.

- Không sao đâu mà. Hãy nhớ lại những lời khuyên tớ đã chỉ ra cho cậu, rồi cứ theo đó thực hiện. Tớ cho rằng mọi chuyện không khó khăn như cậu nghĩ đâu.

- Ừ, với cậu thì rất dễ dàng. Nhưng tớ có phải là một người biết cách ăn mặc đâu cơ chứ!

- Okay. Bây giờ tớ sẽ đưa cho cậu một vài quyển tạp chí thời trang để theo trong đó mà học hỏi nhé? Xem như chúng là người thay thế tớ diện đồ giúp cậu.

- Ừm... Cũng được. Tớ hi vọng có thể tự bản thân mình làm cho Brad phải tự hào về bạn gái.

- Chắc chắn sẽ như vậy! Chuyện mặc đồ làm gì mà khó khăn đến mức suy nghĩ nát óc nhỉ? Chỉ cần kết hợp sao cho vừa mắt mình là được rồi.

- Ừm, có lẽ cậu nói đúng. - Samantha chỉ thở dài và miễn cưỡng đáp.

---
Vũ hội đã đến. Hôm nay cả trường trung học Lincoln High School được nghỉ học, và tối đó đúng bảy giờ sẽ chính thức khai mạc sự kiện được mong đợi nhất cuối năm tổ chức trong phòng thể dục rộng của trường. Brad có hẹn Samantha sáu giờ ba mươi sẽ mang xe đến đón cô.

Bây giờ đã là năm giờ chiều. Samantha vẫn còn đang mặc bộ pyjama, phân vân không biết nên chọn chiếc váy nào để diện. Nhớ lại lời khuyên của Ashley "Đẹp mắt, độc đáo, đôi khi còn có thể phá cách hay sáng tạo", cô quyết định chọn chiếc váy ngắn nền vàng với những bông hoa màu cam được một người họ hàng tặng sau khi đi du lịch từ Hawaii về. Phụ kiện thì thêm chiếc vòng ngọc trai, dưới chân là đôi boots màu nâu từng mang đi dự buổi tiệc của Brad. Vậy là xong vụ quần áo.

Trong các quyển tạp chí thời trang mà Ashley đưa có chỉ ra một vài kiểu tóc rất đẹp và sang trọng, nhưng Samantha chẳng biết phải làm sao để tóc mình có được phong cách như vậy. Cuối cùng, cô đã tìm ra một kiểu: bới đánh rối. Tạp chí hướng dẫn sơ qua là phải dùng đến keo xịt tóc, nhưng Samantha lại không có. Trong phòng của cô đến bàn trang điểm còn chẳng tồn tại, chỉ có một chiếc gương duy nhất trên tủ quần áo để nhìn qua bản thân một chút trước khi tới trường.

Thế là Samantha nhắm mắt thực hiện đại theo từng bước hướng dẫn, nhưng bước nào cũng chỉ làm có nửa vời, lại thiếu cả giai đoạn xịt keo. Hoàn thành xong "công trình", cô thấy mái tóc của mình chẳng giống hình chụp mẫu chút nào, mà nhìn cứ như một đống hỗn độn. Thực sự Samantha đã cố gắng hết sức nên đành chấp nhận với kiểu đầu này và cho qua.

Công đoạn cuối cùng của việc làm đẹp là trang điểm. Diện đồ đã mù tịt rồi, bây giờ còn rối hơn nữa. Cô mon men xuống phòng mẹ để mượn đồ trang điểm. Ông bà Lawrence đang đi dự một buổi hội thảo gì đó nên đã vắng nhà. Có một cô gái ngoan luôn báo cáo mọi việc cho bố mẹ (trừ việc hẹn hò với Brad), họ cũng đã biết tối nay con gái mình đi dự vũ hội do nhà trường tổ chức, nhưng không hề hay biết là đi cùng bạn trai.

Tiến gần lại chiếc bàn trang điểm, Samantha vơ vội một cây bút kẻ mắt, mascara, phấn má và son bóng rồi phóng nhanh về phòng riêng. Sở dĩ cô phải mang nỗi sợ vô hình khi lấy những thứ đồ đó như vậy là bởi vì bà Lawrence không thích con gái mình trang điểm, ăn diện đua đòi như một số bạn bè đồng trang lứa.

Có dụng cụ trong tay rồi, Samantha chẳng biết phải sử dụng thế nào. Mở cây bút kẻ mắt ra, cô từ từ viền một đường quanh mắt. Khuôn mặt trông đúng là có sắc sảo hơn, nhưng lại có cảm giác gì đó rất ghê sợ. Lí do bởi vì Samantha đã ấn cây bút kẻ mắt quá mạnh. Tiếp đến, cô cầm lọ mascara lên. Việc chuốt cái này rất khó, đặc biệt đối với những người chưa bao giờ làm trước đây. Samantha quệt trúng vào mắt vài lần nhưng vẫn cố gắng tới chừng nào được mới thôi. Và cuối cùng thì cô đã có một đôi mắt tèm nhem trông rất khó coi, đã thế vẫn còn đeo kính lên. Dù lấy khăn giấy lau đi nhưng vẫn chẳng đỡ hơn là bao. Phấn thì Samantha bôi cho đến khi hiện rõ một màu hồng lên má để che hết những vết tàn nhang, và son bóng đánh lem cả ra ngoài. Cô cũng lại sử dụng khăn giấy một lần nữa, nhưng vết son môi vẫn còn dính lại một màu hồng hồng quanh môi.

Samantha nhìn vào gương lần cuối, thấy mình thật "phá cách". Đã sáu giờ mười lăm rồi, cho dù có muốn thay đổi cũng chẳng còn kịp nữa. Trả dụng cụ trang điểm về phòng mẹ, cô cầm theo túi xách rời khỏi nhà và đứng chờ Brad đến đón, sau đó đưa tới buổi vũ hội.

Chẳng hiểu vì đồng hồ hỏng hay lí do nào đó khác mà mãi cho đến tận bảy giờ mới thấy bóng dáng của Brad. Cho dù bây giờ có phóng nước rút cũng đã muộn so với buổi vũ hội. Samantha vội mừng rỡ chạy đến chỗ cậu ta. Hôm nay bạn trai cô diện một bộ tux, trang phục thường được mặc khi tham dự những sự kiện trọng đại.

Ngay cái giây phút Brad phát hiện ra Samantha, cậu ta trố mắt với vẻ kinh ngạc.

- Brad, tớ đợi cậu mãi! Sao đến trễ thế? Tớ còn lo là cậu sẽ bỏ rơi tớ nữa cơ!

- Cái... Cái gì vậy? - Brad vẫn đang rất sững sờ, và vẻ mặt bắt đầu xuất hiện sự thất vọng.

- Cái gì là sao? Chúng ta mau đi thôi! Tớ không muốn bỏ lỡ một phút giây nào hết!

Samantha vội vàng kéo tay Brad lên xe, nhưng cậu ta gỡ ngay ra rồi đứng yên tại chỗ chất vấn:

- Cậu đang mặc gì trên người thế kia?

- À, là do tớ tự lựa chọn đấy. Cậu thấy sao? - Cô xoay một vòng và vui vẻ hỏi.

Brad nhăn hết cả mặt lại tỏ rõ vẻ khó chịu khi nhìn chiếc váy sặc sỡ. Samantha hơi lo lắng.

- Cậu không thích đúng không? Cứ nói thật đi!

- Ashley đâu rồi? Cô ấy chẳng tư vấn gì cho cậu hết sao?

- Ash vừa quay về San Francisco thăm họ hàng nhân kì nghỉ đông. Nói cho tớ biết đi, cậu ghét những gì tớ đang mặc, đúng chứ?

- Không biết. - Brad quay sang chỗ khác. Giờ thì sự thất vọng đã tràn trề trên nét mặt của cậu ta.

Sự thực từ đầu đến chân Samantha chẳng có điểm nào đáng để mà tự hào cả, thậm chí còn ngược lại như vậy rất nhiều. Brad muốn bỏ lên xe ngay lập tức và phóng về nhà, vì đi cùng cô đến buổi vũ hội trong tình trạng đó thì thật quá xấu hổ.

Samantha vô cùng buồn, nhưng lại không hề muốn bỏ mất cơ hội này, quyết tâm phải đến đấy cho bằng được rồi có gì sẽ tính sau. Cô tò mò, khao khát muốn biết cảm giác dự vũ hội là như thế nào, lần đầu tiên trong đời.

- Đi thôi nào!

Không chần chừ thêm nữa, Samantha kéo mạnh tay Brad lên xe, sau đó vòng qua phía bên kia rồi đóng cửa xe lại. Brad cũng đành miễn cưỡng đồng ý. Cậu ta dự định tới chỗ tổ chức vũ hội sẽ tránh Samantha càng xa càng tốt, xem như không quen biết nhau.

Đến nơi thì đã khoảng bảy giờ mười. Brad chạy vào bãi đổ xe của trường, sau đó bước xuống mà chẳng nói với bạn gái mình một tiếng nào. Samantha cũng vội xuống theo.

"Brad, đợi tớ với!"

Không thèm nghe lời cô gọi, cậu ta càng lúc càng đi nhanh hơn, chỉ mong sẽ cắt đuôi được con người với vẻ bề ngoài dị hợm đó. Giờ mà chứng minh gu thời trang của Samantha thì chỉ có bẽ mặt.

Thật không may cho hai người, vì thường khi ai mà đến trễ thì sẽ dễ trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Họ không phải ngoại lệ. Đầu tiên là sự xuýt xoa, ngưỡng mộ dành cho vẻ đẹp trai bảnh bao của Brad, nhưng khi chuyển ánh nhìn về phía Samantha thì mọi người bỗng dưng lặng thinh một lúc... sau đó phá lên cười thật to và chỉ trỏ bàn tán. Cô chột dạ. Còn Brad biết ngay họ đang cười bạn gái mình nên rất bực tức, không phải thay cho Samantha mà bực tức vì chính cô đã làm hỏng hình tượng đẹp đẽ của cậu ta trước mặt bàn dân thiên hạ.

Kimberly Morgan cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng kì lạ là chỉ có một mình. Tất nhiên thái độ của cô ta dành cho Samantha không những chế nhạo như mọi người mà còn đắc ý và thỏa mãn hơn rất nhiều. Kimberly bắt đầu cất giọng châm chọc:

"Ô, bạn gái của Brad Nelson kìa! À khoan, hay là thú cưng của cậu ấy nhỉ? Mọi người nhìn hộ thử xem. Tớ không thể phân biệt nổi! Ai lại mang thú cưng đi dự vũ hội chứ?"

Một tràng cười lại rộ lên. Samantha cảm thấy mặt mày tối xầm, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Kimberly tiếp tục hỏi Brad:

- Bạn gái của cậu ắt hẳn là chưa bao giờ tham dự bất cứ một buổi vũ hội nào phải không?

- Làm sao cậu biết?

- Nhìn những gì cô ta đang mặc thì đoán ra ngay! Ai đời lại đi mặc váy ngắn màu vàng cam tới dự một sự kiện đặc biệt về mùa đông như thế này? - Kimberly lắc đầu ngán ngẩm - Lại còn may từ cái loại vải rẻ tiền đó nữa. Đó là vẫn chưa kể đến phụ kiện và cách trang điểm. Này Lawrence, cô tưởng đây là nơi nào? Rạp xiếc chắc?

Samantha cúi gằm mặt xuống. Brad quay lại nhìn, nửa muốn tới bênh vực, nửa thì không.

- Hóa ra cậu thích phong cách đó hả? Okay, tớ hiểu gu thẩm mỹ của cậu rồi. Cho dù Samantha trông có như thế nào thì cậu vẫn yêu cô ta phải không? Và bằng chứng là "cả gan" đưa bạn gái đến dự vũ hội nữa!

Brad muốn gào lên một tiếng "không!" nhưng đã kiểm soát được hành động của mình. Tuy nhiên cũng đã đến lúc phải kết thúc chuyện đáng xấu hổ này ngay tại đây. Samantha bước tới chỗ cậu ta, vẻ mặt đầy hi vọng vì mơ mộng, ảo tưởng rằng lời Kimberly vừa nói là sự thật.

- Bọn mình đi vào trong thôi, Brad. Đừng để ý đến bọn họ nữa. - Rồi cô nắm lấy tay cậu ta.

Nhưng tất cả những gì cô nhận lại được là một cú hất thật mạnh.

- Đủ rồi đấy!

Samantha hít một hơi ngắn, rồi lo lắng hỏi:

- Tại... Tại sao vậy?

- Nãy giờ tôi đã cố nhịn lắm, thế mà cậu vẫn ung dung cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này sao? - Brad quát lên - Mau tránh xa tôi ra!

Kimberly thì cười nhếch mép. Samantha muốn bật khóc vì hành động của cả hai người.

- Ý cậu là sao chứ?

- Chúng ta chấm dứt đi! Tôi nghĩ đã đến lúc kết thúc cái mối quan hệ đầy giả tạo và mệt mỏi này.

- Giả tạo? Mệt mỏi? Cậu thực sự cảm thấy như vậy giữa hai bọn mình ư?

- Đúng thế!

- Vậy còn những giây phút chúng ta ở bên nhau? Những lúc cậu nói yêu tớ, rồi khi học bài nữa, thực sự không có ý nghĩa gì đối với cậu sao?

- Tất nhiên! - Brad dửng dưng đáp.

Bây giờ thì Samantha đã rơi nước mắt. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Cô thấy mình giống như một kẻ thua cuộc thảm hại nhất trên đời. Brad cuối cùng cũng đã thú nhận sự giả dối của bản thân cậu ta đối với Samantha trong suốt thời gian vừa qua.

- Tớ biết hiện tại trông tớ rất xấu xí, và luôn là như vậy. Nhưng tớ đã cố gắng hết sức để trở nên xinh đẹp trong mắt cậu. Brad à, cậu từng bảo là yêu tớ vì sự thông minh và sáng dạ mà? Chẳng lẽ chỉ cần tớ trông khác người một chút thôi thì ngay lập tức "đá" tớ một cách nhẫn tâm thế ư?

- Tôi chưa bao giờ yêu cậu cả, Samantha Lawrence.

- Okay, tớ hiểu điều đó. Nhưng nếu vậy thì tại sao cậu còn muốn tớ làm bạn gái chứ?

- À, phần đó là dành cho bài tập về nhà. Ngoài ra thì chấm hết.

Samantha muốn té khuỵu xuống mặt đất. Cô đã được biết rõ mọi chuyện, biết rõ trong thâm tâm Brad lợi dụng điều gì ở mình.

- Thì ra cậu chỉ sử dụng cái đầu của tôi như một công cụ để giải bài tập thôi ư? Tôi đã làm gì sai mà cậu nỡ đối xử độc ác với tôi vậy hả? - Samantha cay đắng hỏi lại.

- Này, là do cậu tự nguyện giúp đỡ tôi đấy nhé! Với lại cho dù cậu có là thiên tài thì tôi cũng chẳng bao giờ yêu những người xấu xí cả, hiểu chưa? Hãy nhìn lại bản thân mình trong gương đi!

- ...

Samantha đang quá uất ức nên không thể nói thêm được điều gì nữa. Chẳng còn cách nào khác, cô chạy thật nhanh ra khỏi nơi này, bắc một chiếc taxi rồi đi thẳng về nhà.

Brad thở phào nhẹ nhõm như vừa mới trút xong một gánh nặng. Kimberly hất tóc ra vẻ tự tin bước tới. Trông ngoại hình của cô ta hôm nay phải nói là đỉnh của đỉnh, nhưng tâm hồn bên trong thì không hề được tốt đẹp như vậy.

- Sao hả Brad?

- Thì bình thường thôi. - Cậu ta nhún vai đáp.

- Một quyết định đúng đắn đấy. - Kimberly gật gù - Tớ cứ lo sốt vó về tình trạng đầu óc của cậu khi hiểu lầm rằng cậu yêu Samantha. Nhưng giờ thì rõ rồi.

- Vậy bây giờ, làm gì đây nhỉ?

Kimberly bật cười thích thú, rồi nhẹ nhàng thì thầm vào tai Brad:

- Nhảy với tớ nhé?

- Tất nhiên rồi. Mà này, về cái lí do chúng ta chia tay nhau vì Samantha Lawrence, cậu quên nó rồi à?

- Ừ. Tớ biết trong thời gian qua cậu chỉ lợi dụng cô ta thôi. Nhưng tớ không trách gì đâu, trái lại còn rất hài lòng nữa. Đấy mới là Brad Nelson của tớ chứ!

- Okay!

Hai người hôn nhau như thể muốn bù đắp lại khoảng thời gian đã chia tay, rồi sau đó cùng tham dự Vũ hội mùa Đông với mọi người. Vậy là cặp đôi hot nhất trường đã chính thức quay trở lại.

Samantha đã về đến nhà. Ông bà Lawrence đang ngồi xem TV ở phòng khách nên cô lẳng lặng đi thẳng lên phòng của mình. Đóng chặt cánh cửa lại, chạy đến bên chiếc giường, Samantha úp mặt vào gối rồi bật khóc. Cô không khóc vì ngoại hình tối nay, mà hầu hết là do thái độ và sự nhẫn tâm của Brad. Cậu ta đã biến Samantha thành một kẻ ngốc, mặc dù cô không bao giờ ngốc.

Một lúc sau, Samantha ngồi bật dậy, lau sạch nước mắt và bước tới chiếc gương soi. Cô đưa tay cào mạnh lên mái tóc cho nó rũ xuống hết như bình thường, sau đó lau sạch những thứ son phấn trên khuôn mặt. Mascara cùng chì vẽ cũng đã trôi gần hết theo hai hàng nước mắt. Cô tháo phăng sợi vòng cổ ngọc trai và cặp kính cận, thay vào bộ pyjama rồi lên giường nằm nghỉ ngơi sau vài chuyện đau lòng vừa dồn dập xảy đến.

Bà Lawrence bật cửa bước vào. Thấy Samantha, mẹ cô ngạc nhiên:

- Ủa, con về hồi nào vậy Sam?

- Mới đây thôi ạ. - Samantha đáp bằng một giọng có vẻ hơi yếu ớt.

- Vẫn còn rất sớm. Bố mẹ cũng chưa ăn tối nữa. Thực ra thì con đã bỏ về giữa chừng phải không nào?

- Vâng...

- Ồ, tại sao thế?

- Thấy nhàm chán quá nên con về thôi. - Cô cố gắng kìm nén để nước mắt không tiếp tục rơi nữa. Trong lòng Samantha biết rõ mình mê đi vũ hội cùng với Brad như thế nào, nhưng ước mơ đó gần như trở thành hiện thực thì bỗng chốc tan thành mây khói.

- Nhàm chán sao? Con thậm chí còn chưa tham dự những dịp như vũ hội lần nào mà đã thấy vậy rồi à?

- Vâng...

- Mẹ thấy khó hiểu quá. Thái độ của con cũng thật lạ. Có gì thì mau nói cho mẹ biết hết đi!

- Làm ơn hãy để con yên! Con không có tâm trạng để kể lại tất cả những gì vừa xảy ra đâu! - Samantha đột nhiên hét lên.

Bà Lawrence vô cùng bất ngờ trước phản ứng đó. Chần chừ một lúc, bà đáp:

- Thôi được rồi, tùy con. Chừng nào đói bụng thì hãy xuống bếp. Bố mẹ sẽ chừa lại một phần đồ ăn cho con đấy.

Sau khi mẹ đã ra khỏi phòng, Samantha lại ôm gối khóc rấm rứt. Người cô cần tâm sự nhất ngay lúc này là một người bạn có thể hiểu và thông cảm cho mình - chính là Ashley, nhưng bây giờ cô đã về thăm họ hàng ở San Francisco. Samantha đành gặm nhắm nỗi đau một mình, dự định sẽ không chia sẻ với bất cứ ai.

Thật bất ngờ, khoảng mười giờ tối hôm đó có tiếng chuông điện thoại reo lên. Lúc đầu thì Samantha vẫn chần chừ chẳng muốn nhấc máy do tâm trạng đang không được tốt cho lắm. Nhưng cuối cùng cũng phải trả lời.

- Chào...

- Sam à, là tớ, Ashley đây!

- Là cậu ư? - Samantha vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Cô vẫn may mắn khi có được một người bạn thật tuyệt vời.

- Ừ! Tớ đang ở San Francisco nhưng cũng canh đúng giờ để gọi điện hỏi thăm cậu từ bên đây. Sao? Buổi vũ hội thế nào rồi?

Samantha lại cảm thấy thật đau lòng khi nghe những từ đó. Thế là cô bắt đầu trút hết nỗi tâm sự buồn của mình với bạn thân từ đầu đến cuối. Phản ứng của Ashley sau chuyện này tất nhiên là vô cùng tức giận thay cho Samantha, đồng thời chửi rủa Brad và Kimberly không thương tiếc: "Đầu óc ngu si nên mới thích lợi dụng trí thông minh của cậu". Không như những người bạn vô tâm sẽ bảo rằng "Tớ đã bảo rồi mà không chịu nghe" khi chúng ta mắc phải sai lầm, Ashley chẳng trách móc gì về quyết định hẹn hò và yêu Brad của Samantha. Chỉ trách cậu ta quá tàn nhẫn đối với tình cảm chân chính từ một cô gái ngây thơ.

- Biết thế tớ đã chuẩn bị váy áo cho cậu thật kĩ lưỡng. Tớ đâu có ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

- Không cần đâu, Ash à. Nhờ vẻ bề ngoài lôi thôi và xấu xí đó tớ mới biết được bộ mặt thật của Brad.

- Ừ, phải rồi. Ừm... Bây giờ cậu tính sao đây?

- Thì chỉ có học và chơi với cậu thôi. Tớ không dám yêu nữa đâu, mà chắc gì đã có ai yêu tớ thật lòng... - Samantha thở dài đáp.

- Chúng ta không thể đoán trước được điều gì hết. Chắc cậu chẳng còn tình cảm gì dành cho Brad nữa phải không?

- Không hẳn thế. Tớ đã bị vẻ bề ngoài của cậu ta hớp hồn rồi, đâu dễ gì mà quên ngay được.

- Cậu đừng để cái tên Brad Nelson đó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình chứ! Cậu ta nếu so ra thì chẳng là gì cả. Brad đã lừa cậu đấy, nhớ không?

- Tớ nhớ rồi.

- Nhớ kĩ vào!

- Ashley, cậu hứa hãy giúp tớ vượt qua tất cả những chuyện này nhé?

- Tất nhiên, bạn thân.

- Cảm ơn, bạn thân. - Samantha cuối cùng cũng đã mỉm cười.

---
Trong khoảng thời gian sau đó, cô bạn mọt sách vẫn đi học đều đặn như những ngày mới chuyển về trường trung học Lincoln High School khi kì nghỉ đông kết thúc. Bây giờ Samantha chẳng còn dính dáng gì đến Brad nữa và có một cuộc sống thật bình lặng với cô bạn Ashley. Mỗi lần chạm mặt cậu ta ở trường là lại thấy Brad ôm ấp Kimberly rất thân mật. Nhớ lại những gì hai người đó đã làm với mình, cô quay đi chỗ khác.

Samantha cũng đã trở về với cách ăn mặc như trước giờ. Tiết Đại số cô chẳng thèm hướng dẫn bài cho Brad nữa mà tập trung cho Ashley. Vào học kì II, cậu ta bắt đầu cảm thấy tiếc nuối nhưng sẽ chẳng bao giờ có lại cơ hội đó. Từ giờ Brad phải tự lực cánh sinh trong học tập, một điều chắc chắn sẽ rất khó khăn đối với cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lovestory