Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cháp 75: Yêu Em..!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  CHÁP 75


Yêu Em.!

Bước chân rất nặng...nặng đến chẳng thể nhấc nổi lên....Tuấn đi mà tim dập pha theo mỗi nhịp tên này bước...

Càng lúc cánh cửa ấy càng hiện ra......

Chợt một người đàn ông lớn tuổi , mặc bộ vest đen, đứng trước cánh cửa đó....

Khi thấy Tuấn ông liền cuối đầu chào......-

" Cậu chủ, chủ tịch đang ở bên trong, xin cậu mau vào ạ...."

Phải, làm sao quên đựơc, thì ra ông quản gia trứơc đây , người đã theo kề bên cạnh ông Cường suốt ngừng ấy năm...cho đến tận bây giờ.......và cũng là người chứng kiến cái gia đình này vỡ tan.

Nhẹ nhàng ông mở cửa, không vào , mà chỉ để cho mình cậu chủ bước vào thôi....

Vốn rất ghét cái mùi bệnh viện, nay sao tên này cảm thấy ghét nó dữ dội hơn.....

Đi từng bước chân,....mỗi bước càng khiến cho chiếc giường nằm giữa căn phòng rộng ấy hiện rõ hơn....

......TÍT.............TÍT............TÍT......TÍT............

Đó, ...! Chẳng phải là máy dò tim sao.........

............................Đến rồi.!

Giờ đây, Tuấn đã đứng trứơc mặt ông.

Nghĩ...! nhớ.....!

Cứ mỗi lần gặp, ngòai những bạt tay,..những câu chưi~ mắng, Phải ông Cường không có gì câu khác để nói với tên này.

Thế nhưng nay sao lại thế, chẳng một tiếng động tóat ra từ miệng ông, chợt...ban đầu vừa thấy ông, tên này lại nóng lên, cái cảm giác ,...cái hình ảnh tàn nhẫn,....một gia đình vỡ tan...một người tên này yêu thuơng nhất ra đi.......tất cả.

Tất cả thóang hiện ra, Tuấn hận...Tuấn hận ông lắm....

Chính bàn tay ông đã bóp chết tất cả những gì đựơc gọi là gia đình, chính ông đã làm Tuấn trở nên thành một con người như thế, một kẻ chả thiết lấy đời để trọng, chỉ để khinh để thù.

Một con tim từng nghĩ có lẽ sẽ mãi chẳng bao giờ hiểu cái gì gọi là tình là yêu là cảm giác. Con người hời hợt, một con người vô tâm trứơc đây của Tuấn.

Nếu hỏi vì sao Phương có thể cảm hóa tên này, có lẽ chính bản thân Tuấn cũng chẳng thể có câu trả lời cho chúng ta....

Bất giác đưa đôi mắt thù hận nhìn người đàn ông nằm trên chiếc giừơng ấy..

Cơ thể,...chốc chốc được vây lấy đủ thứ dây....ngay cổ tay...ngay vùng ngực...cả hai bên thái dương.

Muốn giết ông...?

Chuyện đó không khó, đơn giản chỉ cần tháo ổng thở thôi....cười khinh bỉ, cười mỉa mai...cuời lẫn ông và chính bản thân mình...-

" Ông đang làm cái gì đây....sao không ngồi dậy mà tiếp tục mắng...tiếp tục đánh như ông vẫn thừơng đối xử với tôi."

Gịong lạnh lùng vang lên, Tuấn đứng ...nhìn thẳng vào ông Cường, không lấy một biểu cảm đau thương. Dù cho đôi mắt có phần đo đỏ.

Chính lúc này, cả bản thân Tuấn cũng không hiểu, cái đỏ này là giận, là căm , là ghét hay là thương, là sợ.....

Chẳng thể xác định cảm giác Tuấn lúc này...

Tay khẽ siết lại....-

" Dễ dàng vậy sao.....ông nghĩ ra đi như thế là hết à....."

" Phải,..nhìn ông như vậy , tôi rất vui....rất thỏa mãn...nhìn ông lúc này thật đáng thương...cũng đáng khinh bỉ."

Lời nói , nghe có vẻ quá tàn nhẫn, nhưng giọng lại chẳng mang lấy một hơi trách móc, hay to tiếng với ông.....không âm cũng chẳng dương.

Một giọng nói trung hòa....khẽ có chút run run....

Chợt...bên ngòai cửa có tiếng........

.......CỘC.......CỘC...........

Lạnh lùng nhã lời ra...-

" Vào đi"

........CẠCH...........

Ông quản gia bước vào, trong tay có cầm một thứ gì đó, chầm chậm, nữa phần khẩn, nữa phần kính cẩn với tên này.

" Đây là thứ mà chủ tịch dặn tôi trao lại cho cậu chủ..."

Đôi mắt xoay về hướng vật đang ngự trên tay ông quản gia....bàn tay Tuấn càng lúc càng chạm vào vật ấy.

Cầm vào...chật..!! là bức thư à...! hay là di chúc....hay là những lời mắng rủa trứơc lúc ngừng dứt hơi thở đi....

Sax...sao tên này lại có những suy nghĩ như thế...

Nhẹ nhàng, khi trao vào tay Tuấn, ông đứng lùi lại một khỏang khá xa, đứng ngay góc tường, vẻ mặt dường như rất lo lắng cho chủ tịch RASE.

< Trứơc sau ông cũng đi, xem như tôi giúp ông hòan thành tâm nguyện, xem nốt những lời trách móc này.....cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.......cũng là lần cuối...phải lần cuối...lần cuối cùng...>

Bản thân nào biết, càng nghĩ.. càng nói những lời đó, những lời nguyền rủa, mỉa mai, căm ghét..thì gương mặt lại đối nghịch với từng câu từng chữ phát ra từ chính con tim Tuấn.

Trứơc sau cũng vậy, không lãng , Tuấn dần rồi cũng mở mãnh giấy ấy ra............

Đôi mắt bắt đầu đọc vào những hàng chữ...phải , những nét chữ từ rất lâu rồi giờ đây Tuấn mới có dịp nhận ra, và nhìn thấy.

..............................................................................

[ Tuấn.!

Có lẽ, à không..chắc rằng con rất hận ta, ta không trách con, cũng chẳng đủ tư cách để trách con. Một người cha dã tâm như ta ..đủ tư cách để nói những lời ấy sao.
Ta..

Ta không mong con sẽ tha thứ, chỉ với một điều rằng.

Ba xin lỗi con.

Ba xin lỗi con

Ba xin lỗi con.
Ba xin lỗi con.
.......................
......( cứ thế mà gần như trang giấy ngập đầy bốn từ đó..)

Hết cái kiếp làm ngừơi này, dùng cả cuộc đời ta, có lẽ cũng chẳng thể chấm dứt từ xin lỗi.

Ta chỉ mong con biết, ta vẫn luôn yêu thương con, dù cho con có xem, có khinh rẽ cái tình thương đó. Ta vẫn phải nói cho con biết.

Chính bản thân ta cũng không hiểu, vì sao mỗi khi gặp con, lại không thể dùng những hành động, những cử chỉ, những lời lẽ của một người cha bình thường.

Phải chăng vì tự trọng, vì tự trọng mà ta đã đánh mất con, mất cả bà ấy.

Cái chết cũng chẳng thể đổi đựơc lời tha thứ từ con.

Ta xin lỗi, xin lỗi vì đã trở thành một người cha không lối chôn thân.

Ta đã bị đồng tiền làm mờ đôi mắt, ta đã trở thành kẻ giết chết cái gọi là hạnh phúc gia đình.

Phải, ta không đáng làm người, không đáng làm ba con, không đáng làm một người chồng.

Con cứ tiếp tục hận ta, con cứ tiếp tục khinh bỉ người cha này....

Chỉ mong con hiểu đựơc. Ta vẫn luôn mãi yêu con, dù cho trách nhiệm ấy không hòan thành.

Xin lỗi con, Tuấn. Ta thật lòng xin lỗi con.............]

Con tim Tuấn tan nát ra khi đọc những dòng chữ ấy..............

< Ông nghĩ, tôi sẽ tha thứ cho ông sao, ông nghĩ những dòng chữ này sẽ làm tôi thay đổi sao...........>

Vô thức, chẳng biết từ lúc nào đôi mắt Tuấn đỏ nhòa đi, Nhưng cái tôi, Chật ...đây chẳng phải là tính cách vốn có của ông sao.

Phải , dù có hận ông đến thấu xương , vẫn không thể che lấp bản thân ông qua con ngừơi, qua cơ thể cuả Tuấn.

Vì sao...?

Vì Tuấn là con ông mà..

Dù Tuấn không thừa nhận, nhưng chính sự tàn nhẫn đó đã cho thấy, chính tên này cũng là người xem lòng tự trọng cao như mây...

Cũng chính cái tôi ấy, đã không biết bao nhiêu lần khiến Tuấn rơi vào ngỏ tối, rơi vào vực thẩm.

Thế nhưng, có lẽ Tuấn vẫn còn thóat đựơc, không như ông suốt cả đời vẫn chìm mãi trong bóng đêm đó mà không thể đối diện với chính bản thân mình.

Chợt, ông quản gia lại gần Tuấn, ông không thể tiếp tục nhìn cảnh tựơng như thế này, phải, chính ông biết chủ tịch đã quá sai, đã không thể cứu vãng, nhưng...nhưng ông biết chính ngài cũng đau khổ.

Vì bản thân đả không biết bao nhiêu lần thấy ông Cường khóc trong đêm, căn phòng ngập đầy rượu, lại ném nát tất cả đồ vật xung quanh..( Nghe giống giống một ai..!)

" Cậu chủ.."

Tuấn không nói gì , cũng chẳng quay lại nhìn ông quản gia, mà đôi mắt không hề rời khỏi cái thân đang nằm trên chiếc giừơng kia.

" Tôi biết, mình không đủ tư cách để lên tiếng trong chuyện này, tôi cũng chẳng có đủ khả năng để xin cậu tha thứ cho chủ tịch.

Nhưng xin cậu hãy hiểu......

Thật ngài luôn quan tâm đến cậu, nhưng lại không đủ can đảm để đối diện với con người thật của bản thân.

Ngài luôn dùng rựơu để chóng lại cảm giác tội lỗi ấy...........ngài luôn kho'c khi say , lại đập phá khi biết mình là người tồi tệ như thế nào.

Thế nhưng xin cậu...xin cậu chủ hãy tha thứ cho ngài.

Tôi đây, dù bản thân già cả này chả có nghĩa gì với những nổi đau mà cậu phải trải, thế nhưng trong suốt khỏanh khắc ấy, chính chủ tịch cũng không khá hơn, ngài thậm chí còn tự dằn vặc bản thân.

Chính ngài vẫn luôn cố né tránh tội lỗi của mình.........."

...............................

" Dù cho ông ta có làm gì, tất cả cũng không thể thay đổi, dù cho ông ta có tỉnh dậy , quỳ dưới chân tôi, tất cả vẫn không thể khác,...

Tha thứ....?

Nói..thật rất dễ, nhưng hai từ ấy lại không hề tồn tại trong tôi..............."

Lạnh lùng, cố mà chà đạp lên cảm giác mềm yếu phút chốc của bản thân, Tuấn cũng thuộc lọai lì lợm như người cha cuả mình.

Phải, dù cho ông Cường có quỳ trứơc mặt , để cầu, để đổi lấy sự tha thứ từ đứa con này, có lẽ..có lẽ Tuấn vẫn cố chấp mà dán tội lỗi vào người ông.

Thù hận, làm sao có thể một phút mà quên đi tất cả.
Không dễ chút nào.!

" Thật chất, thật chất cả cái tập đòan RASE, từ lâu không còn là gì quan trọng với chủ tịch cả, ông đã nhượng tất cả, ông đã để lại tất cả dưới danh nghĩa của cậu, cậu chủ.

Dù cậu cảm thấy, cảm nhận đó là tình thương vật chất, nhưng mỗi một người cha đều có cách yêu thương con mình.

Có lẽ chủ tịch vẫn không thể hiểu làm thế nào để thể hiện tình thương, sự bù đắp cho cậu.

Vì thế mọi hành động của ông , đều mang lại kết quả tương phản, đều mang lại nhiều thêm cảm giác câm hận thay vì sự tha thứ từ cậu .

Dù thế, nhưng đó vẫn là cách thể hiện tình thương , là cái cách mà chủ tịch đã chọn. Với cái bóng của người không biết làm cha, ngài chỉ có thể hiểu đựơc tình thương như thế thôi.

Nên...nên tôi xin cậu, xin cậu hãy ở bên cạnh ngài trong những giây phút cuối cùng ......

Bác sĩ cho biết, chủ tịch chỉ có thể sống không quá mười ngày, nhưng như thế này có thể cho là sống sao....

Ngài đã mắc căn bệnh nhiễm trùng tuyến gan, vì không ngừng uống rựơu. Dù tôi đã ngăn, nhưng ngài vẫn tiếp tục.....cho đến lúc ngài cứơp đi sự sống từ chính bàn tay mình...ngài vẫn không ngừng..vẫn tiếp tục uống.
,.........................

Xin cậu, xin cậu hãy cố gắng dìm sự thù hận , dù miễn cưỡng, dù miễng cưỡng cũng đựơc, già đây xin cậu hãy ở bên chủ tịch .....hãy ở bên cạnh ngài trong những giây phút cuối cùng....."

Không lên tiếng, thấm thóang Tuấn nhìn ông Cường , đang nằm với gương mặt xanh sao, cơ thể gầy đi thấy rõ....

Lòng đau...? Bản thân Tuấn cũng chẳng biết đó có đựơc gọi là đau không.

Chợt, tên này xoay người bứơc đi, rời khỏi căn phòng ngộp ngạt ấy....

Thấy Tuấn đi, ông quản gia không cản, cũng chẳng nói thêm, chỉ cuối đầu chào thôi.

Gương mặt tái nhợt đi, khi đã cố gắng nói hết những gì ông đã phải giấu tận trong tim...

.............10 phút sau...........

.Sau khi tên này đã đi đựơc 10 phút....ông quản gia, tiếng gần ông chủ của mình.....

" Chủ tịch, ông hãy cố gắng, cố gắng cầm cự, nhất định nhất định cậu chủ sẽ quay lại, sẽ quay lại bên cạnh ông..."

Khẽ nâng đôi tay bị bao quanh với đủ lọai dây.....ông nhẹ nhàng, khích lệ í chí sống còn của ông Cường.

Dù trong tâm biết rõ, càng lúc ngài càng yếu đi.
......................................................................

....................................................

Rời khỏi cái nơi đó, cái nơi mà người đàn ông đáng hận đang nằm bất động kia. Tuấn bứơc đi như làn gió , lại lạnh như một tảng băng, cả người trở nên thật vô cảm............

Đôi mắt không còn đỏ, phải nứơc mắt đã bị lòng thù hận dìm xuống, dìm rất chặt đền nổi không thể khóc ra.....

Ngước đầu lên nhìn bầu trời...................

[ " ANH TUẤN.....CON LẠI ĐÂY NÀO............."

" BA.....BA..........."

Cậu bé chỉ nói bập bẹ........chỉ bứơc đi chập chững.................đang càng ngày tiếng gần vòng tay to lớn kia.............

....................................................

" ANH TUẤN, CON XEM..."

"..ANH TUẤN.....CON TRAI NGOAN CỦA TA....
......"

".........ANH TUẤN , HA...HA....HA.....ĐÚNG RỒI....ĐÚNG RỒI CON GIỎI LẮM.......CON THẬT THÔNG MINH....."

Cậu bè, rất nhỏ, rất đáng yêu, tay cầm trái bo'ng nhỏ, thảy vào cái rổ be bé với cự li khá gần kia....]

Tất cả, tất cả hình ảnh vốn từ rất lâu mờ nhạt trong trí tên này lần lựơt hiện ra, cái cảm giác cuối cùng đựơc gọi từ " Cha" ấy...

Những cuốn băng, những cuốn phim do chính tay mẹ quay, chỉ với tòan những hình ảnh của Tuấn và ông.

Hận...hận vì ông đã cứơp mất mẹ, Tuấn thẳng tay đem hủy hết.......đốt mà lòng nữa đau nữa thù ông.

Ghét tất cả những gì gọi là kí ức, những gì là tình thương của gia đình.

Nay chẳng thể hiểu , vì sao nó lại hiện lên.................

[ "Với cái bóng của người không biết làm cha, ngài chỉ có thể hiểu đựơc tình thương như thế thôi."

"Bác sĩ cho biết, chủ tịch chỉ có thể sống không quá mười ngày, nhưng như thế này có thể cho là sống sao...."]

" 10 ngày..."

" 10 ngày.."

" 10 ngày sao..."

Vô thức, miệng Tuấn lẩm bẩm lên dòng chữ ấy.....................

Suốt cả ngày, BLUS cũng không về.....nhà trọ cũng không, khu chung cư của Tuấn cũng vậy................tên này cứ đi vô hồn như thế...với những ý nghĩ bao quanh lấy đầu...chúng như cố tìm cách giết hại tất cả các dây thần kinh kia..............

.............................................................

Thế nhưng, vừa khi thấy nhỏ, tên này thật, chẳng thể kiềm nén thêm.............mà đã khóc như một đứa trẻ, như một Đại Anh Tuấn của ngày xưa...ngày còn trong những cảm giác về người ba đó.

Khóc..! không phải lần đầu tên này khóc, nhưng lại chẳng giống .......vì cái tiếng khóc này, nó mang cả cuộc đời nén chịu, dồn chặt cảm xúc đi.

Tiếng khóc bật ra.....lần đầu tiên , Tuấn bật ra tiếng khóc...khóc như một đứa trẻ.

...........................**************........................................

Giờ đây tên này đang nằm trên đùi Phương, nhỏ ngồi, tay khẽ chạm vào mái tóc Tuấn....

Ấy, cứ nghĩ lời ru chỉ dành cho con, thế nhưng nay, Tuấn khác gì đứa trẻ chứ......chỉ có lời hát du dương, êm dịu của nhỏ, mời khiến tên này có thể nhắm mắt mà ngủ đi....

Nhìn tên này mà lòng nhỏ đau nhòi đi.

Biết rằng trong nhất thời bảo Tuấn tha thứ cho ông, điều đó là không thể. Thế nhưng, nhỏ lại càng không muốn sau này thấy Tuấn hành hạ bản thân, hối hận cũng đã muộn.

Vuốt lên gương mặt vẫn còn nong nóng do nứơc mắt gây ra, Phương cuối nhẹ, lên lên má Tuấn, rồi ôm chầm vào.........................

Đêm nay một người không ngủ, nhưng người kia cũng chả khá hơi, có lẽ giấc ngủ ngày càng trở nên thành ác mộng.......trong mơ, Tuấn liệu có thấy hình ảnh của người cha đó không....

Sao nứơc mắt lại rơi thế kia, cả ngủ cũng khóc à.....liệu đó có gọi là giấc ngủ không.

...........................*********************..............................................................................

Trở lại thời gian khi Nhất Long sắp tan trừơng.................

Thập thò....................

Đầu lấp ló....................

Đầu kia cũng thập thò, thế nhưng lại đứng ở một nơi khác cơ.....

< Mau nào...mau ra nào Nhất Long.....>

Vừa nghĩ, đôi lúc lại nhìn đồng hồ, trông ông Khải chẳng khác gì là ăn trộm cả.......

Lòng thầm nghi, chắc chắn sẽ bị phỏng tay trên, nên ông đã mai phục sẵn......đến thật sớm và đứng ép sát bên hông vách trứơc ngay trứơc cổng trừơng thiên thần đây.

......................................................................
............RENG.....RENG......................

" Á....RA RỒI..."

Bất giác một phần mừng, một phần vì khá giật mình khi bất ngờ tiếng chuông reng lên....làm ông Khải nhảy tửng một cái...................

Thế là cúôi cùng bóng thiên thần cũng đã xuất hiện................

Vừa mới ra đựợc một nữa, đột nhiên..............

" NHẤT LONG...."

" NHẤT LONG....."

.............!!!

..............???

Đồng thanh từ đâu phát ra, cả hai bên đều vang lên cái tên Nhất Long ấy.

Tả hỏa, ông xoay đầu qua thì không ai khác chính là bà thông gia cuả mình..........

Bà Châu cũng đớ người, cứ nghĩ đến sớm thế này, chắc chắn sẽ cướp đựơc cháu yêu thôi, ai ngờ lại chạm mặt.

Gỉa điên.....-

" HỂ..? Ông xuôi gia cũng đến đây à...."
< Dám phỏng tay trên của tôi, ông to gan lắm...>

Tự nhiên đối đáp lại....-

" ẤY, TÔI chỉ đến rước cháu thôi....."

Thiên thần đã ra, và đứng trứơc mặt cả hai không biết từ lúc nào.....

" ÔNG NGỌAI...."

Xong lại xoay qua phía bà....

" BÀ....."

Nghe tiếng cháu yêu, hai ngừơi thôi không đối võ mắt nữa....

CHợt bà Châu cuối người xúông, tay vỗ đầu cháu yêu.....mặt cười te tóet...-

" NHẤT LONG NGOAN CỦA BÀ, ĐỂ BÀ ĐƯA CON VỀ NHÉ.....MỘT LÁT BÀ SẼ DẪN CON ĐI ĂN BÁNH KEM..."

Trẻ con ai không mê đồ ngọt, vừa nghe nói thế là liền sáng con mắt lên.....hớn hở...-

" THẬT SAO, BÀ DẪN NHẤT LONG ĐI ĂN BÁNH KEM.......QUAN HÔ BÀ..."

Thấy mất thế, ông liền.......-

" Này, Nhất Long, con ngoan, theo ông về, ông có mua mô hình máy bay đẹp lắm...đẹp lắm lắm luôn, con về ông sẽ cho con xem..."

Chúa mê mô hình, nghe thế, lòng thiên thần vui ác đạn, trờn đôi mắt to , long lanh nhìn ông....-

" MÔ HÌNH MÁY BAY...! NHẤT LONG MUỐN ...NHẤT LONG MUỐN..."

" Ngoan lắm thế thì ta về nào...."

<..He...he...he.....ấy đầu có dễ mà cứơp cháu tôi, bà xuôi gia...>

Miệng cừơi đắc thắng, vì thiên thần đang hai tay, ra hiệu cho ông phải bồng, không bỏ lỡ cơ hôi, ông Khải cuối ngừơi xúông định ẫm cháu lên thì.....

...........HỤP.................

Bà Châu đã nhanh tay bồng trước......

" NHẤT LONG, nhà bà cũng có mô hình ( gấp quá, đâm ra nói xọa,..), mô hình gì cũng có, máy bay bà có tuốt , nhiều là đằng khác nữa, con ngoan về nhà bà, bà sẽ cho hết cho con luôn..."

Số lượng mô hình tăng cao, ngẩu hứng trong thiên thần càng nổi dậy......

" MÔ HÌNH..MÔ HÌNH MÁY BAY...THÍCH QUÁ...."

" Chúng ta về nào.."

Dứt lời bà quay tít người , bỏ đi. Mặt ông Khải ngố ra trông thấy rõ, bà lẹ miệng lẫn lẹ tay mà mới chớp mắt đã cứơp cháu yêu của ông rồi.............

Bất giác tỉnh mộng, ông liền chạy theo, bất ngờ giật Nhất Long từ tay bà ấy, rồi bỏ chạy luôn............

............HỰC......................

..............???

" Ế....! LÀM GÌ VẬY HẢ....TRẢ MAU....TRẢ LẠI ĐÂY...."

" BÀ ĐỪNG CÓ MƠ..."

Quay đầu phóng tính hiệu cảnh báo, rồi ông bế thiên thần chạy thật nhanh.

Bà Châu đâu phải hạng vừa....liền quay lại đuổi theo.....

Nhất Long giật mình khi bị ông ngọai bế bất ngờ rồi lại chạy với tốt độ kinh khủng, già mà hăng ghê nhỉ.....

Phía đằng sau..............

" CÓ ĐỨNG LẠI KHÔNG HẢ........TRẢ NHẤT LONG ĐÂY.....TRẢ ĐÂY LÃO GIÀ KHỐN KIA......."

" MƠ ĐI...MƠ ĐI......"

Tuy không nói lớn, nhưng gương mặt mừng rỡ vì cuối cùng cũng giành đựơc cháu yêu.

Thiên thần ngu ngơ cứ nghĩ ông bà đang chơi cút bắt...liền quay đầu ra sao nhìn bà Châu mà hét tóan lên, vẻ mặt cười tít mắt.......................

" BÀ ƠI....MAU MAU ...MAU MAU....BẮT NHẤT LONG NÈ........MAU MAU..BÀ ƠI...NHÂT LONG ĐÂY....."

Hai tay bé nhỏ cứ dơ lên, vẫy vẫy.....xong lại quay đầu lại nói....-

" chạy mau mau ông ngọai......." ( Sax..x.....chơi đẹp nhỉ.)

" NHẤT LONG ....BÀ SẼ CỨU CON ..."

Vừa chạy thở không ra hơi, vừa cố rống họng lên mà nói. Gương mặt thóang đỏ vì mệt, tóc tai như vừa với đánh lộn xong....

Cứ thế mà người chạy, người dí, người la.....

Bất giác hết cách bà....................

" BỚ NGƯỜI TA, BẮT CÓC TRẺ CON.....CÓ NGƯỜI BẮT CÓC TRẺ CON...."

< Ặc...!..>

Bà Châu hét lớn lên, làm ông Khải, tim rớt vùn vụt. Ai ai trên con đường này cũng đều quay đầu lại nhìn ông Khải.

Vật chứng cớ rành rành. Vâng không ai khác chính là Nhất Long đang ở trên tay.....

Vì cái hét thất thanh cuả bà khiến ông khựng lại, có chạy nhưng cũng chạy chậm đi.

Chốp cơ hội, bà Châu cố tháo đôi giày cao gót, rồi phóng thẳng đến đó.

Tay đưa kịp, túm cổ áo ông Khải lại, vẻ mặt tức điên vì mới đắp mặt nạ nhân sâm, mà phải chạy đến nóng cả mặt, khiến cho bà mệt đến nhăn đi.

Mà đấp mặt nạ kị nhất là cười hay tức, vì chúng đều khiến gương mặt thêm nhăn.

...........HỘC..............HỘC........HỘC............

" BÀ LÀM GÌ VẬY, ĐIÊN À, SAO LẠI BẢO TÔI BẮC CÓC TRẺ CON..."

......BỐP..........BỐP......................

Chưa cho ông nói hết, bà đã lấy túi đánh thùi thụi lên đầu ông, sợ trúng cháu yêu ông liền hạ người xúông, để Nhất Long chạm chân xuống đất......rồi tay mới né đòn...........

" ÔNG DÁM ĐÔI XỬ VỚI NHÀ THÔNG GIA NHƯ VẬY ĐÓ HẢ..."

Miệng nói ,tay chẳng ngừng đốp và đầu ông....

" BÀ THÌ CÓ, TÔI RỨƠC CHÁU, CÓ TỘI SAO..............BÀ..D"

..............HUÝT...............HUÝT............HUÝT...........

" ĐỨNG LẠI.....ĐỨNG YÊN ĐÓ, .........."

Cảnh sát cảnh phường, chợt 2, 3 người chạy rất nhanh về phía ông................

Mặt mài, cả ông lẫn bà Châu đều xanh lè xanh lét............

< Mình....mình nói đại mà cũng tới bắt thiệt hả trời...>

Bà Châu có nào ngờ, cảnh sát xuất hiện thật............

Bất giác, phản xạ cơ bản nổi lên....

Bà nắm tay Nhất Long chạy trước....rồi giật mình thấy bà chạy, ông Khải cũng chạy theo.....

Nhất Long chơi vui quá......quay lại nhìn mấy ông cảnh sát đó.....-

" BẮT NHẤT LONG NÀO....BẮT NHẤT LONG NÀO........." ( Sax...x...)

Cứ thế mà 3 dí 2 lớn 1 nhỏ, chạy ná thở luôn.

" ĐỨNG LẠI...CHÚNG TÔI YÊU CẦU HAI NGƯỜI ĐỨNG LẠI......BỎ ĐỨA BÉ RA....."

Giờ này, ngu sao mà đứng, cố chạy nhanh nhất có thể, tuổi cả hai ông bà này, bộ còn trẻ hay sao...phút chốc đuối tòan diện............

Chợt.................

............KÉTT................................

" Lên xe."

Bất ngờ, giật tót mình vì từ đâu, chiếc xe, tấp nhanh vô lề, cửa kiếng kéo xuống...........

< Ô MÁ ƠI....! ĐỰƠC CỨU RỒI...>

Vẻ mặt mừng thấy rõ của ông lẫn bà Châu. Nhanh như cắt, mở cửa xe.....cả ba leo vô ngồi.

.................Vừa đóng cửa là xe, phóng vèo đi.....

Làm cho mấy tên cảnh sát kia , trở tay không kịp, muốn chạy cũng chạy không nổi mà nói chi là đuổi theo.....

Ngồi trong xe.......

" Hên...hên quá...hên là con tới kịp...nếu không chắc...chắc papa chết vì chạy mất"

Vốn có bệnh đau tim, nên ông thở gấp đi thấy rõ, mặt mài cũng xanh tái đi...

" Cũng tại ông, nếu không phải ông giựt Nhất Long của tôi thì làm sao có chuyện này....."

Nghe thấy thế, mệt cũng ráng đá văng qua một bên....-

" BÀ CÒN DÁM NÓI, NHỜ CÁI MIỆNG CỦA BÀ MÀ TÔI XÉM CHÚT NỮA LÀ VÀO NHÀ ĐÁ RỒI................."

" NẾU ÔNG KHÔNG VÌ CÁI HÀNH ĐỘNG NHƯ THẾ CUẢ ÔNG, TÔI CÓ VẬY SAO...."

......................................

Đã sai mà còn cãi nhau chí chéo......

Cơn thịnh nộ bốc lữa lên.....-

" Nếu cả hai người không dừng lại thì ..............."

Đang chóng mõ mà đối đầu, chợt nghe cái giọng đầy nội công của Tuyết, bất giác, ông Khải và bà Châu gợn cả sống lưng trong người.

Ngay tất thì miệng cũng dính chặt vào nhau, mà không dám hó hé thêm nữa.....

" Nhất Long múôn chơi nữa....đựơc không ông..."

Giờ đây thiên thần ngồi giữa mới lên tiếng,. đưa ánh mắt thích thú với cái trò lúc nãy nhìn ông, rồi xoay qua đến lựơt nhìn bà Châu.....................

Giờ đây, chiếc xe, không tóat ra tiếng động gì cả, ngọai trừ tiếng hát thon thót của Nhất Long bé bỏng thôi.

**********************************

Về đến nhà,. Tuyết không nói không rằng, bế Nhất Long lên lầu, tắm rửa, rồi để thiên thần một mình ngồi chơi trên nền thảm mịn, ngay dưới phòng chính diện đây.

Và cũng lúc này, cô đang cố nén giận mà nhìn hết papa mình rồi quay sang nhìn bà Châu đang đông đá.....................

" Bác, lần này con không thể bênh ai cả....cho dù có vịêc gì đi nữa thì hai ngừơi cũng phải ngồi xúông, đàng hòan mà nói chuyện.

Tại sao lại làm những hành động đó..."

" Nhà trường chắc chắn sẽ gọi, rồi có tểh báo cáo lên sở công an....."

" Liệu tới lúc đó, thì sao, ai sẽ giải quyết....."

Nghe nhắc tới hai từ cảnh sát, bà Châu mặt tái đi.......miệng ấp úp không nói đựơc...........

Nhìn hai ông bà, thật Tuyết muốn cười lớn cho banh nhà luôn, thế nhưng sự thật, chuyện này không hề đơn giản, hậu quả mà cả hai vô tình gây ra...còn lại làm ngay trứơc cổng trường.

Thế là ngòai việc công ty, cô sẽ lại phải dồn đầu mà giải thích với nhà trừơng...rồi với sở cảnh sát nữa.

Làm sao mà im hơi, mà trốn được.

Nhìn vẻ mặt ai cũng cúôi gầm xúông ....cô lại chẳng nỡ tiếp tục lớn tiếng với ai.

Nhưng, thật, Tuyết bó tay với papa mình, mà shock lại shock nhiều hơn.

Nhìn Phong cứ nghĩ bà Châu cũng là người lạnh lùng.

Ai ngờ Tuyết đã lầm to, cái tính cách không đụng hang ấy, khiến cô nữa buồn cười, nữa khâm phục, mà nữa cũng chịu thua.

................................................................
Im lặng một lúc sao, cuối cùng cô cũng lên tiếng....-

" Tóm lại, mọi chuyện con sẽ giải quyết"

Nghe đến đó, mặt mài, cả hai trông trở nên hồng hào hơn, thở cũng bắt đầu dám thở....

" Nhưng, trứơc hết....nói chuyện của Nhất Long. Con biết cả hai đều rất thương cháu, thế nhưng giành giựt như vậy là sai rồi.

Bây giờ để cho công bằng....."

Ngưng ,một lúc, cô quay sang nhìn thẳng vào papa mình.....-

" Ba 2-4-6"

Rồi tới bà Châu..-

" Bác 3-5-7"

" Có ý kiến gì không.."

Câu hỏi...nói thì đúng là câu hỏi thiệt, nhưng giọng điệu lại giống hù dọa hơn, làm sao àm có thể mở miệng có ý kiến chứ.

CHợt....-

" Thế...thế..còn chủ nhật."

Bà Châu bạo miệng hỏi...( Sax...lúc này mà chủ nhật cũng múôn tính...)

" Tất nhiên là ở nhà với tôi rồi"

Ông Khải lên tiếng.

" Ông nói vậy mà nghe đựơc à...thế thì ông 4 ngày, sao tôi chỉ có ba..."

< Hai...hai ngừơi...hai người này thật...thật....>

Tuyết muốn quỳ lại ông Khải lẫn bà Châu.....

" Chủ nhật là của con..."

Giật mình..-

" Hở..? chẳng phải cả chủ nhật con cũng ở công ty sao..."

Ông ngạc nhiên hỏi...

" Con sẽ sắp xếp , nghĩ hẳn luôn vào chủ nhật, hơn nữa Nghi và Phong chỉ đi có một tuần. nghỉ một nàgy cũng chẳng ảnh hưởng chi."

Nghe thế rồi còn ý kiến đựơc nữa sao, ông và bà đều chấp nhận vậy............

Thế là vấn đề đựơc giải quyết, hôm nay đúng thứ 2, xem ra là Nhất Long phải ở bên ông Khải rồi.

......................................................
Ngồi đừơc một lúc, rồi Tuyết cũng đưa bà Châu về, trên xe, cô không còn bộ mặt sát khí nữa, mà trò chuyện rất tươi cười với bà Châu. Vì nữa phần mắc cười khi lần đầu cô thấy papa mình như vậy.

Lại cảm thấy mẹ chồng của Nghi quá thú vị đi. ( đáng sợ đúng hơn..)

Bà Châu cũng cứ tưởng, khó thở trên xe, không ngờ cô con gái lớn của ông xuôi gia lại một phút thay đổi tính cách nhanh đến như vậy, bà không tin đựơc.

............................................................................................

Quân ngủ mà đôi phút lại nhớ tới những gì đã xảy ra hôm nay......

Nhứt đầu anh.....

" Chết tiệt.....mau ngủ thôi.."

Nói lên một hơi, anh dùng gối chèn lên mặt mà ngủ.....vì chỉ là cảm gáic loan thóang, nên Quân cũng dần rồi ngủ, và hình ảnh Chi cũng chìm đi....

Trả lại cho anh một màn đêm tối...sau khi đã rã lưng vì công việc.

..............************............................

Tối bên Anh.....................

" Chà..............tắm xong, giờ em mới thấy mình sống lại.."

Nó bứơc ra từ phòng tắm.....làn da lán mịm hẳn đi...với vẻ hồi sinh, cơ thể đã bay mất những mệt mõi....., lau khô mái tóc....ánh mắt cũng có thần, sáng long lanh.

Chợt, vòng tay Phong bất ngờ ôm từ phía sau......chả nhẹ lên làn vải mềm mại của nó.

Trông bộ đồ ngủ hai dây, đột nhiên, cái cảm giác nhìn từ phía sau Nghi, cái cổ đầy mùi hấp dẫn kia...chốc chốc..vẫn sót vài giọt nứơc trên làn da mịn màn ấy.

Cả bờ vai nhỏ nhắn nữa...khiến lòng hắn, chẳng thể kiềm chế .....bất ngờ cuối đầu hôn nồng vào cổ Nghi.

Làm nó giật thót, người nghiêm , né qua một bên, nở nụ cười hạnh phút.....

" Anh này...đừng mà....nhột..."

" Uhm...uhm...uhm....uhm...."

Gịong trầm ấm trong miệng Phong thóat ra, truyền vào cái cổ gợi cảm , khiến nó không muốn cũng nổi đầy da gà lên.

Cánh tay rắn chắc của Phong, khẽ siết chặt lấy vòng eo của nó thêm.........

Cả hai cứ ôm nhau như thế, cùng nhau nhìn cả bầu trời đêm ..đẹp lãng mạng của thành phố, qua lớp kiếng cửa sổ to đùng kia...

Ánh đèn vàng cam trong phòng, càng khiến cái không khí trở nên lãng mạng.

Nhẹ nhàng lắc lưng người nó, cứ nhẹ xoay qua bên đây, rồi lại nhẹ quay sang bên khác, đầu gụp sát vào cổ Nghi. Hắn âu yếm, yêu nó đến nhường nào.

Thấp thóang Nghi chợt nhớ ra....

" Chật....đột nhiên em muốn gặp Phương quá.."

Gịong trầm ấm vang lên....-

" Sao vậy...hủm...?"

Tựa ngược ra sau, vào lòng ngực Phong....

" Vì em muốn thấy Chấn Vũ..hi hi.."

" Chấn Vũ?"

" Phải, là con của Phương, hình như là bằng tuổi Nhất Long đấy anh.."

" Ừm anh cũng có nghe Tuấn kể....đựơc, khi nào chúng ta về, anh sẽ đưa em và con đến gặp Tuấn và Phương..."

Cười hạnh phúc, ánh mắt nhìn xúông màn đêm đầy ánh đèn vàng lấp lánh...nó nhẹ buôn giọng dịu êm...-

" Liệu, chúng ta sẽ mãi như thế này anh chứ.....

Sẽ mãi bình yên.......mãi chìm trong hạnh phúc....mãi mãi yêu nhau.....có phải không anh....."

Bất chợt, Phong xoay người nó lại, tay khẽ nâng cầm nó lên, nhìn Nghi với ánh mắt yêu tha thiết......-

" Em muốn nghe câu trả lời......?"

Nhìn ánh mắt Phong, nó chẳng đáp lại, chỉ khẽ nghiêng đầu cố áp gương mặt mình vào bàn tay ấm áp kia..............

Dần dần, chiếc bóng cao lớn nhẹ nhàng, mang đầy yêu thương, cuối xuống...trao lên làn môi mộng ấy một nụ hôn....một nụ hôn thật nồng ấm.......

Vòng tay mảnh mai, bao lấy bờ vai rộng lớn ấy, nó nhón chân, để đón, để nhận cái tình yêu mà Phong trao......

Nụ hôn không bạo, cũng chẳng gấp chi, mà thật nhẹ nhàng di chuyển vào nhau....

Níu nhẹ môi nó, lại chầm chậm đẩy cái ướt sang.....

Bàn tay lứơt mềm mại trên tấm lưng mỏng manh, trên thân hình quen thuộc của nó.

" Anh Yêu Em"

Gío lạnh từ máy điều hòan, cái lặng...cái im đựơc cảm nhận qua hơi thở gấp của nó.....

Nhìn sâu vào ánh mắt Nghi, chợt hắn cuối nhanh mà đi đôi theo cả bất ngờ, đẩy người nó theo chiều của cái nơi có mặt nền êm diệu kia.....

Nhẹ đặc Nghi xuống giừơng......để người đẻ lên thân thể nó........rồi cả hai lại quấn vào nhau....

Dẫu có phải lần đầu đâu, nhưng sao gương mặt ngượng đến thóang đỏ lên không tài nào biến mất trên gò má Nghi......

Rất nhẹ nhàng, từng một từng cử chỉ một của Phong. Như đang nâng niu Nghi vậy. vì hắn...vì hắn rất yêu nó....yêu đến thật mặn nồng...đến cả con tim , cả khát khao chiếm hữu không ngừng hiện lên.

Chạm môi vào trán nó....lại rơi xúông gò má ương nóng kia.....khẽ cười ấm....Phong hôn mãnh liệt vào môi Nghi...............................

...........Bàn tay dời đi đến.................................



Đêm lãng mạng, đêm đẹp....tuy không đẹp nhất, nhưng cũng có thể đựơc xếp vào sự hạnh phúc tuột đỉnh ......rồi giữa nó và hằn sẽ ra sao...chuyện gì sẽ tiếp đến......

Tuấn ...cho đến khi nào mới chấp nhận ông.....liệu lúc đó có quá trễ không.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top