Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm ấy, tôi tản bộ trên con đường dài nhuộm màu hoàng hôn dẫn đến ga Tokyo. Tôi dự định sẽ đi một chuyến thật xa, xa lắm nhưng không biết có quay về hay không. Lúc này trong đầu tôi chưa có ý định đó.

Tôi mang theo một chiếc ba lô nhỏ, cũng không nhiều đồ lắm, chỉ mấy món lặt vặt cùng số tiền tôi tiết kiệm được bấy lâu nay. Tôi đưa mắt nhìn về phía mặt trời đang lặn dần sau bóng những toà nhà cao tầng đồ sộ, suy nghĩ vẩn vơ. Thành phố tuy thường ngột ngạt nhưng nhiều khi tĩnh tâm như tôi đây lại thấy ẩn chứa đâu đó một sự yên bình lạ thường. Đúng thật là nhịp điệu của cuộc sống tuỳ thuộc vào cảm xúc, tâm trạng của mỗi chúng ta. Tuỳ người sẽ thấy cuộc sống trôi nhanh hay là chậm.

Lan man đến tận đây, chắc nhiều người cũng thắc mắc tại sao tôi lại bỏ đi như vậy. Nói thật thì cái lí do này chẳng mấy hay ho, cũng chẳng có gì đáng tự hào mà mang đi khoe khoang khắp mọi nơi. Nó ngắn gọn nhưng lại khiến tim tôi thắt lại mỗi lần nhắc đến - Người mà tôi dành cả một đời để yêu đã rời xa tôi. Em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng tôi yêu.

Em bị mắc bệnh tim nhưng lại giấu không cho tôi biết. Đến cuối tháng trước, em nhập viện trong tình trạng nguy kịch, hi vọng sống chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng cái gọi là "hi vọng" ấy lại chẳng mỉm cười với em. Em mất trên đường tới bệnh viện, nhìn em đau đớn nước mắt tôi chỉ chực trào ra. Em mất mà bàn tay nhỏ nhắn vẫn nắm chặt tay tôi không rời. Tôi tự trách bản thân rất nhiều, là người yêu em mà bệnh tình của em tôi chẳng mảy may biết gì. Em giấu vì không muốn tôi lo, không muốn tôi buồn nhưng ngược lại, nó khiến tôi đau lắm, rằng liệu tôi không đủ tin cậy để chia sẻ cùng em trong chuyện này ? Yêu nhau mà còn chẳng tin tưởng nhau được, đặt lòng tin nơi tôi khó khăn với em đến vậy ư ?

Xin lỗi, tôi nói nhiều quá nhỉ ? Dù gì em cũng chẳng còn bên tôi nữa. Tôi quyết định sẽ đi đâu đó cho khuây khoả đầu óc. Tôi sẽ đi tới nơi mà ở đó tôi quên được em, nơi mà tôi cảm thấy thực sự bình yên, nơi mà tôi được chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Tôi tự hỏi, liệu tôi có thể ngủ mãi một giấc ngủ dài được không ? Trong giấc mơ mọi thứ thật kì diệu, thật đẹp đẽ, chẳng nghiệt ngã, đau khổ và đầy rẫy nguy hiểm như cuộc sống thực tại. Ai mà chẳng muốn một cuộc sống hạnh phúc, không đau khổ, tai ương...nhưng khó lắm....cuộc sống mà, sao tránh khỏi những điều ta không muốn. Giống tôi lúc này đây, tôi đã mất đi người tôi không giờ muốn rời xa... Em còn quá trẻ, đáng lẽ phải được tận hưởng nhiều điều thú vị hơn nữa, người đáng lẽ ra phải chết là tôi mới đúng. Tôi đã quá vô tâm.....

Đúng lúc ấy, tàu điện đã từ từ trườn vào ga khiến dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn. Tôi quyết định không nghĩ về em nữa, tôi bước lên tàu, ngồi vị trí ngay sát cửa sổ. Đầu tôi nhẹ nhàng tựa vào cửa kính, tôi lấy trong túi ra một quyển sách. Quyển sách được bọc bằng bìa sáp cứng, giữa ghi nhan đề "Nơi yêu thương tìm về" của Richard Brautigan.
   Lúc bắt gặp cuốn sách này, tôi chợt có cảm tình với nó ngay. Chắc vì cái nhan đề cũng khá giống với mục đích của tôi - Tìm một nơi có yêu thương. Tôi quyết định mua và mang nó theo bên mình, có thời gian sẽ giở ra đọc.

   Trời bắt đầu nhập nhoạng, chuyến tàu cũng bắt đầu khởi hành, tôi vuốt bìa sách, thở dài như thể sắp nói lời trăn trối cuối cùng "Tạm biệt em, tạm biệt nơi chứa chan kỉ niệm của hai ta. Tôi sẽ đi thật xa, có lẽ sẽ chẳng quay lại đây thăm em được. Ở nơi chín suối mong em tìm một người có thể che chở, yêu thương em, người nào đó em có thể tin tưởng. Chào em, người đã từng là tình yêu của tôi............"

p/s: chỉ là ngẫu hứng viết ra thôi:> mọi người thích ghép cặp nào vào cũng được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top