Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6 - Ghen tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng ở bệnh viện C.

Park Chanyeol đang bận túi bụi với đống luận văn của mình. Chả là anh muốn được sớm được trở thành giáo sư trẻ tuổi nên vẫn đang cố gắng rất nhiều.

Giữa lúc tâm trí đang mệt mỏi như thế này, anh lại nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Kyungsoo với nụ cười và đôi môi hình trái tim.

Đôi khi anh hay bâng quơ nghĩ về Kyungsoo, tuy vậy, anh vẫn không biết rõ tình cảm của mình. Sau mỗi lần như vậy, anh thường hay nói với bản thân: " Không có đâu. Mình chỉ xem Kyungsoo như một người bạn thân thiết".

Giờ đây, khi tâm trạng đang không thoải mái, anh lại muốn gặp Kyungsoo, muốn nhìn thấy nụ cười của cậu ấy.

Đang định lấy điện thoại di động ra để gọi Kyungsoo cùng ăn trưa với mình thì điện thoại bàn đột nhiên reo lên.

Chanyeol bực dọc bắt máy, bên kia là tiếng của cô y tá: " Bác sĩ Park, có một cô gái xưng là bạn anh đang đợi ở ngoài sảnh ạ. "

Chanyeol nhíu mày, trả lời:" Được rồi, nói cô ấy chờ tôi một chút, tôi sẽ ra ngay "

Ở đại sảnh bệnh viện C.

Một cô gái với vóc dáng cân xứng đang ngồi trên ghế chờ. Cô sở hữu mái tóc dài mượt, làn da trắng hồng, gương mặt trái xoan, đôi mắt phượng đen láy, môi mỏng được tô son trông vô cùng xinh đẹp.

Cô nở nụ cười để lộ hàm răng trắng đều khiến người đi qua dù không muốn cũng phải ngoái đầu nhìn lại một lần.

Cô vừa cười vừa vẫy tay chào Chanyeol đang thong dong đi tới đại sảnh.

Chanyeol nhìn cô gái kia, mất khoảng ba mươi giây anh mới có thể xác định cô gái này là ai. Cô là Oh Jae Hee, em gái của Oh Sehun, một tiểu thư cành vàng lá ngọc, là một cô gái có đa gương mặt.

" Anh Chanyeol! " - Cô tươi cười vẫy tay Chanyeol.

Chanyeom bước đến trước mặt cô, thắc mắc hỏi: " Em tới đây làm gì? Sehun không có ở đây."

" Em không tới để tìm anh hai. Tìm cái tảng băng ấy làm gì. Em tới để tìm anh. Muốn rủ anh đi ăn trưa " - Cô vui vẻ bày ra bộ dáng của một đứa con nít nhõng nhẽo.

"Anh đang bận lắm. Để hôm khác. Giờ em về đi." - Chanyeol thẳng thừng từ chối. Không chỉ từ chối mà còn đuổi cô về.

Jae Hee sững sờ. Mặt dù quen biết Chanyeol từ lâu rồi, biết anh ấy luôn từ chối một cách thẳng thừng nếu anh ấy không thích. Cho nên cô muốn lựa chỗ đông người mà mời anh. Như vậy tỷ lệ thành công sẽ cao hơn. Tuy nhiên, kết quả vẫn không như cô mong đợi.

" Đi ăn với em một bữa khó khăn lắm sao? " - Cô tức giận nói. Thật sự là chưa ai dám từ chối cô nhiều lần như vậy.

" Anh thật sự còn rất nhiều việc. Nếu em muốn đi ăn anh sẽ gọi cho Sehun để anh ấy cùng đi ăn với em. Được chứ? Bây giờ thì anh thật sự rất bận. " - Chanyeol bất lực dùng giọng để an ủi cô gái nhỏ này. Thật sự là nếu Jae Hee giở chứng thì mất mặt anh lắm.

Nói rồi, Chanyeol toan bỏ đi.

" Park Chanyeol! Anh thử bước thêm một bước nữa xem! " - Jae Hee hét lớn.

" Bác sĩ Park! " - cô y tá đúng lúc cũng gọi Chanyeol.

Chanyeol lúc này xem cô y tá này như đấng cứu thế của mình vậy. Bỏ ngoài tai tiếng hét của Jae Hee. Anh chạy về phía cô y tá kia và hỏi:" Có chuyện gì vậy? "

" Ah. Có một vị xưng là Bác sĩ Do Kyungsoo đang ở trong phòng bác sĩ Park ngồi chờ ạ. Anh ấy nhờ tôi nhắn với anh. Anh ấy hình như có chuyện gì đó gấp lắm thì phải " - Cô y tá trả lời, lịch sự chào rồi rời đi.

" Ủa? Sao không gọi điện thoại cho mình... ai cha, điện thoại đâu rồi? " - Chanyeol vừa chạy về phòng làm việc vừa lục kiếm điện thoại.

" Này! Park Chanyeol! " - Jae Hee thấy Chanyeol gấp gáp chạy đi thì cũng không buông tha. Cứ thế mà đuổi theo.

Kyungsoo đã ngồi đợi mười lăm phút rồi. Anh vốn dĩ đang muốn bỏ về nhưng lại lưỡng lự. Nên cứ đứng lên ngồi xuống, trông mất tự nhiên vô cùng. Đúng lúc ấy, cửa phòng mở. Kyungsoo thấy Chanyeol  hối hả chạy vào, người ướt mồ hôi. Kyungsoo cảm thấy kì lạ, Chanyeol lúc này nhìn như bị ma đuổi vậy.

" A... xin lỗi, cậu đợi lâu lắm phải không? " - Chanyeol thở gấp mà nói.

" Không lâu lắm đâu. Có chuyện gì vậy? Nhìn anh trông khổ sở quá " - Kyungsoo lấy khăn giấy ra đưa cho Chanyeol.

Chanyeol tiếp lấy, ngồi xuống ghế làm việc, bắt đầu lau mồ hôi. Đồng thời anh cũng nhìn thấy điện thoại của mình. Thì ra nãy đi gấp nên bỏ quên điện thoại trên bàn.

" Xin lỗi vì đã không gọi trước mà đến, nhưng tôi thật sự có chuyện gấp muốn nhờ anh. " - Kyungsoo trưng ra vẻ mặt đáng thương.

" Có chuyện gì vậy? " - Chanyeol thắc mắc.

Lúc này Oh Jae Hee đã đuổi kịp, chạy thẳng vào phòng làm việc của Chanyeol.

Vì thể lực không tốt nên mất hơn năm phút cô mới có thể ổn định lại nhịp thở của mình. Đồng thời cô nhìn thấy hai ánh mắt phức tạp đang nhìn cô.

" Anh đã bảo rằng em nên về đi mà " - Chanyeol thật sự bất đắc dĩ lắm mới không nổi nóng với Jae Hee.

" Em xin lỗi, em không nghĩ rằng anh bận thật. Vậy thôi, em về đây " - Vì tưởng Kyungsoo là bệnh nhân nên cô mới nghĩ là do mình quá đa nghi, nghi ngờ Chanyeol kiếm cớ từ chối mình. Cô thấy rất có lỗi. Nói xong, cô xấu hổ ra về.

Lúc này, Kyungsoo bị cô gái xinh đẹp ấy thu hút. Tò mò hỏi Chanyeol:" Ai vậy? Bạn gái hả? Sao lại bực dọc với người ta như thế? "

" Cậu hỏi ít thôi! " - Chanyeol suýt nữa thì gắt lên. May mắn là vẫn còn kìm chế tốt nên giọng chỉ nghe có vẻ bực dọc.

" Xì, không nói thì thôi. Làm gì khó chịu thế " - Kyungsoo không quan tâm nhiều, bày ra vẻ mặt bất mãn. Trông đáng yêu vô cùng.

" Cậu qua đây làm gì? Bảo có chuyện sao không nói? " - Chanyeol kéo lại trọng tâm câu chuyện.

" A. Quên mất. Chả là, có một bệnh nhân vừa với chuyển qua từ bệnh viện tôi đang làm việc. Bệnh nhân đó, về tâm lý thì bị trầm cảm vô cùng nghiêm trọng còn trải qua một thời gian rất dài. Về sức khoẻ thì lại bị viêm bao tử rất nặng. Tôi muốn xin một số ý kiến chuyên môn của anh. " - Kyungsoo nói rõ đầu đuôi.

" Uầy, nếu vậy thì cậu nghĩ nên để cậu ấy ở bệnh viện nào? Bệnh viện của cậu hay bệnh viện bên tôi? " - Chanyeol không trả lời ngay mà còn hỏi ngược lại.

" Tôi nghĩ nên cho người đó ở bệnh viện bên cậu, dù sao thì sức khoẻ của người đó cũng đã suy giảm rất nhiều rồi. Tôi muốn cậu ấy khoẻ mạnh trước đã " - Kyungsoo thành thật trả lời.

" Ừ, vậy tôi sẽ xin với trưởng khoa, bệnh nhân cậu đưa qua sẽ do tôi phụ trách " - Chanyeol thoả thuận.

" Thật đúng ý của tôi " - Kyungsoo mỉm cười hài lòng. Quả nhiên, chỉ có Chanyeol là có thể chốt vấn đề nhanh gọn.

" Ục ... ục ... " - tiếng trống được đánh ra từ bụng của hai người khiến không khí trở nên xấu hổ.

" Cậu rảnh không? " - Cả hai đồng thanh hỏi.

" Đi ăn trưa đi " - Vẫn đồng thanh.

" Cậu chọn chỗ đi " - Lần này Chanyeol lên tiếng trước.

" Vậy đi ăn chỗ mà tôi với cậu gặp lần trước ấy" - Kyungsoo hào hứng.

" Cũng được " - Chanyeol đồng ý

Cả hai người rời khỏi bệnh viện, thẳng tiến đến quán cơm.

Trên đường đi, họ bắt gặp Oh Sehun đang từ trên chiếc xe hơi bước xuống. Oh Sehun thấy hai người họ liền bước đến chào hỏi.

" Đi đâu vậy? " - Sehun hỏi.

" Đi ăn trưa " - Chanyeol trả lời.

" Cho tôi đi với, tôi chưa ăn " - Sehun trưng bộ mặt thản nhiên.

" Được thôi " - Kyungsoo tươi cười.

Đâu biết rằng có cặp mắt nào đó nổi lửa bừng bừng muốn thiêu sống Sehun.

Ba người cùng nhau đến quán ăn, tất nhiên thì chỉ có hai người là thoải mái. Còn người kia cứ trưng bộ mặt khó chịu.

" Anh sao vậy? " - Kyungsoo thấy Chanyeol có chút khác lạ nên quay sang hỏi Chanyeol.

" Không có gì " - Chanyeol hậm hực đáp.

" Anh bị gì vậy, sáng giờ hai lần rồi nghen " - Kyungsoo không hiểu tại sao mình lại biến thành cái thớt một cách rất vô lý.

" Kệ anh ta đi, tiền mãn kinh đấy " - Oh Sehun cười, chọc ghẹo Chanyeol.

" Mãn kinh cái đầu cậu? Em gái cậu đâu? Sao không đi ăn cùng đi! " - Chanyeol thẹn quá hoá giận.

" Ai biết nó đang ở đâu? Nhỏ đó ồn ào lắm. Không như bác sĩ Do đâu " - Sehun mỉm cười nhìn Kyungsoo.

Kyungsoo lịch sự đáp lại lời khen của Sehun bằng một nụ cười vô cùng gượng gạo.

Chanyeol thì như đống rơm được mồi thêm lửa, hận rằng tại sao mình lại chơi với cái tên này.

Sehun đương nhiên biết rằng cậu mà còn chọc ghẹo thêm nữa thì chắc chắn thì không toàn thây về nhà cho nên cười cười rồi thôi.

" À đúng rồi. Chanyeol à, lát nữa cậu cho tôi địa chỉ email đi, tôi gửi bệnh án của bệnh nhân đó cho cậu " - Kyungsoo ngước lên nhìn Chanyeol. Nhưng cũng đồng thời thấy Chanyeol không tập trung ăn mà cứ ngậm đũa nhìn chằm chằm mình.

Anh khó hiểu hỏi " Mặt tôi có dính gì à? "

Chanyeol hồi thần, lắc đầu bảo không phải, sau đó bảo lát nữa sẽ nhắn tin email sang điện thoại của Kyungsoo

Sehun nhìn hai người cực kỳ thú vị, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Ăn xong vẫn như thường lệ, Sehun đưa hai người về bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top