Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 37


#HappyHyominDay

---------------------------------

Ji Yeon đưa tay lau đi những giọt nước trong suốt đang không ngừng chảy ra từ hốc mắt của Hyo Min, chỉ là càng lau thì nước mắt lại càng chảy nhiều hơn. Dù có cảm động vì màn tỏ tình này của cô thì cũng không đến nỗi khóc thương tâm như vậy đi. Nghĩ như thế, trong lòng lại trở nên luống cuống, tay chân bối rối không biết làm sao để người trước mắt ngừng khóc. Cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi kia, nếu như biết sẽ khiến Hyo Min rơi nhiều nước mắt như vậy thì cô đã không làm ra chuyện này. Quả nhiên vẫn là cô không nghĩ chu toàn, trong lòng vốn dĩ phải là vui mừng nhưng nhìn Hyo Min khóc thì lại khó chịu không nói thành lời. Bất giác hốc mắt cũng đỏ lên, có thể tưởng tượng được chỉ một giây kế tiếp sẽ phải khóc lên theo Hyo Min.

"Hyo Min, em xin lỗi, là em không tốt, đừng khóc có được hay không?"

"Tất cả là tại em... huhu..."

Hyo Min nức nở vùi đầu vào trong ngực Ji Yeon khóc nấc lên.

"Nếu không phải tại em, unnie cũng sẽ không khóc thành cái bộ dáng như thế này. Em có biết không hả, kể từ khi gặp em rồi yêu em, nước mắt của unnie cũng đã nhiều hơn nước mắt trong suốt hơn 20 năm qua"

Vừa nghẹn ngào nói vừa dùng bàn tay khẽ đánh vào đầu vai Ji Yeon trách cứ "Ngay cả khi... ngay cả khi umma của unnie mất, unnie cũng không sống trong nước mắt nhiều như vậy, em là tên xấu xa, Park Ji Yeon, em thật sự rất xấu xa"

"Em xin lỗi, thật sự xin lỗi"

Ji Yeon lúc này cũng không biết làm gì hơn là ôm chặt Hyo Min vào lòng, không ngừng nói xin lỗi cùng hôn lên mái tóc của cô ấy, lại hôn lên đôi mắt đẫm nước của cô ấy để an ủi.

Mà mấy người giúp việc, quản gia đứng nấp ở gần đấy để chờ hiệu lệnh phục vụ của Ji Yeon cũng bị cử động này của hai người làm cho hoảng sợ. Thế nào từ một màn tỏ tình lãng mạn, đáng lẽ ra kết quả phải là hai người hạnh phúc vui vẻ ôm hôn cái gì, bây giờ cũng trở thành ôm nhau khóc thương tâm như vậy đây. Liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên từ trong phim ra đến đời thực khác nhau một trời một vực nha!

Sau một hồi ôm nhau đứng khóc không biết trời đất như thế nào, lúc này Hyo Min cũng đã bình tĩnh lại, tâm tình kích động cũng đã ổn định lại, hút hút mũi mấy cái, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt lo lắng của người yêu, bất giác lại bật cười. Nhìn Hyo Min mới một phút trước còn khóc tê tâm liệt phế, lúc này lại cười tươi như hoa nở, Ji Yeon có chút không hiểu, ngây người.

"Nhìn em xem, cũng khóc thành cái bộ dáng gì?"

Đưa tay lên lau nước mắt trên mặt Ji Yeon, vuốt ve gương mặt đã sớm khắc sâu trong tim mình, giọng điệu trêu chọc nói.

"Unnie khóc em không biết an ủi thì thôi, còn ở đấy khóc cái gì? Thật giống như một đứa bé, không có chút phong độ nào cả"

"Ai kêu Minnie khóc thương tâm như vậy, không biết unnie khóc em sẽ rất đau lòng sao?"

Ji Yeon cầm tay Hyo Min đặt trên môi hôn một cái, bĩu môi bất mãn trả lời.

"Hơn nữa, em cũng không phải đàn ông, cần cái gì phong độ chứ, em chỉ cần Minnie thôi"

"Dẻo miệng"

Hyo Min dùng tay còn lại khẽ đánh vào ngực Ji Yeon, lực đánh giống như chuồn chuồn lướt nước, bộ dáng thẹn thùng giống như thiếu nữ mới lớn.

"Cũng chỉ dẻo miệng với unnie mà thôi!"

Ji Yeon nâng lên nụ cười rực rỡ, bây giờ mới giống hai người vừa tỏ tình xong chứ, chợt nhớ tới sự tồn tại của vài người không cần thiết gần đó, liền cảm giác muốn đào một cái lỗ để chui xuống, khóc lóc cái gì thật là mất thể diện. Từ nãy đến giờ hẳn là đã bị bọn họ cười cho không còn chút mặt mũi nào nữa rồi. Nhanh chóng lôi kéo Hyo Min đi tới bàn ăn đã chuẩn bị sẵn bên cạnh bể bơi, phải vội vàng đuổi mấy người kia đi để hưởng thụ thế giới riêng của hai người mới được. Lịch sự kéo ghế ra cho Hyo Min ngồi xuống, tự mình vòng sang ghế đối diện ngồi xuống, nháy mắt với Hyo Min rồi giơ tay lên vẩy một tiếng ra hiệu.

Hyo Min nhìn động tác của Ji Yeon không khỏi bật cười, người này còn có chiêu trò gì nữa đây. Quả nhiên là không đơn giản, thành thục và chuyên nghiệp, không biết đã dùng mấy phương thức này với bao nhiêu cô gái trước cô rồi đây, nhất định cô phải tra ra cho bằng được. Đúng lúc này, tiếng nhạc lại vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hyo Min, cô quay lại muốn tìm nguồn gốc của âm thanh du dương này. Lại chỉ thấy một chiếc xe đẩy thức ăn tiến tới, người phục vụ rất chuyên nghiệp bày đồ ăn lên bàn, lại rót rượu vang vào hai ly rượu cao cổ trước mặt hai người. Làm xong công việc của mình, người phục vụ cúi người, nói một tiếng "chúc ngon miệng" rồi lặng lẽ thối lui ra khỏi thế giới của hai người, tiếp tục gia nhập vào đám người đang ẩn núp ở một góc tối hóng hớt hai nhân vật chính.

"Minnie, uống một chút nhé"

Ji Yeon nâng ly rượu của mình lên, đưa lên phía trước ý bảo muốn chạm ly với Hyo Min, đồng thời cũng nở nụ cười làm điên đảo tất cả mọi người.

"Được"

Hyo Min gật đầu đồng ý, cũng nâng lên ly rượu của mình, chạm nhẹ vào ly rượu của Ji Yeon, phát ra một tiếng va chạm thanh thúy. Nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống bàn, chống hai tay đỡ gương mặt mình, thâm tình nhìn Ji Yeon, mở miệng khẽ hỏi.

"Em chuẩn bị tất cả từ bao giờ vậy?"

"Thế nào? Minnie thích không?"

Hỏi lại Hyo Min, nhận được cái gật đầu trả lời của cô ấy mới bày ra một gương mặt đắc ý.

"Từ khi còn ở Hàn quốc em đã có ý định này rồi. Trước khi lên máy bay, em đã gọi điện thoại để cho mọi người chuẩn bị tất cả. Lúc unnie ngủ, em cũng tranh thủ dán mấy cái mũi tên phát sáng kia đó"

"Nói đi, unnie là người thứ mấy rồi?"

Hyo Min vẫn giữ nguyên tư thế, mắt vẫn thâm tình nhìn Ji Yeon, giọng nói thản nhiên, nụ cười lại hơi mang ẩn ý khiến Ji Yeon đang dùng dao cắt thức ăn liền dừng lại động tác. Hyo Min híp mắt nhìn một loạt cử động của Ji Yeon, thấy bàn tay cô ấy dừng lại, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là chột dạ đi!

"A, unnie đang hỏi về cái gì?"

Ji Yeon cười cười, tiếp tục động tác của mình, chậm rãi dùng dao cắt thức ăn ra những phần nhỏ.

"Em hiểu ý unnie mà, đúng không?"

"Em không hiểu unnie đang nói gì"

Ji Yeon vẫn cặm cụi làm việc của mình, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Hyo Min một cái.

"Vậy unnie sẽ hỏi rõ ràng nhé"

Hyo Min nhoài người lên, một tay chống lên bàn, một tay nâng cằm Ji Yeon để cho cô ấy nhìn thẳng vào mắt mình, nghiêng người gần sát với Ji Yeon, tư thế hết sức mập mờ khiến những người đang ẩn núp kia kích động không thôi.

"Em đã từng làm mấy chuyện lãng mạn này cho mấy người trước đây rồi?"

"Không có"

Ji Yeon bật thốt lên, cũng chỉ có cô cảm nhận được rõ ràng hơi thở nguy hiểm đang lan tràn trong không khí vào giờ phút này, lần đầu tiên cô chứng kiến bộ dáng đầy khí thế cùng áp bách người này của Hyo Min. Thật đáng sợ!

"Thật sao?"

Hyo Min mỉm cười hỏi lại.

"Unnie lại không nghĩ thế, nhìn em rất thành thục và chuyên nghiệp"

"Thật ra thì..."

Ji Yeon do dự trả lời, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Đây là lần thứ 3 rồi!"

"Em..."

Hyo Min vốn nghĩ Ji Yeon sau khi gặp cô mới yêu người con gái duy nhất là cô, chỉ là suy nghĩ lung tung muốn trêu chọc Ji Yeon một chút lại không nghĩ Ji Yeon trả lời như vậy. Lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm ngực, xoay đầu không để ý người trước mặt, thật không ngờ, người này... người này cư nhiên là một cao thủ tình trường.

"Aigoo, không phải như unnie nghĩ đâu!"

Ji Yeon nhìn bộ dáng Hyo Min lúc này cũng biết cô ấy đang tức giận, trong lòng không những không lo lắng mà còn có một chút vui sướng. Vậy không phải là đang ghen thì là cái gì đây!

"Những lần trước là em lên kế hoạch và chuẩn bị giúp Hyo Joon oppa thôi, không phải là em"

Ji Yeon đổi đĩa thức ăn đã cắt xong tới trước mặt Hyo Min, lại lấy đĩa thức ăn của cô ấy về phía mình.

"Ai tin?"

Hyo Min nghe được Ji Yeon giải thích xong, ngọn lửa tức giận trong lòng cũng đã tiêu mất một nửa, lại nhìn Ji Yeon chu đáo cắt thức ăn giúp mình, không thể phủ nhận là ngọt ngào lan tràn lấn át sự tức giận vừa rồi. Nhưng cũng không thể nhanh chóng chịu thua như vậy, quá mất mặt!

"Nếu như có thể, em muốn lấy cả trái tim mình ra cho unnie xem"

Ji Yeon vươn tay nắm lấy tay Hyo Min, nhẹ giọng dụ dỗ.

"Từ trước đến nay, unnie là người đầu tiên cũng sẽ là người cuối cùng em yêu, là người duy nhất ngự trị trong trái tim em"

"Không nghĩ em lại đọc nhiều truyện ngôn tình như vậy"

Hyo Min bĩu môi tỏ vẻ chê nhưng trong lòng cô rõ ràng đang được hạnh phúc lấp đầy.

Hai người cùng nhau trải qua một bữa tối hết sức ngon miệng cùng vui vẻ. Ji Yeon luôn biết cách khiến cho Hyo Min nở nụ cười. Có lẽ đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cả hai người trong suốt hơn 20 năm qua. Thật may là bọn họ đã tìm thấy nhau khi chưa muộn, thật may là bọn họ đã trao trái tim cho nhau, và cũng thật may là bọn họ đã không bỏ lỡ nhau.

If i had to live my life without you near me
The days would all be empty
The nights would seem so long

Ji Yeon đứng dậy, hơi cúi người đưa tay ra mời Hyo Min, cô muốn cùng cô ấy nhảy một bản nhạc ngọt ngào. Lần đầu tiên khi hai người cùng nhau nhảy, đó là sau khi Hyo Min biết Ji Yeon là con gái giống như cô. Khi đó, bao trùm hai người chính là sự tan vỡ của một tình yêu mới chớm nở. Nhưng lúc này đây, ngoài hai chữ "hạnh phúc" lại không còn tồn tại bất kỳ cái gì khác.

With you I see forever Oh so clearly

I might have been in love before
But it never felt this strong
Our dreams are young and we both know
They take us where we want go
Hold me now
Touch me now

I don't want to live without you

"Minnie, em thật sự muốn cám ơn unnie, cám ơn unnie đã chấp nhận tình yêu của em"

Ji Yeon ôm hông của Hyo Min, thâm tình nhìn cô ấy mà nói rõ lời trong lòng mình.

"Unnie phải cảm ơn em mới đúng"

Hyo Min mỉm cười nhìn gương mặt của Ji Yeon, rồi lại cúi đầu tựa vào trên bả vai Ji Yeon khẽ nói.

"Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời unnie!"

Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I never ask for more than your love
Nothing's gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world may change my whole life through but
Nothing's gonna change my love for you

Trán chạm trán, chóp mũi chạm chóp mũi, bốn mắt thâm tình đối diện nhau, trong con ngươi đen láy chỉ xuất hiện duy nhất gương mặt của đối phương. Hyo Min khẽ nhắm mắt lại, mà Ji Yeon cũng phối hợp theo, nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô ấy. Xúc cảm mềm mại, tư vị ngọt ngào, hai người trao nhau một nụ hôn nồng cháy.

"Mau mau, pháo hoa, pháo hoa!"

Quản gia cùng mấy người giúp việc đang mải mê ngắm nhìn hình ảnh đầy lãng mạn và ngọt ngào như trong phim, bất chợt nhớ ra cái gì liền đánh tỉnh người bên cạnh, hô lên bằng khẩu hình miệng. Mấy người còn lại lúc này mới luống cuống tay chân vội vàng chạy đi làm việc mình được giao.

Bụp bụp bụp!

Những chùm sáng bắn lên bầu trời đêm rồi tỏa ra thành nhiều hình đặc sắc và sáng rỡ. Nhưng nó cũng chỉ có thể làm nền cho hình ảnh hai nhân vật chính của chúng ta đang hôn nhau say đắm. Dứt khỏi nụ hôn, Hyo Min ngẩng đầu nhìn pháo hoa đang rực rỡ trên trời, trong ánh mắt lóe lên bất ngờ cùng vui sướng.

"Tất cả là dành cho unnie!"

Ji Yeon một tay ôm eo Hyo Min, kéo cô ấy sát vào người mình, một tay chỉ lên trời, giọng nói ôn nhu bên tai Hyo Min.

"Bỗng nhiên unnie có cảm giác..."

Xoay đầu nhìn Ji Yeon, bật cười nói lên suy nghĩ của mình.

"Em giống như Goo Jun Pyo, còn unnie giống như Geum Jan Di trong phim [Boys over flower]".

"Haha"

Ji Yeon cũng cười vang lên khi nghe được suy nghĩ lạ lùng của Hyo Min, đáng lẽ ra lúc này, cô ấy phải nói những lời hạnh phúc ngọt ngào, nhưng như vậy mới là Park Hyo Min mà cô yêu.

"Nhưng em không phải là [Boy]".

"Unnie chỉ nói là giống thôi mà, chúng ta là Park Ji Yeon và Park Hyo Min, hai nhân vật chính trong bộ phim của chính chúng ta"

Hyo Min mỉm cười, vòng hai tay ôm cổ của Ji Yeon, nháy mắt nói.

"Girls over flower"

Mà lúc này, tại nhà của So Yeon, đối lập với không khí đầy lãng mạn cùng ngọt ngào như ở nhà Ji Yeon, là một không khí có chút trầm lặng. So Yeon nắm tay Qri ở dưới bàn ăn, khẽ cho cô ấy an ủi, trấn an sự khẩn trương trong lòng cô ấy. Mà mẹ So Yeon nhìn hai đứa trẻ trước mặt, lại nhìn sang phía chồng của mình, ăn cơm thôi mà làm gì giống như là họp quốc hội vậy. Rõ ràng trước đó bà cùng Qri còn vui vẻ cười đùa cùng nhau nấu ăn, thế nào mà khi chồng bà vừa về nhà liền mặt lạnh như người ta thiếu nợ mấy tỷ không trả khiến cho Qri cũng một mực cúi đầu im lặng không nói gì. Không phải cũng đã đồng ý tiếp nhận rồi sao, còn phải làm như là kẻ thù nhìn nhau như vậy.

"Ăn cơm đi"

Ba So Yeon lên tiếng phá vỡ không khí quỷ dị sau khi bị vợ mình lén đá chân ra hiệu.

"Ông ăn canh đậu hầm đỗ tương đi xem thế nào?"

Mẹ So Yeon kéo kéo vạt áo chồng mình, nháy nháy mắt nói.

"Không phải lần nào bà cũng nấu như lần nào sao? Hôm nay lại hỏi tôi, chẳng lẽ có bỏ thuốc độc cho tôi ăn hay sao?"

Ba So Yeon thấy thái độ của vợ mình khác lạ cũng cảm thấy kỳ quái, bất mãn nói lại.

"Tôi muốn hạ độc ông cũng đã sớm hạ độc từ mấy chục năm trước rồi, hừ"

Mẹ So Yeon liếc mắt xem thường, cũng không để ý liền ăn cơm của mình.

"Canh hôm nay..."

Ông Park vừa lên tiếng liền thấy 3 người còn lại trên bàn ăn ngẩng đầu lên nhìn mình chằm chằm, có cái gì đó không đúng ở đây, làm gì mà nhìn ông chằm chằm như hổ rình mồi như vậy, chỉ là muốn trả lời câu hỏi của vợ mình thôi mà.

"Không có gì, ăn cơm đi!"

Xua xua tay, tốt nhất là không nên nói.

"Có cái gì thì nói luôn ra, ông làm gì mà úp úp mở mở như vậy"

Mẹ So Yeon nhìn hai đứa trẻ trước mặt mình đang mang theo mong đợi nhìn ba So Yeon rồi lại ủ rũ thất vọng cũng trở nên sốt ruột.

"Sao hôm nay ai cũng kỳ lạ như vậy? Tôi chỉ muốn nói là canh hôm nay có vị khác với mọi khi nhưng cũng không tệ"

Ba So Yeon nói thẳng một mạch cũng không để ý phản ứng của 3 người kia, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Còn tưởng ông không biết canh này là ai nấu sao, ông đâu phải đứa trẻ lên ba mà không nhận ra món canh vợ mình nấu mấy chục năm có vị như thế nào, hừ!

"Vậy mà không nói sớm, còn ra vẻ thần bí"

Mẹ So Yeon nghe được câu trả lời liền liếc mắt xem thường chồng mình một cái, lại quay sang phía hai người đang thở phào nhẹ nhõm trước mặt, thái độ thay đổi 180 độ.

"Ăn cơm đi, ăn cơm đi!"

"Tôi thấy 3 người mới là ra vẻ thần bí"

Ba So Yeon cũng liếc mắt 3 người còn lại, bất mãn.

Sau khi bữa ăn kết thúc, So Yeon cùng Qri nắm tay nhau cùng đi dạo trong vườn. Thật không ngờ, sau năm năm trời bọn họ vẫn có thể nắm tay nhau như vậy. Càng nghĩ, So Yeon lại càng không dám tin tưởng đây là sự thật, bất giác nắm bàn tay Qri lại càng chặt hơn. Cảm nhận lực độ trên tay So Yeon tăng lên, Qri dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt So Yeon cũng đang nhìn mình chằm chằm.

"Sao vậy?"

"Không có gì"

So Yeon mỉm cười, lắc đầu nói.

"Chỉ là có chút không dám tin tưởng đây là sự thực. Nếu như 5 năm trước, mình không buông tay cậu, thì chúng ta đã không bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy"

Ánh mắt tràn đầy áy náy, thở dài nói.

"Thật xin lỗi!"

"Không phải bây giờ chúng ta vẫn có thể nắm tay nhau sao?"

Qri giơ hai bàn tay đang đan chặt cùng nhau của hai người lên, mỉm cười nói.

"Thật ra thì, điều quan trọng nhất là kết quả cuối cùng, không phải sao? Dù là 5 năm hay 10 năm, chỉ cần trong tim của cậu vẫn luôn có mình..."

Tay còn lại chỉ vào ngực trái của So Yeon, ánh mắt đầy ôn nhu cùng yêu thương.

"Cuối cùng, chúng ta vẫn sẽ trở về bên cạnh nhau. Đây chính là định mệnh của chúng ta!"

"Cám ơn cậu, Lee Ji Hyun!"

So Yeon ôm chầm Qri vào ngực, trong lòng tràn đầy hạnh phúc khi được người con gái này yêu.

"Cám ơn cậu vì đã không từ bỏ mình!"

"Bởi vì mình yêu cậu, Park So Yeon!"

Qri vòng hai tay đáp lại cái ôm của So Yeon, người này là người cô đã yêu, vẫn yêu và sẽ yêu hết cả đời này. Hai người đã mất 5 năm cách xa nhau, cô muốn dùng cả quãng đời còn lại của mình để lấp đầy khoảng trống 5 năm đó.

"Thật đẹp!"

"Cái gì đẹp?"

Ba So Yeon đang ngồi dựa ở đầu giường xem TV, nhìn vợ mình đang đứng ở trước cửa sổ, thắc mắc hỏi lại. Ông không khỏi kỳ quái tại sao hôm nay vợ ông lại bỏ dở cả bộ phim bà yêu thích để đứng ở cửa sổ ngắm trăng, lại còn thốt lên một câu cảm thán như vậy. Chẳng lẽ là đến tuổi hồi xuân?

"Ông ra đây xem thì biết"

Mẹ So Yeon quay đầu nhìn chồng mình, vẫy tay gọi.

"Trăng sao thì có gì đẹp mà ngắm"

Ba So Yeon liếc mắt một cái, tiếp tục xem TV của mình, cũng tốt, ít ra ông có thể xem chương trình mình thích chứ không phải cùng vợ xem mấy bộ phim tình cảm chán chết kia.

"Ai nói tôi đang ngắm trăng"

Mẹ So Yeon bĩu môi, cho chồng mình một ánh mắt xem thường.

"Tôi đang nhìn hai đứa trẻ"

"Hai chúng nó có cái gì đẹp mà nhìn?"

Ba So Yeon không khỏi thắc mắc, cũng xuống giường đi tới bên cạnh vợ mình, nghiên đầu nhìn qua cửa sổ.

"Ông xem đi, nhìn chúng nó thật sự rất xứng đôi"

Mẹ So Yeon lấy tay chỉ hướng hai người đang cùng nhau ở trong vườn cho chồng mình xem, không khỏi cảm thán.

"Trước đây chúng ta cứ ngăn cản chúng nó, cho rằng đây là chuyện trái với quy luật tự nhiên. Nhưng khi nhìn thấy cảnh này, tôi nhận ra, tình yêu mới là điều tự nhiên nhất. Con người một khi đã yêu, đều sẽ theo bản năng của mình, bất kể đối phương là ai, đàn ông hay phụ nữ"

Ba So Yeon gật đầu chấp nhận, chỉ cần con gái của mình hạnh phúc, người làm cha làm mẹ đều sẽ ủng hộ vô điều kiện. Huống chi con gái của ông cũng phải chịu khổ sở trong 5 năm dài đằng đẵng, liên lụy ông cùng vợ mình cũng thiếu chút nữa mất đi đứa con gái này. Bất chợt lại nghĩ tới điều gì, ông nắm tay vợ mình, thâm tình hỏi một câu.

"Nếu như tôi cũng là một cô gái, vậy bà có yêu tôi không?"

Mẹ So Yeon nhìn gương mặt đầy vẻ trêu chọc của chồng mình, cũng không ngạc nhiên đối với câu hỏi này, tay còn lại nắm lấy tay chồng mình, nở nụ cười hỏi lại.

"Vậy nếu tôi là một người đàn ông, ông sẽ không yêu tôi sao?"

"Tất nhiên là không rồi!"

Những ngày sau đó, mỗi người lại bắt đầu bận rộn với công việc mới của mình. So Yeon thì tới bệnh viện trở lại với chuyên môn mà mình đã bỏ quên trong suốt 5 năm trời. Mặc dù vậy, với tư chất thông minh cùng kinh nghiệm đã có trước đây, cô cũng không gặp nhiều khó khăn trong công việc. Mà Qri cũng bận rộn tiếp quản nhà hàng của mẹ So Yeon và theo bà học tập việc nấu ăn. Cô muốn tự mình có thể nấu những món ăn mà So Yeon thích, cô ấy đã vì cô mà từ bỏ nghề bác sĩ cao quý, trở thành một đầu bếp trong một thời gian dài. Thái độ của ba So Yeon cũng dần dần thay đổi, không còn lạnh nhạt như trước nữa, ít nhất ông cũng đã thật lòng tiếp nhận Qri, như vậy cũng khiến cả hai người cảm thấy vui mừng.

Mà Ji Yeon cùng Hyo Min cũng khá bận rộn với việc học tập của mình. Cả hai đều đang miệt mài với việc hoàn thành việc tốt nghiệp của mình. Hyo Min mặc dù khá kinh ngạc trước hiệu suất cùng cái đầu thiên tài của Ji Yeon, nếu như không dừng việc học để trở về Hàn quốc cùng So Yeon, có lẽ Ji Yeon cũng đã tốt nghiệp cùng đợt với cô rồi. Dù không thể cùng nhau tốt nghiệp nhưng Hyo Min cũng đã quyết định sẽ đợi Ji Yeon tốt nghiệp rồi mới cùng nhau trở về Hàn quốc. Ji Yeon cũng đã từng nói với cô về việc nói rõ thân phận của mình đối với chủ tịch Park, nhưng bị Hyo Min ngăn cản. Một phần là vì Hyo Min muốn cả hai cùng nhau trở về đối mặt với ba cô, một phần bởi vì trong lòng Hyo Min vẫn luôn có chút lo sợ mà cô không dám nói ra. Cô sợ ba cô sẽ lại phản đối gay gắt đối với tình yêu của hai người như trước đây. Mặc dù thân phận cùng địa vị của Ji Yeon đã khác, ba cô không thể tổn thương đến cô ấy nhưng trong lòng cô vẫn luôn tồn tại một sự bất an vô hình. Đối với việc này, sau lần đó, Ji Yeon cũng không nhắc lại với cô nữa, thay vào đó là hết lòng quan tâm chăm sóc cho cô.

Tuy việc học tập bận rộn nhưng cả hai vẫn luôn dành thời gian để ở bên nhau mỗi khi có thể. Cùng nhau tập thể dục buổi sáng, cùng nhau tới thư viện, cùng nhau đi ăn và cuối tuần lại cùng nhau đi xem phim. Có thể nói, trong khoảng thời gian này, hai người đã tận hưởng trọn vẹn sự ngọt ngào cùng hạnh phúc mà tình yêu mang lại. Hyo Min rất thích mỗi khi học xong, khi ra khỏi cổng trường đã thấy Ji Yeon đứng ở chỗ cũ đợi cô. Nhìn dáng vẻ Ji Yeon tựa người vào trên xe, tay cầm quyển sách chăm chú đọc mà không để ý cô đã đi tới đứng cạnh cô ấy từ lúc nào, trong lòng rất yêu thích bộ dáng đáng yêu này. Mà Ji Yeon thì lại thích mỗi lần hai người cùng nhau tới thư viện, không phải là ngồi ở bàn đọc sách như mọi người, cả hai chọn một góc giữa hai hàng tủ sách, ngay bên cạnh cửa sổ, cùng nhau ngồi chăm chú nghiên cứu sách của chính mình. Thỉnh thoảng trong lúc vô tình, lại không tự chủ mà liếc nhìn đối phương, giống như có một loại giác quan của tình yêu, mỗi khi như vậy sẽ là hai đôi mắt cùng lúc đối diện nhau, miệng nở nụ cười đầy vui vẻ. Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ hắt lên người của Ji Yeon và Hyo Min tạo nên một bức tranh tuyệt vời nhưng ít ai có thể được chiêm ngưỡng.

"Sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới chỗ tụi này vậy?"

Luna nhìn cô bạn vừa tới, mỗi ngày không phải là hai người thân mật ngọt ngào, dính nhau không rời, hận không thể kết thành một khối hay sao?

"Hôm nay Minnie bận ở lại trường làm nốt luận văn cùng bạn unnie ấy, kêu tôi về trước"

Ji Yeon ngả người vào ghế sofa, một tay chống đầu, gương mặt ủ rũ, một tay cầm remote bật TV.

"Làm ơn đi, cậu đừng bày gương mặt như tôi thiếu nợ không trả như vậy"

Luna cũng ngồi xuống bên cạnh, bĩu môi bất mãn, giật lấy remote trong tay Ji Yeon, bật sang kênh mình yêu thích.

"Không phải là buổi tối sẽ gặp nhau sao? Làm như là sinh ly tử biệt không bằng"

"Bây giờ hai người là cặp đôi nổi tiếng của trường, không ai là không biết Park Hyo Min và Ryan Park yêu nhau nha"

Ji Eun từ trong bếp đi ra, tay cầm ly nước, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh ghế của hai người kia.

"Nhưng mà như vậy càng khiến mấy cô bạn nữ sinh có lý do tiếp cận cậu đó"

Đặt ly nước xuống bàn, nhìn Ji Yeon, thở dài lắc đầu.

"Trước đây không biết cậu thích con gái nên bọn họ chỉ là ngưỡng mộ, bây giờ biết cậu yêu Hyo Min unnie, thì lại càng có lý do cùng can đảm để tỏ tình với cậu, thật là nhiều nha"

"Yah, tôi không có thích con gái, chỉ là vô tình người tôi yêu là con gái thôi nha"

Ji Yeon bật thẳng người dậy, giọng điệu phản đối, ngay lập tức lại như quả bóng xì hơi, ủ rũ ngả người ra sau, ôm mặt thở dài.

"Tôi cũng đang đau đầu vì chuyện đó đây, Minnie mà biết thì sẽ không vui chút nào"

"Tôi thì lại rất mong đợi xem phản ứng của unnie ấy khi biết chuyện này"

Gương mặt Luna tỏ ra thích thú, nụ cười có chút nham nhở nhìn Ji Yeon, ngay lập tức bị Ji Yeon ném cái gối ôm vào mặt, may mà vẫn tránh kịp.

"Thật may hồi đó tôi đã sáng suốt khi từ bỏ ý định chờ đợi cậu, nếu không chắc tôi thành bà cô già mất thôi"

Ji Eun cũng tỏ ra vui vẻ, nghĩ lại nếu như cô thật sự trở thành bạn gái Ji Yeon mà không phải là Hyo Min, có lẽ cô sẽ bị áp lực và sự tự ti đè chết mất. Còn chưa kể đám nữ sinh kia không biết sẽ làm chuyện xấu gì đối với cô. Thật may người đó là Hyo Min! Không phải cô cảm thấy may mắn vì Hyo Min bị như vậy thay mình, mà trong lòng cô cảm thấy ngoài Hyo Min ra, sẽ không có cô gái nào đủ tài sắc, năng lực đứng bên cạnh Ji Yeon khiến tất cả mọi người đều ngưỡng mộ và khen ngợi như vậy.

"Không phải bây giờ cậu cũng sắp thành bà cô già rồi sao?"

Luna bật thốt lên liền nhận ngay cái gối ôm vào mặt, lần này là hoàn toàn không kịp né tránh. Ôm cái gối vào lòng, gương mặt bất mãn nhìn Ji Eun lại không thể làm gì được, cô chỉ là nói sự thật thôi mà!

"Mà này, sao tôi thấy hai người suốt ngày dính lấy nhau như vậy, không phải là..."

Ji Yeon bỗng nhiên nhìn hai người bạn với ánh mắt đầy ẩn ý, trong đầu nghĩ đến cảnh nếu hai người này là một cặp không biết sẽ thú vị thế nào đây?

"NEVER!!!"

Cả hai người cùng đồng thanh hô lên khiến Ji Yeon giật mình, chưa kịp phản ứng lại bị ngay hai cái gối ném vào người. Nhìn gương mặt đầy bất mãn cùng tức giận của hai người kia, vội vàng xóa bỏ ngay ý nghĩ mới vừa rồi của mình, nếu như đó là sự thật, thì sẽ rất kinh khủng. Cô không dám nghĩ tới nữa, như vậy không phải là cuộc đời cô sẽ bị hai người đó khủng bố lắm sao? Tốt nhất đừng có yêu nhau nha!

Buổi tối, khi Hyo Min mệt mỏi trở về nhà, vừa bước chân vào cửa đã nhìn thấy Ji Yeon ngồi ở trên ghế sofa xem TV, quay lưng lại với cô. Nhưng mà hôm nay Ji Yeon có gì đó rất lạ, Hyo Min không khỏi nhíu mày. Bình thường khi cô về trễ một chút, Ji Yeon luôn là chạy ra cửa đón cô, không phải ôm cô thì sẽ là nắm tay, miệng nói không ngừng tại sao cô lại về trễ như vậy, nói chung là bám dính lấy cô như một con ký sinh trùng. Mà hôm nay lại ngồi im trên sofa không thèm đả động nói năng câu gì, cũng không thèm quay lại nhìn cô một cái. Chẳng lẽ là giận cô về trễ? Không phải đâu, hôm nay cô còn về sớm một chút, cũng chỉ vì nghe giọng điệu mất hứng của Ji Yeon trong điện thoại liền không yên lòng mà cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể. Bạn bè còn trêu chọc cô rằng bây giờ cô giống như một người đã kết hôn, lúc nào cũng chỉ chăm chăm trở về nhà. Không khỏi thắc mắc, Hyo Min thay giày đi vào, lại phát hiện hình như Ji Yeon đã cắt tóc. Cũng 3 tháng kể từ khi trở về Mỹ, tóc Ji Yeon cũng đã dài hơn một chút, có thể buộc lên thành một cái đuôi ở phía sau đầu, Hyo Min rất thích chơi đùa với cái đuôi này khiến Ji Yeon phát điên lên được. Trước đó, Ji Yeon từng muốn đi cắt tóc nhưng bị cô ngăn cản, bởi vì cô muốn Ji Yeon để tóc dài. Sau khi về Mỹ, Ji Yeon cũng không còn mặc đồ như con trai giống lúc ở Hàn quốc nữa, mặc dù quần áo cô ấy phần lớn đều mang phong cách trung tính. Trong thâm tâm, Hyo Min rất muốn thấy bộ dáng Ji Yeon khi để tóc dài như thế nào, hẳn là rất xinh đẹp đi.

"Ji Yeon!"

Hyo Min khẽ gọi nhưng cũng không thấy người ngồi trên ghế có động tĩnh hay ý tứ quay lại nhìn mình. Được rồi, có lẽ thật sự là đang giận dỗi với cô, lần này lại phải dụ dỗ một phen đây. Mỉm cười vì tính khí trẻ con của người yêu, tiến lại gần, từ phía sau vòng tay ôm cổ người yêu, vùi đầu trên vai người yêu nhẹ giọng dụ dỗ.

"Yeonie, thật xin lỗi, unnie đã cố gắng về sớm nhất có thể"

Nhận thấy thân thể đối phương vẫn bất động như một pho tượng, giọng nói lại thêm mấy phần làm nũng, chiêu này tuyệt đối sẽ thành công.

"Nể tình unnie đang ra sức hoàn thành việc tốt nghiệp để có thể được bên cạnh em nhiều hơn, đừng giận nữa, có được hay không?"

"Hai người đang làm cái trò gì đấy?"

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Hyo Min giật mình. Đáng lẽ ra giọng nói này phải phát ra từ người mà cô đang ôm mới phải, tại sao lại phát ra từ phía đằng sau cô. Hyo Min nhíu mày, buông tay ôm người kia ra, quay đầu lại nhìn một chút. Chỉ là người đang đứng ở phía cửa nhìn cô với ánh mắt tức giận khiến cô kinh ngạc trợn to mắt, lại quay lại nhìn người mình vừa ôm. Đây là chuyện gì đang xảy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top