Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiên...Th-Thiên Ân"

Ẩn sau gương mặt Trịnh Thùy Linh chính là Đoàn Thiên Ân. Màn tháo mặt nạ khiến mọi người ở đó đều ngỡ ngàng, sững sờ. Chẳng phải Thiên Ân đã mất sau vụ tai nạn rồi sao? Mẫu xét nghiệm còn khẳng định cái xác chết đen đó là cô cơ mà. Vậy tại sao cô lại có thể đứng sừng sững ở đây?

Những câu hỏi lướt qua tâm trí mọi người như những cơn gió lạnh, mang theo sự nghi ngờ và hoang mang. Thiên Ân nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang của Lương Thùy Linh, nụ cười bí ẩn trên môi, như thể cô đang thưởng thức sự kinh ngạc của con người tàn ác đó. Cô biết rằng việc xuất hiện trước mặt họ chính là một phần trong kế hoạch. Không chỉ để xác nhận sự sống của mình, mà còn để trả thù kẻ đã gây ra nỗi đau cho mình và những người xung quanh.

Hầu như mọi người đều kinh ngạc nhưng chỉ riêng Phương Anh và Mai Phương vẫn giữ nguyên trạng thái, bởi vì kế hoạch hoá trang này là của Phương Anh cũng chính Phương Anh là người dựng lên hiện trường giả vụ tai nạn ấy, chị biết rõ mọi chuyện như thế bởi vì tên đàn em lúc trước bị cô bắt về đã khai hết âm mưu của Lương Thùy Linh nên chị mới dễ dàng thực hiện, mọi thứ được cô sắp xếp tỉ mỉ từ đầu tới cuối, Thiên Ân đã thoát khỏi xe ngay khi chiếc xe sắp lao xuống vực nên vẫn bảo toàn tính mạng, cứu hoả và cảnh sát cũng đã nói chuyện riêng với Phương Anh còn cái xác chết đen đó chỉ là con rối, khi mang nó lên trên vài bọn đàn em ở dưới tráo lại thành một tên đàn em khác đã được Mai Phương hoá trang từ đầu thế là cả hai người đã hoàn toàn dựng để một cái chết giả cho Thiên Ân thoã mãn ý định tàn ác của Lương Thùy Linh.

Lương Thùy Linh: "Mày sao có thể.."

Thiên Ân: "Con chó mày giết chết người tao yêu còn hết lần lần đến lần khác hãm hại những người khác thậm chí là cả người cưu mang mày"

Lương Thùy Linh, với vẻ ngoài dịu dàng và nụ cười luôn hiện hữu trên môi, không ai có thể ngờ rằng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn ngông cuồng và đầy dã tâm. Lương Thùy Linh luôn biết cách che đậy sự phản bội của mình bằng những lời nói ngọt ngào và hành động giả dối.

Không ngại ngần phản bội tổ chức đã nuôi dưỡng và bảo vệ cô, chỉ để theo đuổi những tham vọng cá nhân. Cô lợi dụng lòng tin của mọi người xung quanh, âm thầm lên kế hoạch lật đổ và chiếm đoạt quyền lực. Những kẻ từng tin tưởng và xem cô là đồng đội, giờ đây trở thành nạn nhân của sự phản bội tàn nhẫn.

Dẫm đạp lên những mối quan hệ cũ để đạt được mục đích của mình. Cô không từ thủ đoạn nào, từ việc gài bẫy, ám hại đến việc bán đứng những người bạn đã từng sát cánh bên mình.

Tuy nhiên, Linh không ngờ rằng chính những người cô xem thường lại là những người đã vạch trần âm mưu của cô. Phương Anh và Mai Phương đã tinh vi sắp đặt mọi thứ, từ việc giải cứu Thiên Ân cho đến dựng lên hiện trường giả.

Hận thù bao ngày dồn nén trong tâm trí của Thiên Ân, mũi súng càng ghim thẳng vào đầu Lương Thùy Linh. Khi Thiên Ân nghe được sự thật về cái chết của Kiều Loan – người cô yêu – cô không thể nào bình tĩnh được. Cái chết của Kiều Loan, mà cô biết rõ chính Lương Thùy Linh là kẻ đứng sau, đã khiến lòng Thiên Ân tràn ngập căm phẫn và đau đớn. Nhưng vì lợi ích chung và để giữ bí mật, cô phải kìm nén, tiếp tục diễn vai của Trịnh Thùy Linh.

Không chỉ vậy những khoảnh khắc đau đớn và tủi nhục mà Đỗ Hà phải chịu đựng. Mỗi lần chứng kiến cảnh tra tấn tàn nhẫn, cũng là người em của Kiều Loan lòng cô không thể nào không day dứt, nhưng cô vẫn phải giữ bình tĩnh để hoàn thành nhiệm vụ. Trong vai Trịnh Thùy Linh, cô cố gắng tiếp cận Đỗ Hà, an ủi và bảo vệ em ấy hết mức có thể. Từng ngày trôi qua, Thiên Ân luôn nhẹ nhàng với Đỗ Hà, tránh làm ảnh hưởng tới tâm lý của em.

Ngày hôm nay sự thật dần được phơi bày Thiên Ân mới được phép xuất hiện.

Lương Thùy Linh từ hoảng hốt lúc đầu dần trở lại trạng thái cũ, giọng đầy vẻ kiêu ngạo: "Chết là đáng, chỉa mũi vào công việc của tao. Tao chưa giết hết đám Die Young là may. Không chỉ vì lý do đó đâu, còn m-.."

*bụp*

Một cú đấm trời giáng vào gương mặt của Lương Thùy Linh xen ngang Thiên Ân khiến cô cũng thoáng giật mình. Cú đấm làm cho chị ta ngã quỵ, khẩu súng trên tay cũng văng đi xa, máu tứa ra từ khoé miệng. Người ra tay là Thanh Thủy. Chưa kịp để Lương Thùy Linh cất lời, Thanh Thủy đã nắm cổ áo cô ta, kéo lên với vẻ căm phẫn tột độ:

"Tụi tao gây thù chuốc oán gì mới mày hả!? Tất cả những gì mày gây ra cho bọn tao, mày phải trả giá đắt. Không chỉ vì mày đã làm tổn thương chị em của tao mà còn vì sự tàn ác và bất nhân của mày!"

Ánh mắt Thanh Thủy sắc lạnh và tràn đầy sự căm thù. Cô không còn kiên nhẫn với những lời biện minh và sự lạnh lùng của Lương Thùy Linh. Sự trả thù đã đến lúc phải thực hiện, và không ai có thể ngăn cản sự trừng phạt mà họ đã quyết tâm thực hiện.

Lương Thùy Linh cầm tay Thanh Thủy trên cổ áo mình đẩy ra nở nụ cười khinh: "Trả giá sao? người cần trả giá là người chị em của mày là con Đỗ Hà kìa.."

"Xém ai bị dắt mũi kia kìa"

Tiểu Vy: "Tới rồi"

Ngọc Thảo bước vào từ cửa với vẻ tự tin, không khác gì cách người yêu chị ta đã bước vào lúc nãy..

Cô khoanh tay và nhìn thẳng vào Lương Thùy Linh: "Mày vẫn nghĩ Đỗ Hà em tao, là người gây ra cái chết của em mày sao?"

Lương Thùy Linh, với vẻ mặt đầy căm phẫn: "Chứ còn gì nữa, mọi bằng chứng tao thu thập được đều nghiêng về phía nó, chính nó là người đốt nhà tao, khiến em tao phải chết."

Ngọc Thảo với sự kiên quyết: "Mày chắc chứ?! Cho nó vào."

Lệnh của Ngọc Thảo được phát ra ngay lập tức. Phương Nhi lôi thủ phạm thật sự của vụ cháy năm đó vào – Ngô Khánh Minh. Hắn ta bị hất mạnh xuống đất, quỳ ngay trước mặt Lương Thùy Linh. Lương Thùy Linh nhận ra hắn là ai, là người mà cô đã nhất quyết không cho em gái cô quen biết.

Ngọc Thảo chỉa súng vào đầu Khánh Minh: "Nói ra tất cả sự thật, còn không mày sẽ bỏ mạng tại đây."

Sự sợ hãi của Khánh Minh hiện rõ trên gương mặt hắn, mồ hôi đổ xuống trán hắn, làm ướt đẫm khuôn mặt vốn đã tái mét. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, như thể không khí xung quanh đang trở nên ngột ngạt và khó thở.

Khi Ngọc Thảo chỉa súng vào đầu hắn, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống làm cho hắn thêm phần lo lắng. Khánh Minh cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ xung quanh mình. Đôi tay hắn run rẩy, mặc dù hắn cố gắng giữ chúng không bị lộ ra, nhưng mọi cử động của hắn đều phản ánh sự hoảng loạn và sợ hãi.

Giọng của hắn lắp bắp, không còn đủ sức lực như trước: "Vụ… vụ hoả hoạn năm đó…là em g-gây ra…là em giết chết Lương Mỹ Linh…ch-chứ không phải Đỗ Hà…Hà bị oan…là em gây ra…"

Khi ánh mắt của hắn bắt gặp sự phẫn nộ và thất vọng trong mắt của Lương Thùy Linh, nỗi sợ hãi càng gia tăng. Hắn cảm thấy như mình đang bị bao vây bởi sự căm phẫn của những người xung quanh, và hắn không còn cách nào để trốn tránh hoặc biện minh cho hành động của mình. Sự sợ hãi của Khánh Minh không chỉ là về cái chết đang cận kề, mà còn là sự hối lỗi và nỗi đau khi nhìn thấy những hậu quả khủng khiếp từ những hành động của chính mình.

Khi nghe được sự thật về người gây ra cái chết của em gái mình, vẻ mặt của Lương Thùy Linh chuyển từ sự kiêu ngạo và căm phẫn sang sự bàng hoàng và sốc. Đôi mắt cô mở lớn, tràn ngập sự kinh ngạc và không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Mặt cô nhợt nhạt, như bị một cơn sóng dữ tạt vào, khiến cho những đường nét trên gương mặt cô trở nên cứng đờ và vô hồn. Cảm xúc của Linh đang lẫn lộn giữa sự tức giận tột độ và nỗi đau sâu sắc.

Cô cảm thấy như mọi thứ sụp đổ xung quanh mình, những chứng cứ và niềm tin mà cô dựa vào bấy lâu nay đã bị phá vỡ trong một khoảnh khắc.

Lương Thùy Linh nhìn Khánh Minh với ánh mắt đầy sự phẫn nộ và thất vọng, như thể mọi nỗi thống khổ của cô bỗng chốc tập trung vào hắn. Cô nắm chặt tay, không biết phải đối mặt với sự thật này thế nào. Sự căm phẫn và đau đớn trong lòng cô dâng trào, làm cho hơi thở của cô trở nên gấp gáp và không đều.

Trong khoảnh khắc này, Lương Thùy Linh không chỉ bị đè nén bởi nỗi đau mất mát và sự thật tàn khốc về kẻ thủ ác thật sự.

Lương Thùy Linh bắt đầu cảm nhận sự hối hận sâu sắc về những việc mình đã gây ra với Đỗ Hà. Vẻ mặt cô giờ đây không còn kiêu ngạo và tàn nhẫn như trước. Thay vào đó, đôi mắt cô tràn đầy sự đau đớn và ăn năn.

Sự thật giờ đây như một cú sốc mạnh mẽ, làm cho từng hành động tàn nhẫn của cô trước đây trở nên rõ ràng và không thể chối cãi. Cô cảm thấy như gánh nặng của những lỗi lầm và tội lỗi mà mình đã tạo ra đang đè nặng lên tâm trí và trái tim mình. Mỗi lần nhớ lại những khoảnh khắc khi cô tra tấn và đe dọa Đỗ Hà, lòng cô như bị xé nát. Cô không thể ngờ rằng những hành động của mình lại dẫn đến đau đớn và khổ sở cho một người vô tội.

Sự hối hận của cô không chỉ là về việc làm tổn thương Đỗ Hà mà còn về việc đã để cho lòng thù hận và sự kiêu ngạo mù quáng dẫn dắt mình đến những quyết định sai lầm. Cô cảm nhận được sự trống rỗng và bất lực, khi mọi nỗ lực để biện minh cho hành động của mình dường như vô nghĩa.

Lương Thùy Linh đứng lặng lẽ, không còn sức để chống cự hay biện minh nữa. Những cảm xúc tội lỗi và hối hận cứ cuộn trào trong cô, làm cho từng khoảnh khắc trở nên nặng nề và khó chịu.

Thanh Thủy: "Mày nghe rõ chưa HẢ!!"

Thanh Thủy tiếp tục đánh Lương Thùy Linh cô chẳng phản kháng gì để mặc cho Thanh Thủy đánh, mọi người xung quanh cũng chẳng màn ngăn cản.

"Dừng… dừng lại đi, Thủy"

Âm thanh yếu ớt nhưng đầy sự kiên quyết phát ra từ cửa. Đỗ Hà, với đôi chân mỏi mệt và cơ thể còn yếu ớt, cố gắng bám chặt vào cánh cửa để đứng vững, mặc dù sức khoẻ của em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn và đang nằm viện, nhưng em không thể đứng ngoài cuộc trong thời khắc quan trọng này.

"Hà… em đến đây chi vậy?"

Ngọc Thảo, hoảng hốt, vội vã chạy đến đỡ Đỗ Hà. Cô biết rõ tình trạng sức khoẻ của em gái mình và sự mạo hiểm mà Đỗ Hà đang phải chịu đựng.

Đỗ Hà với đôi mắt đầy sự cầu khẩn, nhìn Ngọc Thảo: "Bảo Thủy dừng lại đi chị"

Ngọc Thảo gật đầu, mặc dù lo lắng, nhưng vẫn nghe theo lời của Đỗ Hà: “Thủy, đừng đánh nữa.”

Khi nghe lời yêu cầu Thanh Thủy dừng tay lại, buông Lương Thùy Linh ra. Trước mắt Đỗ Hà, Lương Thùy Linh đang nằm gục xuống đất, khắp người đầy vết thương và máu.

Ngọc Thảo dìu Đỗ Hà vào trong phòng, đứng đối diện với Lương Thùy Linh. Đỗ Hà từng bước đi chậm rãi, vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt em chứa đựng nỗi đau và sự kiên quyết. Khi em đứng trước mặt Lương Thùy Linh, cảnh tượng trước mắt là một sự kết hợp của những vết thương trên cơ thể em và những đau đớn của những gì đã xảy ra.

Lương Thùy Linh, giờ đây, đối diện với hình ảnh của Đỗ Hà, không còn có thể chịu đựng nổi. Nhìn thấy Đỗ Hà, người mà cô đã gây ra bao nỗi đau đớn, đang đứng trước mặt mình, trái tim cô như bị xé nát bởi sự hối hận và tội lỗi. Vẻ mặt của Lương Thùy Linh hiện rõ sự sợ hãi và ăn năn, như thể mọi vết thương trên cơ thể cô là sự phản ánh của sự tàn ác mà cô đã gây ra. Cô cảm thấy bị đè nén bởi sự đau đớn và sự thật không thể chối cãi về những tội lỗi của mình.

Lương Thùy Linh vừa định đứng lên một viên đạn sượt qua chân cô khiến phải quỳ gối trước mặt Đỗ Hà phát súng phát ra từ phía Thiên Ân.

Đỗ Hà: "Chị biết hết mọi chuyện rồi chứ, tôi cho chị xem cái này"

Giọng Đỗ Hà nhẹ nhàng nhưng đầy sát thương đối với Lương Thùy Linh.. bàn tay em đang mở ra những núc áo của mình đến núc thứ ba em dừng lại xoay lưng lại với cô, em cởi áo ra để lộ đôi vai gầy những vết tích đã được băng bó lại từ những đòn roi mà cô gây ra nhưng điều mà Đỗ Hà muốn cho cô thấy chính là vết sẹo đang hiện hữu trên đôi vai ấy.

Lương Thùy Linh ngước mắt lên nhìn đó là vết sẹo mà mình từng khinh.

Đỗ Hà: "Chị có biết vết sẹo chị từng khinh này từng đâu có không....là do tôi cứu chị ra khỏi đám cháy đấy.."
______________

Trong đêm định mệnh ấy, một ngọn lửa dữ dội bùng phát trong ngôi nhà của Lương Thùy Linh. Khi đám cháy bắt đầu lan rộng, ánh lửa và khói bao phủ khắp nơi, tạo ra một cảnh tượng kinh hoàng.

"Cháy sao đó không phải là nhà của Lương Mỹ Linh sao không thể nào"

Trong lúc đi ngang qua khu vực đó, vô tình phát hiện ra đám cháy, xác nhận là nhà của kẻ vốn mình không ưa nhưng em không ngần ngại lao vào giữa biển lửa, xem có ai đang mắc kẹt bên trong.

Với sự dũng cảm và nhanh nhẹn, Đỗ Hà đã tìm thấy Lương Thùy Linh đang nằm ngộp khói giữa nhà mặc dù cơn khói dày đặc và sức nóng của ngọn lửa gần như không thể chịu đựng được, Đỗ Hà vẫn kiên quyết kéo Lương Thùy Linh ra khỏi đám cháy.

Trong quá trình cứu người, một thanh ngang bằng gỗ bất ngờ rơi từ trên cao, đập mạnh vào vai của Đỗ Hà.

Cú va chạm đau đớn khiến Đỗ Hà phải gục xuống, nhưng không bỏ cuộc. Dù cơ thể đau đớn vẫn lê nặng nề, em vẫn tiếp tục dùng hết sức lực của mình để kéo Lương Thùy Linh khỏi ngọn lửa.

Tuy nhiên, cú đập từ thanh ngang đã để lại một vết thương nghiêm trọng trên vai của Đỗ Hà, vết sẹo trên cơ thể em hằn sâu theo năm tháng lại bị chính người gián tiếp làm ra nó khinh bỉ.
______________

Lương Thùy Linh: "Tại...sao chứ...."

Lương Thùy Linh rối bời trong suy nghĩ của mình, tất cả những gì mà cô làm từ trước giờ những gì cô gây ra giết chết đi người chị của Đỗ Hà người mà hoàn toàn không dính dáng gì đến cái chết của em cô mà còn là người không sợ chết lao vào cứu cả hai chị em cô, vậy những gì cô làm điều là những hành động ngu dốt trả thù mù quáng hay sao..

Nhìn thấy Lương Thùy Linh ôm đầu gục trước mắt mình nhất thời em không biết phải làm gì hơn, đột nhiên em cảm nhận được có vật gì đó đang chạm vào tay mình, em nhìn xuống rồi nhìn lên là khẩu súng từ tay Mai Phương.

Mai Phương: "Giết nó đi trả thù cho Kiều Loan và những gì nó đã gây ra với em"

Đỗ Hà thoáng ngơ ngác rồi hiểu ra vấn đề bàn tay nhận lấy khẩu súng chỉa vào đầu con người đang quỳ trước mắt mình. Nhưng chẳng hiểu sao bàn tay em lại run lên chẳng dám cốp còi.

Thiên Ân: "Mau giết nó đi em còn chần chừ gì nữa vậy"

"Đúng đó Hà mau giết nó trả thù đi chứ"

Hàng loạt lời hối thúc vang vọng bên tai em nhưng em có nghe không? bàn tay cầm khẩu súng từ từ hạ xuống trước sự khó hiểu của mọi người.

Tiểu Vy mất bình tĩnh: "Em làm gì vậy Hà, em bị sao đấy còn không mau bắn nó, nó gây ra bao nhiêu chuyện, giết chết Lona đấy hả em sao vậy"

Ai nấy điều nói như vậy.

Đỗ Hà cất tiếng: "Mọi người ra ngoài hết đi để em với chị ta ở đây"

"Em nói gì vậy Hà em có thật sự ổn không vậy"

Đỗ Hà: "Em biết những gì chị ta làm, nhưng em xin mọi người ra ngoài đi để em ở đây làm ơn đấy"

Giọng Đỗ Hà là đang cầu khẩn pha chút mệt mỏi van xin mọi người, ai cũng nhìn nhau nhưng vì quyết định của Đỗ Hà nên đành nén lại, Thùy Tiên vẫn đang bị thương nên họ phải rời đi.

Mọi người đã rời khỏi căn phòng, chỉ còn lại hai người Đỗ Hà và Lương Thùy Linh. Căn phòng giờ đây lặng im, chỉ có tiếng thở gấp gáp và những vết thương trên cơ thể hai người đang phản ánh sự căng thẳng của tình huống.

Lương Thùy Linh với vẻ mặt đầy sự mệt mỏi và kiệt sức, bất giác hỏi: "Tại sao lại làm vậy? Sao không mau giết tôi để trả thù cho người chị của cô?"

Câu hỏi khiến Đỗ Hà ngẩng đầu lên, nhìn vào trần nhà một lúc lâu như để suy nghĩ. Em thở một hơi dài, rồi từ từ quay sang Lương Thùy Linh, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.

"Phải ha, tại sao nhỉ? Tại sao tôi lại không giết chị…"

Đỗ Hà nhẹ nhàng nói, ánh mắt em vẫn không rời khỏi gương mặt Lương Thùy Linh. Nụ cười của em không chứa đựng sự vui mừng hay thỏa mãn, mà là sự bình thản, như thể đã tìm ra câu trả lời cho chính mình trong suốt quá trình đau đớn và khó khăn này.

"Có lẽ" Đỗ Hà tiếp tục "bởi vì tôi đã hiểu rằng sự trả thù không thể làm cho nỗi đau của mình nguôi ngoai. Đúng, chị đã gây ra nhiều tổn thương, nhưng sự giết chóc không phải là cách tôi sẽ chọn để giải quyết mọi chuyện. Tôi muốn cho chị hiểu sự thật, cho chị thấy sự hối hận và đau đớn của những gì chị đã làm. Đó mới là cách tôi muốn kết thúc câu chuyện này."

"Chị về đi tôi không trách chị"

Đỗ Hà bước đi đột nhiên em cảm nhận được một vòng tay đang ôm mình lại em quay sang nhìn, Lương Thùy Linh đang ôm mình.

"Tôi..tôi xin lỗi...."

Vừa dứt lời cả người Lương Thùy Linh đổ gục xuống trên tay Đỗ Hà.









_____________

vậy là mình đã báo xong rồi lúc trước mình có nói còn hai cặp mình không báo là cặp Ngọc Thảo, Phương Anh và Thùy Tiên, Tiểu Vy vậy là còn một cặp biết ai rồi heee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top