Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap...

   Tôi và em biết đến nhau từ năm lớp 8. Không, thực ra là cô ấy và tôi học cùng nhau 3 năm trước đó rồi nhưng bây giờ tôi mới để mắt đến em. Nàng tên Park Chaeyoung, đây là một cái tên hết sức dễ thương phải không? Chaeyoung có thân hình cao, gầy; mái tóc dài đến gần thắt lưng màu đen óng ả. Cô nàng có một khuôn mặt trẻ con trông vô cùng là dễ thương với đôi mắt mộng mơ, cái miệng nhỏ cùng với cặp má bánh bao.

    Nhưng xin đừng để vẻ bề ngoài đó mà bị lừa, em đối xử với bạn bè rất lịch sự khiến cho người ta có cảm giác yêu mến ngay tức khác nhưng khi thân thiết mọi người sẽ thấy em rất là quái đôi khi cũng có lúc láo hơn 1 chút. Chaeng luôn bày trò trêu chọc tôi. Nàng trêu đủ thể loại trên đời, nàng nói tôi là đồ bóng đèn bởi vì Lisa này có cái trán sân bay Tân Sơn Nhất, nói tôi 2 lưng vì ngực tôi lép. Khi ai bị trêu thì chắc chắn sẽ quạu thôi bởi vì con người ta có thích ai chọc vào cái yếu, cái tệ của mình đâu chứ. Thôi thì tính tôi cũng hiền, thực ra là hiền mỗi với em mà thôi. Tôi thích... à  không tôi yêu Chaengyoung rồi. Lisa này luôn muốn em cười khi ở cạnh mình, nụ cười đó sẽ khiến em cảm thấy hạnh phúc phần nào.

Tại sao tôi lại nói vậy nhỉ? Cuộc sống của nàng thực chất là 1 màu buồn tẻ. Điều này chỉ có mình tôi biết và 1 người bạn thân chơi với nàng từ nhỏ biết. Gia đình nàng là một gia đình nhỏ, không quá nổi bật và sống phía Tây của thị trấn này. Bố nàng làm bảo vệ ở một công xưởng, mẹ thì làm đầu bếp tại trường mẫu giáo ngoài ra còn có một chị gái hết mực yêu thương nàng nhưng hiện giờ chị ấy đang ở đất nước Nhật bản xa xôi kia rồi. Cuộc sống tưởng chừng như bình dị cho đến khi phát hiện ra một sự thật kinh hoàng: Mẹ của nàng có người đàn ông khác. Đúng vậy, bà ấy đã có người khác rồi. Ngoại tình luôn là một trong những vấn đề có thể giết chết hạnh phúc của một gia đình hay dẫm nát tâm hồn của một con người nào đó. Chaengyoung biết được thì nàng không dám tin đâu, nàng đã trở nên suy sụp trong hè lớp 8, tinh thần bi quan đã phá nát tâm hồn của nàng. Đầu hồi lớp 9, nàng vẫn vui vẻ như thường nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt đó thì có thể thấy một tia u buồn pha thêm chút lạnh lẽo cô đơn.

- Này mày có ổn không? Sao lại học sút thế. Mày học thế này sao thi được hả Chaengyoung?

- Mày hỏi nhiều quá, tự tao biết tao đang làm gì. Đừng xen vào cuộc sống của tao nữa. Mày thì biết gì về tao chứ.

Lời nói đó là lời Chaengyoung nói với tôi vào một buổi chiều. Tôi buồn lắm, thực sự khả năng diễn đạt của tôi không được tốt. Từ nhỏ tôi đã nói ấp ứ, không thể tìm thấy từ để diễn đạt ý hiểu của mình rồi thậm chí lên 5 tuổi tôi còn không biết bên nào phải bên nào trái chỉ biết đứng vẫy tay và nói bên này này. Nàng không hiểu ý của tôi, nàng cảm thấy phiền. Tuy nhiên lúc đó chả hiểu sao tôi có thể đủ kiên nhẫn đeo bám, quan tâm nàng như một con đỉa dù nàng có sỉ vả đi chăng nữa.

- Hãy để tao giúp đỡ mày đi, có nỗi buồn gì thì đừng để trong lòng, sinh bệnh đấy.

- Tao cảm thấy bất lực lắm Lisa à.

Lần đó là lần đầu tiên tôi tiếp cận được nàng, có vẻ Chaeng đã tin tưởng tôi. Tôi mạnh dạn tiến lên ôm một cái an ủi.

- Mày không cô đơn vì đã có tao ở đây rồi. Những kẻ cô đơn thì sẽ biết dựa vào nhau.


------------------------------------------------------------------------------


   Từ đó hai đứa chúng tôi lúc nào cũng nhắn tin tâm sự với nhau, nói chuyện trên trời dưới biển. Lúc còn học lớp 9, tôi luôn quan tâm nàng, có hôm tôi còn cố tình mua 2 suất bánh mì để cho nàng một cái vì sáng Chaeyoung thường không ăn gì hết, bảo sao gầy nhom. Nàng ho sốt thì tôi hỏi han, mua thuốc, nàng hỏi bài tôi cũng chỉ cho tận tình. Khi bên cạnh Chaeyoung, Lisa này cảm thấy hạnh phúc biết bao, người đâu mà vừa thơm, vừa xinh như thế này cơ chứ.
   Ngày chia tay đã đến, chúng tôi phải chia tay nhau. Tôi vào học trường cấp 3 kế bên vì nhà tôi chuyển xuống đó còn nàng vẫn tiếp tục học trường trong thị trấn này. Lisa tôi cảm thấy buồn có, đau lòng có, sự chia xa này không dễ dàng 1 chút nào.

- Sau tao không được học với mày nữa. Mày thấy sao??
- Càng tốt chứ sao, đỡ phải gặp đồ phiền phức suốt ngày bám dai như đỉa.
- Chắc chứ?
- Đùa thôi, nhà mày ở đấy gần thì học đấy đi cho an toàn. Khổ lắm có phải quy tiên đâu mà căng thế??
- Mày... coi tao là gì?
- Hả??
- Thôi bỏ đi, không nói nhảm nữa. Cho tao ôm mày một cái nào.

   Tôi ôm Chaengyoung 1 cái, có vẻ ôm hơi chặt khiến em cự quẫy 1 chút. Thôi thì cũng đúng, sau này vẫn có thể liên lạc mà, có phải là đoạn tuyệt đâu.

- Nếu sau này mày không thay đổi thì tao sẽ cho mày cơ hội.

Tôi ngẩn một lúc suy nghĩ sau đó mỉm cười.

- Ừm.

----------------------------------------------------------------------

Lên cấp 3 thật không đơn giản tẹo nào. Ngày đầu mới đi học tôi vẫn cảm thấy có gì trống vắng. Không những vậy, bạn bè nơi mới cũng khác, tôi cảm giác họ đối tốt với tôi đều có một mục đích nào đó chứ không phải thật lòng. Tôi nhớ Chaengyoung đến phát điên, chán chường đi học. Tôi kêu ca với nàng:


- Hay tao chuyển về chỗ mày học nhé?

- Không được, học ở đấy đi. Học đấy sau mới đi lên được.

Tôi ừ cho có. Ừ thì trường chỗ tôi là trường điểm, dạy dỗ tốt cũng khiến tôi trở nên cao siêu hơn một chút. Nhưng... con người nơi đây lạnh quá, tôi không thích cho lắm, chưa bao giờ tôi muốn rời cấp 3 nhanh nhất như lúc đó.









3 năm sau...

- Tao đi Nhật đây, ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe. Tao sẽ nhớ mày lắm.

- Tao vẫn sẽ luôn đợi mày.

Hôm đó thực sự chia xa, 2 đứa khóc như mưa.

----------------------------------------------------------------------------

5 năm sau...

- Chúc mừng em đã thành công trong dự án lần này. Lần này em muốn thưởng gì???

- 1 tháng nghỉ và không can thiệp thêm 1 dự án nào nữa.

- Em đi đâu sao??

- Đi Nhật cưới vợ...

Vào khoảng khắc đó lòng tôi sáng bừng những tia hi vọng.


    Cuối cùng thì tôi cũng có thể hít thở chung bầu không khí với Chaengyoung rồi. Theo tình hình điều tra mấy năm nay thì nàng đang làm bà chủ của một tiệm bánh tên Dokki. Đây là một tiệm bánh có tiếng ở Nhật. Sau khi về khu nghỉ dưỡng, tôi lập tức đến ngay đó để tìm nàng.

- Cô chủ đang chuẩn bị đám cưới rồi thưa quý khách.

Lời nói thốt ra từ miệng những nhân viên làm lòng tôi đau như cắt. Thật sao?? Tại sao nàng không đợi mình, những lời nói năm đó là lời nói dối sao.

- Thật sự mày cưới chồng à??
- Ừ.
- Chúc mừng nhé, mãi bạn tôi mới có người rước.
- Cảm ơn.

Thực sự đây là lần nói dối đỉnh nhất của tôi luôn đó. Ngoài mặt cười nói giả lả nhưng trong thâm tâm nó đau lắm, như hàng trăm con dao đâm vào tim đó. Tối hôm đó, tôi tìm đến  một quán Bar, uống rượu giải sầu. Rượu chát mà lòng người cũng đắng. Tôi không hiểu từ trước đến nay cố gắng vì cái gì nữa, những thứ tôi cảm nhận được chỉ là mình tôi hoang tưởng. Thật đau lòng mà...

--------

- Ah đau đầu thiệt sự. Đây là đâu vậy?

- Chào chồng tương lai LaLisa, dậy rồi sao??

- Hả?? CHAENGYOUNG SAO LẠI Ở ĐÂY?

- Dậy đi nào. Chuẩn bị đến lễ đường thôi.

Lòng tôi tràn ngập những hoang mang, cái quái gì đang xảy ra vậy. Hôm qua là tôi say sau đó thì tôi không biết gì nữa...

- Em nói là giữ lời mà, Lisa bây giờ đã có được em rồi. Cảm ơn Lisa vì đã vì em mà nỗ lực, không thay đổi lòng dạ.

- Cái gì?? Mày... em cũng thích tôi sao??

- Không phải thích mà là yêu, yêu rất nhiều là đằng khác. Em đã để ý Lisa từ năm lớp 6 nhưng mãi đến lớp 8 ngươi mới chú ý đến ta.

- Chuyện này là sao?? Hiện tại Lisa không hiểu gì đây.

-  Muốn biết chi tiết hãy hỏi chị của ngài, giờ chúng ta chuẩn bị đến lễ đường nào...

Tôi chợt ngẫm một lúc rồi nở nụ cười. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đối với tôi...








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top