Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 50: Hạt giống nảy mầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện anh cho Tom lái xe đưa anh về biệt thự ngoại ô. Lúc này anh đã thay bộ âu phục thành áo sơ mi quần tây trắng tay cầm một chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ quý rất tinh xảo và bắt mắt. Anh ngang nhiên xông thẳng vào biệt thự của Karen mặc kệ những tên thuộc hạ đang canh giữ nhưng không một ai dám cản anh lại vì lần trước bị anh tẩn cho một trận nhớ đời. Trong phòng lúc này Emma đang sắp xếp hồ sơ đột nhiên cánh cửa phòng đột nhiên mở tung ra làm cô giật nảy mình. Theo phản ứng tự nhiên cô nhíu mày ngước mắt nhìn về phía cửa, Emma kinh ngạc khi nhìn thấy người bước vào chính là Dennis Louis và Tom. Cô tỏ ra lo lắng khi anh ngang nhiên xông vào địa bàn của Karen, mặc dù anh có thể dư sức hạ gục mấy tên thuộc hạ của Karen nhưng một mình xông vào địa bàn của kẻ địch có khác nào khiêu khích kẻ thù.

" Anh... Hai người đến đây làm gì vậy? Sao anh lại đến đây có biết nguy hiểm lắm không? "

Emma lập tức bỏ sắp tài liệu xuống bàn bước nhanh đến kéo anh về phía của cô. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô anh bật cười thành tiếng.

" Là em đang lo lắng cho anh sao? Đi theo anh chúng ta trở về nhà. "

Anh nắm lấy tay cô định kéo đi nhưng cô chợt khựng tay anh lại.

" Em không về đâu! Chúng ta đã kết thúc rồi. "

Câu nói này của cô khiến sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại trong lòng chợt hiện lên nỗi xót xa vô cùng.

" Ai cho phép em tự ý muốn cắt đứt mối quan hệ với tôi. "

Đột nhiên anh nói khẽ vào tai cô khiến mặt của cô đỏ ửng lên vì những lời anh nói ra khiến cô rất xấu hổ.

" Không phải tối qua em thèm khát tôi lắm sao? "

Tom vẫn đứng một bên im lặng quan sát hai người thấy mặt cô đỏ ửng lên cậu không biết thủ lĩnh đã nói nhỏ gì với cô trong lòng vô cùng tò mò nhưng không dám lên tiếng.

" Anh... anh đúng là cái đồ đáng ghét. "

Không nói không rằng anh bỗng nhiên nhắc bỗng cô lên trên vai mặc cho sự giãy dụa kịch liệt của cô. Chỉ chưa đầy năm phút anh đã đưa cô rời khỏi biệt thự Karen về lại biệt thự của anh. Đám thuộc hạ thấy sự tình không ổn nhưng không một ai dám hó hé vì không phải đối thủ của anh, họ liền gọi báo cho Karen biết mọi chuyện đang xảy ra. Về đến biệt thự anh thản nhiên đặt cô xuống ghế sofa lớn mà không tốn sức một chút nào.

" Emma, anh có thứ này muốn tặng em. "

Anh đột nhiên móc trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đen được làm rất tinh xảo, anh từ từ mở chiếc hộp ra thứ ánh sáng lấp lánh bên trong làm cô kinh ngạc.
Bên trong là chiếc vòng cổ Cowdray Pearl trị giá hơn 1 triệu USD.

" Đây là... vòng cổ ngọc trai Cowdray Pearl giá của nó rất đắt đấy! Em không thể nhận đó được. "

Thấy cô có ý định từ chối món quà này anh nhanh chóng cầm lấy chiếc vòng cổ đưa tay choàng qua cổ đeo vào cho cô.

" Khi em đeo nó vào nhìn em rất xinh đẹp và sắc xảo, không được tháo ra khi anh chưa cho phép. "

Anh vươn tay choàng qua eo của cô rồi đưa bó hoa oải hương trên tay mình cho cô.

" Tặng em bó hoa này. "

Cô nhanh chóng nhận lấy bó hoa từ trên tay anh, trong lòng cảm thấy không thoải mái khi phải đeo chiếc vòng cổ đất tiền này. Chỉ trong tích tắc khuôn mặt tươi cười của anh liền trầm xuống, cô đưa bó hoa và chiếc vòng cổ ra nói với giọng không vui.

" Hoa gì nhạt nhẽo vậy? Còn chiếc vòng cổ này nữa em không thích hợp đeo nó. Em rất thích hoa hồng và món quà Karen tặng cho em. "

Cô vừa nói vừa quan sát ánh mắt tinh nghịch liếc nhìn sắc mặt của anh. Nghe cô nhắc đến Karen anh chợt nhớ đến bó hoa lần trước Karen tặng cho cô nhưng anh không hề tỏ ra tức giận vì anh biết cô đang cố tình trêu chọc anh. Nhìn vào đôi môi hồng hào của cô khi nói ra những lời khiến lòng anh xót xa, anh đột nhiên cúi thấp xuống áp đôi môi của mình lên môi cô. Cô bị nụ hôn của anh làm cho bất ngờ, nhưng cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình nhanh chóng. Cô đặt bó hoa xuống bàn để mặc thân hình to lớn vạm vỡ của anh ôm chặt cơ thể của cô.
*****
Sáng hôm sau cả cơ thể cô vô cùng mệt mỏi nằm trên giường, nhìn sang bên cạnh thì không thấy anh ở đâu. Cô lê cả thân hình mệt mỏi chậm rãi bước xuống dưới lầu, muốn tìm thứ gì đó lót dạ. Tưởng rằng hôm nay Dennis Louis đã đến công ty từ sớm ai ngờ lúc này bóng lưng anh lại phản chiếu qua mắt cô.

" Anh ấy đang làm gì vậy? "

Dennis Louis thân mang tạp dề, tay cầm một con dao đang chăm chú cắt tỉ mỉ một trái cà rốt. Không phải là anh đang nấu ăn đấy chứ? Chân mày hơi khó hiểu nhìn hình dáng trước mặt, cô không vội vàng gọi anh chỉ nhẹ nhàng tiến đến cẩn thận quan sát. Người đàn ông này gương mặt lúc nào cũng lạnh như đá, lúc làm việc lại vô cùng tập trung nhìn dáng vẻ chăm chú đến không biết cô đang ở đằng sau khi phút chốc khiến cô muốn bật cười! Nhưng phải kìm nén lại. Nồi nước sôi ùng ục Dennis Louis cầm lấy chỗ cà rốt mới thái được phân nửa bỏ vào, nhìn cách anh làm là đủ hiểu anh chưa bao giờ phải vào bếp, một người đàn ông suốt ngày phải đi giao thiệp với đối tác nước ngoài, xử lý mọi hoạt động ở tổ chức, công việc bận rộn đến mức căn biệt thự riêng cũng bỏ trống cả tháng cho nên khi thấy anh xuống bếp nấu ăn, cô đã rất bất ngờ.

" Shh... "

Dennis Louis đột nhiên kêu lên một tiếng rồi nhìn vào đầu ngón tay của mình. Cô bị âm thanh của anh làm cho giật mình sau đó vội vàng tiến đến cầm lấy ngón tay đang chảy máu kia. Hình như anh lỡ cắt trúng vào tay rồi.

" Dennis... Anh có sao không? "
Anh hơi ngạc nhiên vì anh không hề biết cô đã ở đây từ lúc nào chỉ nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp đang lo lắng cho vết thương của anh nhất thời không kịp phản ứng.

" Em dậy rồi sao? "

" Ừ... Mà tay anh bị thương rồi kìa. "

Anh mặc dù ngón tay có chảy máu nhưng lại không cảm thấy đau vì giờ đây tâm trí của anh đều đặt hết lên người cô. Thấy dòng máu đỏ chảy ra cô nhất thời sốt sắng không kịp đi lấy băng cá nhân đã nhanh chóng đưa ngón tay anh vào miệng mút hết máu đi. Hành động này lập tức khiến anh sửng người lại sau đó ánh mắt tràn đầy thâm tình cùng hạnh phúc nhìn cô.

" Không được, để em đi lấy đồ băng lại cho anh. "

Còn chưa kịp đi thì cánh tay của anh đã giam cô lại vào trong lồng ngực mình, khuôn mặt cương nghị khẽ nghiêng đầu nhìn cô nói.

" Không cần đâu...anh không sao! "

" Nhưng mà..."

Anh bật cười sau đó dùng tay mình lướt qua cánh môi hồng của cô sau đó chậm rãi lên tiếng.

" Cái miệng này của em đúng là rất có lợi nha! Ngoài việc mắng anh ra còn có thể giúp anh trị thương nữa. "

Cô đương nhiên nghe hiểu hàm ý của anh, chẳng hiểu sao mặt có cảm giác nóng rát đến cả nhìn thẳng vào mắt anh cũng không dám chỉ lặng lẽ cúi đầu đầy xấu hổ. Với tình cảnh hiện tại cô đành phải kiếm chuyện để lảng tránh đi.

" Anh đang nấu gì sao? "

Anh nhìn nồi súp còn đang dang dở ở phía sau gật đầu.

" Anh đang nấu bữa sáng cho em... dạo gần đây anh thấy em hơi mệt mỏi. "

" Hôm nay công ty không có việc gì à? "

Anh cẩn thận xoa đầu cô một cách dịu dàng rồi mới trả lời.

" Đương nhiên là có rồi... chiều nay anh sẽ có cuộc họp còn buổi sáng hôm nay anh dành cho em. "

Cô bễu môi một cái cô không biết anh học đâu ra mấy kiểu câu sến súa như vậy.

" Đúng là dẻo miệng "

Anh phì cười sau đó kéo tay cô lại chỗ bàn ăn ngồi xuống sau đó căn dặn.

" Em đợi anh một chút... sắp nấu xong rồi. "

Mặc dù rất muốn phụ anh nhưng anh lại chẳng muốn cô đụng vào cái gì chỉ bắt cô ngồi im ở đây chờ đợi. Cuối cùng thì tô cháo nóng hổi cũng được bày ra trước mặt. Cô hào hứng cầm muỗng lên nếm thử. Vị giác ngay đầu lưỡi lập tức bùng nổ, tuy anh chỉ mới vào bếp lần đầu nhưng nấu ăn cũng không tệ nha...

" Rất ngon. "

Được lời khen của cô, anh như bay lên tận chín tầng mây, ôn nhu nhìn ngắm cô ăn cháo.

" Ăn nhiều một chút "

Cô nở nụ cười vui vẻ, bỗng chốc cơ thể đột nhiên phản kháng, ruột gan chẳng hiểu sao lại quặng lên cảm giác khó chịu. Cô muốn nôn!
Ngay lập tức cô chạy đến bồn rửa tay nôn lấy nôn để, mặt mày đều trở nên xanh xao. Anh lập tức chạy đến vỗ nhẹ vào lưng cô đầy lo lắng.

" Em bị sao vậy? Không khỏe hả? Để anh gọi bác sĩ. "

" Không cần đâu! "

Cô níu tay anh lại. Đại não bắt đầu xẹt qua một tia trực giác sau đó mở tròn đôi mắt ra nhìn anh.

" Dennis... Hình như là em bị trễ kinh hai tuần rồi. "

" Em nói gì cơ? "

Anh ngơ ngác còn chưa kịp thông não với lời nói của cô.

" Em không biết! Dạo gần đây em cảm thấy trong người rất mệt mỏi, chóng mặt, buồn nôn. Với lại em bị trễ kinh hai tuần rồi. Em nghĩ là mình đã có thai. "

Lúc này đây, anh mới ngợ ra, đôi môi mỏng giật liên hồi sau đó mừng rỡ ôm lấy cô nhấc bổng lên.

" Có thật không? Em thật sự là mang thai rồi sao? "

Cô vẫn còn đang khó chịu lại bị anh bế lên xoay vòng như vậy, không chóng mặt cũng uổng.

" Thả em xuống. "

Anh mới nhận ra mình hơi xúc động nên liền thả nhẹ cô xuống, nắm lấy bàn tay trắng trẻo, gương mặt anh tràn đầy sự hạnh phúc.

" Emma... Đợi anh một chút anh đưa em đi khám. "

" Không phải anh có cuộc họp chiều nay sao? "

Anh lắc đầu mấy cái rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô mang bao nhiêu là sự ấm áp.

" Bây giờ em và đứa bé là quan trọng nhất đối với anh... Đợi anh một chút. "

Nói rồi anh lấy điện thoại trong túi quần ra sau đó gọi điện một mạch đến công ty thông báo dời lịch còn nhiệt tình đến mức hoãn hết mọi chuyến bay tháng này! tay cô khẽ để lên bụng mình thật sự chưa tin được rằng mình đã có baby.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngontinh