Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

P/s: Pic này tớ lấy ý tưởng từ một dou của KuroTsuki nha. Nó chỉ giống một khúc đầu thôi nên yên tâm nha><.
__________________________________________________________________________________

Tsukishima đang chuẩn bị thức ăn sáng cho cả hai người, tay trái đảo trứng thì nhìn thấy chiếc nhẫn bạc bắt mắt nằm chiễm chệ trên ngón áp út. Cậu nhìn nó một chút rồi mỉm cười. Đó là nhẫn đôi của cậu và hắn. Bọn họ đeo cũng đã lâu, gần hai năm rồi nhỉ? Lúc đầu mới đeo vì hoạt động câu lạc bộ hơi bất tiện nên trong thời gian đó bọn họ dùng dây chuyền xỏ qua đeo trên cổ. Cho tới tận bây giờ cả hai cũng không thể quên được cảm giác nôn nao khi nhìn đống nhẫn cặp trên trên hay là cảm giác vui sướng khi chính tay người thương đeo nhẫn có sợi tơ đỏ vào ngón áp út trên bàn tay mình.
_
.
_

Hôm đó là ngày mười một tháng một, kỉ niệm một năm hai người quen nhau và quyết định tiến tới thành một cặp. Trước mấy ngày hai đứa đã bàn chuyện đi chơi trên điện bảo, ai cũng bảo rảnh nhưng khi tới ngày thì...

"Kei-chan, em đang ở đâu vậy?" Kuroo cầm điện thoại áp vào tai, mắt nhìn xung quanh bến xe buýt.

"Lại bảo anh đang ở đâu?"

"Miyagi, anh ở miyagi, em tới đón anh được không?"

"Không.." Tsukishima nhăn mặt nhìn xung quanh ga tàu điện ngầm ngập người đi qua lại.

"..."

"Bởi vì tôi đang ở Tokyo!"

"Hảaa?? Sao em bảo hôm nay em rảnh?" Kuroo tức đến nỗi bật dậy khỏi hàng ghế chờ xe làm mấy người đi đường phải nhìn một phen rồi mới đi tiếp.

"Thì tôi rảnh nên mới lên Tokyo đây này!"

"Ôi trời đất ơi, em đợi anh một chút, anh lên liền với em đây!" Nói rồi Kuroo dập máy chạy đi mua vé về Tokyo. Tsukishima lắc đầu một cái, đi qua một chỗ mua bữa sáng, cậu định lên đây ăn với hắn luôn nhưng ai ngờ lại gặp ngay tình huống như vậy.

Tsukishima ăn hai cái bánh bao nhân thịt coi như lót dạ, sau đó đi kiếm tiệm cà phê mà bọn họ thường hẹn ở đó rồi vào ngồi nghỉ đợi Kuroo. Khi hắn đến thì trời đã chuyển sang nắng gắt, vào buổi trưa rồi, cậu ngồi đợi hắn đến chán, trong thời gian đó cậu đã đọc xong một cuốn sách, ăn hết mười phần bánh kem gato dâu. Tuy là cậu có điều chế khẩu phần ăn để tùy chỉnh cân nặng cùng chiều cao. Nhưng mà ăn đồ mình thích thì ít lên cân nhỉ? Cậu đoán thế! Tsukishima chóng cằm nhìn Kuroo thở hồng hộc, mặt đỏ gay lên, vỗ vỗ chỗ ngồi đối diện mình như mời hắn ngồi xuống, miệng nói với chị phụ vụ đang đứng kế bên: "Cho em thêm một ly nước cam ạ!"

"Mệt chết anh rồi!" Kuroo dùng tay kéo kéo vạt áo cho gió luồn vào, mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại. Tsukishima rút vài tấm khăn giấy đưa cho hắn, hắn vừa lau vừa ngồi xuống đối diện cậu, đúng lúc nước cam vừa đưa ra, hắn nhận lấy ly nước tu một hơi hơn nửa ly. Cậu nhìn hắn như vậy cười thân thiện nói: "Vất vả cho anh rồi!"

Kuroo cười cười nói không có chi, sau đó còn nịnh nọt mấy câu mới chịu dừng.

_
.
_

Hai người ngồi tâm sự đến khi hết nắng mới di chuyển ra ngoài đi dạo. Kuroo dẫn Tsukishima đi ăn trưa, ép cậu ăn thịt một chút rồi lại thêm cơm một xíu, đưa qua đưa lại Tsukishima chỉ ăn một ít rồi thôi. Cái người cao ráo lại thông minh như cậu sức ăn lại không bằng mấy người bằng tuổi, cậu luôn tiết chế liều lượng đồ ăn rồi dần dần quen không ăn nhiều được. Kuroo cứ luôn phàn nàn về việc người thương bé bỏng của mình ăn ít chết đi được, nhiêu đó mà cậu nói no? Không đủ nhét kẻ răng hắn nữa! Hèn gì Tsukishima mới mảnh khảnh như thế, eo còn thon hơn con gái, da trắng ngần. Mỗi lần vật lộn với hắn là y như rằng không bao giờ giành chiến thắng, thậm chí sao đó còn hít thở không thông, mặt đỏ tía lên trông như quả đào chín mộng vậy.

"Anh kêu thêm hai phần thịt cho em nha?"

"Thôi thôi, tôi ăn không nổi nữa!"

"Thế hai phần gato kem dâu ăn nổi không?" Kuroo cười xéo sắc nhìn cậu, Tsukishima nhìn hắn một hồi rồi gật gật đầu, ngượng chết cậu rồi.

Sau đó Kuroo cùng Tsukishima đi công viên giải trí, có vẻ hơi trẻ con nhưng vì chọn tới chọn lui cái này không được thì cái kia cũng không được nên đành đi đại thôi. Tới nơi thì trời cũng xế chiều, công viên hơi đông mà đại đa số không là con nít thì cũng là các cặp đôi. Kuroo mua hai cây bông gòn màu xanh lá. Đang định đi vào mua vé thì gặp một cậu bé cũng đang cầm cây bông gòn xanh lá, cậu bé ngước sang nhìn thấy hai người cầm cây kẹo y màu thì mắt híp lại, sau đó đòi ba ba cõng lên vai, được cõng lên rồi quay sang làm mặt quỷ lêu lêu với bọn họ.

"..."

"..."

Kuroo chỉ chỉ vào cậu bé nói: "Em muốn được như vậy không?"

Tsukishima liếc hắn một cái rồi đi tiếp: "Cho tôi xin kiếu!"

Hắn ranh ma cười một cái rồi chạy thật nhanh lại chỗ cậu nâng cậu lên đặt lên vai mặc kệ sự giãy giụa từ người kia. Kuroo kéo hai tai cậu xuống hôn một cái.

"Thôi nào thôi nào, hôm nay là ngày tốt, không ai thấy chúng ta đâu, bớt nóng bớt nóng!"

"Thả tôi xuống,anh bị hâm à, sao lại giở thói này rồi?" Hai người quen cũng đã được một thời gian mà cậu vẫn cứ thích độc miệng với hắn, đã vậy còn nói chuyện rất xa cách, làm hắn thực đau lòng.

"Em thử chống cự lại được thì anh thả em xuống."

"..."

Tsukishima mặt đen sì nhìn cái tên đầu nhọn hoắt đang nở nụ cười thiếu đánh kia, lại bảo biết là cậu làm không lại hắn nên mớ giở trò, bực tức không biết làm gì, cậu dùng tay nhéo nhéo tai hắn đến đỏ ửng làm hắn la toáng lên rồi chạy một đường làm Tsukishima bật ngửa ra sau một cái, hai tay theo quán tính quơ ngay vai hắn nắm lại.

Cậu bực dọc nói: "Từ từ thôi, anh là đang chọc tức tôi đúng không hả?"

"Haha, em là đang nghĩ xa rồi, anh đây là muốn em ôm cổ anh cơ!"

"..." Đợi một hồi vẫn chưa thấy Tsukishima trả lời, Kuroo ngước lên thì thấy cậu đang nhìn chăm chăm về phía gian hàng bắn súng, hắn nhìn kĩ thêm một chút thì rõ ràng cậu đang nhìn cái con khủng lông bông đặt trên kệ cao.

"Em thích nó hả?"

Tsukishima giật mình, mắt chuyển sang nhìn nơi khác, tay chỉnh chỉnh kính nói: "Không có."

"Thế anh lấy cho em nhá?"

Tsukishima đẩy kính lên xuống một hồi, dùng hai tay bưng khuôn mặt đỏ chót của mình gật gật đầu.

"Em nắm chặt vào, tàu lượn bay ahhhh!"

"Từ từ, cái hấp ta hấp tấp này!"

_
.
_

"Đây, của em một con, anh một con." Kuroo cầm con khung long màu xanh đưa lên, Tsukishima với tay xuống định cầm lấy thì hắn giựt lên, nháy nháy mắt nói: "Em hôn anh một c---"

Kuroo chưa nói hết câu thì Tsukishima đã chụt một cái lên trán của hắn rồi với tay lấy khủng long. Hừ hừ đáp: "Anh là đang chê sống quá tốt phải không?"

"Haha, làm gì có."

"..."

"Anh... hai anh là người yêu ạ? Hai anh mua hộ em bộ nhẫn đi. Ngoại em nói là nhẫn nhân duyên đấy!"

Một cậu bé cỡ chừng mười hai tuổi đứng từ phía bán nước thấy Kuroo cõng Tsukishima thì chạy qua, cổ đeo len che ở dưới, phía trên là một bộ dây luồn ngang qua dài đến tận bụng cậu, hai đầu dây ngăn nhau bởi một hộp gỗ to chứa những những hộp len đỏ. Trong những hộp len là các loại nhẫn bạc cặp, mỗi cặp là mỗi thiết kế khác nhau. Có loại uốn dẻo như nhành cây, có loại đoan trang như gương miệng.

Thấy có người đến, Kuroo không phòng bị, Tsukishima nhanh tay nhanh chân leo xuống sau đó còn đá đá mông hắn vài cái mới chịu. Kuroo ngước qua xoa xoa đầu Tsukishima rồi quay sang cậu bé nói: "Là em làm sao?"

Cậu bé nhìn hắn rồi cúi thấp đầu xuống lên tiếng: "Không, là bà em làm, hôm nay bà em bị bệnh nên không thể đến bán được."

"..."

Tsukishima thấy mặt cậu bé còn hơi đỏ chắc là chạy đi chạy lại mời mua từ trưa, lấy chai nước từ balo ra chia cho cậu nói: "Em tên gì? Ngoài bà em em còn sống với ai không?"

"Mẹ, em sống với mẹ, mẹ em đi làm rồi, tối mới về."

"Thế em không đi học?"

"Có. Em học xong mới đi bán!"

Tsukishima thấy vậy cuối xuống lựa nhẫn, Kuroo cúi xuống xoa xoa đầu cậu bé cười: "Phải thành cậu bé ngoan nha, học giỏi để mở tiệm bán trang sức nhá!"

"Dạ.."

Vừa ngước lên thì thấy Tsukishima đã cầm một hộp đựng hai chiếc nhẫn bạc y như nhau, không có kiểu cọ hay khắc chữ gì hết, chỉ đơn thuần là một chiếc nhẫn bạc bình thường được quấn vài vòng sợi chỉ màu đỏ. Cho dù thường ngày sở thích cùng ý nghĩ có khác nhau thì ngay tại bây giờ, hai người bọn họ đều có chung một suy nghĩ. Càng nhìn càng thích! Kuroo nháy mắt cười ma mị với Tsukishima: "Ngon đấy! Đúng là Kei-chan nha, mắt không tồi!"

Cậu không để ý đến hắn, cầm hai chiếc đến trước mặt cậu bé hỏi: "Bao nhiêu?"

"Bảy mươi yên, một đôi bảy mươi ạ!"

Tsukishima chưa kịp lấy tiền thì Kuroo đã chen đến đưa tiền cho cậu bé rồi kéo cậu chạy đi. Một hồi phía sau vang lên tiếng cậu bé: "Anh.. anh ơi, một trăm hai mươi yên rồi anh ơi, anh đưa dư rồi anh ơi."

"Haha, cho em đó, cố mà học giỏi đi nha!"

_
.
_

Tsukishima chống tay lên băng ghế đá, tay còn lại vuốt vuốt ngực thở hồng hộc, khuôn mặt nhu thuận đỏ đỏ lên. Kuroo nhìn thấy cảnh đó cười phá lên, đáp lại là cái lườm sắc bén của người kia, hắn lập tức bụm miệng lại nhưng vẫn không ngăn cản được tiếng khúc khích phát ra. "Em đó, cho mà lười rồi bây giờ vận động một chút đã mệt rồi."

"Im đi, tên đáng ghét."

Kuroo hôn phớt má Tsukishima một cái rồi luồn vào tay cậu lấy chiếc nhận. Hôn lấy tay cậu một cái xong vừa đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay phải của cậu vừa nói:

"Bảo bối, bảo bối đáng yêu của Kuroo Tetsurou. Tsukishima Kei là của Kuroo Tetsurou..." Sau đó cười đểu một cái. "Mãi mãi!"

Nơi Kuroo đứng phía sau có một cây anh đào tán lá cực to. Làn gió đun đưa khiến cánh hoa rụn rơi xuống đất, một vài cánh đậu lên vai, lên tóc hắn. Một cánh còn nghịch ngợm rơi lên mũi hắn trông đáng yêu chết mất. Khung cảnh lãng mạng như thế nhưng trong mắt cậu đẹp không gì đẹo hơn nụ cười của người trước mặt này. Tsukishima ngẩn ngơ trước khung cảnh đó, tay run run chạm lên mũi Kuroo quẹt nó đi, sau đó vì tiếng cười của Kuroo mà rút vội tay về.

"Chết tiệt, cái tên xảo quyệt này!" Tsukishima làm bộ dùng tay nâng kính, chủ yếu là che đi khuôn mặt ngượng chín này. Không được bao lâu lại bị Kuroo kéo tay xuống, hôn lên hai má rồi hôn dọc sóng mũi cậu, bảo: "Mau đeo cho anh, đeo nhẫn cho anh!"

"Dẹp cái trò này dùm, đang nơi công cộng." Cậu đẩy đẩy hắn ra, đợi hắn không còn hôn hít nữa mới lấy nhẫn đeo vào ngón áp út tay trái hắn, có vẻ hơi chật một chút nhưng tổng thể nhìn vẫn tuyệt.

Kuroo Tetsurou cười.

Dùng tay hắn đan xen vào tay cậu, nắm lại.

Tsukishima Kei ngẩn một chút rồi khóe miệng khẽ nhếch lên.

Dùng tay nắm lại hắn.

Hai bàn tay đan xen vào nhau.

Tay bên tay, nhẫn bên nhẫn.

Kuroo miệng vẫn còn giương nụ cười cọ cọ vào miệng Tsukishima, cọ không được thì liếm, liếm tới liếm lui đến nỗi Tsukishima phải mở miệng để lưỡi hắn chen vào dây dưa một chút buông ra. Kuroo híp mắt nhìn cậu mặt mày đỏ như trái gấc, hai tay bấu vào áo hắn, không kìm được theo bản năng hôn thêm một chút nữa mới chịu dời đi thật.

"Không biết xấu hổ!"

"Ừ, yêu em đến nỗi mất đi xấu hổ rồi."

Bọn họ chỉ đơn giản là những người bình thường, cùng thích một bộ môn thể thao. Nhưng chính bộ môn đó đã gắn kết hai người bọn họ. Đôi khi tình yêu chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần cố gắng một chút, bỏ đi cái tôi của chính mình, rồi chúng ta sẽ thuộc về nhau!

Còn tiếp...

Đã đăng: 09:25/ 29/4/2020.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top