Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

kookmin| năm năm, một lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

beta:  @Ice_Margarita; _marsupilami

-- 

jimin năm tuổi, jeongguk mười tuổi.

"anh jeongguk, anh chỉ em làm con hạc với"

"anh đã chỉ em nhiều lần rồi, em không làm được sao jimin?"

jimin mười tuổi, jeongguk mười lăm tuổi.

"jeonggukie, đợi em đi cùng với. sao anh lại học khác lớp em?"

"jimin ngốc, là do anh lớn hơn em tận năm tuổi"

jimin mười lăm tuổi, jeongguk hai mươi tuổi.

"anh jeongguk, anh sẽ bỏ jimin sao? Không, jimin không cho anh đi, jeongguk không được bỏ em."

"jimin ngốc, anh nói bỏ em bao giờ? anh sẽ về mà, đừng mít ướt như thế"

" em thương anh lắm, anh hứa đừng quên em có được không?"

"được anh hứa"

--

jeongguk sang mỹ năm năm, tôi cũng đã hai mươi. anh nói chỉ bốn năm thôi sẽ về bên tôi, nhưng bây giờ tôi vẫn chẳng thấy anh đâu. anh hai tôi bảo, jeongguk sắp về rồi, bảo tôi chờ anh chút nữa thôi. tôi ngây thơ tin vào điều đó, từng năm từng năm đều chờ đợi để rồi cuối cùng lại chẳng thấy anh đâu.

phải chăng anh quên tôi rồi?

jeongguk là bạn của anh hai tôi, thường đến chơi với tôi từ khi anh mới mười tuổi. tôi và anh bên nhau đã lâu, tôi không nghĩ bản thân sẽ tìm một người khác ngoài anh. jeongguk thương tôi, jeongguk cưng chiều tôi, jeongguk luôn ở bên tôi trong bất cứ hoàn cảnh nào, cảm xúc nào.

năm tôi mười lăm tuổi, anh vẫn dành những hành động đó cho tôi và tôi bị sự quan tâm của anh mà ngại ngùng, e thẹn nhưng thiếu nữ biết yêu. cứ nhiều lần như thế, tôi nổi dậy lòng chiếm hữu anh, muốn anh chỉ thương tôi, muốn anh dành mọi thứ cho tôi mà thôi, lúc đó tôi nghĩ đơn thuần là tôi thương anh như cách tôi dành tình cảm cho anh hai vậy, là gia đình. nhưng, tôi biết tôi đã sai, tôi khó chịu khi thấy anh cũng mỉm cười với những bạn khác. tôi ích kỉ muốn anh của riêng mình nhưng tôi không dám nói ra, tôi sợ điều đó sẽ là lưỡi dao chặt đứng sợi dây tình bạn của cả hai. tôi cứ mãi chôn thứ tình cảm ấy trong lòng, chỉ một mình tôi biết.

"jimin, jeongguk hôm nay về nước, em có đi đón nó không? nó mới nhắn cho anh này"

"anh hai, anh jeongguk có hỏi em không?" anh ấy có còn quan tâm em như ngày xưa không?

"không, anh không nghe nó nói"

à đúng rồi, năm năm đủ để một người quên đi lời hứa trẻ con năm nào, anh bây giờ đã hai mươi lăm tuổi, làm gì còn giữ lời hứa vội với tôi vào năm xưa nữa chứ.

trước ngày đi, anh còn muốn cùng tôi ngủ chung, anh còn ôm tôi nữa. mặc dù lúc đó tôi đã lớn nhưng vẫn muốn được anh làm thế, bởi vì tôi cảm thấy yên tâm khi có anh bên cạnh. hoặc là tôi muốn ôm anh đúng nghĩa.

--

seoul đón chào anh với một cơn mưa lớn, sân bay tựa như bị nuốt chửng bởi những cơn gió mạnh cuốn trôi mọi thứ, phải chăng có cả những lời hứa hẹn. những tấm bảng hiệu nhỏ bên ven đường cũng bị thổi bay đi mất, tiếng lộp bộp của hạt mưa vang to trên những mái nhà. seoul hôm nay 'hung dữ' quá, seoul không muốn anh trở lại sao?

seoul không muốn nhưng tôi muốn, tôi chờ anh năm năm cùng với lời hứa kia, một lời hứa vội không đáng để tâm, thế mà tôi vẫn chờ nó. tôi nghĩ anh vẫn thương tôi nhưng sự yêu thương của anh đã được san sẻ cho người khác, người mà anh dành cả cuộc đời này theo đuổi.

"anh jeongguk, anh về rồi", tôi vui mừng nói khi thấy anh vừa bước ra khỏi cửa.

"em là?", anh hỏi tôi.

tôi nghĩ là do tôi lớn nên anh không nhớ rõ thôi, tôi vẫn giữ trong mình sự lạc quan để trả lời anh nhưng thân ảnh của một người khác khiến tôi im lặng. chị charmaine chạy đến bên cạnh anh, chị hôn lên môi của anh, chị mỉm cười và ngọt ngào gọi anh là 'honey'. cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao anh quên tôi rồi.

"à đúng rồi, em là?", anh hỏi tôi khi vừa đặt nụ hôn lên má của chị.

"à, em là jimin, người lúc nhỏ hay chơi cùng anh" và cũng là người đơn phương anh từ lúc nào cũng chẳng hay.

"jimin ư? em lớn nhanh quá đấy, anh không nhận ra, xin lỗi em nhé", anh nở nụ cười gượng với tôi.

"à jimin, đây là charmaine, bạn gái của anh. charmaine, đây là jimin, người em kết nghĩa của anh khi còn nhỏ"

jeongguk giới thiệu tôi với người kia bằng tiếng anh, tôi nghe chị ấy trả lời rằng tôi dễ thương bằng tiếng hàn. chị charmaine đi đến nắm tay tôi, sao đó lại tiếp tục khen khiến tôi cảm thấy ngại vô cùng. thật may khi anh hai là người lên tiếng cắt đứt không gian ngượng ngùng này.

"nào nào, mau về nhà thôi, trời đỡ hơn một chút rồi. về nhanh kẻo lại mưa"

--

tôi suy nghĩ, phải chăng chỉ tôi là kẻ ảo tưởng, ảo tưởng về những thứ anh làm cho mình xuất phát từ tình yêu. những chiếc ôm của anh quá thật, thật đến nổi tôi tưởng anh cũng có tình cảm với tôi, thật đến nỗi khiến tôi rung động

ngày trước, anh hay đùa với tôi rằng jimin, sau này anh sẽ lấy em, em cứ ngồi đợi làm hoàng tử thôi.

anh đùa nhiều lắm, nhiều nhiều đến mức đứa trẻ đó tin ngày nào đó nó sẽ thật sự thành hoàng tử của ai kia. mãi đến bây giờ tôi hiểu rằng, anh chỉ là nịnh nọt tôi mỗi khi tôi không nghe lời thôi.

quá khứ, tất cả cũng chỉ là quá khứ, mọi ký ức tươi đẹp của tôi cũng sẽ chôn vùi trong quá khứ.

hai tháng sau, tôi mỉm cười với lòng đau đớn chúc anh hạnh phúc bên chị charmaine.

"chúc anh và chị thật hạnh phúc"

rồi mày cũng sẽ hạnh phúc, jimin à.

--

1.7.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top