Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đó không xa có vài người nghe được thanh âm nhìn sang, nhìn thấy là Quan Nguyên Bạch , không hiểu ý tứ, đầu tiên là tiến lên chào hỏi

Nhưng giây tiếp theo nhìn đến cô ấy đứng bên cạnh Quan Nguyên Bạch, lập tức biết lời nói bọn họ vừa rồi bị người nghe được, thực không ổn.

Trong lúc nhất thời, không ai còn dám hé răng.

Quan Nguyên Bạch sắc mặt không vui, cũng không phải hoàn toàn là bởi vì anh muốn trút giận giúp Chu Phạn Phạn, mà là anh không thích hành vi nói sau lưng này.

Hơn nữa, việc này vốn dĩ cũng chính là anh cùng Chu Phạn Phạn cùng nhau quyết định, làm cô đơn phương bị người khác nói những điều không hay.

"Sảnh ngoài có rượu ngon chiêu đãi, các vị có thời gian ở chỗ này nói chuyện , không bằng đi nhấm nháp, cũng coi như không lãng phí một buổi tối như vậy."

Quan Nguyên Bạch thanh sắc quá mức lãnh đạm, những người đó rất xấu hổ, vội vàng rời đi.

Chu Phạn Phạn thấy vậy, yên lặng đem bánh kem đặt xuống.

Quan Nguyên Bạch nghiêm túc trông có hơi đáng sợ

"Mùi vị được chứ?" Quan Nguyên Bạch nghiêng mắt nhìn cô.

Chu Phạn Phạn rên rĩ, nhìn theo tầm mắt anh để nhìn bánh kem trong tay, vội vàng nói: "Vâng, ăn rất ngon."

"Vậy sao cô không tiếp tục ăn đi."

Chu Phạn Phạn bất động thanh sắc thở hắt ra, còn không phải vừa rồi bị nĩa đâm vào, rất đau

"...... Tôi ăn."

"Vừa rồi những lời nói người đó, côi không cần để ở trong lòng." Quan Nguyên Bạch nói.

Chu Phạn Phạn liếc anh một cái: "Ừm...... Tôi không để ở trong lòng, dù sao những người đó tôi cũng không quen biết, tôi không ngại."

Thật không ngại sao, thật không ngại vậy vừa rồi khó chịu cái gì chứ.

Quan Nguyên Bạch cảm thấy cô chính là thích thể hiện, phỏng chừng là không muốn làm khó anh.

Nghĩ vậy, Quan Nguyên Bạch ngữ khí mềm chút: "Sao một mình cô lại ăn ở chỗ này,sao không đi ra sảnh ngoài."

Chu Phạn Phạn nói: "Tôi vừa ra ngoài để hít thở không khí, hơn nữa...... Sảnh ngoài cùng hoa viên người quá nhiều, mọi người đều không phải tới để ăn, một mình tôi ăn ở đó không tốt lắm."

Quan Nguyên Bạch cười hạ: "Cô rất đói bụng sao?"

Chu Phạn Phạn theo bản năng thật thà gật gật đầu: "Buổi tối còn chưa có ăn cơm, rất đói."

Quan Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Cô cùng tôi lại đây đi."

"Hả?"

Quan Nguyên Bạch không nói gì, đi về phía đại sảnh, Chu Phạn Phạn không rõ nguyên do mà đi theo.

Dọc đường đi gặp không ít người, Chu Phạn Phạn cách anh vài bước, nhìn người khác cùng anh chào hỏi, lại nhìn anh cùng người khác trò chuyện hai câu.

Trong xã giao Quan Nguyên Bạch luôn thuận buồm xuôi gió, chỉ cần nói mấy câu là có thể thuận lợi kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó mang cô tiếp tục đi vào trong.

Cuối cùng, cô đi theo anh vào phòng trong biệt thự, nơi này so với bên ngoài náo nhiệt xa hoa, thì an tĩnh hơn nhiều.

"Nguyên bạch, sao con lại vào đây?" Một dì trung niên khoảng 50 tuổi trong bếp đi ra,trên người cũng mặc quần áo giống nhân viên phục vụ bên ngoài, nhưng từ giọng điệu mà nói, hẳn là Quan gia lão nhân.

"Con muốn ăn chút gì đó." Quan Nguyên Bạch đáp xong, quay đầu lại xem Chu Phạn Phạn, "Cô muốn ăn cái gì."

Chu Phạn Phạn nào không biết xấu hổ, vội vàng nói: "Không cần không cần, tôi ở bên ngoài ăn chút vật nhỏ là được rồi."

Dì Minh nhìn Quan Nguyên Bạch, lại nhìn Chu Phạn Phạn, trong lòng hiểu rõ, cười nói: "Món ăn bên ngoài nhìn thì đẹp, nhưng ăn không ngon, dì nấu cho hai đứa hai bát mì nhé?"

Chu Phạn Phạn: "Anh không phiền sao......"

"Ừ." Quan Nguyên Bạch nói, "Vừa lúc tôi cũng chưa ăn, vậy cùng nhau đi."

"Được, chờ một lát nha, dì sẽ làm mau thôi."dì Minh tươi cười đầy mặt mà đi vào phòng bếp.

Quan Nguyên Bạch tùy ý ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói: "Ngày thường là dì Minh nấu cơm cho ông bà ăn, tay nghề của dì rất tốt."

Chu Phạn Phạn: "Nhưng, như vậy có ổn không, tôi đột nhiên tới này ăn mì."

Quan Nguyên Bạch nói: "Khách khứa sẽ không tiến vào nơi này, không ai biết."

"...... Ồ."

Chu Phạn Phạn trong lòng kỳ thật vẫn là có chút không được tự nhiên, tuy rằng cô thường xuyên lén lút ở trước mặt bạn bè làm ầm ĩ, nhưng Triệu Đức Trân đã dạy cô mọi thức. Ở tiệc rượu chạy đến phòng bếp ăn mì có vẻ là rất bất lịch sự.

Nhưng Quan Nguyên Bạch đã ở kia ngồi, nếu lại từ chối, lại có vẻ có điểm không biết tốt xấu.

Quên đi...... Lại không phải cô tự mình đến đây, là Quan Nguyên Bạch dẫn đến, hẳn là cũng không có chuyện gì đâu.

Chu Phạn Phạn trộm ngắm Quan Nguyên Bạch một cái, tuy rằng bọn họ chỉ là mối quan hệ hợp tác, nhưng cô cảm thấy, anh thực sự rất tốt.

Dì Minh rất nhanh đã làm xong, vừa mang ra thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân đi tới.

Sau đó, một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên: "Nguyên Bạch, em như thế nào lại chạy vào đây ăn mảnh...... Ơ? Cô gái này không phải! Phạn Phạn!"

Chu Phạn Phạn buông chiếc đũa: "Xin chào anh."

Người này lần trước cô ở Nam Tước đã gặp qua, là anh họ Quan Nguyên Bạch, Quan Tử Dụ.

Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ hấp dẫn, Chu Phạn Phạn nhận ra cô ấy, bởi vì cô ấy không chỉ là chị họ Quan Tri Ý, mà còn là một blogger du lịch rất nổi tiếng.

Con gái thứ tư của nhà học Quan, Quan Hề.

Lúc này gặp hai người ở đây cũng không có gì ngạc nhiên

"Phạn Phạn, ồ...... đã biết." mỹ nhân đưa tay về phía cô, "xin chào, chị là Quan Hề."

Khi cô ấy đến gầy, sợi tóc khẽ lay động, Chu Phạn Phạn ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu

Cô thích phụ nữ đẹp

Chu Phạn Phạn nắm tay cô ấy, nén kinh ngạc nói: "Xin chào, em là Chu Phạn Phạn."

"Các con làm sao vậy, một đám đều chạy vào đây, bên ngoài không ai tiếp đãi sao?" dì Minh buồn cười mà nhìn bọn họ.

Quan hề nói: "Con đã kêu Giang Tùy Châu đi tiếp rồi ạ, không sao cả"

Quan Tử Dụ: "Ồ dì Minh, lâu rồi con không đến đây, nhớ món ăn của dì. Dì làm cho con bát mì giống họ đi, con cũng đói bụng."

Dì Minh: "Được Được, còn Quan Hề, có muốn ăn hay không?"

Quan hề lắc đầu: "Mì bỏ qua đi, con đang giảm béo, cho con một phần ức gà thịt sandwich là được."

"Không thành vấn đề, chờ một chút."

"Vâng"

Kế tiếp, bốn người ngồi đối mặt nhau.

Quan Nguyên Bạch bình tĩnh mà bắt đầu ăn mì, Chu Phạn Phạn có chút ngượng ngùng, không nhúc nhích đũa.

Quan hề cùng Quan Tử Dụ hàn huyên hai câu, quay đầu nhìn đến Chu Phạn Phạn, nói: "Em ăn đi, đừng để ý đến bọn chị."

Chu Phạn Phạn: "Vâng......"

Lúc cô ăn mì, Quan Hề lại tinh tế đánh giá cô: "Chị thấy,em thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ."

Chu Phạn Phạn nuốt mì trong miệng, nói: "Không nhỏ, em đã 23."

Quan hề liếc mắt Quan Nguyên Bạch, "So với trong tưởng tượng lớn một chút, nhưng anh à, anh vẫn là trâu già gặm cỏ non."

"Khụ, khụ khụ ——" Quan Nguyên Bạch buông chiếc đũa, trừng mắt nhìn cô một cái, "Câm miệng."

Quan Hề đã quen với việc vô luật pháp, vì vậy không phải là kiểu người ngoan ngoãn im lặng,hiếu kỳ nói: "Phạn Phạn, em xinh đẹp đáng yêu như vậy, tại sao lại đồng ý đi xem mắt với anh ấy?"

Quan Tử Dụ: "Đúng vậy đúng vậy."

Quan Nguyên Bạch: "?"

Bị cả nhà đẩy cảm xúc lên xuống không phải ngày một ngày hai, nhưng vẫn là tương đối bực bội.

Chu Phạn Phạn chớp mắt hai cái, nhìn mắt Quan Nguyên Bạch, lại nhìn phía Quan Hề, có chút kỳ quái nói: "Quan tiên sinh rất tốt, cùng anh ấy xem mắt...... em cũng không bị thiệt."

Quan hề hơi nhướng may: "Phải không, tốt chỗ nào?"

Chu Phạn Phạn nghĩ nghĩ, đúng sự thật nói: "Lớn lên rất tuấn tú, cũng rất cao, sự nghiệp thành công, tính cách rất tốt, đặc biệt ga lăng lịch sự. Ừm...... Hơn nữa anh ấy cũng rất ân cần và chân thành......"

Chu Phạn Phạn nói một đống, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, làm mọi người cảm thấy nàng lời nói thực chân thật, tất cả đều nằm trong suy nghĩ cô.

Nói tóm lại, Quan Hề cùng Quan Tử Dụ xem đến á khẩu không trả lời được.

Quan Nguyên Bạch bình tĩnh mím môi, thuận tiện cho hai người đối diện một cái cười khinh miệt.

Quan Tử Dụ: "Được, anh ăn mì đây......"

Quan hề cũng yên lặng đứng dậy, bỏ qua đề tài này xoay người đi vào phòng bếp: "Dì Minh, con muốn một miếng nhỏ thôi, con ăn không hết."

Quan Nguyên Bạch nụ cười càng rực rỡ, dù sao cũng hiếm thấy bọn họ ngượng ngùng

Sau khi ăn vài ngụm mì, vui vẻ mà đối với Chu Phạn Phạn nói: "Hôm đầu bếp đã làm bánh dâu tây, đây là chuyên môn của hắn và đã giành được giải thưởng quốc tế, cô muốn thử không."

Chu Phạn Phạn gật gật đầu: "Được nha, tôi vừa rồi cũng chưa nhìn đến."

"Đợi lát nữa ăn xong sẽ đưa cô đi."

"Cảm ơn anh, quan tiên sinh."

"Không khách khí."

——

Đêm đó tuy rằng không có nhìn thấy thần tượng nhà mình, nhưng Chu Phạn Phạn vẫn cảm thấy thực vui vẻ, không chỉ bởi vì ăn được nhiều món ăn ngon, mà còn vì sự hiếu khách của Quan Nguyên Bạch.

Mấy ngày sau, chính là ngày các bạn trong nhóm sắp đến Đế Đô.

Với tư cách là chủ nhà, Chu Phạn Phạn mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ mang bọn họ đi nơi nào ăn, sau khi hỏi trong nhóm, Lục Lục cùng Thất Thất xua tay, nói nó rất đắt.

Trên thực tế, họ đã biết Lục Lục cùng Thất Thất từ lâu, nhưng Chu Phạn Phạn nghĩ chính mình cũng chưa bao giờ mời họ đi ăn tối nhân cơ hội này, đãi họ một bữa đắt tiền.

Trước đây, cô thích ăn uống, tìm tòi nhà hàng, nhưng không biết nhiều nhà hàng ngon bổ rẻ ở Đế Đô.

Bởi vì cô thích cùng bạn học ăn uống, cô sẽ phải lo lắng về mức tiêu dùng của những sinh viên bình thường, cho nên bọn họ lựa chọn nói chung sẽ không lựa chọn những nhà hàng đắt tiền.

Chu Phạn Phạn vốn định trực tiếp dẫn bọn họ đến những nhà hàng mà cô đã cùng gia đình đến trước đó, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, những nhà hàng đó không ngon lắm.

Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ tới Quan Nguyên Bạch.

Một chủ khách sạn như Quan Nguyên Bạch ,đối với ẩm thực nhất định có nghiên cứu, anh ta phải thường xuyên đi ăn ở những nhà hàng đắt tiền và biết nhà hàng nào ngon nhất.

Sau khi loay hoay một lúc, Chu Phạn Phạn nhấp vào số của anh, gửi cho anh một tin nhắn

【Quan tiên sinh, xin hỏi anh có biết nhà hàng nào ở đây đặc biệt ngon không. Tôi có những người bạn từ nơi khác tới, tôi muốn mời họ ăn tối. 】

Cho tới bây giờ, hai người cũng chưa thêm WeChat.

Quan Nguyên Bạch không có chủ động đề cập đến, Chu Phạn Phạn cũng không dám hỏi trực tiếp.

Qua mười mấy phút, Quan Nguyên Bạch gửi lại cho cô một tin nhắn: 【 Là yêu cầu nhà hàng như thế nào? 】

【 Ăn ngon, nếu có thể ,càng cao cấp càng tốt 】

【 có một nhà hàng tên là Senruo, cô có thể thử xem 】

Quan Nguyên Bạch cũng gọi điện thoại hẹn trước, Chu Phạn Phạn nhìn tên này, không có gì ấn tượng, chắc là chưa ăn ở đó bao giờ. Vì Quan Nguyên Bã đã giới thiệu nó, nhất định thực sẽ không tồi.

Chu Phạn Phạn cảm ơn anh, lập tức gọi cho nhà hàng.

Vào ngày bạn cô tới, Chu Phạn Phạn cùng Từ Hiểu Thiên cùng đến sân bay đón người.

"Lục Lục! Thất thất! Ở đây!"

Nhìn đến hai cái hình bóng quen thuộc, Chu Phạn Phạn ra sức phất tay.

Các cô đã biết nhau từ lâu, đều biết tên nhau, Lục Lục tên là Nhậm Tuệ, Thất Thất tên là Tiết Mẫn Nhi.

Được gọi là Lục Lục cùng Thất Thất, điều này cũng được Lục Lục tình cờ nhắc đến khi họ lần đầu trò chuyện trên mạng, sau đó Tiết Mẫn Nhi theo liền nói, cứ gọi là Thất Thất. Vì vậy, đây đã trở thành mật danh theo đuổi thần tượng của cả hai

"Phạn Phạn! Hiểu Thiên!"

Bốn người gặp nhau, ôm nhau, hành lý đều ném sang một bên.

Tình huống nhiệt tình như vậy ở sân bay cũng không có gì kỳ lạ, không ai để ý, sau khi cười nói một hồi, bọn họ thu dọn hành lí lên xe của Chu Phạn Phạn .

"Woa, xe của cậu thật tuyệt! Âm thanh, nội thất! Thật đẹp." Tiết Mẫn Nhi hỏi, "Bao nhiêu tiền vậy?"

Chu Phạn Phạn nói: "Mình cũng không rõ lắm, là bà nội mua cho mình để đi học."

"Người so người sẽ tức chết! Lái xe này đi học!"

Từ Hiểu Thiên cười nói: "Hãy làm quen đi, Phạn Phạn chính là phú nhị đại, chúng ta phải trân trọng."

Nhậm Tuệ nói: "Đúng đúng đúng, phải trân trọng, phải trân trọng."

Ba người vui cười chế nhạo Chu Phạn Phạn, nhưng sau một lúc, các cô liền nói đến chính sự.

Ví dụ như Quan Tri Ý như thế nào, đối thủ cạnh tranh của Quan Tri Ý, nói đến miệng khô lưỡi khô. Đến nỗi phú nhị đại gì đó, đối với các cô mà nói, không quá đáng giá để thảo luận.

Khi xe chạy đến Senruo, đã đến giờ ăn tối.

Bốn người từ cửa đi vào, nhịn không được khắp nơi tìm hiểu. Cửa hàng này là đồ cổ, cao cấp và trang nhã, với hương vị độc đáo. Vừa thấy liền biết, không phải là nhà hàng tầm thường.

"Xin chào, cô có hẹn trước không ạ?" Người phục vụ đi đến.

Chu Phạn Phạn nói: "Có, Chu Phạn Phạn."

"Là Chu tiểu thư, xin mời đi lối này."

"Cảm ơn."

Khi Chu Phạn Phạn đặt chỗ, tất cả các bàn đều đã được đặt hết nên cô chỉ đành dặt ở ví trí sảnh, nhưng vị trí sảnh cũng rất tốt, đối diện với hồ nước, tầm nhìn thật tốt.

"Tớ trong nhóm chỉ đùa một chút, Phạn Phạn, cậu thực sự đưa bọn mình đi ăn đồ đắt tiền?Món ăn này......, nó quá đắt." Nhậm Tuệ bị thực đơn trong tay làm cho giật mình.

Hai người còn lại vội vàng chạy đến, cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh hỉ "Ăn xong có thể thăng thiên sao".

Chu Phạn Phạn cười nói: "Không sao, cứ tận hưởng đi, đây là lần đầu tiên chúng ta ăn tối ởi đây, mình đương nhiên sẽ đáp ứng mong muốn của cậu."

"Wooo Phạn Phạn cậu thật tốt."

"Món này miễn cưỡng gọi, một món ăn này mình có thể đi ra bên ngoài ăn được mấy bữa ngon lun."

Mấy người ngoài miệng nói như vậy, xuống tay không chút nào nương tay, "Cái này nhìn ăn ngon! Cái này cũng không tồi a!"

"Mẹ nó đói chết tớ, thiên hoàng lão tử tới nhất định phải gọi hai món thịt này"

......

Chu Phạn chống cầm chờ ba người gọi món ăn, gọi món xong, cô cầm thực đơn lại, chính mình gọi thêm mấy cái thích ăn rồi đưa cho người phục vụ.

Trong khi chờ đồ ăn, bốn người liền bắt đầu các hoạt động cần thiết cho cuộc gặp gỡ —— trao đổi các món đồ tự làm

Nhậm Tuệ giỏi làm búp bê, Tiết Mẫn Nhi biết làm tất cả các loại móc khóa, kẹp linh tinh và các đồ dùng khác, Chu Phạn Phạn sẽ vẽ, Từ Hiểu Thiên lần này đã mang đến một chiếc trâm cô ấy tự làm.

Dù không phải là những món đồ đắt tiền, nhưng tất cả đều do các cô tự làm.

Và những thứ này đều chứa đựng các yếu tố của idol Quan Tri Ý, đối với những cô gái theo đuổi ngôi sao, những thứ này còn đắt hơn cả tiền thật.

Sau khi đánh giá cao những gì mỗi người mang đến với sự phấn khích, đồ ăn cũng đều được mang lên.

Sau khi chụp ảnh, bắt đầu ăn cơm.

Nhậm Tuệ một bên ăn một bên tán thưởng nơi này đồ ăn ăn ngon, khi cô ấy đang ăn, ánh mắt nhất định, động tác đột nhiên dừng lại.

Ba người kia vẫn vừa ăn vừa nói chuyện, cũng chưa phát hiện cô khác thường.

Nhậm Tuệ hơi hơi hé miệng, lại không phát ra âm thanh, chỉ là trừng mắt nhìn cửa nhà ăn.

Lúc này, bên kia người phục vụ nghênh đón ba, bốn người. Hôm nay trong tiệm khách hàng rất nhiều, tới tới lui lui, nhìn đều có vẻ không phải là người giàu có. Nhưng chỉ có lần này làm cô ngây dại!

"Lục Lục, làm gì vậy? Ăn đi" Chu Phạn Phạn thấy cô đờ đẫn nhìn về một hướng kêu cô một tiếng.

Nhậm Tuệ hít sâu một hơi, vội vàng quay đầu nhìn lại, nháy mắt với ba người còn lại, ra hiệu cho bọn họ nhìn về phía cửa.

Chu Phạn Phạn không biết tại sao, quay đầu lại nhìn.

Cô cũng sửng người khi nhìn thấy người vừa bước vào cửa.

Tuy rằng nhà hàng này là Quan Nguyên Bạch đề cử, nhưng cô thật sự không nghĩ tới, hôm nay lại trùng hợp như vậy mà gặp anh ở đây, xem bộ dáng của anh, xem ra là mang theo bạn bè hoặc là khách hàng tới đây ăn cơm.

"Móa, Quan Nguyên Bạch, Quan Nguyên Bạch ." Tiết Mẫn Mẫn thấy rõ người tới sau, kích động trái tim đều sắp đình trệ, đè thấp giọng, bàn hạ tay điên cuồng kéo vạt áo Chu Phạn Phạn.

Đây chính là anh trai của "con gái"!!

Thật may mắn, tới Đế Đô ngày đầu tiên, đã gặp được người!

Chu Phạn Phạn sau khi bị kéo lấy lại tinh thần, nháy mắt có chút hoảng loạn, cô lập tức nhìn xuống bàn, chỉ thấy trên bàn còn ngồi ngay ngắn một Quan Tri Ý phiên bản búp bê.

"......"

Chu Phạn Phạn cảm thấy chính mình có điểm hít thở không thông, vội vàng duỗi tay đem búp bê xuống, nhưng vào lúc này, cô nghe được giọng nói quen thuộc đó.

Ấm áp, từ tính, mang theo một tia bất ngờ

"Chu tiểu thư, hôm nay cô tới đây ăn cơm sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top