Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17: Táo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quan Nguyên Bạch thực bình tĩnh, bình tĩnh mà giống như anh cùng người trước mắt này không quá quen thuộc.

Nhưng chỉ có anh biết, vừa nhìn thấy cô, mấy ngày nay lửa giận còn chưa tiêu tan lại dâng lên, chắn ở cổ họng!

Nhưng anh nhịn.

Hôm nay ở đây có rất nhiều người quen, nếu anh còn biểu hiện ra thực để ý chuyện này, đám người Tống lê không chừng sẽ cười nhạo anh.

Nhưng giờ phút này anh không thể hòa nhã như trước được nữa. Hơn nữa làm như vậy, nha đầu này nói không chừng cảm thấy việc này liền như vậy qua.

Trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, anh không lộ nửa phần cảm xúc.

"Ồ, cô cũng ở đây." Quan Nguyên Bạch rũ mắt nhìn cô một cái, lãnh đạm phi thường.

Chu Phạn Phạn nhỏ giọng đáp: "Quan hề mời tôi, cho nên tôi mới đến chơi một chút."

"Phải không, cùng Quan Hề đều như vậy quen thuộc."

Thời điểm Quan Nguyên Bạch nói những lời này , giọng điệu anh rất rõ ràng, nhưng Chu Phạn Phạn có thể nghe thấy một chút mỉa mai , như thể ý anh là cô muốn đến gần thần tượng của mình mà thân thiết với Quan Hề.

Chu Phạn Phạn lập tức nghiêm túc: "Không quen thuộc, chỉ là Quan Hề thực nhiệt tình, tôi không nghĩ nhiều như vậy khi đến đây."

Quan Nguyên Bạch cười lạnh , dời tầm mắt: "Được, vậy cô chơi vui vẻ đi, tôi đi qua bên kia."

Chu Phạn Phạn liếc nhìn về phía anh chỉ, bên kia đứng vài người, dường như là bạn bè của anh.

Chu Phạn Phạn mím môi, rầu rĩ nói: "Ờ......"

Quan Nguyên Bạch đi rồi, Chu Phạn Phạn trong lòng uể oải.

Thực rõ ràng, Quan Nguyên Bạch hiện tại là chán ghét cô, hơn nữa không phải giống nhau chán ghét, anh cảm thấy cô làm cái gì đều có mục đích.

Tuy nhiên, hôm nay cô thực sự không có nghĩ nhiều như vậy, càng không ý lợi dụng Quan Hề để tiếp cận Quan Tri Ý.

Cô biết đã làm fans nhất định phải giữ khoảng cách với con gái, trước đây, cô chỉ muốn tặng quà, thấy mặt, chỉ thế mà thôi.

Chu Phạn Phạn gục mặt xuống, lặng lẽ cầm lấy một ly trái cây khác lên uống cạn.

"Cô chính là Chu Phạn Phạn đúng không." Bên cạnh đột nhiên có người hỏi . Chu Phạn Phạn ngước mắt, lúc này mới phát hiện người đàn ông vừa rồi cùng Quan Nguyên Bạch đồng còn chưa đi.

"Anh là?"

Người đàn ông có đôi mắt đẹp, lông mày rõ ràng, đeo một cặp kính gọng bạc, bộ dáng cùng Quan Nguyên Bạch không sai biệt lắm, khóe miệng mơ hồ mang theo ý cười.

"Tôi là bạn của hắn, tôi tên Nghiêm Thành Hoài, tôi có nghe nói qua cô."

Chu Phạn Phạn có chút ngốc: "Nghe nói qua tôi cái gì."

"Tôi biết cô là đối tượng xem mắt của Nguyên Bạch."

"Không phải." Chu Phạn Phạn vội vàng nói, "Chúng tôi hiện tại không có tiếp xúc, xem mắt kết thúc rồi."

Nghiêm Thành Hoài cười khẽ: "Đúng vậy, tôi biết, là tôi nói sai rồi."

Chu Phạn Phạn: "Không có việc gì......"

Nói xong , Chu Phạn Phạn không biết nói cái gì nữa, thấy người đàn ông vẫn còn chưa đi, cô liền lại cầm lấy một ly đồ uống uống, tránh né cảm giác xấu hổ khi xã giao.

"Cô có thể uống rượu sao?" Đột nhiên, Nghiêm Thành Hoài lại hỏi một câu.

Chu Phạn Phạn không rõ nguyên do, nói: "Uống rượu? Tôi rất ít uống."

"Vậy cô vẫn là uống nước chanh đi, đừng uống ly cocktail này nữa."

Chu Phạn Phạn nhìn mình cầm trên tay ly trái cây hồng: "Cái này cồn rất nhẹ, không sao."

Nghiêm Thành Hoài giống như dự đoán được cô sẽ nói như vậy, nói: "Cái này uống là vị dâu tây, cồn vị cũng rất ít, nhưng thực ra nồng độ cồn khác cao, chẳng qua là pha giống nước trái cây."

Chu Phạn Phạn có chút kinh ngạc: "Thật vậy sao."

"Ừm."

"A...Cảm ơn." Chu Phạn Phạn buông xuống, không dám tiếp tục uống, cô rất ít uống, cũng tự biết tửu lượng mình.

Nghiêm Thành Hoài gật gật đầu: "Không có việc gì, tôi đi trước đây."

"Vâng."

Nghiêm Thành Hoài đi đến bên cạnh Quan Nguyên Bạch, Tống Lê lập tức kéo hắn lại: "Cô gái kia là Chu Phạn Phạn đúng không?"

"Đúng vậy."

Tống Lê sờ sờ cằm: "Quả nhiên là thật xinh đẹp, này, các cậu vừa rồi nói cái gì?"

Quan Nguyên Bạch hôm nay không định uống rượu, cho nên chỉ kêu một ly nước, nhấp một ngụm, ánh mắt cọ qua mu bàn tay, dừng ở trên người Nghiêm Thành Hoài.

Nghiêm Thành Hoài: "Tớ hỏi cô ấy có phải cùng Nguyên Bạch hẹn hò, cậu đoán xem cô ấy nói gì."

Tống Lê: "Nói như thế nào nói như thế nào!"

Nghiêm Thành Hoài buồn cười nói: "Cô ấy rất hoảng loạn, vội vàng nói không phải, xem mắt kết thúc rồi."

Dứt lời, hai người thực ăn ý mà đều nhìn về phía Quan Nguyên Bạch.

Tống lê tấm tắc lắc đầu, trở tay chụp một chưởng ở trên vai Quan Nguyên Bạch: "Làm người ta sợ đến vậy, ở nơi không ai biết cậu nhất định đã nói rất nhiều lời tàn nhẫn với cô ấy? Ai nha, cô gái nhỏ nghịch ngợm là bình thường, Theo đuổi thần tượng cũng bình thường ,nhẫn tâm như vậy làm gì!"

Quan Nguyên Bạch liếc hắn một cái: "Tớ ở nơi nào nói lời tàn nhẫn? Tớ rảnh rỗi như vậy sao?"

"Thật sự không có sao...... Vậy tớ gọi cô gái nhỏ kia tới đối chất với cậu"

Quan Nguyên Bạch nhịn không được muốn đá Tống lê: "Cút."

"Này! Chu Phạn Phạn, Chu Phạn Phạn!"

Ai ngờ đến Tống lê nói kêu đã kêu, một bên lớn tiếng kêu một bên vẫy tay với cô, Quan Nguyên Bạch ngăn cản đều không còn kịp rồi, khóe miệng trừu trừu, càng muốn đá người.

Cách đó không xa cô gái nhỏ hơi hơi mở to hai mắt, chỉ chỉ chính mình.

Tống lê: "Đúng vậy, chính là cô."

Chu Phạn Phạn không nhúc nhích.

Tống lê liền nói: "Quan Nguyên Bạch có việc tìm cô, tới một chút đi ~"

Quan Nguyên Bạch cắn răng: "Tống, lê."

Tống lê xem náo nhiệt không chê sự đại, nhe hàm răng trắng cười đến xán lạn.

Quan Nguyên Bạch không thể nề hà, đành phải quay đầu lại nhìn Chu Phạn Phạn liếc mắt một cái, đè nặng đuôi mắt, hết sức lạnh lùng.

Ánh mắt của anh đang muốn ngăn cản cô, nhưng Chu Phạn Phạn cách khá xa chút, thấy không rõ, thấy Quan Nguyên Bạch nhìn qua, liền cho rằng anh thật sự kêu cô có việc.

Cô đối Quan Nguyên Bạch là có chút áy náy, càng không dám lại trêu chọc anh, đành phải ngoan ngoãn mà đi qua.

"Quan tiên sinh, có việc gì......" Chu Phạn Phạn ngừng ở trướt mặt anh, cách anh hai ba bước chân.

Quan Nguyên Bạch không nói chuyện, liếc hướng Tống lê.

Tống lê thích chọc ghẹo các cô gái nhỏ, thấy cô an an tĩnh tĩnh rất là ngoan ngoãn, nói: "Thật ra tôi kêu cô, tôi nghe rất nhiều người nói về cô, thấy cô đứng một mình bên kia, sợ cô nhàm chán. Bằng không, chúng ta làm quen, tâm sự đi?"

Chu Phạn Phạn nhìn về phía Quan Nguyên Bạch, nhất thời không biết như thế nào nói tiếp.

Quan Nguyên Bạch khẽ nhíu mày: "Không cần để ý đến hắn, cô đi chơi đi."

"Cậu...... thật nhàm chán." Tống lê mặc kệ anh, đi đến bên cạnh Chu Phạn Phạn, đến gần nói, "A, cô cầm quả táo làm gì? Còn có chữ viết nữa."

Chu Phạn Phạn nói: "Vừa rồi Quan Hề cho mọi người, nói hãy ký lên rồi đưa cho ai đó chúc đêm Giáng sinh vui vẻ......"

Tống Lê giống như mới nhớ tới tình tiết này: "À đúng rồi, Quan Hề vừa rồi hình có nói, tôi không chú ý ha ha, tôi đây đợi lát nữa cũng đi lấy một cái."

Dứt lời lại nói: "Vậy cô cái này muốn tặng cho ai? Đưa Nguyên Bạch?"

Quan Nguyên Bạch nhìn sang, quét mắt cô trong tay cầm quả táo, ngầm hiểu.

Vẫn là biết xin lỗi, tính cô thức thời.

Quan Nguyên Bạch đặt chiếc ly trong tay xuống.

Nhưng giây tiếp theo, Chu Phạn Phạn đã nhanh chóng xua tay: "Không đúng không đúng không phải! Tôi, tôi không phải đưa cho anh ấy!"

Quan Nguyên Bạch dừng một chút, thần sắc hơi trất: "......"

Tống lê rầu rĩ cười, cố ý nói: "Vậy, nhất định là đưa cho tiểu ngũ!"

Chu Phạn Phạn hiện tại nào dám ở trước mặt Quan Nguyên Bạch đề cập việc này, nói: "Càng không phải, hôm nay cô ấy cũng không có tới a...... Tôi chính là tùy tiện lấy, nghĩ, trễ chút đưa cho bạn mới quen thì tốt hơn."

"Là sao, vậy cô đứng như vậy một hồi, như thế nào vẫn luôn không đưa đi?" Tống lê một bộ "Cô không cần lại giảo biện" biểu tình.

"Muốn đưa nha, tôi chuẩn bị đưa!" Chu Phạn Phạn sợ mọi người lại hiểu lầm, lại chọc tới Quan Nguyên Bạch, ánh mắt xoay chuyển, tỏa định một người.

Cô tiến lên vài bước, đem quả táo nhanh chóng nhét vào trong tay hắn, "Nghiêm Thành hoài? Ờ...... Cái này tặng cho anh, chúc anh Giáng Sinh vui vẻ!"

Âm nhạc thay đổi, vũ điệu nóng bỏng dừng lại, chuyển sang âm nhạc du dương, giọng hát đặc trưng của ca sĩ chính còn vương vấn trong vườn, giai điệu từ tính, như phát ra từ một chiếc máy quay đĩa ở thế kỷ trước.

Chu Phạn Phạn thích loại âm nhạc này, nhưng bây giờ cô không có ý định thưởng thức, sau khi đưa quả táo xong, xoay người rời đi.

Mấy người đứng đó đều sửng sốt vài giây, sau khi nhìn quả táo trong Nghiêm Thành Hoài , đều nhìn về phía Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch cũng là kinh ngạc, nhưng biểu tình đã khống chế tốt, lạnh lùng: "Nhìn cái gì."

Mọi người ho nhẹ , kìm nén cười.

Tống Lê: "Ồ, đêm Giáng sinh không ai đưa tớ quả táo nha, tớ đây tự mình đi lấy một quả, Thành Hoài, cùng đi đi?"

Nghiêm Thành Hoài liếc nhìn quả táo trong tay, cười khẽ : "Được, đi thôi."

——

Sau khi tách khỏi Quan Nguyên Bạch và những người khác, Chu Phạn Phạn ở trong một góc của bữa tiệc, bởi vì sợ lát nữa lại đụng phải Quan Nguyên Bạch, sau khi ở lại một lúc, liền cùng Quan Hề chào hỏi, chuẩn bị trước tiên rời đi.

"Phạn Phạn, thực xin lỗi, tôi vừa rồi nhìn thấy anh tôi đến, nhưng lúc trước anh ấy đúng là từ chối tôi." Quan hề giải thích.

Chu Phạn Phạn nói: "Không sao...... Khả năng anh ấy đột nhiên lại nghĩ đến."

Quan hề lẩm bẩm: "Kỳ lạ, trước kia anh ấy không thích tham gia những loại tiệc này."

Chu Phạn Phạn cũng không để bụng Quan Nguyên Bạch như thế nào đột nhiên lại tới nữa, điều đó không còn quan trọng với cô nữa, dù sao đều đã gặp , hiện tại quan trọng chính là trốn ......

Cùng Quan Hề cáo biệt, Chu Phạn Phạn đi ra biệt thự.

Bởi vì ở bữa tiệc cô uống cocktail, nên bây giờ cô không thể lái xe, vì vậy đứng ở cửa chờ, một bên lướt vòng bạn bè, một bên chờ người đến.

Hôm nay đến đây còn cùng Quan Hề thêm WeChat. Khi Chu Phạn Phạn lướt xuống đến vòng bạn bè Quan Hề, có chín bức ảnh, là cùng những người bạn khác chụp ảnh chung, trong đó một tấm là cùng cô chụp ảnh chung.

Chu Phạn Phạn cho cô ấy một lượt thích.

Khi Quan Nguyên Bạch đi ra ,vừa vặn nhìn thấy Chu Phạn Phạn đứng bên cạnh cây cột ở cửa, bọc quần áo thấp đầu, cầm di động cũng không biết đang xem cái gì.

Mới vừa rồi ở bên trong xem một vòng không thấy được người, hóa ra là trốn ở đây.

Đương nhiên, ý nghĩ đầu tiên của Quan Nguyên Bạch chính là đi tới chỗ cô, ở đó không có ai nên anh muốn chất vấn cô một phen.

Nhưng sau khi đi đến, lại phát hiện má cô rất đỏ, giống như uống rất nhiều rượu.

Quan Nguyên Bạch cau mày, tức giận nói: "Cô đứng đây làm gì?"

Chu Phạn Phạn không chú ý tới có người tới, hoảng sợ, quay đầu lại khi nhìn đến là Quan Nguyên Bạch, đôi mắt mở lớn hơn nữa.

Màu đen tròng mắt giống quả nho chín, lại giống quả cầu pha lê, sáng trong lại có ánh sáng.

Quan Nguyên Bạch híp híp mắt, người này rốt cuộc uống bao nhiêu?

Một cô gái đến bữa tiệc, không có một chút cảnh giác??

Quan Nguyên Bạch trầm giọng nói: "Tôi là hỏi cô, cô đứng chỗ này làm gì?"

Chu Phạn Phạn lùi một bước, nhấp môi: "Không làm gì, chính là tôi mới vừa uống chút rượu, hiện tại tôi đang chờ người lái xe của mình."

"Uống chút rượu, bộ dáng này của cô giống chỉ là uống một chút rượu? Nói tửu quỷ cũng không quá đi."

Chu Phạn Phạn lắc đầu, mặt đỏ phác phác: "Không phải, tôi thật sự chỉ là uống hai ly cocktail mà thôi, hơn nữa ngay từ đầu vì cồn vị rất thấp nên tôi mới uống vì thấy nó ngon. Sau lại nghe Nghiêm Thành Hoài nói, cái kia chính là uống thấy nhạt, nhưng số độ rất cao, tôi liền không uống nữa."

Nghiêm Thành Hoài? Kêu đến rất quen thuộc.

Mới vừa quen biết liền như vậy quen thuộc, còn đưa quả táo......

Thật giỏi.

Quan Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng, "Trời lạnh như vậy, cô cứ như vậy đứng bên ngoài chờ?"

"Không sao, tôi hiện tại có chút nóng, hít thở không khí......"

Quan Nguyên Bạch nga một tiếng, nói: "Cô muốn người lái xe, Quan Hề có thể cho người an bài, cô không nói với em ấy sao?"

"A...... Này việc nhỏ liền không cần, tôi tự mình làm được."

Nhìn thật đúng là không giống bộ dáng có thể tự làm.

Cũng không biết kêu ai tới lái xe.

Quan Nguyên Bạch tự giác việc này anh không cần thiết quản, cũng không muốn xen vào chuyện của cô. Nhưng người trước mắt thật sự là giống cô gái ngốc...... Vẫn là cái loại này bị bán cũng muốn không muốn giúp đỡ .

Sau khi nhìn cô một lát, Quan Nguyên Bạch thở hắt ra.

Quên đi, là khách của Quan Hề.

Dù thế nào đi chăng nữa, vẫn phải bảo đảm an toàn cho khách.

"Cô lại đây." Anh miễn cưỡng nói.

Chu Phạn Phạn: "Lại...... đâu?"

"Trong xe tôi."

Chu Phạn Phạn ngơ ngác mà nhìn anh.

Có lẽ là bời vì trong mắt cô nghi hoặc quá mức, Quan Nguyên Bạch cũng có chút không được tự nhiên, đông cứng nói: "Nơi này hẻo lánh, người khác tới đây cũng mất một đoạn thời gian. Cô đã là khách của Quan gia, tôi cũng có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top