Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 22: Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quan Nguyên Bạch cũng không biết chính mình giờ phút này đang nghĩ gì, hay là không nghĩ về bất cứ điều gì.

Anh chỉ biết nhìn gương mặt đỏ ứng của cô rồi ngẩn ngơ gật đầu.

Sau đó dọc theo đường đi, cô giống như một thể dính chặt vào anh, anh đi một bước cô đi một bước, anh đi đâu cô cũng đi đó.

Anh như vậy nửa ôm nửa ôm đem người mang vào nhà, thẳng đến khi cửa đóng lại, đầu óc anh mới chậm rãi bắt đầu quay cuồng —— tại sao lại đi như vậy?

Chu Phạn Phạn sau khi vào cửa cũng lập tức thả lỏng người, cô mềm yếu mà ngồi trên thảm , vùi đầu vào sô pha, trong miệng lầm bầm liệu mình có bị con gái nhìn thấy hay không.

Quan Nguyên Bạch an tĩnh đứng ở một bên, mới biết được cô ngây ngốc là do muốn trốn người.

Nhưng tại sao vừa rồi anh lại cùng ngây ngốc với cô.

Ding Ding ——

Trong túi điện thoại vang lên, Quan Nguyên Bạch lấy ra xem cuộc gọi đến, bước sang một bên nghe máy.

"Alo."

"Tiểu ngũ lo lắng cho fans của cô ấy, một hai bắt tớ gọi điện thoại hỏi xem tớ có thể giúp gì không." Giọng nói của Thích Trình Diễn từ trong điện thoại truyền đến, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Quan Nguyên Bạch liếc nhìn Chu Phạn Phạn đang vặn vẹo trên thảm: "...... Không cần."

"Được, cậu nói không cần thì không cần."

"Thôi, cúp máy đây."

"Từ từ." Thích Trình Diễn đột nhiên nói, "Quan Nguyên Bạch, cậu không cảm thấy cậu như vậy không thích hợp sao."

Quan Nguyên Bạch ngẩn người, chỉ nghe Thích Trình Diễn tiếp tục nói, "Cậu từ khi nào trở nên kiên nhẫn như vậy, còn đem người say khướt về nhà chiếu cố?"

Quan Nguyên Bạch nhíu mày nói: "Không thể sao? Một cô gái uống say ở bên ngoài, tớ sao có thể giả vờ như không thấy, cô ấy cũng là cô gái mà bà nội giới thiệu cho tớ trước đó, cô ấy......"

"Vậy tại sao trước đây tớ chưa từng thấy cậu nhọc lòng lo lắng cho những cô gái say rượu khác?" Thích Trình Diễn cười nhạt nói, "Được rồi, cho dù cậu chỉ đơn thuần là tốt bụng thôi, sao không để cô ấy ở nhà mà nói nấu cơm mời cậu là cái dạng gì, cũng quá thái quá đi?"

"......"

"Tớ nói, cậu lấy cớ nhiều như vậy, không phải là muốn giữ người ta ở bên cạnh sao."

Cổ họng Quan Nguyên Bạch dường như bị bóp nghẹt.

Thấy anh không trả lời được, Thích Trình Diễn càng thêm chắc chắn: "Thật là như vậy? Được rồi, vậy là cậu thích cô gái nhỏ đó rồi. Lúc trước còn nói cái gì tuổi còn nhỏ, cậu không nuôi trẻ con, xem ra, cậu sẵn sàng nuôi dạy cô ấy rồi."

Quan Nguyên Bạch đồng tử hơi co rụt lại, phảng phất tâm tư bị đoán trúng, trong lòng anh có loại cảm giác nhảy dựng lên, đè nén tham âm nói: "Cút đi, nếu không biết suy đoán thì đừng đoán."

"Tớ không đoán, là xác nhận. Chúng ta đừng nói nhau như thế này nữa, hãy nói cho tớ biết......"

"Nói cái gì, không rảnh. Cúp máy đây!"

Quan Nguyên Bạch rất nhanh cúp điện thoại, tựa hồ sợ lại từ Thích Trình Diễn trong miệng nghe được cái gì lung tung rối loạn ngôn luận.

Anh tại chỗ đứng đó một lúc lâu, rồi bước đến sô pha bên cạnh.

Lúc này, Chu Phạn Phạn đã từ trên thảm di chuyển đến trên sô pha, một chân gác lên mép bàn trà bên cạnh, đầu lệch trên gối dựa ,nhìn thấy có người tới gần, nỉ non nói: "Ý Ý đã từng phỏng vấn nói qua không thích người say rượu, cô ấy vừa rồi sẽ không thấy tôi chứ? Tôi như vậy ,có phải hình tượng thật không tốt không, sẽ làm cô ấy chán ghét sao?"

Quan Nguyên Bạch cúi đầu nhìn cô, tóc cô rối tung, vương vải trên sô pha, khiến anh nhớ lại cảm giác khi cô vừa mới đến gần mình, lông tơ, vùi đầu vào nhau.

Thích......

Giọng nói của Thích Trình Diễn trong điện thoại vừa rồi vang vọng trong đầu anh, anh thích sao.

Quan Nguyên Bạch mày khẽ nhíu, ban đầu anh biết cô tiếp cận anh là bởi vì muốn theo đuổi thần tượng, chứ không phải thích anh, lúc đó anh là thật sự bực bội, cho nên muốn hành hạ cô......

Nhưng như Thích Trình Diễn đã nói, phương thức này cực kỳ thái quá, anh lại tính toán chi li như vậy từ khi nào.

Quan Nguyên Bạch trầm mặc một hồi lâu, nhớ tới cảm giác vừa rồi khi cô ở trong lòng ngực anh, anh đã vô cùng khiếp vía.

Thực ra, trong thâm tâm anh đã có đáp án, nhưng chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Khi nào bắt đầu, và tại sao, chính anh cũng không biết.

Cho nên không ai đề cập, cũng không ai vạch trần, anh như vậy bỏ qua, chỉ cho rằng bắt nạt cô rất vui.

"Quan Nguyên Bạch...... Nói cho tôi biết, tôi như vậy có phải không tốt không, Ý Ý sẽ chán ghét tôi sao?" Chu Phạn Phạn thấy không ai trả lời, liền duỗi tay kéo vạt áo anh.

Quan Nguyên Bạch rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thở ra: "Ừm, cô như vậy là không tốt, sẽ bị chán ghét."

"Anh nói nhảm cái gì vậy, vừa rồi cô ấy nhất định không thấy rõ tôi!!"

"...... Ồ"

Chu Phạn Phạn lẩm bẩm một lúc, sau đó mệt mỏi và ngủ thiếp đi trong khi nói chuyện.

Quan Nguyên Bạch ngồi ở bên cạnh cô, sau khi cô chìm vào giấc ngủ thì im lặng đắp chăn cho cô.

Chờ Chu Phạn Phạn tỉnh lại đã là ba giờ sau. Có người vỗ vào trán của cô, bàn tay ấm áp trạm vào trán cô, không đau, nhưng rất khó chịu

Cô cau mày mở mắt ra: "Bà nội, bà làm gì vậy......"

"Cô ngủ lâu rồi, đừng ngủ nữa."

Khi nghe được giọng nói, tầm mắt cũng dần dần rõ ràng hơn, Chu Phạn Phạn mới phát hiện là Quan Nguyên Bạch.

Anh ở ngay bên cạnh cô, trong tay còn bưng một ly nước.

Cô chậm rãi ngồi dậy, nhớ tới mình vừa từ ktv được anh mang về nhà không lâu, không ngờ lại ngủ thiếp đi.

"Tôi chưa nấu cơm......" Đây là điều đầu tiên cô nghĩ đến sau khi tỉnh dậy.

Quan Nguyên Bạch sửng sốt, buồn cười nói: "Đúng vậy, cô chưa nấu cơm, đã ngủ rồi."

Chu Phạn Phạn ngượng ngùng mà sờ sờ gương mặt, xác định không chảy nước miếng sau đó nói: "Tôi uống nhiều quá."

"Hiện tại cô thanh tỉnh rồi sao."

"Ừm"

"Vậy thì mau đứng dậy, tôi đưa cô trở về."

Chu Phạn Phạn nhìn đồng hồ, hiện tại đã 11 giờ tối, điện thoại còn có mấy cuộc gọi nhỡ.

"Bà nội cô đã gọi, bởi vì bà gọi mãi, cho nên tôi đã bắt máy."

Chu Phạn Phạn kinh ngạc nói: "Anh bắt máy! Sau đó bà phản ứng như thế nào?"

"Không có phản ứng gì, tôi nói cô uống nhiều, tạm thời ở đây, bà chỉ nói phiền tôi chiếu cô một chút."

Chu Phạn Phạn cảm thấy bà nội nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy, "Vậy chúng ta đi thôi, trở về đi."

"Uống nước đi."

Chu Phạn Phạn miệng khô lưỡi khô, cầm lấy ly nước trong tay anh và uống cạn, "Cảm ơn."

Quan Nguyên Bạch không nói gì, cầm lấy chìa khóa xe, ra hiệu cho cô đi theo.

Chu Phạn Phạn đặt chiếc ly rỗng xuống, đi theo anh ra cửa.

Sau khi cuộc gọi của Triệu Đức Trân được Quan Nguyên Bạch bắt máy, trong lòng rất cao hứng, nhưng vì Chu Phạn Phạn uống say, bà không thể yên tâm, vẫn luôn không ngủ, ở trong nhà chờ.

Nghe được tiếng xe bên ngoài sân, bà vội vàng đi ra.

"Bà nội."

Triệu Đức Trân đi qua, vỗ nhẹ Chu Phạn Phạn một chút, nói với Quan Nguyên Bạch: "Nguyên bạch, làm phiền con rồi."

Quan Nguyên Bạch cười nhạt: "Không phiền ạ, bởi vì vừa rồi cô ấy ngủ quên, cho nên mới đưa về muộn, làm bà lo lắng rồi."

"Không lo lắng không lo lắng, có con ở đây, bà không cần phải lo lắng." Triệu Đức Trân nói, "Nếu không thì con vào trong ngồi đi Nguyên Bạch."

"Đã muộn rồi ạ, con không quấy rầy hai người nghỉ ngơi, lần sau sẽ đến thăm bà."

"A, cũng đúng...... Con trở về chú ý an toàn."

"Vâng, con sẽ."

Sau khi Quan Nguyên Bạch rời đi, Chu Phạn Phạn bị Triệu Đức Trân kéo vào.

"Ở bên nhau rồi có phải không? Hả? Ở bên nhau rồi?!"

Chu Phạn Phạn bất đắc dĩ: "Cái gì ạ...... Chúng con không có ở bên nhau."

Triệu Đức Trân không tin: "Mọi chuyện đã như vậy mà nói không ở bên nhau? Con uống say cùng Nguyên Bạch ở một chỗ, còn ở nhà hắn ngủ, con nói cho bà biết hai con ——"

"Nếu ở bên nhau thì con hằn là ngủ đến sáng ngày mai mới trở về, chứ không phải bây giờ."

Triệu Đức Trân lại vỗ vào lưng Chu Phạn Phạn: "Ai da con nói cái gì vậy!"

"Thì là thế ạ." Chu Phạn Phạn dỗ dành, "Bà nội, bà đừng nghĩ nhiều, con chỉ là vừa lúc ở bên ngoài uống rượu gặp phải anh ấy mà thôi...... Chúng con thật sự không ở bên nhau."

"Không ở bên nhau vậy cũng mau ở bên nhau đi? Các con tiếp xúc lâu như vậy, không có cảm giác gì sao?"

Chu Phạn Phạn nghĩ, những người lớn tuổi sẽ không biết nhiều như những người trẻ tuổi, nhất định cũng không biết chuyện cô cùng Quan Nguyên Bạch ,càng không biết cô bởi vì theo đuổi thần tượng mà tiếp cận Quan Nguyên Bạch còn bị anh phát hiện.

Hiện tại anh chính là chủ nợ của cô......

Còn nói cái gì ở bên nhau a.

"Chỉ là...... có lẽ không có duyên phận ạ?"

Triệu Đức Trân tức khắc mất mặt: "Bà thấy các con khá tốt, tại sao không có duyên phận , Phạn Phạn, con có phải lại cố ý chọc giận bà nội, chẳng lẽ vì không thích xem mắt, cho nên mới gây sự?"

"Bà nội! Con không có gây sự."

"Thật không có??"

"Không có ạ!"

Triệu Đức Trân híp mắt, tức giận nói: "Được, con nói không có duyên phận đúng không! Nếu đã như vậy bà nội cũng không ép con nữa, vừa lúc, hai ngày trước bà quen được hai người rất tốt. Hai ngày nữa con sắp xếp thời gian đi gặp đi."

Chu Phạn Phạn đôi mắt tức khắc trừng đến tròn vo: "Lại gặp mặt! Bà nội, bà tha cho con đi......"

"Ai nha Phạn Phạn, sao con lại không hiểu chuyện như vậy. Con là con một nhà Chu gia chúng ta, bà nội cũng sống không được bao lâu nữa, không bảo vệ được con, con chưa lập gia đình, bà nội chính là chết cũng không nhắm mắt. Bộ dạng này của con làm sao bà có thể yên tâm được chứ Phạn Phạn."

Chu Phạn Phạn: "......"

Lại bắt đầu.

Chu Phạn Phạn, chết lặng nghe bà nội khóc lóc kể lể, nhận bức ảnh của hai người đàn ông do bà gửi qua.

"Nếu như con cùng Nguyên Bạch thật sự không bên nhau, vậy con liền đi gặp người khác đi...... Không có Nguyên Bạch bà đã buồn rồi, con đừng làm bà buồn thêm nữa."

"......"

Suy nghĩ của Triệu Đức Trân văng vẳng bên tai Chu Phạn Phạn, sau khi vào phòng, cô đóng sầm cửa lại, ngã gục xuống đường.

AAAAAA!

Tại sao! Lại nữa rồi! Xem mắt aaaaa!

Ding—

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là tin nhắn của Quan Nguyên Bạch

" Bà nội cô không nói gì chứ "

Dù sau cũng là đêm khuya đưa cô trở về, Quan Nguyên Bạch sẽ lo lắng trưởng bối sẽ ý kiến.

Chu Phạn Phạn vò đầu bứt tóc, trả lời lộn xộn: " Không có, chỉ gửi cho tôi hai bức ảnh của những đàn ông đẹp trai. "

Quan Nguyên Bạch không trả lời nữa, bời vì anh đã trực tiếp gọi đến.

Chu Phạn Phạn nhìn thấy cuộc gọi có chút bất ngờ nên đã bắt máy: " Alo, Quan tiên sinh, có chuyện gì vậy? "

Quan Nguyên Bạch: " Bà nội cô kêu cô đi xem mắt, khi nào? "

Chu Phạn Phạn thở dài: "Hai ngày nữa, ...... Thật ra tôi cũng đã dự đoán được, bên anh không thành, bà ấy khẳng định sẽ an bài tiếp cho tôi."

Quan Nguyên Bạch dừng hai giây, đột nhiên nói: "Tôi vẫn chưa kịp nói với người nhà i hơn nữa...... Đã quên nói."

"Nói gì cơ?"

"Nói chúng ta đã kết thúc."

Chu Phạn Phạn: "Như vậy, khó trách bà nội tôi đến bây giờ còn hỏi chúng ta còn ở bên nhau không."

Quan Nguyên Bạch đang lái xe về, nghe được những lời của Chu Phạn Phạn từ tai nghe truyền đến, hai tay nắm chặt tay lái.

"Cô không muốn xem mắt, đúng không."

"Đương nhiên, ai mà muốn đi xem mắt chứ!"

Quan Nguyên Bạch ánh mắt hơi thâm trầm, nhìn về phía trước con đường vô tận, nói: "Nếu như thật sự không muốn đi xem mắt, cô...... Có thể lấy tôi làm cớ, giống như trước kia, cứ nói chúng ta còn liên lạc."

Chu Phạn Phạn ngẩn người, lập tức từ trên giường bò dậy: "Nhưng lần trước anh nói không hy vọng như vậy, còn tượng rằng người trong nhà sẽ càng quản thêm."

Quan Nguyên Bạch mím môi: "Lúc trước tôi nói như vậy thực ra là bởi vì......"

"Cái gì?"

Quan Nguyên Bạch hơi hơi hé miệng, nhưng vẫn là nói không nên lời những lời này "Tôi cho rằng cô thích tôi, lúc ấy tôi nghĩ không thể để cô theo đuổi tôi, làm cô càng thêm lún sâu"

Rốt cuộc bây giờ nghĩ lại, điên cuồng vả mặt.

"Bởi vì khi đó bị bà nội tôi tức giận, nhất thời bực bội mới nói như vậy." Quan Nguyên Bạch hạ giọng xuống, cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể, "Dù sao, nếu cần, cô nói chúng ta tiếp tục tiếp xúc cũng được. Tôi rất vui khi được thư giãn cũng sẽ không bị an bài đi xem mắt."

"Anh chắc chắn chứ? Có thể chứ? Thật sự có thể chứ? Anh đừng đổi ý đấy!"

Quan Nguyên Bạch: "...... Không đổi ý."

"Vậy thì tốt! Ngày mai tôi sẽ lấy cớ này để nói với bà nội rằng tôi sẽ không đi xem mắt!"

Chu Phạn Phạn là thật không thích xem mắt, thậm chí đã tới mức căng thẳng, hiện tại nói không cần đi xem mắt, giọng nói cô nghe tới là cực kỳ vui vẻ.

Quan Nguyên Bạch cũng cười theo cô, giống như cũng vì chính mình mà vui vẻ.

Nhưng trên thực tế anh biết rõ ,anh chỉ là không muốn cô đi xem mắt mà thôi.

Mới vừa rồi nghe cô nói muốn đi xem mắt, anh đã có phản ứng theo bản năng gọi điện thoại ngăn cản cô......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top