Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 23: Tôi phải dẫn cô ấy đi hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm nay Chu Phạn Phạn ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau tỉnh lại, mặc dù trong lòng vẫn rất vui vẻ, nhưng trong lòng mơ hồ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao Quan Nguyên Bạch lại có lòng tốt như vậy, lúc trước không muốn giả vờ, hiện tại lại muốn giúp cô.

Chẳng lẽ gia đình anh gần đây cũng bắt đầu thúc giục anh, anh lại phải đi xem mắt, hay anh cảm thấy cùng cô làm "Cộng sự" thì tốt hơn?

Chu Phạn Phạn không thể hiểu ra, nhưng lại cảm thấy, không hiểu ra cũng không quan trọng, dù sao cô không cần đi xem mắt nữa, đối với cô mà nói chính là điều hạnh phúc lớn nhất!

Trong bữa trưa, Chu Phạn Phạn đã dùng Quan Nguyên Bạch để từ chối cuộc xem mắt của Triệu Đức Trân.

Triệu Đức Trân không tức giận, dù sao thì Quan Nguyên Bạch là người tuyệt vời nhất và là người bà thích nhất trong tất cả các đối tượng xem mắt.

Bây giờ nghe cháu gái nói muốn thử tiếp xúc lại, bà đương nhiên sẽ ủng hộ.

Hôm nay, thứ hai.

Buổi chiều có tiết học, buổi sáng Chu Phạn Phạn ở trong thư viện nửa ngày, buổi chiều đi học.

Sau giờ học, cô bị Từ Hiểu Thiên lôi kéo đi sân bóng rổ.

Bạn trai Từ Hiểu Thiên là Dương Thành ngày thường thích chơi bóng rổ, khi hắn chơi trước đây, Từ Hiểu Thiên đều sẽ đi cổ vũ, ngồi bên cạnh đưa nước cho hắn.

Hiện tại Chu Phạn Phạn không thích Dương Thành, bởi vì khoảng thời gian trước Từ Hiểu Thiên vì hắn mà thương tâm, hơn nữa khi hai người cãi nhau, cô cũng đi theo Từ Hiểu Thiên mắng Dương Thành mắng đã lâu.

Nhưng hai người hiện tại đã hòa giải...... Haiz!

Nếu không phải Từ Hiểu Thiên giải thích cho rằng cô ấy đã hiểu lầm Dương Thành trước đó, và dỗ dành cô ấy, Chu Phạn Phạn sẽ không bao giờ đi cùng cô ấy đến đây.

Hiện tại nhìn đến Dương Thành đều cảm thấy quái quái, trong lòng cô lúc nào cũng mắng hắn.

"Phạn Phạn hôm nay cũng tới à." Dương Thành đi đến trong giờ giải lao trên sân, Từ Hiểu Thiên nhanh chóng đưa cho hắn nước cùng khăn lông.

Dương Thành nhận lấy, một đàn ông to lớn nói "Cảm ơn bảo bối".

Từ Hiểu Thiên rất hưởng thụ, cười tươi như hoa.

Chu Phạn Phạn gật đầu với hắn với vẻ mặt mệt mỏi, sau đó tiếp tục cúi đầu xem chương trình tạp kỹ.

Trước kia ,cô thỉnh thoảng sẽ bị Từ Hiểu Thiên kéo qua xem bóng rổ, nhưng cô không hứng thú lắm, cơ bản đều là ngồi ở bên cạnh cùng Từ Hiểu Thiên nói chuyện phiếm, hoặc là chính mình xem ipad.

Sau khi Dương thành uống nước xong, hắn xoa đầu Từ Hiểu Thiên đầu, lại hướng sân bóng đi rồi.

"Này, chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao, giúp tớ xin WeChat, sao cậu không hỏi." Trên sân bóng một nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu đen khoác vai Dương Thành, nhìn về hướng Chu Phạn Phạn.

Dương Thành nói: "Không thích hợp."

"Tại sao lại không thích hợp, Hiểu Thiên không phải là bạn thân của cô ấy sao, thêm WeChat không phải đơn giản sao."

Dương Thành lắc lắc đầu, thở dài : "Huynh đệ, không phải tớ nói, cậu hẳn là đuổi không kịp."

"Chậc, cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng không nhất định khó theo đuổi. Tớ còn chưa theo đuổi, cậu đã bác bỏ rồi."

"Xinh đẹp không quan trọng, chủ yếu quá có tiền." Dương Thành khuyên nhủ, "Cô ấy ngày thường lái xe trên trăm vạn, cậu lấy cái gì để theo đuổi."

Nam sinh mặc đồng phục màu đen sửng sốt: "Vậy sao...... Nhưng bởi vì như vậy, liền không thể thích sao."

Dương Thành dừng một chút, không còn gì để nói, buông tay, đi chơi bóng.

Hôm nay trên khán đài sân bóng rổ có rất nhiều nữ sinh, theo như Từ Hiểu Thiên nói, là bởi vì hôm nay trong sân có một nam sinh nổi tiếng của khoa máy tính.

Từ Hiểu Thiên chỉ cho Chu Phạn Phạn, người đang mặc đồng phục bóng rổ màu đen , tên là Trần Kha, là bạn cao trung của cô ấy.

Mỗi khi người này ghi điểm, đều có một tiếng hét nhỏ.

Chu Phạn Phạn nhìn vài lần, cảm thấy khá ổn, nhưng cũng chỉ là ổn thôi.

Đối với những người theo đuổi thần tượng như họ, vẻ ngoài bình thường thật sự không đủ để động tâm.

Cô cúi đầu tiếp tục xem ipad.

"Hiểu Thiên, cái này cho hai người." Không lâu sau, một túi trà sữa đột nhiên được đưa tới trước mặt

Từ Hiểu Thiên kinh nhạc nhìn Trần Kha: "A...... Cảm ơn, thật xin lỗi."

Trần kha nhìn mắt Chu Phạn Phạn: "Không có việc gì, mọi người đều là bạn bè, tớ sợ hai người ngồi ở chỗ này sẽ nhàm chán."

"Không , không sao." Từ Hiểu Thiên nói, "Mọi người sắp kết thúc rồi sao?"

"Đúng vậy, sắp kết thúc. Đợi lát nữa cùng đi ăn cơm đi, Dương Thành không phải mới vừa đoạt giải sao, lúc trước tớ nói với cậu ấy nếu đoạt giải tớ sẽ đãi một bữa, vừa lúc mọi người cùng nhau."

Từ Hiểu Thiên cười nói: "Anh ấy đoạt giải phải là anh ấy tới mời khách, tại sau cậu lại mời."

"Là do tớ hứa với cậu ấy." Trần Kha nói, "Đợi lát nữa cùng nhau đi, bạn cậu cũng tới nhé, chúng tớ đi tắm rửa, rất nhanh thì xong thôi."

Trần Kha nói xong quay đầu rời đi, Chu Phạn Phạn nhìn hắn trước khi hắn rời đi, mới từ tạp kỹ kéo ra, hỏi: "Cùng nhau cái gì?"

"Đợi lát chúng ta cùng nhau ăn tối, gần đây Dương Thành đã giành được một giải thưởng nhỏ với người cố vấn của anh ấy. Chúng ta đi chúc mừng một chút." Từ Hiểu Thiên nỉ non nói, "Nhưng cũng không thể để Trần Kha trả tiền, đợi lát nữa kêu Dương Thành lén đi thanh toán. Đúng rồi, cậu đi không."

Chu Phạn Phạn nhìn thời gian, hiện tại đã ba giờ, vẫn còn một thời gian trước khi đến nhà Quan Nguyên Bạch.

Từ Hiểu Thiên khoác cánh tay cô, nói: "Nào, cùng nhau ăn cơm đi. Mấy nữ sinh khác tớ không thân, không có cậu, tớ sẽ buồn chán."

Từ Hiểu Thiên đã nói như vậy, Chu Phạn Phạn cũng không có từ chối cô ấy, nghĩ đợi lát nữa gần đến giờ, cô có thể rời đi trước.

"Được, ăn ở đâu?"

"Cách trường học không xa."

Hơn mười phút sau, bọn họ một nhóm người ra khỏi trường, kêu taxi đến một nhà hàng đã đặt trước.

Chu Phạn Phạn sau khi ngồi xuống, Trần Kha ngồi xuống bên trái cô.

Trần Kha cầm lấy thực đơn, trước tiên hỏi cô muốn ăn cái gì. Nhiều người như vậy, Chu Phạn Phạn đương nhiên sẽ không gọi món nhiều, liền đẩy cho nhân vật chính hôm nay, Dương Thành, để hắn gọi món.

Sau khi đồ ăn được dọn ra, Trần Kha đối với Chu Phạn Phạn như cũ thực chiếu cố, rót đồ uống cho cô, chủ động chuyển những món ăn từ xa cho cô, còn thỉnh thoảng tìm đề tài cùng cô nói chuyện phiếm.

Dần dà, hầu hết mọi người trong bàn đều nhìn thấy .

Từ Hiểu Thiên lôi kéo Dương Thành, ánh mắt dò hỏi đây là có ý tứ gì, Dương Thành ghé vào tai cô và thì thầm rằng Trần Kha muốn theo đuổi Chu Phạn Phạn.

Trên thực tế loại tình huống này, Từ Hiểu Thiên cùng Chu Phạn Phạn đã gặp thường xuyên.Nhìn thấy Trần Kha bộ dáng nhã nhặn, cô khẽ lắc đầu.

Mặc dù Trần Kha được coi là đẹp trai trong trường, nhưng cô biết quá rõ, cô đã làm ngơ trước tất cả những người theo đuổi và chỉ quan tâm đến việc theo đuổi thần tượng. Trần Kha không có cơ hội chiến thắng

" Em khuyên anh nên thuyết phục Trần Kha, không có kết quả đâu " Từ Hiểu Thiên thì thầm.

Dương Thành bất lực nói: " Anh đã thuyết phục cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe "

Bên kia, mặc dù Chu Phạn Phạn không muốn nói ra nhưng hành vi của Trần Kha quá rõ ràng và cô không thể không cảm thấy khó chịu. Và khi cô đi vệ sinh, cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai cô gái cùng phòng cạnh bồn rửa mặt.

Một trong hai cô gái có lẽ thích Trần Kha, cô gái còn lại đang tốt bụng an ủi cô ấy , bảo cô ấy đừng từ bỏ như vậy và đừng chỉ để Trần Kha đến với Chu Phạn Phạn.

Chu Phạn Phạn có chút xấu hổ khi nghe....

Nguyên nhân chủ yếu là do hôm nay là lần đầu tiên cô quen Trần Kha cho nên không muốn vướng vào chuyện tình tay ba này.

Chờ hai cô gái rời đi, Chu Phạn Phạn mới từ trong phòng vệ sinh đi ra.

Đúng lúc này, Quan Nguyên Bạch gọi điện đến, Chu Phạn Phạn đứng ở cửa phòng vệ sinh , bắt máy.

"Alo"

"Cô hôm nay tới phải không?" Quan Nguyên Bạch hỏi cô.

Chu Phạn Phạn: "Đúng rồi."

Quan Nguyên Bạch: "Khoảng 4 giờ tôi về."

Chu Phạn Phạn nhìn thời gian, hiện tại đã 4 giờ, "Sớm như vậy, nhưng bây giờ tôi vẫn còn ở trường học, không kịp chuẩn bị bữa cơm hôm nay."

"Cô đi học? Quên đi, học tốt đi."

Khi nói đến vấn đề học tập, Quan Nguyên Bạch luôn có "cảm giác trưởng bối" không thể giải thích được, giống như sợ cô sẽ không chăm chỉ học tập.

Chu Phạn Phạn có chút buồn cười, nói: "Cũng không phải,vừa rồi vốn dĩ đang xem bạn học chơi bóng rổ, sau trận đấu, mọi người nói cùng nhau ăn cơm, vì vậy tôi bị bạn kéo đi, nhưng đó là một nhà hàng gần trường học."

Quan Nguyên Bạch đang ở trên xe, tài xế lái xe về nhà, nghe được lời này, anh dừng lại một chút: "Xem bạn học chơi bóng rổ?"

"Ừm, tôi không biết hôm nay anh về sớm như vậy, anh không nói trước với tôi." Chu Phạn Phạn nói, "Vậy bây giờ tôi bắt taxi trở về trường học, lấy xe."

"Ở gần trường phải không."

"Đúng vậy."

Quan Nguyên Bạch liếc nhìn bản đồ: "Vừa lúc lát nữa tôi đi ngang qua trường học của cô, cô gửi địa chỉ cụ thể cho tôi đi."

Chu Phạn Phạn có chút ngoài ý muốn nói: "Anh tới đón tôi sao?"

Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt nói: "Ừm, thuận đường."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chu Phạn Phạn trở lại chỗ ngồi,khi ngồi xuống, Trần Kha thân mật hỏi cô có muốn uống nước trái cây không. Chu Phạn Phạn liếc nhìn ánh mắt phẩn uất và thương tiếc của cô gái đối diện , hít một hơi thật sâu, nói không cần, cô đợi lát nữa liền đi.

"Đồ ăn vừa mới dọn lên, cô đã đi sao?"

Chu Phạn Phạn: "Bạn của tôi lát nữa sẽ tới đón tôi, mọi người cứ ăn ngon nha."

"Đừng, khó mới cùng mọi người ăn cơm, còn một vài món ăn ngon chưa dọn ra, là món đặc sắc của họ."

Chu Phạn Phạn cười cười, không đáp lời.

Cùng lúc đó, cúi đầu trộm gửi tin nhắn cho Quan Nguyên Bạch:

【 Quan tiên sinh! Anh còn bao lâu nữa, nhanh lên! 】

Quan Nguyên Bạch gửi tới một dấu chấm hỏi tới.

Chu Phạn Phạn nói: 【 Nếu không rời đi ngay, tôi sẽ bị kéo vào một cuộc tình tay ba 】

Quan Nguyên Bạch: 【 Ý của cô là. 】

Chu Phạn Phạn không muốn nói nhiều cùng Trần Kha, vì vậy sử dụng di động để ngăn cản sự nhiệt tình của hắn. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vì vậy nhắn giải thích cho Quan Nguyên một hồi. Cuối cùng kết luận nói: Mau tới đón tôi, để tôi có thể rời đi.

Quan Nguyên Bạch hồi đáp.

Ước chừng đợi thêm mười phút, Chu Phạn Phạn cũng không quá đói, không động đũa, liên tiếp xem di động.

Trần Kha chú ý tới: "Phạn Phạn, bạn của cậu tới đón cậu là có chuyện gấp sao?"

"Ừ...... Xem như là vậy."

Trần Kha nói: "Kỳ thật nếu không vội, bạn cậu cũng có thể ngồi xuống cùng nhau ăn nha, chúng ta nơi này đồ ăn đều còn có rất nhiều"

Chu Phạn Phạn nói: "Cảm ơn, nhưng là chúng tớ có chuyện gấp......"

Trần Kha thấy cô kiên trì muốn rời đi trước, có chút thất vọng. Nhưng hôm nay cũng không muốn thu hoạch được gì, vội vàng lại hỏi: "Đúng rồi Phạn Phạn, gặp qua cậu vài lần, còn chưa thêm WeChat, nếu không chúng ta thêm WeChat đi? Về sau nếu cậu muốn xem bóng rổ có thể nói cho tớ biết, tớ cho cậu vị trí tốt."

Học cùng trường với lại là bạn học của Từ Hiểu Thiên, Chu Phạn Phạn thực sự có chút xấu hổ khi từ chối, nhưng cô cũng xác thật không nghĩ thêm. Hơn nữa ánh mắt cô gái đối diện vẫn luôn dừng ở nơi này, như cái gai sau lưng.

Lúc cô đang lo lắng không biết phải làm sao thì đột nhiên cô nghe thấy có người gọi mình từ phía sau.

"Chu Phạn Phạn."

Bọn họ đang ngồi ở bàn lớn, nằm ở phía trong cùng của nhà hàng, tương đối yên tĩnh, cho nên giọng nói này rất là rõ ràng.

Mọi người theo bản năng đều tìm kiếm âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng cách đó vài bước.

Dáng người cao lớn tuấn tú, ánh đèn nhà hàng chiếu từ trên xuống dưới, dưới lông mày anh ẩn hiện một chút bóng đen, khiến cho ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng mà thâm trầm.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Chỉ có Từ Hiểu Thiên mở to mắt nhìn về phía Chu Phạn Phạn.

Chu Phạn Phạn nhìn đến anh nhẹ nhàng thở ra, vẫy tay với anh: "Ở đây!"

Quan Nguyên Bạch đến gần bọn họ, dừng lại sau chỗ ngồi của Chu Phạn Phạn. Anh nhìn mắt Trần Kha, cũng thấy được điện thoại trong tay hắn, giao diện là mã WeChat.

Mới vừa rồi bộ dáng hắn muốn thêm WeChat anh cũng thấy được, cho nên anh biết rằng hắn chính là bạn học nam mà Chu Phạn Phạn vừa nhắc đến trên điện thoại, người này khả năng có ý tứ với cô

"Có thể đi rồi sao." Quan Nguyên Bạch từ trên người Trần Kha thu hồi tầm mắt.

Chu Phạn Phạn gật đầu: "Vâng, tôi sẽ lấy túi."

"Phạn Phạn, vị này chính là......" Dương Thành là người phản ứng đầu tiên, hỏi.

Chu Phạn Phạn mới vừa cân nhắc nên giới thiệu Quan Nguyên Bạch như thế nào, liền nghe Quan Nguyên Bạch nói: "Là đối tượng xem mắt."

"............"

Một khoảng khắc im lặng, cả bàn lặng ngắt như tờ.

Quan Nguyên Bạch cười nhạt, nói: "Tôi phải dẫn cô ấy đi hẹn hò, hy vọng không quấy rầy mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top