Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 24: Tôi nghĩ cô dịu dàng hướng nội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quan Nguyên Bạch hôm nay không mặc lễ phục, so với khi ở công ty hoặc trong một số dịp quan trọng, anh nhìn có vẻ bình thường hơn.

Nhưng những người sáng suốt ngồi ở đây đều biết người này cùng bọn họ có vách ngăn.

"Không có quấy rầy!" Từ Hiểu Thiên đột nhiên đứng dậy, "Quan tiên sinh, Phạn Phạn của chúng tôi làm phiền ngài rồi."

Quan Nguyên Bạch nhớ rõ Từ Hiểu Thiên , lúc trước đó đã cùng nhau ăn cơm: "Không, vậy chúng tôi đi trước. "

"Tốt tốt."

Quan Nguyên Bạch nhận túi Chu Phạn Phạn .

Chu Phạn Phạn trên tay không còn, không quá tự nhiên mà nhìn anh một cái, nhưng thần sắc anh lại bình thường, giống như nhiều bạn trai ngoài kia, nhà trai thân sĩ mà giúp đỡ xách đồ.

Chu Phạn Phạn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn đi theo Quan Nguyên Bạch rời khỏi nhà hàng.

Sau khi hai người rời đi, trên bàn ăn mới dần dần vang lên tiếng nói chuyện.

"Bảo bối, người này là ai, em biết sao?" Dương Thành hỏi.

Từ Hiểu Thiên trong lòng cũng rất sốc, gần đây cùng Dương Thành hòa giải, bận rộn yêu đương, vì vậy cô không hỏi chuyện giữa Chu Phạn Phạn và Quan Nguyên Bạch, không nghĩ tới hai người đã bí mật quen nhau như vậy.

Đàn ông tốt, đều có thể tới đón người!

Trong lòng khiếp sợ, nhưng mặt ngoài Từ Hiểu Thiên vẫn đang nghĩ về Chu Phạn Phạn, cô nhìn Trần Kha một cái, nói: "Người này chính là đối tượng xem mắt của Phạn Phạn do người nhà giới thiệu. Gia đình anh ấy rất thế lực, lớn lên lại rất đẹp trai, Phạn Phạn phỏng chừng rất thích."

Cô gái mới vừa rồi ở trong phòng vệ sinh còn nghị luận Chu Phạn Phạn hiển nhiên là nhẹ nhàng thở ra, khi cô ấy nói lại, trong mắt đã chỉ còn cực kỳ hâm mộ: "Anh ấy thật đẹp trai, Phạn Phạn thật hạnh phúc."

Từ Hiểu Thiên cười cười, nói: "Quan tiên sinh cũng thực hạnh phúc a, Phạn Phạn chúng ta cũng đáng yêu."

Cô gái nói: "Đúng đúng."

Dương Thành cũng nói: "Trong nhà giới thiệu nên cũng môn đăng hộ đối đúng không?."

Từ Hiểu Thiên: "Tất nhiên."

Mọi người sôi nổi thảo luận, ngay cả nam sinh cũng không nhịn được hỏi Từ Hiểu Thiên về lai lịch của Quan Nguyên Bạch, sau khi Từ Hiểu Thiên nói ngắn gọn, mọi người đều cầm điện thoại lên tìm kiếm.

Cả bàn, chỉ có Trần Kha không có mở miệng nói chuyện.

Dương Thành thấy rõ, yên lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, khuyên giải an ủi nói: "Lúc trước tớ đã nói rồi, cô gái này, tuyệt không dễ theo đuổi."

Trần Kha lúc này không có phản bác, nhìn hắn một cái, uể oải.

Chu Phạn Phạn đi theo Quan Nguyên Bạch ra khỏi nhà hàng, cùng nhau lên xe.

Hôm nay là tài xế lái xe, bọn họ đều ngồi ở ghế sau.

Sau khi lên xe, Quan Nguyên Bạch đưa túi cho cô, Chu Phạn Phạn tiếp nhận, nói cảm ơn.

"Vừa rồi tôi còn tưởng anh ở bên ngoài chờ tôi." Chu Phạn Phạn nói.

Quan Nguyên Bạch nói: "Cô nói cho tôi về cuộc tình tay ba, chẳng lẽ không phải hy vọng tôi đi vào giúp cô tháo gỡ một chút sao?"

Chu Phạn Phạn sửng sốt, nói: "Tôi không cố ý làm phiền anh như vậy, tôi chỉ muốn lấy cớ để rời đi sớm. Đi rồi là được, dù sao tôi cũng không thân với hắn, về sau cũng sẽ không giao thoa."

"Không thân mà còn đi xem người ta chơi bóng rổ." Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt nói câu.

"Tôi đi cùng Hiểu Thiên, bạn trai của cô ấy chơi ở đó, nếu không tôi sẽ không đi." Chu Phạn Phạn nói xong lại lẩm bẩm, "Cũng không có gì đẹp."

Trong xe an tĩnh, lời này Quan Nguyên Bạch cũng nghe đến rõ ràng.

Anh hơi nhướng mày, tâm tình đột nhiên vui vẻ.

"Vừa rồi cô ở bên trong ăn sao."

"Không ăn, vốn dĩ cũng là cùng Hiểu Thiên tới đây ngồi, hơn nữa hôm nay không quá muốn ăn những món quá cay đó." Chu Phạn Phạn chỉ chỉ miệng mình, thở dài, "Nóng, bị lở miệng."

"......"

Hiện tại điều này cũng có thể nói.

Chu Phạn Phạn cũng là nghiêm túc, mặc dù nhà hàng này hôm nay rất ngon, nhưng nó quá cay, gần đây cô bị lở miệng vì ăn quá nhiều đồ cay, đau chết đi được.

Quan Nguyên Bạch nhìn cô một cái: "Vậy cô có thể ăn cái gì?"

"Ăn gì đây? Có nhiều thứ để ăn lắm. Hôm nay tôi thèm ăn gan ngỗng ,ốc hấp còn có rượu vang đỏ ......"

Nói được một nửa, đột nhiên phát hiện Quan Nguyên Bạch còn đang nhìn cô, Chu Phạn Phạn vội vàng dừng, nghiêm mặt nói: "Nhưng anh yên tâm, bữa thứ 9 hôm nay vẫn phải làm."

Quan Nguyên Bạch khó hiểu: "Bữa thứ 9?"

Chu Phạn Phạn: "Hôm nay là thời gian nấu bữa ăn thứ 9 của tôi. Tôi đã đánh dấu 100 bữa ăn và đếm từng bữa một. Vẫn còn 91 bữa nữa!"

"......"

"Làm sao vậy Quan tiên sinh?"

Quan Nguyên Bạch bắt gặp ánh mắt "rất mong chờ trăm bữa này kết thúc" của cô, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Hôm nay không trở về ăn cơm."

"Hả?"

"Đi ăn gan ngỗng cùng ốc hấp." Quan Nguyên Bạch nói, "Nghe cô nói,tôi đột nhiên cũng không muốn ăn ở nhà, muốn ăn những thứ này."

Chu Phạn Phạn ánh mắt sáng lên, nhưng lại có chút rối rắm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không quay về ăn ,hôm nay liền không thể hoàn thành bữa thứ 9......"

Quan Nguyên Bạch nhẹ hít vào một hơi, nói: "Lúc trước tôi nghe Quan Hề nói có một nhà hàng Pháp rất ngon ở Thành Nam rất nhiều cao nhân sành ăn đã nếm qua, nhận được đánh giá rất tốt, hôm nay tôi muốn ăn thử, nếu cô không muốn đi cũng không sao,bây giờ tôi sẽ đưa cô về trường học ——"

"Đi đi đi, đi chứ!" Chu Phạn Phạn nhanh chóng bị cơn thèm ăn lấn át, hơn nữa loại nhà hàng này hẳn là phải hẹn trước hoặc xếp hàng rất lâu, nhưng Quan Nguyên Bạch khẳng định sẽ đi cửa sau, cô chắc chắn phải cọ lấy.

Chu Phạn Phạn cúi người tiến lên, nghiêng đầu nhìn anh: "Bữa ăn thứ 9 để lần sau đi, ngày nào đó cũng được, chúng ta đi ăn đồ Pháp đi!"

Quan Nguyên Bạch khóe miệng nhẹ nhàng kéo, híp mắt nhìn cô: "Ừ, được."

"Ừm!"

"Vậy ngồi đi."

Chu Phạn Phạn vui vẻ ngả người ra sau.

Quan Nguyên Bạch vội vàng nói với người phía trước : "Lão Cao, đi Thành Nam đi."

Tài xế: "Vâng Quan tổng."

Hôm nay, Chu Phạn Phạn đã ăn một bữa ngon lành với những món ăn mà cô muốn, hơn nữa cuối cùng vẫn là Quan Nguyên Bạch thanh toán.

Chu Phạn Phạn suy nghĩ về bữa ăn miễn phí này, bữa ăn thứ 9 không tính cũng thực đáng giá.

Nhưng sau đó cô luôn nghĩ về nó, không chỉ về trăm bữa ăn, mà còn nhớ về chuyện Quan Nguyên Bạch sẽ đến nhà cô.

Bởi vì kể từ lần trước anh đưa cô về nhà, bà nội Triệu Đức Trân vẫn luôn nhắc mãi về việc mời Quan Nguyên Bạch tới nhà ăn cơm.

Chu Phạn Phạn cũng là bị tiêm vào đầu, vì vậy đã đề cập với Quan Nguyên Bạch

Quan Nguyên Bạch sảng khoái, không quá mấy ngày, anh thật sự tới Chu gia để thăm Triệu Đức Trân.

Cùng ngày, hai người trò chuyện với nhau rất vui, buổi tối còn ở trong nhà cô cùng nhau dùng cơm.

Triệu Đức Trân đối với anh càng xem càng vừa lòng, luôn trò chuyện với anh cho đến khi kết thúc bữa ăn.

Sau khi ăn xong, Chu Phạn Phạn đưa Quan Nguyên Bạch ra cửa.

Lần này Quan Nguyên Bạch đến nhà để trấn an bà nội, Chu Phạn Phạn rất biết ơn, cho nên khi Quan Nguyên Bạch nói anh muốn cô tham dự tiệc rượu tối mai với tư cách là bạn gái anh, cô cũng vui vẻ đồng ý.

Hỗ trợ lẫn nhau, qua lại, cô hiểu!

Ngày hôm sau, Chu Phạn Phạn thập phần nghiêm túc mà trang điểm .

Khoảng 6 giờ tối, Quan Nguyên Bạch đến đón cô, khoảng khắc nhìn thấy Chu Phạn Phạn mặc chiếc váy nhỏ đi ra, anh ngẩn người, còn tưởng rằng lại thấy được ngày đầu tiên gặp mặt với Chu Phạn Phạn.

"Làm sao vậy, không đẹp sao? Không hợp với trang phục của anh? Có cần tôi đi thay không?" Chu Phạn Phạn thập phần "Chuyên nghiệp", chú ý tới ánh mắt anh, vội vàng dò hỏi.

Quan Nguyên Bạch chậm rãi nói: "Không cần thay, tôi chỉ là suy nghĩ, cô nghiêm túc trang điểm một chút vẫn là thực có thể lừa gạt người."

"?"

Quan Nguyên Bạch cười khẽ , mang theo chút trêu chọc: "Ý tôi là, giống như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cô khiến cho tôi nghĩ rằng cô dịu dàng hướng nội."

Chu Phạn Phạn ngây dại.

Quan Nguyên Bạch lại không nhiều lời, xoay người đi hướng xe.

Chu Phạn Phạn nhìn bóng lưng của anh, sau đó lại nhìn quần áo của mình, nhiệt độ bên tai tăng lên mấy độ: "Tôi, tôi không trang điểm cũng là dịu dàng hướng nội!"

Quan Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt còn mang theo ý cười: "Đừng trợn mắt nói dối, mau tới đây."

"......"

Nửa giờ sau, xe bọn họ chạy đến tiệc rượu hôm nay.

Chu Phạn Phạn như cũ vẫn không thích những dịp tráng lệ huy hoàng xa hoa như này.

Đêm nay là tiệc rượu của lão tổng một tập đoàn nào đó, Chu Phạn Phạn đã nghe qua người này, nhưng không quen biết, Quan Nguyên Bạch lại cùng hắn rất quen thuộc, lúc gặp mặt, lão tổng kia tự thân chào đón anh, cùng Quan Nguyên Bạch nói một hồi.

Chu Phạn Phạn đứng ở bên cạnh, cô thường dễ dàng thất thần trong những trường hợp như vậy, giống như bây giờ, cô một chữ cũng không nghe vào, đôi mắt đặt ở soái ca mỹ nữ bên cạnh.

"Rất nhàm chán?"

Sau khi lão tổng rời đi, Quan Nguyên Bạch hỏi cô một câu.

Chu Phạn Phạn ừ một tiếng: "Anh không cảm thấy vậy sao."

"Cảm thấy."

Chu Phạn Phạn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không nghĩ tới Quan Nguyên Bạch sẽ cảm thấy nhàm chán, cô có chút kinh ngạc nhìn anh: "Tôi còn cho rằng anh rất thích những dịp này."

Quan Nguyên Bạch: "Tại sao?"

Chu Phạn Phạn giải thích nói: "Bởi vì nhìn anh xử lý một cách dễ dàng."

"Chỉ là quen mà thôi." Quan Nguyên Bạch nói, "Nếu như cảm thấy nhàm chán, tôi dẫn cô qua bên kia."

Chu Phạn Phạn liên tục gật đầu: "Được."

Hôm nay Nghiêm Thành Hoài cùng Tống Lê thay mặt gia đình họ tới, họ đang nói chuyện với một vài người quen, không nghĩ tới Quan Nguyên Bạch cùng Chu Phạn Phạn sẽ đến cùng nhau.

Một nhóm người lập tức sửng sốt.

Chuyện của hai người này rất kỳ lạ trong giới trẻ như họ, đầu tiên có tin đồn rằng Chu Phạn Phạn điên cuồng theo đuổi Quan Nguyên Bạch và bị từ chối, sau đó lại có tin đồn Chu Phạn Phạn tiếp cận Quan Nguyên Bạch chỉ để theo đuổi thần tượng Quan Tri Ý......

Ly kỳ giống như phim truyền hình, còn mang theo điểm hài kịch sắc thái.

Vốn tưởng cho rằng trải qua bao nhiêu rắc rối này, Chu tiểu thư sẽ hoàn toàn biến mất ở trước mặt Quan Nguyên Bạch, nhưng không ngờ, hai người bọn họ trong nháy mắt xuất hiện thành đôi.

"Phạn Phạn, đã lâu không gặp." Tống Lê phản ứng trước, ái muội mà nhìn Quan Nguyên Bạch, cười chào hỏi Chu Phạn Phạn.

Chu Phạn Phạn chỉ gặp họ một lần, nhưng cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt của họ: "Xin chào, đã lâu không gặp."

Vừa nói vừa liếc nhìn người bên cạnh Tống Lê: "Nghiêm tiên sinh, cũng đã lâu không gặp"

Nghiêm Thành Hoài cũng mỉm cười chào hỏi cô.

"Anh Nguyên Bạch, anh hôm nay thế nhưng không phải một người tới." Đúng lúc này, bên cạnh có một người phụ nữ hỏi câu.

Chu Phạn Phạn nhìn sang, chỉ thấy là một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy đỏ.

Quan Nguyên Bạch nói: "Làm sao vậy?"

Người đẹp liếc nhìn Chu Phạn Phạn, thần sắc phân biệt không ra cái gì: "Không có gì, tôi chỉ không ngờ rằng anh và Chu tiểu thư cùng nhau tham dự. Nhưng lúc trước tôi nghe nói anh đã từ chối xem mắt, cô ấy tiếp cận anh cũng là......"

Người đẹp gãi đúng chỗ ngứa dừng lại hỏi một lần: "Hai người tại sao là cùng nhau tới?"

Kỳ thật mọi người đối với vấn đề đều rất tò mò, sau khi cô ấy nói ra, mọi người đột nhiên có chút hứng thú muốn xem kịch vui.

Bởi vì người đẹp váy đỏ tên là Diêu Nếu, ở đây mọi người đều biết cô ấy thích Quan Nguyên Bạch, trước đây gia đình đã sắp xếp cho hai người ở bên nhau, nhưng Quan Nguyên Bạch đã từ chối.

Cho nên hiện tại nhìn thấy Quan Nguyên Bạch và Chu Phạn Phạn cùng nhau tham dự loại rượu này, Diêu Nếu nhất định trong lòng rất khó chịu.

"Tôi từ chối cô ấy khi nào." Không ngờ, Quan Nguyên Bạch thình lình nói như vậy.

Diêu Nếu ngẩn người: "Không phải có người nghe được sao......"

Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt nói: "Ai nghe được? Bịa đặt là chuyện của miệng người ta."

Thành thật mà nói, người nói lúc đầu mặc dù thực sự nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Quan Nguyên Bạch và Chu Phạn Phạn bên ngoài rạp hát , nhưng lại không ghi lại, tất cả chỉ là nói qua miệng mà thôi. Hiện tại chính chủ lại nói không có, thật đúng là không thể phản bác.

"Cô nghe được cũng đừng coi trọng." Quan Nguyên Bạch có chút lạnh lùng bổ sung.

Sắc mặt Diêu Nếu tức khắc có chút khó coi, những người khác cũng kinh ngạc, Tống Lê và Nghiêm Hoài Thành, những người ở gần Quan Nguyên Bạch hơn, đưa mắt nhìn nhau, có chút ý vị thâm trường.

"Đúng đúng đúng, cô nghe được cũng đừng coi trọng, Phạn Phạn chúng ta đáng yêu như vậy, tại sao phải từ chối chứ." Tống lê nhảy ra trước, vươn tay muốn nắm lấy vai Chu Phạn Phạn , nhưng Quan Nguyên Bạch đã chặn lại.

Tống lê liếc anh một cái, nói: "Ai nha, xem ra quan hệ của hai người có chút tiến triển, gần đây hai người quen như thế nào?"

Quan Nguyên Bạch: "Không cần cậu nhọc lòng."

"...... Tớ đã nhìn thấy."

Quan Nguyên Bạch cũng mặc kệ hắn, ra hiệu cho Phạn Phạn: "Qua bên kia ăn một chút gì đi."

Chu Phạn Phạn cảm thấy hơi khó chịu dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, "Được."

Quan Nguyên Bạch đưa Chu Phạn Phạn đi đến khu điểm tâm ngọt bên cạnh, những người khác không dám đi theo, Tống Lê cùng Nghiêm Thành Hoài với tư cách là bạn của anh, đương nhiên muốn tìm hiểu.

Thấy không có người ngoài, Tống Lê liền đi theo bên cạnh nói: "Tình huống như thế nào."

Quan Nguyên Bạch: "Vừa rồi không phải nói rồi sao."

"Cậu cho rằng tớ sẽ tin...... Lúc trước cậu đã từ chối người ta là sự thật."

Quan Nguyên Bạch nhìn Chu Phạn Phạn liếc mắt một cái, sắc mặt không được tự nhiên.

Tống Lê cũng không thấy ra cái gì, thấy anh không nói lời nào, liền đi đến bên cạnh Chu Phạn Phạn: "Quên đi, vẫn là Phạn Phạn chúng ta nói đi, cô không phải bởi vì thích tiểu ngũ mới tặng đồ cho hắn sao, không phải không thích hắn sao, như thế nào lại cặp với nhau?"

Trước đây mọi người đều biết chuyện theo đuổi thần tượng, Chu Phạn Phạn có chút quẫn, vội vàng lắc đầu: "Không có không có, không phải. Chúng ta chỉ là duy trì quan hệ xem mắt mà thôi......"

Dư quan nhìn Quan Nguyên Bạch một cái, thấy anh không có ngăn cản, liền biết hai người này là bạn bè anh, cũng không cần che giấu, tiếp theo nói, "Bởi vì nói như vậy, người trong nhà bên kia sẽ không thúc giục tàn nhẫn đến như vậy ......"

"Thì ra là thế." Tống lê vỗ Quan Nguyên Bạch: "Vậy chuyện theo đuổi thần tượng đã hòa giải rồi sao? Không tức giận sao? Nhưng lúc trước cậu không phải thực tức giận sao ——"

Quan Nguyên Bạch sắc mặt lạnh lùng, trừng mắt nhìn hắn.

Tống lê bị ánh mắt của anh nhìn có chút héo, ho nhẹ vừa nói: "Không sao, không tức giận thì tốt, chỉ là...... Tớ cũng cảm thấy không có gì để tức giận."

Chu Phạn Phạn ở một bên âm thầm thở dài, ai nói anh không tức giận, lúc đó anh rất tức giận, vì thế cô còn muốn mời anh một trăm bữa cơm.

"Được, chuyện trước kia quên đi, đừng hỏi nữa." Nghiêm Thành Hoài kéo Tống Lê lại, "Chu tiểu thư, đừng để ý cậu ấy, hay là ăn cái gì ,uống một chút đi

Chu Phạn Phạn gật gật đầu: "Ừm......"

Đúng lúc này, có người nhìn đến Quan Nguyên Bạch, từ xa chào hỏi: "Nguyên Bạch, tìm ngươi hơn nửa ngày, ngươi tới rồi."

Người chào đón anh là trưởng bối trong ngành, Quan Nguyên Bạch gật đầu với hắn, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Phạn Phạn: "Tôi qua kia một chút."

Chu Phạn Phạn: "Được, anh đi đi."

Nhưng Quan Nguyên Bạch trong mắt lộ vẻ không yên tâm, thậm chí còn liếc nhìn Tống Lê một cái, Tống lê có thể nhìn thấy rõ ràng, nhíu mày nói: "Làm sao, tớ chỉ cùng cô ấy nói giỡn mà thôi, cũng không ăn cô ấy."

Quan Nguyên Bạch nói: "Đừng nói nhảm nữa."

Nói xong lại đối Nghiêm Thành Hoài nói: "Chăm sóc một chút."

Nghiêm Thành Hoài bình tĩnh: "Đã biết."

Tống lê nổi giận: "Này —— tại sao lại nói tớ đừng nói nhảm, đến cậu ấy lại để làm người chăm sóc. Cậu như này chính là đối đãi khác nhau."

Quan Nguyên Bạch mặc kệ hắn, liếc mắt nhìn người bên cạnh: "Chu Phạn Phạn, nhàm chán thì ăn nhiều một chút, nhưng đừng uống rượu, đợi lát nữa tôi quay lại tiếp cô."

Chu Phạn Phạn: "Ừm.":,,.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top