Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 28.1: Ở bên nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc quần áo của Quan Nguyên Bạch ở nhà Quan Nguyên Bạch, vào lúc nửa đêm ái muội như vậy, không khó để bị hiểu lầm.

Chu Phạn Phạn sửng sốt đứng tại chỗ, lắc đầu như trống lắc dưới cái nhìn chằm chằm của Thôi Minh Châu và Quan Tử Dụ.

"Không phải, con không có, sự tình không phải như người nghĩ đâu ạ!"

Những lời biện minh nhạt nhẽo một cách khó hiểu, đặc biệt là trong bối cảnh cô đang "Xem mắt" với Quan Nguyên Bạch.

"Sao bà tới không nói trước một tiếng." Đột nhiên, bả vai bị người phía sau kéo lui về sau, Chu Phạn Phạn lui một bước, có người chắn trước mặt cô.

Ngước mắt nhìn thấy là bả vai Quan Nguyên Bạch, anh từ phòng bếp đi ra, tựa hồ cũng không phòng bị, trên người mặc tạp dề, tay ướt sũng, trên đầu ngón trỏ còn rơi xuống một giọt nước.

Thôi Minh Châu cùng Quan Tử Dụ chết lặng.

"Con đây là, nấu cơm sao?"

Quan Nguyên Bạch rũ mắt nhìn chính mình, thản nhiên nói: "Giết cá."

"......"

Năm phút sau, cả bốn người ngồi xuống sô pha ở phòng khách.

Thôi Minh Châu cùng Quan Tử Dụ ngồi ở một bên, Quan Nguyên Bạch cùng Chu Phạn Phạn ngồi ở bên kia, hai mặt nhìn nhau, vẫn là Quan Tử Dụ mở miệng phá vỡ sự im lặng.

"Phạn Phạn, các em vừa rồi là chuẩn bị ăn cơm đúng không?"

Chu Phạn Phạn lắc đầu: "Còn chưa...... Mới vừa giết cá, còn chưa nấu cơm ạ."

Quan Tử Dụ: "Này cũng không quan trọng, quan trọng là hai người cùng nhau ở nhà, nấu cơm ăn?"

Chu Phạn Phạn cảm thấy lời này rất dễ gây hiểu lầm, nhưng cô không có cách nào giải thích nó, bởi vì sự thật cũng gần như vậy.

"Là ở nhà nấu cơm ăn, nhưng cũng không phải cùng nhau......"

"Nguyên Bạch, nói cho bà biết, các con là cùng nhau ở nhà sao." Từ khi Thôi Minh Châu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi.

Quan Nguyên Bạch nhìn bà, gật đầu.

Sau đó giây tiếp theo, anh đã bị hộp khăn giấy bay từ phía đối diện đập vào mặt.

"Hỗn trướng!"

Chu Phạn Phạn run lên, lập tức ngồi thẳng, hoảng sợ mà nhìn về phía Thôi Minh Châu. Quan Nguyên Bạch nhặt hộp khăn giấy rơi trên đùi lên, vẻ mặt khá bình tĩnh.

"Bà nội, bà ném lung tung làm gì."

"Con con ,con còn giả ngu ! Quan Nguyên Bạch, bà đồng ý con cùng Phạn Phạn tiếp xúc, cũng hy vọng các con có thể kết giao! Nhưng con làm sao có thể không nói một lời liền đem Phạn Phạn về nhà cùng ở chung? Cái này bà làm sao biết ăn nói với gia đình con bé, con bé chính là con gái!"

Thôi Minh Châu mới vừa rất vui khi nhìn thấy Chu Phạn Phạn, nhưng vừa ý thức đến hai người phát triển khả năng vượt mức quy định, tức khắc liền biến thành sợ hãi.

Bà là người tương đối truyền thống, trong lòng cảm thấy đây là không quy củ, hơn nữa đối phương còn là cô gái còn khá trẻ, gạt trưởng bối ở bên nhau còn chưa tính, thời gian ngắn ngủn đã nhảy đến ở chung, gia đình nhà gái khẳng định sẽ không chấp nhận!

"Bà nội, bà hiểu lầm rồi! Con, chúng con không có ở chung!" Chu Phạn Phạn vội vàng đứng dậy giải thích, "Con chỉ ở đây nấu cơm mà thôi, con không có sống ở đây."

Quan Tử Dụ xem náo nhiệt xem đến vui vẻ, nói: "Phạn Phạn, em đang mặc quần áo của Nguyên Bạch."

"Không đúng không đúng, là bởi vì vừa rồi khi làm cá quần áo bị bẩn, cho nên mới ——"

"Nguyên Bạch đây là em không đúng rồi, sao em có thể để một cô gái ở chỗ này giải thích chứ?" Quan Tử Dụ nháy mắt đem manh mối chỉ hướng về phía Quan Nguyên Bạch, "Khi còn nhỏ anh đã dạy em như thế nào, phải tôn trọng phụ nữ, mọi việc đều là đi trước một bước, em thật là —— Này!"

Quan Nguyên Bạch lạnh lùng liếc Quan Tử Dụ một cái, người này, thật đúng là không biết xấu hổ nói những lời này.

"Nhìn cái gì? Tại sao con lại nhìn anh trai mình như vậy? Nơi nào nói không đúng sao!" Thôi Minh Châu tức giận, nhìn xung quanh, cuối cùng lại cầm cái gối ném vào người anh.

Sau khi đập xong, thay đổi sắc mặt, nháy mắt ôn nhu nhìn về phía Chu Phạn Phạn: "Phạn Phạn, người nhà con có biết con ở nhà Nguyên Bạch không?"

Chu Phạn Phạn đều ngốc: "Nhà nhà con không biết...... Không phải, chúng con cũng không......"

"Quan Nguyên Bạch!" Thôi Minh Châu lập tức đứng dậy, "Con xem con đã làm chuyện gì!"

Quan Nguyên Bạch nhíu mi tâm: "Bà nội, không phải bà vẫn luôn hy vọng chúng con có quan hệ tốt sao, hiện tại chúng con không phải đang tiếp xúc tốt sao, bình thường con bên bận rộn ở bên ngoài, ở trong nhà tiếp xúc bất chính vừa lúc —— A!"

Nói còn chưa dứt lời đã bị một chưởng vào đầu.

Thôi Minh Châu chạy tới đánh anh, tức giận đến thở không ra hơi: "Cái gì ở trong nhà tiếp xúc, nói hươu nói vượn cái gì vậy, con muốn làm tức chết bà có phải không, lớn như vậy mà còn dụ dỗ một cô bé đến nhà...... Tiếp, tiếp xúc? Như thế nào là tiếp xúc?! Con có thể đi lộ trình bình thường được không! Con thật vô trách nhiệm!"

Chu Phạn Phạn nhìn thấy Quan Nguyên Bạch liên tiếp bị đánh, phía sau lưng đổ mồ hôi.

Cảm giác như thế nào, một áo hoodie dẫn tới tình huống hoàn toàn không rõ ràng!!

"Phạn Phạn tuổi còn nhỏ, bộ dạng con như này sẽ khiến người nhà con bé nghĩ như thế nào về con, lại nghĩ như thế nào về nhà chúng ta! Ai nha thật là tức chết ta, bây giờ bà sẽ gọi điện cho ông nội và bố con, đến họ đánh con một trận, lại mang theo con đến cửa Chu gia xin lỗi ——"

"Đừng đừng đừng!" Chu Phạn Phạn một đầu hắc tuyến, đi ra ngăn cản Thôi Minh Châu, "Ngày hôm qua! Mới ngày hôm qua thôi ạ! Bởi vì mới vừa bên nhau, cho nên còn không kịp nói! Không phải cố ý đâu ạ!"

Thôi Minh Châu dừng lại: "Ngày hôm qua? Thật sao?"

Chu Phạn Phạn liếc nhìn Quan Nguyên Bạch đang có chút ngơ ngẩn, cười gượng: "Cho nên bà đừng hiểu lầm, chúng con không có tùy tiện mà ở trong nhà...... A, đương nhiên hiện tại cũng không chính thức ở trong nhà làm gì!! Chúng ta chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi! Quan tiên sinh không có làm gì con, cũng không có dụ dỗ con tới đây, quần áo chính là bởi vì bẩn mới thay, chúng con không làm gì, chỉ là nấu cơm......"

Chu Phạn Phạn thanh âm càng ngày càng yếu, nói xong cũng không biết chính mình rốt cuộc nói cái gì!

"Cho nên nói tóm lại, vẫn là ở bên nhau sao." Quan Tử Dụ cười cười mà nói.

Chu Phạn Phạn và Quan Nguyên Bạch đưa mắt ra hiệu, thấy người sau không có ý định phản bác, cô cắn răng nói: "Vâng!"

Thôi Minh Châu nghe nói hai người hôm qua đã xác nhận quan hệ, lúc này mới đặt điện thoại xuống, nhưng vẫn cau mày nói với Quan Nguyên Bạch, "Nếu đã ở bên nhau, phải báo cho trưởng bối biết, Phạn Phạn cũng là hòn ngọc quý trên tay Chu gia, không thể có lệ làm bậy, con có hiểu hay không?"

Quan Nguyên Bạch trầm mặc một hồi lâu, sau đó thật sâu nhìn mắt Chu Phạn Phạn: "Đã biết, lần sau nếu có thời gian con sẽ đến nhà cô ấy, con sẽ nói rõ ràng với người nhà cô ấy."

Thôi Minh Châu: "Đại khái phải như vậy!"

"Đã ở bên nhau" cùng "Vẫn đang tìm hiểu" hoàn toàn là hai cấp độ của nội dung biểu diễn.

Trong suốt một giờ, Chu Phạn Phạn bị giữ trong vòng tròn không đổi.

Thôi Minh Châu lôi kéo cô cùng cô nói Quan Nguyên Bạch có điều gì không ổn, tương lai không đối xử tốt với cô, nhất định cô phải nói cho bà biết.

Cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu với Thôi Minh Châu , nhìn Quan Nguyên Bạch trầm tư.

Nói xong lời cuối cùng, Thôi Minh Châu cũng hết giận.

Rốt cuộc, trong lòng bà vẫn chân thành hy vọng Chu Phạn Phạn cùng cháu trai bà có thể ở bên nhau, mới đầu cũng chính là sợ Quan Nguyên Bạch không đúng mực, không có đối xử tử tế với Chu Phạn Phạn.

"Phạn Phạn, bà nội đi trước, con ở lại, lần sau cùng Nguyên Bạch cùng nhau tới trong nhà ăn cơm, bà nội sẽ đích thân nấu cho con một món ăn đặc biệt."

Cuối cùng, Thôi Minh Châu cùng Quan Tử Dụ chuẩn bị rời đi.

Chu Phạn Phạn nhẹ nhàng gật đầu: "Được...... Cảm ơn bà nội."

Thôi Minh Châu lại liếc Quan Nguyên Bạch một cái, lúc này mới cùng Quan Tử Dụ cùng ra cửa.

Khoảng khắc cửa đóng lại, Chu Phạn Phạn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại, nhìn thấy Quan Nguyên Bạch vẫn nhìn cô chằm chằm, "Sao, sao vậy?"

Quan Nguyên Bạch cười như không cười: "Chúng ta ở bên nhau sao?"

Chu Phạn Phạn mặt có chút nóng: "Không phải...... Tôi, vừa rồi nhìn tình huống, sốt ruột tôi liền...... Anh cũng biết chúng ta nhất định không thể giải thích rõ ràng, hơn nữa tôi cũng không muốn anh chịu trách nhiệm, không nói như vậy thì sẽ rối tung lên...... có đúng không?"

Quan Nguyên Bạch đứng lên, Chu Phạn Phạn dưới thân thể đè ép lui về phía sau một bước, đôi mắt cụp xuống biến thành ngửa đầu.

"Đúng vậy." Quan Nguyên Bạch cười một cái, "Trước không nói tôi nói cái gì bà nội đều không tin, tạm thời coi như nói bọn họ đều tin, cô mặc quần áo của cô, có thể nói quần áo của mình bẩn cho nên thay đổi, ở trong nhà nấu cơm...... Tôi không thể nói cho bọn họ là bởi vì lúc trước cô vì tiếp cận Quan Tri Ý cố ý gạt tôi, vì chuộc tội cho nên mới nấu cơm cho tôi."

"Cái này đương nhiên là không thể nói! Tốt hơn hết là nói chúng ta đã ở bên nhau đi, dù sao vốn dĩ vẫn luôn lừa bọn họ, hiện tại bất quá nói chúng ta đang yêu đương chỉ là càng gần một bước mà thôi, cũng không có gì khác biệt lớn." Chu Phạn Phạn nói xong lại có chút lo lắng hỏi câu, "Hay là, gần đây anh có dự định yêu đương? Nếu thân phận này không tiện cho anh vậy anh cứ nói với tôi, chúng ta sẽ chia tay!"

Quan Nguyên Bạch khóe miệng giật: "Yêu đương, chia tay, đối với cô không thành vấn đề."

Chu Phạn Phạn nhỏ giọng nói: "Không phải a...... Vậy thì tôi làm sao bây giờ."

Quan Nguyên Bạch có chút bực, không phải bởi vì nói chuyện ở bên nhau, mà là vì thái độ của cô đối với chuyện này.

Cũng giống như trước đây, cô nói, yêu đương là một việc rất nhàm chán......

Vậy trước đây rốt cuộc cô nói về tình yêu tan vỡ nào?? Tuổi nhỏ đã tiêu cực như vậy!

"Quan tiên sinh? Anh giận sao?"

Quan Nguyên Bạch mặt vô biểu tình: "Không có."

Chu Phạn Phạn suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu anh cảm thấy không thích hợp, vậy, thì tôi đi giải thích với bà nội một chút, chúng ta......"

"Không cần giải thích. Nếu đã nói chúng ta ở bên nhau, vậy chúng ta ở bên nhau." Quan Nguyên Bạch nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thẳm, "Tôi là không có ý kiến."

——

Ngày hôm sau, Quan Nguyên Bạch liền đi đến Chu gia.

Hai người ở bên nhau Triệu Đức Trân đặc biệt hạnh phúc, lôi kéo Quan Nguyên Bạch nói rất nhiều, đều luyến tiếc để anh đi.

Mà Chu Phạn Phạn gần đây ở nhà cũng nhận được sự ưu đãi từ Triệu Đức Trân, Triệu Đức Trân nói cô nên mua nhiều quần áo hơn khi yêu đương, và đã mua rất nhiều thứ cho Chu Phạn Phạn, còn cho một số tiền tiêu vặt rất lớn.

Thiếu chút nữa xe cô cũng thay đổi, nói rằng chiếc xe hiện tại hơi chật. Chu Phạn Phạn khẳng định rằng cô thích chiếc xe này, lúc này mới làm Triệu Đức Trân từ bỏ ý định mua một chiếc khác cho cô.

Sau đó, khi đêm giao thừa đang đến gần, tiệc tối cũng đều diễn ra vào thời gian này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top