Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều vội vã, không ai chú ý đến bọn họ.

Chu Phạn Phạn nói lời cảm ơn, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh: "Xin lỗi! Tại em quá hưng phấn."

Quan Nguyên Bạch tay ở trong không khí dừng một chút, đặt xuống, tùy ý bỏ vào túi.

"Đi thôi, chú ý đường đi, đừng lại đụng phải người nữa." Anh nhẹ giọng nói, chỉ là, tim đập không ngừng.

Chu Phạn Phạn gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, vẫn tươi cười rạng rỡ.

Quan Nguyên Bạch vẫn luôn đem người đưa đến cửa vào hội trường mới rời đi.

Chu Phạn Phạn trở lại chỗ ngồi của mình.

"Gọi điện thoại lâu như vậy, sắp bắt đầu rồi." Từ Hiểu Thiên nói.

Chu Phạn Phạn đặt túi quà nhỏ vào túi trước, sau đó rũ mắt sửa sang lại thiết bị, nói: "Con gái nói, đợi lát nữa chúng ta có thể đến hậu trường tìm cô ấy chụp ảnh chung."

Từ Hiểu Thiên nhất thời không hiểu, nghi hoặc mà nhìn cô một cái: "Cái gì?"

Chu Phạn Phạn lấy máy ảnh ra, nói với ba người bên cạnh: "Ý mình là Ý Ý, cô ấy nói sau khi kết thúc, cô ấy sẽ chờ chúng ta, chúng ta hãy chụp ảnh chung."

Đôi mắt Từ Hiểu Thiên cùng Lục Lục Thất Thất ngay lập tức mở to, khó có thể tin được, không thể hiểu nổi, kinh hỉ vạn phần...... Đủ loại cảm xúc hiện trong mắt họ, cuối cùng chỉ có mấy cái chữ to trên mặt—— "Cậu nghiêm túc sao?"

Chu Phạn Phạn chậm rãi nói: "Vừa rồi...... Mình đi hậu trường, Quan Nguyên Bạch bảo mình vảo, sau đó liền ở phòng hóa trang nhìn thấy Ý Ý, mình cùng cô ấy nói chúng ta đều rất thích cô ấy, cho nên cô ấy nói chút nữa có thể gặp mặt chụp ảnh chung."

"Ta dựa!"

"Ta dựa ta dựa! "

Chu Phạn Phạn vội vàng nói: "Nói nhỏ chút nói nhỏ chút."

Ba người lập tức hạ thấp giọng, nhưng ánh mắt vẫn như cũ sáng ngời, gương mặt đỏ bừng hưng phấn: "Thật vậy sao? Thật sự thật vậy sao?"

Chu Phạn Phạn cũng nhịn không được cười: "Thật sự."

"Chu Phạn Phạn! Có được cậu là phúc của tớ!!"

Toàn bộ quá trình tiếp theo, bốn người đều là trải qua trong sự hưng phấn.

Tiệc tối kéo dài khoảng ba tiếng, lúc 9 giờ, Chu Phạn Phạn nhận được tin nhắn WeChat của Quan Tri Ý, nói rằng bây giờ cô ấy đang ở phòng hóa trang, hỏi các cô có muốn đến không.

Buổi biểu diễn cùng trao giải của Quan Tri Ý đều đã kết thúc, mục đích của những hâm mộ họ đến đây cũng hoàn thành, vì vậy họ đương nhiên có thể rời đi ngay bây giờ.

Vì vậy, Chu Phạn Phạn đưa nhóm Hiểu Thiên rời khỏi vị trí của họ và đợi bên ngoài, một lúc sau, liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc lại đây.

Thân cao chân dài, ăn mặc tây trang Quan Nguyên Bạch bất luận ở đâu đều thập phần loá mắt...... Chỉ là Chu Phạn Phạn cho rằng sẽ là nhân viên tới đón các cô, không nghĩ tới là Quan Nguyên Bạch chính mình tới.

"Chu Phạn Phạn, ngẩn người làm gì vậy, đi rồi." Quan Nguyên Bạch đối với cô nói những lời này, đối với ba người kia khẽ gật đầu, ngữ khí bình thường trở nên lễ phép, "Mời đi lối này."

Thái độ này hoàn toàn khác với sự thân mật.

Đám người Từ Hiểu Thiên hai mặt nhìn nhau, lại nhìn về phía Chu Phạn Phạn với ánh mắt hơi mang ái muội.

Chu Phạn Phạn bị ánh mắt này nhìn đến da đầu tê dại: "...... Được rồi, đi mau, Tri Ý còn đang đợi."

"A đúng đúng đúng, đi mau đi mau."

Nhắc tới việc này ba người mới chuyển khai tầm mắt, vô cùng cao hứng mà đi phía trước.

Khi bốn người đến cửa phòng hóa trang, Quan Nguyên Bạch đẩy cửa vào, anh giúp chặn cửa lại, ra hiệu cho mấy cô vào trước.

Chu Phạn Phạn nói lời cảm ơn, cùng nhóm Hiểu Thiên lần lượt đi vào.

"Chị dâu tới rồi!" Quan Tri Ý vẫn còn mặc lễ phục mới vừa rồi kết thúc, chỉ là đồ trang sức đã dỡ xuống, nhìn thấy bốn người tiến vào, cô ấy cười ngọt ngào với họ, "Xin chào."

Khi Hiểu Thiên, Nhậm Tuệ, Tiết Mẫn Nhi nhìn thấy con gái bảo bối của họ, trái tim đều sắp nổ mạnh, nhưng đêm trước nổ mạnh, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Chị dâu?

Ai?

Sau khi ba người sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Chu Phạn Phạn, "Chị dâu?"

Chu Phạn Phạn mặt nháy mắt đỏ bừng: "A, cái này, chuyện này để sau nói, chúng ta...... chụp ảnh trước đi?"

Bị sốc bới tin tức, ba người gần như vô thức liếc nhìn Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch bình tĩnh, thậm chí nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Chu Phạn Phạn, còn có một loại hưởng thụ xấu xa.

Quan Tri Ý nhìn ra mấy người ánh mắt giao thiệp, nói: "Có phải tôi đã nói nhiều cái gì không?"

Chu Phạn Phạn làm sao để con gái khó xử, vội vàng nói: "Không có không có, là do tôi không có thời gian để nói với họ về tôi, ...... về tôi và Quan tiên sinh."

Cô rốt cuộc vẫn là không có thể nói ra "về việc tôi và Quan Nguyên Bạch ở bên nhau", quá xấu hổ!

Quan Nguyên Bạch cười một cái, ý vị thâm trường: "Đúng vậy, là tôi thấy không được người."

Chu Phạn Phạn: "......"

Quan Tri Ý phải vội vàng thay quần áo và rời đi, cho nên nhóm người Chu Phạn Phạn cũng liền không lãng phí thời gian mà chụp ảnh với Tri Ý từng người một, Quan Tri Ý còn hỗ trợ ở phía sau ký tên.

Khi họ rời đi, vẫn là Quan Nguyên Bạch đưa các cô ra.

Buổi biển diễn trong hội trường kết thúc, mấy người liền trực tiếp đi đến bãi đậu xe.

Nhóm người Từ Hiểu Thiên đều từ nơi khác tới, hôm nay trực tiếp ở tại khách sạn, sau khi Quan Nguyên Bạch hỏi địa chỉ, anh đã tiễn họ trước.

Ba người bọn họ không dám lỗ mãng ở trên xe Quan Nguyên Bạch, nên mặc dù muốn đặt câu hỏi, vẫn là nhịn xuống, chỉ dám ở trên nhóm WeChat chất vấn Chu Phạn Phạn.

Thất Thất: 【 Chết tiệt! Ý Ý gọi cậu là chị dâu! Phạn Phạn! Cậu thật sự trở thành chị dâu! 】

Lục Lục: 【 Khi nào ở bên nhau, tại sao tớ không nghe thấy cậu nói gì?! 】

Thất Thất: 【 Tớ nói chúng ta sao lại có thể đi vào hậu trường, hóa ra là do hào quang của chị dâu! Woaaaaa sướng quá, chị em quá mạnh rồi 】

Từ Hiểu Thiên: 【 Nói thật cho tớ biết, rốt cuộc sao lại thế này! 】

Chu Phạn Phạn ngồi ở trên ghế phụ, trộm ngắm Quan Nguyên Bạch đang lái xe một cái, gõ chữ: 【 Việc này nói ra thì rất dài...... Nói tóm lại chính là, hai chúng mình quyết định thành một cặp để tránh việc trong nhà lại buộc xem mắt, cho nên, vẫn là giả, chỉ là người trong nhà không biết thôi. Các cậu đừng thật sự......】

Từ Hiểu Thiên: 【 Các cậu đây là biết diễn rồi , diễn đối tượng xem mắt không đủ, còn phải diễn một đôi, sau đó...... Có phải hay không diễn một đôi vợ chồng đi lĩnh chứng không?!!! 】

Lục Lục: 【 ta thao!!! Tớ kích động! Hôn lễ tớ muốn tham dự! 】

Thất thất: 【 Tớ muốn tham dự tiệc đầy tháng! 】

Từ Hiểu Thiên: 【 Tớ cũng muốn tham gia!! Không phải...... Tớ là muốn nói, các cậu thật sự nghiêm túc sao! 】

Thất thất:【 Chẳng lẽ con trai thích cậu,cho nên cố ý làm như vậy? 】

Lục Lục: 【 Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn là âm mưu! Anh ấy nhất định là thích cậu mới dụ dỗ cậu cùng anh ấy đóng giả làm một đôi! 】 Chu Phạn Phạn: 【 Đừng...... Ở bên nhau việc này là tớ nói ra, thật sự chỉ là giả vờ thôi, các cậu đừng suy nghĩ bậy bạ 】

Sau khi đưa nhóm người Từ Hiểu Thiên đang phấn khích đến khách sạn, điện thoại Chu Phạn Phạn cuối cùng cũng trở nên an tĩnh.

"Em vừa rồi là ở trên WeChat cùng các cô ấy giải thích?" Trong xe đã chỉ còn lại hai người bọn họ, Quan Nguyên Bạch hỏi.

Chu Phạn Phạn: "Làm sao anh biết......"

Quan Nguyên Bạch: "Anh thấy được, em không phải vẫn luôn nhắn tin trên WeChat sao."

Chu Phạn Phạn gật đầu, thừa nhận: "Em đã nói với bọn họ rằng chúng ta chỉ là giả vờ, nhưng họ không hoàn toàn tin điều đó, còn khăng khăng nói là......"

Chu Phạn Phạn đột nhiên dừng lại.

Quan Nguyên Bạch quay đầu nhìn cô: "Là cái gì?"

"Âm mưu."

"Âm mưu?"

Chu Phạn Phạn bất đắc dĩ nói: "Lục Lục cùng Thất Thất nói anh thích em, đây là một âm mưu."

Quan Nguyên Bạch ngẩn người, đột nhiên nắm chặt tay lái.

Mà Chu Phạn Phạn sau khi nói ra lời nà cũng cảm thấy thẹn thùng, lại hết sức xấu hổ, vội vàng sửa chữa: "Nhưng anh đừng quá coi trọng, em cũng đã giải thích, ở bên nhau việc này là do em nói ra, hai chúng là một đôi không có ý tứ nào, làm sao lại là âm mưu a, ha ha."

Quan Nguyên Bạch ánh mắt hơi động, nhìn cô một cái, cau mày nói: "Anh......"

"Dù sao anh đừng để ý, lát nữa em sẽ giải thích với bọn họ một chút!"

"......"

Chu Phạn Phạn cười ngốc, lại ngẩn ngơ như ngỗng, vẫn là nói yêu đương thực nhàm chán.

Quan Nguyên Bạch đôi mắt hơi liễm, cảm thấy có chút chật vật.

Anh nghĩ, nếu bây giờ anh thật sự nói gì đó. Con ngỗng ngốc này nhất định dậm chân, không chừng liền chạy trốn rất xa......

Rột rột ——

Đột nhiên, một thanh âm rất không phù hợp ở trong xe vang lên.

Quan Nguyên Bạch từ do dự bứt ra, ánh mắt dán trên bụng cô: "?"

Chu Phạn Phạn cũng không nghĩ tới bụng mình đột nhiên sẽ kêu lên, vội vàng che lại.

Quan Nguyên Bạch: "Đã đói bụng?"

"Em không đói bụng a."

"Kêu lớn tiếng như vậy, còn nói em không đói bụng."

Chu Phạn Phạn có chút xấu hổ, với ánh mắt không thể nghi ngờ của anh, đành phải thành thật nói: "Ừm cũng có chút, vừa rồi ở phòng hóa trang của Tri Ý, quá phấn khích nên cũng không chưa ăn gì."

Quan Nguyên Bạch khẽ thở dài một hơi, thôi đi, cùng người này, không được vội vàng.

"Vậy đi ăn cơm đi."

Chu Phạn Phạn có chút ngượng ngùng, nhưng cảm thấy lại rất cảm động: "Vậy em sẽ mời anh ăn! Cảm ơn anh vì bức ảnh chung hôm nay!"

Quan Nguyên Bạch không cự tuyệt, hỏi: "Ăn ở đâu."

Chu Phạn Phạn nghĩ nghĩ, nói: "Ăn khuya, vẫn là đến phố ẩm thực của trường em đi, lần trước anh cũng đã đến, ăn rất ngon."

"Ừm."

Quan Nguyên Bạch lái xe đến đại học Bắc Kinh, cuối cùng đỗ xe ở bãi đậu xe gần phố ẩm thực, hai người đi bộ đến đó.

Chu Phạn Phạn đeo túi tote, sau khi xuống xe, cô lấy chiếc khăn quàng cổ trong túi ra quấn quanh, lại từ bên trong móc ra hai thứ hình tròn.

Quan Nguyên Bạch nhận ra, đó là túi sưởi tay lúc trước cô đưa cho anh.

Nhưng lần này cô hoàn toàn không có ý đưa cho anh, trực tiếp đút vào túi mình.

Chu Phạn Phạn làm tốt việc giữ ấm, tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện người bên cạnh không theo kịp, cô kỳ lạ quay đầu lại: "Quan tiên sinh, sao anh không đi."

Quan Nguyên Bạch duỗi tay về phía cô.

Chu Phạn Phạn nghi hoặc mà nghiêng đầu.

Quan Nguyên Bạch rũ mắt nhìn cô, nói: "Sao bây giờ em không biết cho anh một cái."

Chu Phạn Phạn rên rỉ, từ trong túi lấy túi sưởi tay ra: "Cái này sao?"

Quan Nguyên Bạch nhớ tới lần trước cô nhét đồ vào người anh, trước đây cô rất ân cần, nhưng bây giờ lại hoàn toàn mặc kệ anh. Nghĩ đến cũng là, thần tượng đều thấy xong rồi, cần gì phải bận tâm đến sống chết của anh trai thần tượng nữa.

Chu Phạn Phạn thấy anh cam chịu, chặn lại nói: "Nhưng lần trước cho anh, anh thực mau lại trả em, em còn tưởng anh không cần những thứ này."

Quan Nguyên Bạch thở ra một ngụm bạch khí, rét căm căm nói: "Lần trước không lạnh, lần này cảm thấy lạnh."

"A...... Vậy anh nên nói sớm hơn." Chu Phạn Phạn liếc nhìn quần áo anh, xác thật so với áo lông vũ của cô, áo khoác của anh quả thực mỏng hơn nhiều.

Cô nhanh chóng đem cả hai túi sưởi tay ra, nhét một chiếc vào tay anh

Nhét xong, lại cởi khăn quàng cổ ra, phẩy tay, trực tiếp đem khăn quàng cổ quàng vào cổ anh.

Quan Nguyên Bạch sửng sốt, chỉ cảm thấy mình lại bị cái mùi hương quen thuộc xâm nhập, hơn nữa cách rất gần, bám lấy làn da anh, hơi ấm áp lập tức bao phủ lấy anh.

"Khăn quàng cổ không cần, chính em dùng......"

"Em cũng có thể không cần khăn quàng cổ, anh xem." Chu Phạn Phạn đem cổ áo khoác lông vũ kéo lên, cài khuy, gắt gao mà vây quanh cổ cô.

"Thật ra em rất ấm, khăn quàng cổ anh dùng đi, ừm...... Em đã dùng nó hai ba lần rồi, anh không ngại chứ?"

Cô cẩn thận hỏi, Quan Nguyên Bạch lập tức phản ứng đương nhiên là lắc đầu nói không ngại.

Chu Phạn Phạn thấy anh lắc đầu liền an tâm rồi, làm động tác và nói: "Quấn lên."

Quan Nguyên Bạch: "Hả?"

"Chính là...... bao quanh nó, bao quanh như vậy, nắm lấy ở đây và quấn lại, như vậy có thể chắn gió."

Cô mô phỏng các động tác trong không trung, một khuôn mặt hồng hào và dịu dàng, lông mi ở trong gió phát run.

Quan Nguyên Bạch rũ mắt nhìn cô đối với anh khoa tay múa chân, trong lòng bất đắc dĩ sự khó chịu cũng dần dần tiêu tán.

Sau vài giây im lặng, anh hơi cúi người, nhìn thắng vào mắt cô

"Sẽ không, giúp tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top