Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 31: Lựa chọn duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Phạn Phạn nhìn vào mắt anh, đôi mắt anh sâu thẳm, giống như vực thẳm, có thể hút mọi người vào đó.

Vô tình, cô bị phân tâm trong giây lát trước khi ánh mắt cô rũ xuống chiếc khăn quàng cổ và cô đưa tay ra.

Quan Nguyên Bạch rất cao, cũng may anh phối hợp mà cúi người xuống, cô mới có thể với tới.

Cô cầm lấy hai đầu khăn quàng cổ, trong lòng thầm nói: Phi lễ chớ nhìn...... Dù sao, đôi mắt Quan Nguyên Bạch là thật sự rất đẹp.

"Chính là như vậy ...... Anh xem a, đút vào đây, kéo ra là được, khi còn nhỏ mẹ em có chỉ em như vậy." Cô nhẹ nhón chân, đem khăn quàng cổ vòng qua cổ anh, sau đó lại đi vòng trước ngực anh.

"Được rồi, như vậy là được."

Chu Phạn Phạn quấn quanh, lui ra phía sau một bước, vừa lòng mà đánh giá.

Quan Nguyên Bạch đứng thẳng, rũ mắt nhìn cô.

Chu Phạn Phạn: "Đi thôi"

Quan Nguyên Bạch không nhúc nhích.

"Làm sao vậy" Chu Phạn Phạn kỳ lạ nói.

Giây tiếp theo, cô liền thấy Quan Nguyên Bạch nâng tay, chậm rãi cởi khăn quàng cổ ra, sau đó trước sự kinh ngạc của cô, đem khăn quàng cổ quàng lên cổ cô.

Chu Phạn Phạn ngẩn người: "Vừa mới quàng cho anh, em nói em có cổ áo, không lạnh......"

"Được, anh biết em không lạnh, anh chỉ phát hiện mình không quen đeo khăng quàng cổ,được không." Quan Nguyên Bạch bắt chước cách làm của cô, đem khăn quàng buộc chặt quanh cổ cô, "Quàng cho chắt, giữ ấm."

Chu Phạn Phạn rụt đầu, thấy anh ném chiếc túi sưởi tay trở lại túi cô, sau đó chỉ vào chiếc còn lại trong tay: "Anh lấy cái này là được."

Chu Phạn Phạn chớp đôi mắt, tại sao người này trông khác.....

Quan Nguyên Bạch cầm túi sưởi đi về phía trước, mơ hồ cảm giác trên cổ còn tàn lưu xúc cảm khăn quàng cổ của cô.

Rất nhanh, hai người đi bộ tới rồi khu phố ẩm thực bên ngoài trường học, nhưng bởi vì đang là thời gian nghỉ lễ, sinh viên không nhiều lắm, cho nên lúc này phần lớn người dân đến đây đều là một số người dân sống gần đó.

Chu Phạn Phạn đi một vòng, mang theo Quan Nguyên Bạch đi vào một cửa hàng bánh bao nhỏ, cửa hàng này còn bán sủi cảo, mì sợi, đủ loại cacbohydrat ngon.

Cửa hàng không lớn, tổng cộng chỉ có sáu bàn, nhưng bốn cái đã có người ngồi, Chu Phạn Phạn tiếp đón Quan Nguyên Bạch ngồi ở cái bàn trong góc.

Sau khi ngồi xuống, bàn bên cạnh có người nhìn sang, trộm đánh giá Quan Nguyên Bạch.

Chu Phạn Phạn đã nhận ra, mỉm cười nói: "Quan tiên sinh, với vẻ ngoài của anh, ở trường học em có thể là giáo thảo."

Quan Nguyên Bạch nhìn cô một cái.

Chu Phạn Phạn nhỏ giọng nói: "Em nói thật, vừa rồi lúc anh bước vào mọi người đều nhìn sang. Hơn nữa em gái anh là minh tinh, anh cũng có thể trở thành giáo thảo."

Quan Nguyên Bạch nói: "Em chủ yếu là muốn khen Tiểu Ngũ."

Chu Phạn Phạn cười khúc khích: "Nào có, em là đang khen anh."

Quan Nguyên Bạch đối với chuyện cô mê muội em gái anh đã có một chút miễn dịch, vì vậy anh không nói cái gì, cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi món.

Chu Phạn Phạn sợ anh không biết gọi món nào nên tiến lại và giới thiệu cho anh: "Món bánh bao này là đặc sản ở đây, nhất định phải gọi, hai chúng ta gọi hai món đi! Món mì này cũng siêu ngon, nhất định phải ăn cay vừa......"

Chẳng mấy chốc, hai người đã gọi một bàn đầy đồ ăn nhẹ.

Quan Nguyên Bạch nhíu mày: "Nhiều như vậy, có thể ăn hết sao."

"Sẽ hết, em cùng Hiểu Thiên trước đây cũng ăn như vậy! Đương nhiên, chủ yếu là em ăn."

Chu Phạn Phạn cũng không có nói giỡn, khi khẩu vị của cô tốt, thật sự có thể ăn rất nhiều.

Sau đó Quan Nguyên Bạch nhìn cô ăn rất nhiều, nhìn nhìn, cảm thấy có chút buồn cười. Trong khoảng thời gian này cùng cô cùng nhau ăn cơm, xem như kiến thức việc ăn cùng cô được mở rộng.

"Sao anh nhìn em? Anh no rồi sao?" Chu Phạn Phạn đang ăn dở ngước mắt, kỳ lạ hỏi câu.

Quan Nguyên Bạch híp mắt: "Không, anh nghỉ ngơi một chút."

"Ừ, tốt!"

Chu Phạn Phạn tiếp tục ăn bánh bao, đúng lúc này, đột nhiên có người gọi cô một tiếng.

Chu Phạn Phạn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai người đàn ông bước vào cửa hàng, một trong số đó cô biết, là Dương Thành.

Chu Phạn Phạn sắc mặt đột nhiên trở nên có chút khó coi, làm bộ không thấy hắn, mặc cho mình ăn.

Nhưng Dương Thành cũng đã chú ý tới cô, có chút kích động, vội vàng đi tới: "Phạn Phạn, cô, cô biết Hiểu Thiên ở đâu không? Cô ấy chặn tôi, tôi vẫn luôn không liên lạc được với cô ấy, cô có thể giúp tôi gọi cho cô ấy được không?"

Chu Phạn Phạn buông đũa xuống, lạnh lùng nói: "Cậu ấy đã chia tay với anh rồi, chia tay không liên lạc được không phải rất bình thường sao, tại sao tôi phải gọi điện."

"Nhưng tôi không đồng ý chia tay, tôi vẫn còn thích cô ấy, thật sự! Phạn Phạn cô giúp tôi liên lạc cô ấy một chút, chỉ cần gọi điện thoại thôi được không?"

Chu Phạn Phạn nhíu mày: "Chia tay tại sao phải cần sự đồng ý của anh, nếu anh vẫn thích cô ấy như vậy, tại sao trước đây làm vậy. Cùng người khác không minh không bạch...... Tôi mới không muốn giúp anh gọi điện."

Dương Thành giữ chặt cánh tay Chu Phạn Phạn, đôi mắt đều có chút đỏ: "Phạn Phạn, cầu xin cô, tôi biết tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa lại."

"Anh van xin tôi có ích lợi gì. Này...... Anh làm gì vậy." Dương Thành lôi kéo không bỏ Chu Phạn Phạn.

"Buông tay." Đúng lúc này, Quan Nguyên Bạch nắm chặt cổ ta Dương Thành, dùng sức một cái, Dương Thành cảm thấy đau, lập tức buông lỏng ra.

Quan Nguyên Bạch đứng dậy đứng ở giữa hai người, lạnh mặt nói: "Chia tay là chuyện của các người, cô ấy chỉ là làm người ngoài cuộc, ngươi ở chỗ này lôi kéo cái gì."

Mọi người trong cửa hàng đều nhìn sang, Dương Thành cũng không biết tự xử như thế nào, đồng thời cũng có chút kiêng kị Quan Nguyên Bạch.

"Dương thành, Hiểu Thiên đã quyết định chấm dứt, anh đừng lại quấy rầy nữa." Chu Phạn Phạn nói.

Dương Thành lui về phía sau một bước, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ: "Tôi không chấm dứt! Phạn Phạn, sau này gặp cô ấy, nói cho cô ấy biết, tôi sẽ chờ cô ấy, tôi nhất định sẽ chờ cô ấy."

"......"

Sau cuộc nói chuyện, Chu Phạn Phạn không còn tâm tư ăn gì nữa cả.

Sau khi Dương thành rời đi ,cô đã gửi tin nhắn cho Từ Hiểu Thiên về những gì đã xảy ra hôm nay, Từ Hiểu Thiên trả lời không cần để ý đến hắn, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng khi bước ra cửa hàng, cô vẫn hơi bực mình!

"Chính hắn có dị tâm, chính mình cùng nữ sinh khác dính líu không rõ, vì cái gì hiện tại còn tự tin nói hắn vẫn thích Hiểu Thiên, quá giả dối!" Chu Phạn Phạn nói, "Chẳng lẽ đàn ông đều có thể đồng thời thích nhiều người, thích người này cũng thích người kia, bắt được người này lại không bỏ xuống được người kia ——"

"Không phải."

Chu Phạn Phạn dừng lại, nghiêng mắt nhìn Quan Nguyên Bạch đột nhiên trả lời.

Cô ngẩn người, lửa giận cũng nguội đi một chút, cô mới ý thức được mình đã nói quá nhiều trước mặt Quan Nguyên Bạch......

Nhưng anh giống như không thèm để ý đến suy nghĩ của cô, nghiêng mắt nhìn cô, chậm rãi nói: "Anh ta có thể thích vài người, chứng tỏ anh ta quá mức tham, càng không đủ thích, bản thân anh ta là có vấn đề. Nhưng là, em không thể quơ đũa cả nắm, nói tất cả đàn ông đều sẽ giống như anh ta như vậy."

Chu Phạn Phạn ngây người vài giây: "...... Hả?"

"Anh sẽ không thể đồng thời thích nhiều người, anh lựa chọn, là duy nhất." Quan Nguyên Bạch kiên định nhìn cô, nói: "Chu Phạn Phạn, anh sẽ không giống anh ta."

Anh nói rất nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc hơn. Chu Phạn Phạn ngực hơi hơi nhảy dựng, một hồi lâu mới nói: "Vậy anh là người tốt......"

Quan Nguyên Bạch cười: "Đây là người tốt sao?"

Chu Phạn Phạn thở dài: "Đương nhiên...... Nếu Hiểu thiên gặp được người như anh thì tốt rồi, ...... Gặp được Dương Thành là cậu ấy xui xẻo, thật ra thì phải chia tay từ sớm rồi. Nhưng em cũng không rõ lắm, vì sao trước đó cùng Dương Thành cãi nhau bao nhiêu lần mà vẫn ở bên nhau, yêu đương chẳng lẽ hạnh phúc như vậy sao."

"Khi gặp được người thực sự thích em, yêu đương sẽ là một điều rất hạnh phúc."

Chu Phạn Phạn nhíu nhíu mày: "Trước đây khi em yêu đương, bọn họ đều nói rất thích em, nhưng em cũng không cảm thấy quá vui."

Quan Nguyên Bạch rũ mắt, "Tình cảm là của nhau, chỉ có thể nói, có lẽ em cũng không thích bọn họ."

Chu Phạn Phạn suy tư, đột nhiên hỏi: "Anh đã từng thích người phụ nữa nào chưa?"

Quan Nguyên Bạch dừng một chút, nhìn cô: "Có."

"Vậy anh có hạnh phúc khi yêu đương với cô ấy không?"

Quan Nguyên Bạch trầm mặc một lát, nói: "Không biết."

"Tại sao anh không biết?" Chu Phạn Phạn kinh ngạc, "A, anh là đơn phương thích? Yêu thầm? Đối phương đối với anh không có hứng thú?"

Quan Nguyên Bạch không muốn nói nữa, lập tức đi thẳng về phía trước.

Chu Phạn Phạn nhanh chóng đi theo, trong lòng kinh ngạc đến không được, không nghĩ tới "con trai" mình đẹp trai như vậy lại thích một người nhưng không có kết quả!

Cô thở dài, vỗ vỗ cánh tay anh, ra sức an ủi: "Ừm...... không sao, thích người không thích mình cũng là chuyện bình thường . Hơn nữa, yêu đương là như vậy, không hạnh phúc như anh nói."

Quan Nguyên Bạch lãnh đạm mà liếc cô một cái: "Không hiểu cũng đừng nói bậy."

"......"

——

Không ngoài dự đoán, sau tiệc tối lần này vẫn là có một ít tin đồn về cô và Quan Nguyên Bạch.

Nhưng lần này Chu Phạn Phạn không thể đăng lời sáng tỏ trên Weibo, dù sao...... Đều là sự thật.

Hơn nữa Quan Nguyên Bạch nói cũng rất có lý, cô không phải nghệ sĩ, cô cùng ai ở bên nhau, không cần giải thích với mọi người.

Vì vậy tài khoản Weibo của cô vẫn là trước sau như một làm video về Quan Tri Ý, đối với những bình luận và sự suy đoán, tò mò của mọi người cô cũng mặc kệ.

Sau đêm giao thừa, Quan Nguyên Bạch đến nhà cô ăn tối, lần này mục đích chính là gặp mặt ba cô.

Hai người trò chuyện khá ăn ý, Chu Phạn Phạn cảm thấy, một người như Quan Nguyên Bạch ở thương trường hành tẩu, nếu là nguyện ý nói, sẽ không làm khung cảnh tẻ nhạt.

Khi năm mới đến, nghỉ đông cũng rất nhanh kết thúc, Chu Phạn Phạn nghênh đón học kỳ hai.

Lớp học ít hơn, nhưng lại có nhiều việc phải làm hơn, bài tập về nhà do giáo sư cũng đủ để Chu Phạn Phạn ở thư viện mấy ngày. Vì vậy, cô đã lâu không đến gặp Quan Nguyên Bạch để thực hiện "Một trăm bữa cơm", nhưng anh giống như cũng hoàn toàn không để ý, cũng không có thúc giục cô.

Chu Phạn Phạn nghĩ, về chuyện trước kia, Quan Nguyên Bạch đại khái không còn tức giận, bởi vì anh cũng không so đo nữa. Phỏng chừng không qua bao lâu nữa, trăm bữa ăn đó có thể bị lãng quên.

Hôm nay, khi vừa ra khỏi thư viện, Chu Phạn Phạn nhận được cuộc gọi.

"Chị!"

Một giọng nói không chuẩn nhưng trong trẻo của một cậu bé phát ra từ điện thoại.

Chu Phạn Phạn có chút ngoài kinh ngạc: "Tiểu Hằng, tại sao em lại gọi cho chị, làm sao vậy?"

"Em đang Trung Quốc a, đương nhiên sẽ gọi cho chị."

"Em đang ở trong nước? Ở đâu?"

Tiểu Hằng nói: "Ở cổng trường của chị, em cùng mẹ."

Chu Phạn Phạn vui mừng ra mặt: "Thiệt hay giả, vậy em chờ chị một chút, chị lập tức tới!"

"Vâng, chị mau tới đi, em có quà cho chị."

Chu Phạn Phạn đã một năm không gặp mẹ cô Phương Đình, sau khi một đường chạy chậm đến cổng trường, quả nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Bóng người đang đứng bên cạnh một chiếc oto, ăn mặc thời thượng, tóc dài bồng bềnh, vẫy tay với cô.

Chu Phạn Phạn trong lòng hưng phấn cực kỳ, chạy qua.

"Mẹ!"

Chu Phạn Phạn trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực người phụ nữ.

Phương Đình ôm lấy cô, xoa đầu cô: "Phạn Phạn, học tập có mệt không ."

"Không mệt." Chu Phạn Phạn hít một hơi thật sâu, cô thích nhất là mùi hương của mẹ, "Tại sao mẹ về, cũng không nói với con một tiếng."

Phương Đình nói: "Hai ngày trước, mới nhất thời mà quyết định trở về nhìn xem, nghĩ, cũng cho con một bất ngờ."

"Vậy mẹ định ở bao lâu!"

"Một tuần."

Chu Phạn Phạn càng vui vẻ, nói: "Vậy tuần này con sẽ ngủ với mẹ!"

"Chị, còn em thì sao." Đột nhiên, một cậu bé lai tóc xoăn xuất hiện ở băng ghế sau, thoạt nhìn khoảng sáu bảy tuổi, thập phần đáng yêu.

Chu Phạn Phạn từ trong lòng ngực Phương Đình ra tới, khom lưng nhéo mặt cậu bé: "Chị nói sao lại không thấy em, hóa ra là trốn ở đây."

"Chị, em cũng muốn ngủ cùng!"

"Được, nhưng mỗi buổi tối em phải tắm rửa."

"Tắm! Bây giờ mỗi ngày em đều tắm rửa, chị hỏi mẹ xem."

"Tốt nhất là thế."

Chu Phạn Phạn lên xe Phương Đình, chuẩn bị cùng bọn họ đến khách sạn, thuận tiện ăn cơm.

Tiểu Hằng ngồi bên cạnh cô, vẫn luôn ríu rít mà nói chuyện, chị chị kêu không ngừng.

Tiểu Hằng là em trai cô, cùng mẹ khác cha, mẹ cô Phương Đình cùng ba cô ly hôn ,sau đó kết hôn với một người Mỹ, không bao lâu sinh hạ Tiểu Hằng. Hai chị em không gặp nhau thường xuyên, nhưng mỗi lần gặp mặt, Tiểu Hằng đều rất quấn quýt cô.

"Chúng ta ở tại Nam Tước." Phương Đình nói.

Chu Phạn Phạn ban đầu không nghĩ nhiều, ừ một tiếng.

Phương Đình lại nói: "Mẹ nghe nói, con cùng Quan Nguyên Bạch ở bên nhau."

Chu Phạn Phạn sửng sốt, nói: "Chà, ai nói với mẹ vậy."

Phương Đình cười nói: "Bà nội con nói, trước khi đến đón con, mẹ đã đi thăm bà."

"Ồ......"

"Làm sao vậy, yêu đương cũng không nói cho mẹ một tiếng."

Chu Phạn Phạn có điểm xấu hổ, giả vờ ngượng ngùng mà cười cười: "Con quên mất......"

Phương Đình nói: "Con thật giỏi, chuyện này mà có thể quên. Mẹ đây lần này trở về cũng cho mẹ gặp chứ? Đợi lát nữa liền đi Nam Tước ăn cơm, có thể kêu thằng bé cùng nhau tới ăn."

Chu Phạn Phạn: "Ừm...... Cũng không biết anh ấy có bận không."

Phương Đình nói: "Không sao, con cứ gọi điện thoại hỏi một chút, nếu bận thì lần sau gặp cũng được."

"Vâng."

Sau khi Phương Đình nói điều đó, Chu Phạn Phạn đành phải cầm lấy điện thoại gọi cho Quan Nguyên Bạch.

Cô đoán chắc giờ này Quan Nguyên Bạch đang ở công ty, cô cũng không kỳ vọng gì, sau khi điện thoại được kết nối, cô liền hỏi nói: "Anh đang làm gì vậy......"

Cô trực tiếp tỉnh bỏ qua cách xưng hô với anh, dù sao cô cũng quen gọi là Quan tiên sinh, nhưng ở trước mặt trưởng bối gọi như vậy, giống như lại không đủ thân mật.

Quan Nguyên Bạch: "Ở văn phòng, chuẩn bị mở họp, làm sao vậy?"

Chu Phạn Phạn nghe anhnói như vậy nhẹ nhàng thở ra: "À...... Bận, vậy thì tốt, anh cứ bận đi."

Quan Nguyên Bạch phát giác tới, hỏi: "Em bên kia có việc?"

Chu Phạn Phạn nói: "Cũng, cũng không có gì, chỉ là mẹ em về nước, chúng em vừa lúc muốn đi Nam Tước ăn cơm, Em thuận tiện hỏi anh một chút, có muốn đến ăn không. Anh bận như vậy, chúng ta lần sau ——"

"Mẹ em?"

"Ừm. Còn có em trai em."

Quan Nguyên Bạch an tĩnh một lát, Chu Phạn Phạn trong lúc nhất thời còn tưởng anh đã cúp máy, nhưng mắt phát hiện màn hình vẫn còn hiển thị cuộc gọi, "Alo? Anh còn ở đó không?"

"Ừm, vừa rồi anh gửi tin nhắn cho Tiểu Chí."

"Ừ...... Vậy em cúp máy đây."

"Em còn chưa nói cho anh biết ăn ở nhà hàng nào ở Nam Tước."

Chu Phạn Phạn sửng sốt: "Không phải anh mở họp sao."

Quan Nguyên Bạch nói: "Thông báo cho Tiểu Trí, tạm hoãn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top