Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 32: Chị với anh này không thích nắm tay!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Phạn Phạn cảm thấy Quan Nguyên Bạch thật sự là một đối tác rất có năng lực.

Anh đã làm rất tốt trong việc duy trì hình ảnh hai người họ là một " cặp đôi " bên ngoài.

Sau khi ba người đến Nam Tước, họ ngồi trong một nhà hàng Trung Quốc ở Nam Tước. Bọn họ vừa đến, Quan Nguyên Bạch không bao lâu cũng tới, thậm chí còn mang theo lễ vật.

Khăn lụa là cho Phương Đình, món đồ chơi là cho Tiểu Hằng.

"Xin lỗi dì, lần này con vội vàng chuẩn bị, còn chưa biết ý thích của dì." Sau khi ngồi xuống, Quan Nguyên Bạch nói với Phương Đình đang ngồi đối diện.

Phương Đình có chút kinh hỉ: "Rất đẹp, dì rất thích. Là dì đường đột đến, cũng không nói trước với con, cho nên dì bảo Phạn Phạn mời con ăn cơm."

Quan Nguyên Bạch nói: "Không có gì ạ, con vừa lúc cũng ở gần đây."

"Anh là bạn trai của chị em sao!" Tiểu Hằng không nhúc nhích món đồ chơi, hai mắt nhìn chằm chằm Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch cười: "Ừm."

Tiểu Hằng đánh giá anh vài lần, thần sắc vô cùng nghiêm túc: "Anh cùng chị em gặp nhau khi nào?"

Nghiêm túc mà nói, giả vờ là một người lớn là khá tốt.

Quan Nguyên Bạch cũng không có lệ, nói: "Mấy tháng trước gặp mặt."

"Vậy nhanh như vậy đã ở bên nhau?" Tiểu Hằng nhìn về phía Chu Phạn Phạn nói, "Chị, chị có vội vàng quá không? Chị thích khuôn mặt của anh ấy sao."

Nhỏ mà lanh, nhưng lại có khuôn mặt quá đáng yêu, khiến người ta không thể không tức giận.

Chu Phạn Phạn bật cười, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu bé: "Sao em lại nói như vậy chị là người mê nhan sắc sao!"

"Không phải sao, chị chỉ thích người đẹp trai thôi mà!" Tiểu Hằng lại liếc nhìn Quan Nguyên Bạch, "Nhưng mà, anh ấy từ trước đến nay xác thực là đẹp trai nhất."

Chu Phạn Phạn: "Em nói cái gì vậy!"

"Chậc, anh trai mua món đồ chơi cho con, con không cảm ơn sao." Phương Đình bất đắc dĩ mà vỗ vỗ đầu cậu nhóc, sau đó hướng Quan Nguyên Bạch nói, "Xin lỗi Nguyên Bạch, thằng bé từ nhỏ đã quen nói lung tung."

"Sẽ không." Quan Nguyên Bạch nhìn Chu Phạn Phạn liếc mắt một cái, "Dù sao, cũng là khen con mà."

Chu Phạn Phạn: "......"

Phương Đình cười lắc lắc đầu, lại trách Tiểu Hằng một câu, Tiểu Hằng lúc này mới ngượng ngùng cùng Quan Nguyên Bạch nói lời cảm ơn.

Quan Nguyên Bạch cười một cái, nói: "Không có chi."

"Tuy rằng anh mua đồ chơi cho em, nhưng anh về sau vẫn phải đối tốt với chị em, nếu không tốt , em sẽ đánh anh một trận."

"Phụt ——" Chu Phạn Phạn buồn cười, "Em học những lời này trong phim sao, chị cảm ơn em nhaaa."

Tiểu Hằng bĩu môi: "Chị, chị đừng nói nữa! Em chỉ dặn dò anh ấy!"

"Em còn sẽ dặn dò......"

"Đã biết, anh sẽ nhớ kỹ." Quan Nguyên Bạch lại là đột nhiên nghiêm túc đồng ý.

Tiểu Hằng: "Thật sao?"

"Thật." Quan Nguyên Bạch nhìn về phía Chu Phạn Phạn, chậm rãi nói, "Anh nhất định sẽ đối tốt với chị ấy."

Ánh sáng trong nhà hàng dịu nhẹ, mặt mày anh sâu thẳm, đáy mắt điểm sáng, trong lúc nhất thời, khiến người ta cảm thấy không phân biệt được thật giả

Chu Phạn Phạn hơi cong ngón tay, có chút sửng sốt.

"Làm sao vậy?" Đại khái là trong mắt cô lộ vẻ kinh ngạc rõ ràng, Quan Nguyên Bạch mở miệng nhắc nhở cô một câu.

Chu Phạn Phạn vội vàng lấy lại tinh thần, vui đùa nói: "Vậy, vậy anh cũng không thể nuốt lời, em trai em luyện Taekwondo, đúng không Tiểu Hằng."

Tiểu Hằng lập tức khoa tay múa chân: "Đúng vậy!"

Phương Đình cùng Quan Nguyên Bạch đều cười, Chu Phạn Phạn sờ sờ cái mũi, cũng cười theo.

Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Hằng nháo muốn đi chơi.

Khách sạn Nam tước có khu công viên dành riêng cho khách đi cùng trẻ em với đầy đủ thiết bị cho trẻ vui chơi.

Bọn họ ăn xong vừa lúc cũng muốn tiêu thực, vì vậy họ đưa Tiểu Hằng qua đó.

"Quan tiên sinh, nếu anh có thể diễn xuất, nhất định không tồi."

Phương Đình nắm Tiểu Hằng đi ở phía trước một ít, Quan Nguyên Bạch cùng Chu Phạn Phạn đi ở phía sau. Thấy hai người phía trước đang chú ý, liền nhỏ giọng mà cùng Quan Nguyên Bạch nói câu.

Quan Nguyên Bạch: "Cái gì?"

"Vừa rồi, anh nói nhất định đối với em tốt, ánh mắt đó, quá chân thật."

Quan Nguyên Bạch ánh mắt hơi thâm trầm, buông lỏng hai tay mà đút túi: "Phải không."

"Ừm!"

"Anh chị đi nhanh lên." Tiểu Hằng quay đầu lại, vẫy tay với hai người

Chu Phạn Phạn trả lời: "Tới đây, em chờ chị với."

Tiểu Hằng ác một tiếng, buông tay Phương Đình, chạy trở về, kẹp giữa hai người, một tay giữ lấy một người: "Kéo em đi, nhanh lên!"

Chu Phạn Phạn cùng Quan Nguyên Bạch tay đều bị kéo đi, Chu Phạn Phạn bất đắc dĩ nói: "Em cần gì phải gấp vậy."

"Em muốn đi chơi!"

"Đã biết đã biết."

Tiểu Hằng lôi kéo hai người đi một lúc, tuy rằng hai người đều có đôi chân dài hơn mình, nhưng vẫn là không bằng chính mình chạy nhanh.

"Quên đi, em không đợi hai người nữa." Tiểu Hằng hết sức ghét bỏ mà lắc đầu, cảm thấy những người này thật sự rất chậm, vì thế hai tay chắp lại, nắm lấy tay Chu Phạn Phạn cùng tay Quan Nguyên Bạch kéo lại gần, đè lên nhau, chính mình rút ra.

"Anh chị tự đi đi ——"

Quan Nguyên Bạch cùng Chu Phạn Phạn đều không ngờ được Tiểu Hằng đột nhiên đem tay bọn họ đặt ở cùng một chỗ, thời điểm phản ứng lại, Quan Nguyên Bạch đã nắm tay Chu Phạn Phạn.

Xúc cảm ấm áp, da thịt tinh tế, trơn trượt giống như điện giật

Hai người ngẩn người, phản ứng đầu tiên đều là buông ra.

Lại nhìn về phía đối phương, trong mắt nhất thời không che giấu được hoảng loạn cùng kinh ngạc.

Tiểu Hằng vốn dĩ cũng chỉ tùy tiện làm như vậy, khi ở nước ngoài, cậu đều làm như vậy với ba mẹ, anh trai hàng xóm đưa bạn gái đến chơi, cũng là tay trong tay như vậy.

Trong mắt cậu, chuyện giữa những người yêu nhau nắm tay, thậm chí hôn nhau không có gì là lạ.

Cho nên Quan Nguyên Bạch cùng Chu Phạn Phạn nhanh chóng tách ra, như thể bị điện giật khiến cậu sững sờ vài giây, vốn dĩ định chạy đi, nhưng ngừng ở tại chỗ.

"Hả?"

Chu Phạn Phạn cứng đờ, cười gượng nhìn về phía Tiểu Hằng: "Em làm gì vậy."

Tiểu Hằng chớp mắt to, nhìn nhìn hai người, nói: "Hai người không thích nắm tay sao?"

Phương Đình đi trước mấy bước cũng quay đầu lại đây: "Làm sao vậy?"Video Player is loading.

Tiểu Hằng lập tức lớn tiếng nói: "Mẹ, chị và anh này không thích nắm tay!"

Chu Phạn Phạn: "......"

Phương Đình dừng lại một chút, nhìn hai người một cách khó hiểu

Chu Phạn Phạn mu bàn tay có chút tê dại, cô lấy tay che đi cảm giác khác thường, nói: "Tiểu tử, nói bừa cái gì vậy......"

Tiểu Hằng: "Vừa rồi em để hai người nắm tay, chị đã rút ra nhanh như vậy, nhưng bạn trai, bạn gái không phải thích nắm tay sao?, Braden nói với em nhất định phải nắm tay nhau, anh ấy cùng bạn gái đi đường đều dính ở một chỗ, tại sao hai người không nắm tay nhau."

Chu Phạn Phạn: "...... Ai là Braden?"

"Anh hàng xóm, anh ấy mỗi lần dẫn hắn bạn gái tới chơi đều như vậy. Chị, sao chị không dính lấy bạn trai đi."

Chu Phạn Phạn lỗ tai tức lập tức đỏ lên, Phương Đình ánh mắt vẫn còn dừng ở trên người bọn họ, cô không muốn Phương Đình nghi ngờ cái gì, nhưng lại không dám kéo tay Quan Nguyên Bạch.

"Chị......"

"Anh, anh không nắm tay, không phải là không thích chị của em đấy chứ!"

Chu Phạn Phạn: "......"

Tiểu quỷ, em có thể câm miệng!

"Ai nói tụi anh không nắm tay." Đột nhiên, Quan Nguyên Bạch vươn tay qua, đem tay cô nắm vào trong lòng bàn tay.

Chu Phạn Phạn khẽ run lên, theo bản năng muốn rút ra, nhưng anh lại cầm chặt hơn.

Lòng bàn tay ấm áp và khô ráo, cảm giác ngứa ran đó lại xuất hiện. Chu Phạn Phạn có chút hoảng loạn mà nhìn phía Quan Nguyên Bạch, người này nhìn cô một cách bình tĩnh, sau đó nắm lấy tay cô và kéo cô đến bên mình.

"Vừa rồi là quá đột ngột, khiến tụi anh giật mình." Anh như vậy cùng Tiểu Hằng giải thích.

Tiểu Hằng hồ nghi mà nhìn hai người: "Ừ, cho nên anh thích chị......"

"Đương nhiên."

Tiểu Hằng giống như cuối cùng buông xuống một chút tâm: "Vậy là tốt rồi, em còn tưởng rằng...... Dù sao, anh phải chặt chẽ nắm tay chị ấy, muốn yêu chị."

Quan Nguyên Bạch khẽ mỉm cười: "Em nói rất đúng, anh đã biết."

"Tiểu Hằng, đừng cùng anh chị nháo nữa, không phải muốn đi chơi sao, còn không lại đây đi!" Phương Đình nói.

Tiểu Hằng: "Vâng! Con tới đây!"

Cậu lại chạy chậm tới bên người Phương Đình, nhưng khi lôi kéo Phương Đình đi về phía trước, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn bọn họ.

An tĩnh.

Đặc biệt an tĩnh.

Hai người sóng vai đi tới, an tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy hơi thở của đối phương.

Chu Phạn Phạn cảm thấy cùng Quan Nguyên Bạch nắm tay, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.

Cảm giác thật kỳ lạ...... Cô rất muốn rút ra...... Rút ra chắc sẽ không tê đâu.

Bây giờ cô cảm thấ bàn ta đó giống như không phải của mình!

"Em trai em khá nghiêm khắc."

Trong yên lặng, Quan Nguyên Bạch cuối cùng đã mở miệng, đánh vỡ sự yên lặng quỷ dị.

Chu Phạn Phạn hơi xấu hổ mà cười cười: "Em ấy là như vậy...... Cái này, nếu anh cảm thấy không thoải mái, hãy nói với anh có việc phải làm, anh có thể đi trước."

Quan Nguyên Bạch rũ mắt liếc nhìn bọn họ đang nắm tay, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên: "Sẽ không không thoải mái, em ở trước mặt người nhà anh giúp anh, anh tự nhiên cũng nên trước mặt người nhà em giúp em."

Chu Phạn Phạn: "Ừm...... Vậy nắm tay......"

"Lòng bàn tay em đang đổ mồ hôi, lo lắng sao?" Anh nói.

Chu Phạn Phạn thở ra một cái khẩu khí, lỗ tai nóng lên, lung tung nói: "Có lẽ thật lâu không có cùng đàn ông nắm tay, em rất căng thẳng."

Quan Nguyên Bạch nghẹn lại: "......"

Chu Phạn Phạn chần chờ, nói: "Lòng bàn tay anh giống như cũng có một chút đổ mồ hôi......"

Quan Nguyên Bạch mặt không chút thay đổi: "Không phải anh, đều là của em."

"Đúng không...... Vậy, em lau đi nhé?"

Chu Phạn Phạn lấy khăn giấy từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt Quan Nguyên Bạch, ý bảo anh buông tay.

Quan Nguyên Bạch đứng lại, buông tay cô ra.

Tay được giải thoát, cảm giác tê dại căng thẳng biến mất, Chu Phạn Phạn nhẹ nhàng thở ra, dùng khăn giấy lau tay.

Lạ thật, trước kia cũng không phải chưa từng nắm tay đàn ông...... Quả nhiên, cùng soái ca, vẫn là cùng Ý Ý lớn lên có điểm giống soái ca dắt tay chính là không giống nhau!

"Xong chưa." Quan Nguyên Bạch rũ mắt nhìn cô.

Chu Phạn Phạn: "...... Rồi."

Quan Nguyên Bạch ừ một tiếng, duỗi tay trái, hướng phía trước mặt cô dơ lên.

Chu Phạn Phạn sửng sốt, nhìn chằm chằm lòng bàn tay anh.

Quan Nguyên Bạch nói: "Đặt lên."

Chu Phạn Phạn: "...... Chúng ta có thể không cần nắm tay được không?"

Quan Nguyên Bạch ra hiệu tiểu quỷ đi phía trước: "Em không phát hiện thằng bé vẫn luôn ngoái đầu nhìn lại sao, muốn làm thằng bé hoài nghi?"

"...... Không có."

Chu Phạn Phạn hắng giọng nói, tuy rằng cảm thấy khó xử, nhưng vẫn đưa tay ra, lòng bàn tay đặt xuống, dán vào lòng bàn tay anh.

Quan Nguyên Bạch liếc nhìn lòng bàn tay của hai người.

Tay cô nhỏ quá......

Nếu anh nắm chặt hơn, liền hoàn toàn có thể đem tay cô chặt chẽ bao vây ở trong lòng bàn tay.

Ngắn ngủi dán sát, không có ai di chuyển.

"Chị! Anh chị ở đó chơi gì vậy? Đi nhanh lên!" Cách đó không xa, Tểu Hằng gấp đến độ dậm chân.

Chu Phạn Phạn lập tức đáp lại, hạ ngón tay xuống.

Mười ngón giao nhau, nắm chặt, cuối cùng chặt chẽ mà đan vào nhau.

Trái tim Chu Phạn Phạn bắt đầu đập loạn xạ, sự bồn chồn và hồi hộp lại dâng lên

Cô hít sâu một hơi, khẽ cắn môi nói: "Đi, đi thôi!"

Quan Nguyên Bạch khẽ xoa ngón cái, ánh mắt dừng ở vành tay đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top