Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 39: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Phạn Phạn tâm trạng trở nên u ám hoàn toàn vì buổi biểu diễn và cô thậm chí còn cảm thấy vui hơn khi làm deadline ở trường.

Vào thứ sáu, cuối cùng cô cũng làm xong deadline, khi ở bãi đỗ xe chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của Quan Nguyên Bạch, anh hỏi cô buổi tối có việc gì cần làm không, bọn Tống Lê hẹn đi chơi, cũng muốn gọi cô cùng đi.

Là "Bạn gái" anh, cũng cần tham gia những dịp bạn bè gặp gỡ, Chu Phạn Phạn đã đồng ý.

Bởi vì Quan Nguyên Bạch còn đang ở công ty Nam Hành xử lý một ít công việc, cho nên Chu Phạn Phạn trực tiếp lái xe qua bãi đậu xe ở Nam Hành, chờ Quan Nguyên Bạch sau khi xong thì cùng nhau lái xe đến chỗ bọn Tống Lê.

Vị trí của Tống Lê là ở một club tư nhân, ăn nhậu chơi bời đầy đủ hết, căn phòng lớn nhất đã được đặt trước.

Khi Chu Phạn Phạn cùng Quan Nguyên Bạch đến, bên trong đã có rất nhiều người.

Quan Nguyên Bạch đại khái đều quen biết, sau khi tiến vào, mọi người đều nhìn qua chào hỏi, rồi sau đó tầm mắt đều rơi trên người cô.

Chu Phạn Phạn biết hôm nay "thân phận" của cô rất đặc biệt, mọi người đều nhìn cô, cô cũng mỉm cười đáp lại.

Tuy nhiên, cô thực sự biết người cũng không nhiều, ánh mắt quét qua, cũng chỉ có thể kể tên Thích Trình Diễn, Tống Lê, những người khác dường như đã gặp trong buổi tiệc trước đó của Quan gia, nhưng cũng chỉ là gặp qua, tên cũng không biết.

Hôm nay trong sân cũng còn có một ít cô gái, Chu Phạn Phạn nhìn thấy Thích Trình Diễn có mặt, lập tức phản ứng chính là đi tìm Quan Tri Ý, tuy nhiên, không thấy được bóng dáng Quan Tri Ý đâu.

"Tiểu Ngũ vào đoàn nên không có ở đây." Quan Nguyên Bạch nhìn ánh mắt cô liền biết cô suy nghĩ cái gì, nhắc nhở .

Chu Phạn Phạn sờ sờ cái mũi: "...... Em cũng chưa nói cái này nha."

Quan Nguyên Bạch cũng lười vạch trần cô, dẫn cô vào trong, cuối cùng ngồi xuống một chiếc bàn ăn dài.

Khu vực bàn dài chính là khu vực ăn uống, có đồ ăn ngon và rượu, còn có rất nhiều điểm tâm nhỏ tinh xảo. Hướng vào trong chút có một sô pha dài, lúc này không có ai ca hát, trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim, âm thanh rất êm tai. Lại hướng vào trong, còn có các loại thiết bị trò chơi giải trí bao gồm bài chơi bàn và bàn mạt chược....

"Ai nha, Nguyên Bạch của Phạn Phạn đến rồi." Tống lê rót một ly rượu cho Quan Nguyên Bạch, gọi một cái tên đặc biệt giả tạo.

Chu Phạn Phạn: "......"

Quan Nguyên Bạch một ánh mắt liếc qua: "Cậu có thể bình thường."

"Bình thường không được, nó thực sự không bình thường. Cậu đã bị thu phục, ở đây ai cũng bình thường." Tống Lê lại nói với Chu Phạn Phạn, "Phạn Phạn a, thật là cảm ơn cô, thập phần cảm tạ, có cô, là phúc của Quan Nguyên Bạch ."

Vừa mới rót đầy, ly đã bị Quan Nguyên Bạch cầm đi, "Đổi một ly nước trái cây."

Tống lê liếc anh một cái, "Được được, nước trái cây."

Tống Lê mang đến một ly nước trái cây khác, Chu Phạn Phạn nhận lấy và nói cảm ơn.

Quan Nguyên Bạch biết Chu Phạn Phạn tối nay cơm cũng không ăn đã bị anh mang tới đây, liền đem một ít món chính đặt trước mặt cô: "Em ăn một chút trước đi, không cần để ý đến cậu ta."

Chu Phạn Phạn gật gật đầu.

Quan Nguyên Bạch hỏi: "Còn có muốn ăn cái gì không, anh gọi món thêm. "

Chu Phạn Phạn nhìn một vòng, nhỏ giọng nói: "Không cần, em sẽ ăn mấy món này trước."

Quan Nguyên Bạch: "Được, lát nữa muốn ăn món khác thì nói cho anh biết. "

"Ừm."

Quan Nguyên Bạch hôm nay là phá lệ chiếu cố người, cảnh tượng thực mới mẻ, dẫn tới bên cạnh một đám bạn xem đến cũng là mùi ngon.

Tống Lê ngồi xuống bên cạnh Thích Trình Diễn, nói: "Cũng không có gì lạ, có một ngày chúng ta cũng có thể nhìn thấy cậu ấy quan tâm đến cô gái khác ngoài em gái mình như vậy, à không, cậu ấy đối với Tiểu ngũ tuyệt đối cũng không như vậy."

Thích Trình Diễn gặt đồng tán thành: "Khả năng đây là trọng sắc xem nhẹ...... xem nhẹ mọi thứ."

Hai người nói chuyện thanh âm cũng không thấp, người xung quanh nghe được đều cười ha ha.

Chu Phạn Phạn rất xấu hổ, cúi đầu ăn, hai tai đỏ bừng.

Quan Nguyên Bạch chiếu cố cô, hẳn là cũng là vì cô là anh mang đến đây ......

Quan Nguyên Bạch lại lấy một chút điểm tâm, đặt bên tay trái cô, Chu Phạn Phạn nhìn anh một cái, anh lại giống như không nghe được lời trêu chọc của mọi người, ánh mắt chuyên chú mà dừng ở trên người cô: "Ăn đi, thất thần làm cái gì."

"Ờ........ Cảm ơn."

Chu Phạn Phạn tự lo cho mình ăn, còn Quan Nguyên Bạch thì đi nói chuyện với đám Thích Trình Diễn, nói về một số vấn đề đầu tư, cô nghe không hiểu lắm.

Ăn no đến bảy tám phần, cô nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đi tới sô pha bên kia, chọn một bộ phim xem.

Quan Nguyên Bạch mới vừa rồi còn đang nói chuyện nghiêm túc, dư quang nhìn thấy Chu Phạn Phạn đi xa, ánh mắt cũng đi theo cô. Nhìn thấy cô xa xa ngồi ngay ngắn ở sô pha bên kia xem phim, cùng bạn bè nói chuyện dần dần cũng có vẻ bớt quan tâm hơn.

Thích Trình Diễn nói với anh vài câu liền phát hiện, nghiền ngẫm nói: "Dính như vậy sao? Cô ấy đi rồi, liền cùng chúng ta nói chuyện cũng không nói?"

Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt nói: "Tớ không phải đang nghe đây sao."

"Nghe được cái gì, câu nào."

"Không nghe được, hôm nay đừng nói chuyện làm ăn, Trình Diễn cậu từ bỏ đi." Tống Lê nói.

Thích Trình Diễn cười lắc lắc đầu: "Được...... Không nói nữa."

Tống Lê: "Đi thôi, chúng ta đi chơi đi, Quan Hề cùng Giang Tùy Châu cũng đang đến, tớ muốn đánh bài trước khi họ tới, đỡ phải Quan hề tới, gây rối với tớ nữa."

.......

Chu Phạn Phạn xem phim một cách thích thú, bộ phim này trước đây danh tiếng khá tốt, nhưng cô không đến rạp phim để xem.

Quan sát một hồi, bên cạnh chỗ ngồi đột nhiên hãm xuống, là Quan Nguyên Bạch ngồi lại đây.

"Không nhàm chán chứ?." Anh hỏi.

Chu Phạn Phạn ăn một miếng khoai tây chiên: "Không nhàm chán."

Quan Nguyên Bạch nói: "Tống lê kéo anh vào trong chơi, em muốn đi qua không?."

"Bên trong...... Chơi bài sao? Hay là mạt chược? Em không biết nhiều lắm." Chu Phạn Phạn tâm tư còn đang nằm ở bộ phim, nói, "Các anh chơi đi, đợi lát nữa em xem xong sẽ qua đó."

Quan Nguyên Bạch cũng không miễn cưỡng: "Được, ăn ít đồ ăn vặt thôi."

"Ừm"

Quan Nguyên Bạch đứng dậy đi vào, Chu Phạn Phạn cũng không có đem lời nói anh nghe vào, mặc dù đã ăn no, nhưng vẫn ôm túi khoai tây chiên không bỏ được.

Hôm nay có rất nhiều người ở đây, còn có một vài cô gái ngồi đây xem phim với cô, bởi vì không thân, Chu Phạn Phạn cũng không nói nhiều với họ, nhưng lúc đầu, họ hỏi cô làm thế nào để thu phục được Quan Nguyên Bạch, cô tùy tiện trả lời vài câu.

Đương nhiên, cũng không có trả lời đúng trọng điểm, vốn dĩ cô cũng không thu phục được.

Tóm lại là có lệ mà qua, họ cũng không hỏi cô nữa.

Phim chiếu được một nửa, đột nhiên, cô thấy một bóng dáng quen thuộc từ trước mặt đi ngang qua.

"Này, Nghiêm tiên sinh!"

Nghiêm Thành Hoài hôm nay tới hơi muộn, nghe được thanh âm nghiêng mắt, thấy được Chu Phạn Phạn: "Cô cũng tới đây, Nguyên Bạch đâu?"

"Bọn họ ở bên trong."

Nghiêm Thành Hoài đã đi tới: "Sao cô không vào."

Chu Phạn Phạn nói: "Bộ phim này khá hay, tôi xem nó trước, hơn nữa, tôi không giỏi chơi những thứ đó."

"Như vậy."

Khi Chu Phạn Phạn nhìn thấy hắn liền nhớ chuyện lần trước, nói: "Đúng rồi, lần trước anh nói hai bộ phim kia, cuối cùng có đầu tư không?"

Nghiêm Thành Hoài gật đầu, cười nói: "Nghe xong ý kiến của cô, tôi đầu tư cho bộ trạch đấu, đã bắt đầu quay rồi."

"Thật sự là bởi vì ý kiến của tôi sao?!"

Nghiêm Thành Hoài nói: "Những gì cô nói rất đúng, sau đó phân tích của nhân viên cũng tương tự như cô. Chu tiểu thư, phương diện này cô thật sự cũng rất lợi hại."

Chu Phạn Phạn không ngờ mình có thể tham gia vào công việc kinh doanh nghiêm túc nhờ một số nghiên cứu khi theo đuổi thần tượng, có chút ngượng ngùng: "Cũng, cũng không có ."

"Lần sau nếu như cô có xem trọng bộ nào, cũng có thể cùng tôi chia sẻ."

Chu Phạn Phạn sửng sốt: "Tôi sao, tôi chưa bao giờ đầu tư vào phương diện này."

Nghiêm Thành Hoài phản ứng lại : "Cũng đứng, tôi nhớ cô còn đang đi học, người trong nhà hẳn là cũng không muốn cô lăn lộn trong giới này."

"Không có, nhưng sau những gì anh nói, tôi vẫn có chút hứng thú!" Chu Phạn Phạn hỏi, "Gần đây anh có đầu tư bộ nào khác không."

"Có, chi nhánh công ty đã chuẩn bị quan sát, gần đây còn mua hai bộ......"

——

Quan Nguyên Bạch từ trước đến nay không quá trầm mê chơi bài, hơn nữa hôm nay tâm tư cũng không tập trung vào nó, chơi vài hiệp, đã bị bọn Tống lê hố không ít.

Lại một hồi sau khi kết thúc, Quan Hề cùng Giang Tùy Châu cũng tới.

Một trong bốn người nhường chỗ cho Quan Hề, Quan Hề vừa ngồi liền hỏi: "Bắt đầu lâu rồi sao, vừa rồi ai thắng."

Tống Lê nói: "Anh cậu thua nhiều nhất, đã uống không ít."

Quan Hề liếc Quan Nguyên Bạch: "Phạn Phạn ở đây, hắn là không có tâm trạng để chơi."

Tống Lê: "A! Làm sao cậu biết."

Quan Hề: "Này còn còn phải đoán sao, tớ mới vừa nhìn thấy cô ấy cùng Nghiêm Thành Hoài ở bên ngoài, còn chào hỏi."

Tống lê ra bên ngoài nhìn nhìn: "Thành Hoài tới rồi à, tớ cũng không biết, cậu ấy không có vào đây."

Quan Hề nói: "Ở bên ngoài cùng Phạn Phạn nói chuyện phiếm ."

Tống Lê: "Nói nhảm cái gì, tới chơi đi, Nguyên Bạch không có tâm tư, vậy làm Phạn Phạn vào đi, cậu ấy liền có tâm tư."

Mọi người một trận cười.

Quan Nguyên Bạch cong cong môi, đứng dậy: "Tớ đi ra ngoài tìm cô ấy."

"Được được, biết cậu đã sớm muốn ra ngoài, mau đem người vào đi."

Khi Quan Nguyên Bạch đi ra, Chu Phạn Phạn đang nói về bộ tiểu thuyết mà Nghiêm Thành Hoài đã mua gần đây, mặt mày hớn hở, thật vui vẻ.

Vẫn là Nghiêm Thành Hoài phát hiện Quan Nguyên Bạch: "Hử? Các cậu chơi xong rồi."

"Không có, còn muốn chơi tiếp." Quan Nguyên Bạch hỏi, "Cậu đã đến rồi sao không đi vào."

Nghiêm Thành Hoài nói: "Gặp được Phạn Phạn, vừa lúc hàn huyên về chuyện đầu tư kịch bản."

"Ừm"

Quan Nguyên Bạch ngồi xuống bên cạnh Chu Phạn, nói: "Quan hề cũng tới rồi."

Chu Phạn Phạn: "Em thấy rồi."

"Còn nữa, vừa rồi anh đã thua rất nhiều."

Anh ngồi vào bên người, Chu Phạn Phạn liền ngửi thấy mùi rượu, cô nói: "Thua là phải uống rượu sao?"

Quan Nguyên Bạch gật đầu: "Ừm, anh uống không nổi, em vào chơi giúp anh vài ván đi?"

Chu Phạn Phạn nói: "A...... Em rất ít khi chơi, có thể sẽ càng thua lợi hại hơn."

Quan Nguyên Bạch giữ chặt cổ tay cô, đem cô kéo lên: "Tay mới vận khí tốt."

Chu Phạn Phạn đi theo Quan Nguyên Bạch, nhưng không quên quay đầu chào Nghiêm Thành Hoài: "Chuyện này nói sau nhé."

Nghiêm Thành Hoài cười cười: "Được."

Quan Nguyên Bạch không có buông cổ tay Chu Phạn Phạn, đi mấy bước liền nói: "Em cũng muốn đầu tư làm phim?"

Chu Phạn Phạn: "Trước đây không nghĩ tới, nhưng sau khi trò chuyện với bạn của anh thì phát hiện, em cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa phương diện này em có điểm hiểu biết."

"Vậy nếu em có bất kỳ ý tưởng đầu tư nào, có thể cùng anh nói."

"Hử?"

Quan Nguyên Bạch nói: "Anh cũng có thể cùng em nói mấy thứ này."

Chu Phạn Phạn sửng sốt, quay đầu nhìn anh, nhưng anh không nói thêm câu nào, kéo cô vào trong.

Không để Chu Phạn Phạn kịp suy nghĩ, Tống Lê đã xuất hiện ở trước mắt: "Phạn Phạn, mau ngồi mau ngồi."

"Ừm......"

Chu Phạn Phạn ngồi xuống chiếc ghế còn trống, Quan Nguyên Bạch bảo người mang ghế đến ngồi bên cạnh cô.

Tống Lê nhìn chỗ ngồi của bọn họ, hỏi: "Làm sao vậy, Phạn Phạn thế cậu."

"Không được sao." Quan Nguyên Bạch cầm một tấm bài, thản nhiên nói, "Tớ cùng cô ấy, ai đánh còn không giống nhau."

Anh đang ngồi bên cạnh cô, rất gần cô nên cô có thể nghe thấy rõ ràng.

Chu Phạn Phạn biết rõ anh cùng cô chỉ đóng vai một cặp đôi trước mặt mọi người mà thôi, nhưng khi anh nói như vậy, cô lại có chút đỏ mặt.

Quá chân thật......

Giống như, cô thật sự là bạn gái anh.

"A...... Thật buồn nôn, quả nhiên khi yêu người ta sẽ trở nên buồn nôn." Tống Lê không chịu đựng được nữa, "Cũng may Tiểu Ngũ hôm nay không ở đây, bằng không các ngươi đều là một cặp một cặp chơi, tớ trực tiếp xốc bàn chạy lấy người."

Quan Hề trừng hắn một cái: "Giang Tùy Châu chỉ là ngồi bên cạnh mà thôi, cậu yên tâm, anh ấy đợi lát nữa sẽ không mở miệng, tớ cùng cậu công bằng chơi."

Chu Phạn Phạn nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh Quan Hề, cô biết hắn, hắn là vị hôn phu của Quan Hề.

Nghe được Quan Hề nói như vậy, hắn nhấc điện thoại lên, ý tứ là chính mình còn có chút việc, xác thật không nhúng tay.

Tống Lê vừa nghe liền cao hứng: "Vậy thì Nguyên Bạch, cậu cũng vậy, không được liên hợp lại chơi."

Quan Nguyên Bạch nói: "Cô ấy ít khi chơi, cậu nói vậy không phải càng không công bằng sao."

"Biết quy tắc là tốt rồi, tớ sẽ nói lại cho cô ấy biết, dù sao, cậu không được nhúng tay."

Quan Nguyên Bạch cười khẽ hạ: "Được, muốn sao cũng được."

Chu Phạn Phạn có chút căng thẳng, nghiêng người nói nhỏ: "Làm sao có thể tùy tiện, em thật sự không biết chơi."

Quan Nguyên Bạch trấn an mà nhìn cô một cái: "Không có việc gì, xem vận may đi."

Nhưng mà sự thật chứng minh, cũng không phải người mới sẽ đều may mắn.

Chu Phạn Phạn chính là kẻ xui xẻo đó, chơi ba ván, thua cả ba.

Tống Lê mấy ván trước cũng không chiến thắng cách biệt , mặt mày hớn hở, khỏi phải nói rất vui vẻ.

"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, Phạn Phạn, cô cũng không thể ngoại lệ "

Chu Phạn Phạn có chút đau khổ, tại sao cô lại chơi tệ như vậy.

"Được rồi, vậy tôi phải làm gì bây giờ?"

Tống Lê nói: "Đối với chúng tôi, tương đối tùy cơ. Có đôi khi chơi vì tiền, có đôi khi chơi là hứa hẹn, còn đôi khi, thua phải làm đại mạo hiểm. Cô là người mới, không làm khó cô, làm đại mạo hiểm đơn giản một chút thôi. Để tôi suy nghĩ......"

Tống Lê sờ sờ cằm, đột nhiên chỉ vào Quan Nguyên Bạch, "Hôn cậu áy một cái."

Quan Nguyên Bạch hơi dừng.

Chu Phạn Phạn trố mắt, lập tức đỏ mặt lắc đầu: "Tôi tôi, tôi sẽ đưa tiền! Tôi đưa tiền không được sao!"

Tống Lê: "Không được, đêm nay vừa lúc chúng tôi không chơi tiền. cô xem, trước đó Nguyên Bạch cũng thua rất nhiều, uống rất nhiều rượu."

"Vậy tôi uống rượu......"

Tống Lê lắc đầu: "Cũng không được, vừa rồi chúng tôi vừa thống nhất, người thắng sẽ trừng phạt người thua."

Chu Phạn Phạn: "Có sao! Tại sao tôi không nghe thấy."

"Ai nha, cô vào muộn, vừa lúc không nghe được." Tống Lê nheo nheo mắt, "Này, sao lại thế này, đại mạo hiểm này không phải rất đơn giản sao. Hai người thẹn thùng như vậy, đều đã ở bên nhau, hôn một cái còn phải xấu hổ, hai người không phải là......"

"Đương nhiên không phải!" Chu Phạn Phạn lập tức phản bác.

Cô căng thẳng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô điều mà Tống Lê muốn hỏi chính là "Không phải là giả sao".

Nhưng mà điều mà Tống Lê thực sự muốn hỏi chính là, chẳng lẽ còn chưa hôn qua đấy chứ.

Chu Phạn Phạn cũng nhanh chóng nhận ra sau khi trả lời, sắc mặt càng nóng lên đến mức sắp nổ mạnh.

"Không phải, vậy các cậu lần đầu tiên hôn môi là khi nào?" Tống Lê tâm thích nói chuyện bùng phát.

Mà bên cạnh mấy người xem kịch cũng rất vui vẻ, sôi nổi nhìn cô cùng Quan Nguyên Bạch.

Chu Phạn Phạn mới không xuống hố, nói: "...... Không có nói còn phải trả lời vấn đề này."

Tống Lê thấy đào hố thất bại, buông tay: "Được được, không trả lời liền không trả lời, vậy còn hôn, giảm nhẹ cho cô, hôn lên mặt là được."

Mọi người dù bận vẫn ung dung, mỉm cười, thật đúng là đều đang chờ.

Bàn tay Chu Phạn Phạn dưới bàn kéo kéo Quan Nguyên Bạch, người đang chống một tay lên bàn, nghiêng sang một bên, chỉ đối mặt với cô.

Anh giờ phút này thế nhưng thực bình tĩnh, thậm chí còn hơi mỉm cười, như thể đang đợi cô...... hôn anh.

Chu Phạn Phạn có chút bối rối, anh thực sự đang đợi cô hôn anh sao.

Dù chỉ là một nụ hôn lên mặt, nhưng, thích hợp sao?!

Chu Phạn Phạn khẩn trương cổ họng đều sắp bốc khói.

"Cùng em nói giỡn thôi." Ngay lúc Chu Phạn Phạn không biết làm sao, Quan Nguyên Bạch giơ tay khẽ chạm gáy cô sau đó nói với Tống Lê, "Tớ uống rượu, đừng trêu cô ấy nữa."

Tống Lê quả thực là cố ý trêu chọc Chu Phạn Phạn, không chỉ hắn mà tất cả mọi người trong bàn đều trêu chọc cô.

Nhưng bây giờ Tống lê còn muốn làm bộ làm tịch thở dài: "Quy tắc không thể phá nha."

Quan Nguyên Bạch: "Tớ uống gấp đôi."

Thích Trình Diễn lúc này mới gật đầu: "Có thể, rất tốt."

Quan Hề ngẩng đầu: "Cũng tốt, nhưng em như thế nào lại cảm thấy trong lời nói anh có chút thất vọng."

Chu Phạn Phạn thiếu chút nữa bị những lời này sặc, liếc nhìn Quan Nguyên Bạch, anh cũng vừa lúc nhìn về phía cô, tạm dừng một lát, cười khẽ "Không thất vọng, vốn dĩ loại chuyện này, cũng sẽ không ở đây làm cho các cậu xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top