Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 40.2:Em có muốn cùng anh thử một lần không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Nguyên Bạch nửa người dựa vào cô, ở góc độ mà cô không nhìn thấy mỉm cười: "Đi thôi."

"Ừm......"

Anh gần như ngã lên người cô.

Chu Phạn Phạn bị anh ôm lấy như thế này, giống như cô hoàn toàn dựa vào trong lòng ngực anh. Quần áo anh cọ vào tai cô, trên mặt còn mang theo hơi ấm.

Mặt cô lại bắt đầu bỏng rát, tư thế này khiến cô không được tự nhiên......

Nhưng cô đã đồng ý đưa anh về nhà, nên không thể trực tiếp đem người ném đi, chỉ có thể cắn răng đưa anh đến bãi đậu xe.

Hơn mười phút sau, thật vất vả mới đưa được người lên xe.

Trong suốt chặng đường, Chu Phạn Phạn đều lo lắng Quan Nguyên Bạch sẽ muốn phun hoặc là không thoải mái, nhưng anh rất an tĩnh, thỉnh thoảng cô quay đầu nhìn anh một cái, còn anh thì chỉ uể oải nghiêng người, ánh mắt có một ít men say thôi.

May mắn thay, rượu phẩm khá tốt.

Chu Phạn Phạn nhẹ nhàng thở ra, nửa giờ sau lái xe tới nhà Quan Nguyên Bạch.

"Chúng ta tới rồi, xuống thôi." Chu Phạn Phạn đi vòng qua bên cạnh ghế phụ.

"Lại đỡ anh một chút." Một hồi không mở miệng, giọng Quan Nguyên Bạch trở nên có chút khàn khàn.

Chu Phạn Phạn hiểu ý, vội vàng duỗi tay đỡ người ra, vì thế anh liền dựa thẳng vào người cô như trước.

Chu Phạn Phạn lần này có chuẩn bị, hít sâu một hơi, đem người đưa vào nhà, đặt ở trên sô pha.

"Anh chờ em một chút, em đi lấy cho anh cốc nước."

Quan Nguyên Bạch: "Ừm."

Chu Phạn Phạn đi phòng bếp rót cốc nước đưa cho anh, anh duỗi tay nhận lấy, thời điểm cầm lấy cốc lại không cẩn thận ấn vào ngón tay cô..

Đầu ngón tay ấm áp phảng phất mang theo tĩnh điện, Chu Phạn Phạn khẽ run lên, rút tay ra.

Quan Nguyên Bạch lại tựa hồ không phát hiện, ngửa đầu uống nước, hầu kết phập phồng, đường cổ cong.

Chu Phạn Phạn dời tầm mắt, ngượng ngùng nói: "Còn muốn sao......"

Quan Nguyên Bạch đặt cốc xuống, lắc đầu.

Chu Phạn Phạn: "May là sau đó em không quay lại, bằng không em lại thua mấy ván nữa, anh sẽ say đến ngất đi."

"Không sao, anh chỉ hơi choáng váng đầu mà thôi."

"Vậy anh đi nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừm. Nhưng anh muốn em đỡ anh vào phòng ngủ, được chứ."

Đi vào phòng phải lên lầu, Chu Phạn Phạn cũng lo lắng anh sẽ té ngã, vội vàng gật đầu đồng ý: "Được."

Cô ngựa quen đường cũ, nắm lấy cánh tay anh đặt lên vai mình, "Đi thôi."

"Được."

Hai người cùng nhau đi lên lầu, lúc đi lên cầu thang, Chu Phạn Phạn sợ anh không đứng vững sẽ ngả người ra sau, liền đặt tay trái ra sau thắt lưng.

Sau lại thấy anh thực sự có chút đứng không vững, khẽ cắn môi, trực tiếp ôm eo anh.

Áo khoác anh còn ở trên xe, giờ phút này anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vạt áo hoàn toàn nhét vào quần, làm nổi bật vòng eo thon thả.

Chu Phạn Phạn ban đầu cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi tay ôm lên, xúc cảm chân thật, ấm áp và cứng rắn, cô vẫn không nhịn được trộm liếc nhìn.

"Sờ vào đâu thế."

Cô thề rằng mình cũng chỉ nhìn trộm một cái mà thôi, thế nhưng bị Quan Nguyên Bạch bắt được, cô hoảng loạn ngước mắt, bắt gặp ánh mắt say khướt của anh với nụ cười như không cười. Chu Phạn Phạn lập tức xấu hổ: "Em em, em không có sờ nha! Em không có!"

"Không trách em, em hoảng cái gì?" Quan Nguyên Bạch cúi đầu, nheo nheo mắt nhìn lỗ tai cô, "Em còn đỏ mặt."

Chu Phạn Phạn lập tức buông cánh tay đang ôm eo anh ra: "Em không có hoảng, em không đỏ mặt! Đi thôi, nhanh lên."

Chu Phạn Phạn đỏ lên , kéo anh đi lên.

Quan Nguyên Bạch cười khẽ, đầu óc càng thêm choáng váng. Cũng không biết là vì rượu tối nay, hay là vì người trong ngực. Luôn cảm thấy chao đảo và không thật.

Chu Phạn Phạn trước đây chưa từng lên lầu, cũng không biết phòng anh ở đâu, đi lên chỉ có thể đứng tại chỗ: "Là phòng nào......"

"Đi thẳng, phòng bên phải."

"Được."

Chu Phạn Phạn mang anh đi tới, mở cửa.

Trong phòng ngủ đèn cảm ứng đèn bật lên, Chu Phạn Phạn cũng không đánh giá phòng anh , nhìn thấy cách đó không xa một chiếc giường lớn, liền đem người đến.

"Nằm, nằm xuống."

Đi đến mép giường, đặt người xuống.

Nhưng Quan Nguyên Bạch tựa như không trọng lượng mà ngã xuống, tay Chu Phạn Phạn vẫn còn ở trên người anh, bị nhẹ nhàng nâng lên, lập tức cũng hướng trên giường nghiêng.

"A ——"

Một thanh âm rầu rĩ vang lên, Quan Nguyên Bạch hoàn toàn nằm ngửa ở trên giường, mà Chu Phạn Phạn vào thời điểm mấu chốt đưa tay ra đỡ anh để không ngã vào người anh.

Cô nhẹ nhàng thở ra: "Thiếu chút nữa......"

Cô lẩm bẩm đứng lên, nhưng mà mới vừa ngồi dậy thì cổ tay đã bị nắm lấy.

Nghiêng mắt nhìn lại, là Quan Nguyên Bạch nắm cổ tay cô, hô hấp anh mang theo một mùi rượu, lẳng lặng mà nhìn cô.

Đèn chính trong phòng không bật, bên cạnh chỉ có ánh đèn mờ nhạt lờ mờ, nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô lại sang đến ghê người.

Cũng không biết vì cái gì, Chu Phạn Phạn đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, cô nuốt khan, thấp giọng hỏi: "Anh...... Nơi nào không thoải mái sao."

"Không có."

"Vậy anh......"

Quan Nguyên Bạch: "Em phải đi sao."

Chu Phạn Phạn dừng một chút: "Ừm, bây giờ em chuẩn bị về nhà."

"Đã khuya rồi." Quan Nguyên Bạch nói, "Em có thể ở lại đây."

Chu Phạn Phạn cong ngón tay: "A?"

Quan Nguyên Bạch thản nhiên nói: "Ý anh là, em có thể ngủ ở phòng bên cạnh, nếu mệt thì có thể ở đây nghỉ ngơi."

Chu Phạn Phạn mím môi: "Em, không sao, lái xe về cũng không xa lắm......"

Nhưng mà, sau khi cô nói xong, Quan Nguyên Bạch vẫn không buông tay.

Chu Phạn Phạn rũ mắt xuống nhìn nơi anh đang nắm lấy, sau đó lại nhìn vào mắt anh: "Anh làm gì vậy."

Quan Nguyên Bạch mí mắt nặng trĩu, đầu óc ngoài ý muốn hỗn loạn.

Quan Hề nói không sai, rượu này có chút mạnh, nhất là bây giờ, nhìn Chu Phạn Phạn ở bên cạnh, nồng độ cồn giống như phát huy tới cực hạn.

Đột nhiên, anh không muốn để cô đi.

"Không muốn buông tay em thì phải làm sao?." Anh thở dài, mang theo một cảm giác không quan tâm suy sụp tinh thần.

Chu Phạn Phạn hoàn toàn ngây ngẩn người: "Cái gì......"

Quan Nguyên Bạch từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt ngang tầm với cô.

Ban đầu, muốn nước ấm nấu ếch xanh*

* Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

Nhưng gian nan quá đi.

Đột nhiên không còn muốn chậm rãi nấu, muốn thêm lửa, trực tiếp đun sôi.

Anh cảm thấy chính mình không thể che giấu nổi thích của mình và cũng không muốn giấu chúng.

"Chu Phạn Phạn, hôm nay không phải em nói...... nhìn người khác yêu đương rất thú vị sao."

Chu Phạn Phạn bối rối, không biết anh có ý gì, ngơ ngẩn mà nhìn anh.

Quan Nguyên Bạch ấm áp nói: "Kỳ thật, anh cảm thấy chính mình yêu đương, hẳn là cũng sẽ không nhàm chán...... Em có muốn cùng anh thử một lần không"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top