Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 42:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chu Phạn Phạn sống đến bây giờ, đã nhiều lần được tỏ tình.

Đối mặt với loại tình huống này, cô luôn có thể thoải mái xử lý, có khi giả ngu giả ngơ, có khi thẳng thắn, lần nào cũng có thể đàng hoàng từ chối.

Nhưng vào lúc này, đối mặt với mấy câu nói của Quan Nguyên Bạch, cô lại không biết nên phản ứng thế nào.

Có lẽ...... Là bởi vì cô đã từng muốn trở thành "chị dâu" như thế này.

Hoặc có lẽ giữa họ có mối quan hệ hợp tác nào đó và cả hai ít nhiều đều quen biết nhau. Lại hoặc là...... gần đây cô thực sự có một số cảm xúc không thể giải thích được đối với anh.

Tóm lại, mối quan hệ giữa họ phức tạp đến mức cô không thể nói "từ chối" được nữa.

Chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn anh, bị Quan Nguyên Bạch thanh tỉnh chấn động đến gắt gao.

"Nhưng em không cần lo lắng." Quan Nguyên Bạch bổ sung, "Ngày hôm qua anh đã nói qua, sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Em...... Không cần nhanh như vậy cho anh đáp án, anh không vội."

Chu Phạn Phạn: "Nhưng.........."

"Đưa biển số cho anh."

"Hả"

Quan Nguyên Bạch nói: "Anh giúp em lấy trà sữa."

Chu Phạn Phạn trong long mơ hồ, cứng ngắc vươn tay ra.

Quan Nguyên Bạch cầm tờ giấy trên tay, đi về phía khu trà sữa.

Anh đứng dậy hơi vội vàng, giống như sợ nghe được điều gì đó mà mình không muốn nghe.

Chỉ là, Chu Phạn Phạn cũng không có chú ý tới.

Sau khi ăn, Chu Phạn Phạn cũng không biết trong miệng hương vị như thế nào, cuối cùng hơn phân nửa không ăn hết.

Sau khi ra khỏi căng tin, hai người an tĩnh mà đi về phía bãi đậu xe.

"Cái kia, xe ở ngay đây." Đến nơi, Chu Phạn Phạn cuối cùng cũng lên tiếng.

Quan Nguyên Bạch nói: "Ừ, lên xe đi."

Chu Phạn Phạn lớn tiếng nói: "Anh, xe của anh ở đây, cứ lái xe đi, đừng lo lắng cho em."

Quan Nguyên Bạch nhìn cô có chút hoảng loạn, cười khẽ: "Xe của em không phải đậu ở Nam Hành sao, không cần đi lấy?"

"Em bắt taxi đi là được......"

Quan Nguyên Bạch: "Em là đang sợ anh?"

"Sao có thể chứ!"

Quan Nguyên Bạch rất có hứng thú nói: "Cũng không phải là em chưa từng đi xe của anh, bây giờ em vì lời nói của anh mà lên xe của anh sợ hãi sao?."

"Không có không có."

"Vậy lên xe đi." Quan Nguyên Bạch mở cửa ghế phụ, ý bảo cô đi vào, "Anh đưa em qua đó."

Chu Phạn Phạn căng da đầu cũng không muốn lên.

Có lẽ là sợ trên đường quá an tĩnh dẫn tới xấu hổ, Quan Nguyên Bạch bật nhạc.

Là của Trương Lạc, là bản tình ca trầm thấp, mang hơi hướng cổ điển, rất êm tai.

Chu Phạn Phạn nghe bài hát này, trộm ngắm Quan Nguyên Bạch một cái. Lần trước anh đột nhiên nói muốn đi nghe buổi biểu diễn, bởi vì thích Trương Lạc...... Nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, lúc đó cô trò chuyện với anh, cô dường như nói nhiều hơn.

Anh thật sự thích Trương Lạc sao?

Hay là, ngày đó anh vì muốn đi cùng cô mà đến buổi biểu diễn?

Ý nghĩ này vừa ra khỏi đầu, Chu Phạn Phạn mặt liền nóng bừng.

Cô thực sự không hiểu lắm...... tại sao anh lại thích cô, anh bắt đầu thích cô từ khi nào?

"Em muốn nói cái gì?" Quan Nguyên Bạch tựa hồ là cảm giác được ánh mắt của cô, nhìn phía trước, mở miệng hỏi.

Chu Phạn Phạn hôm nay đã đủ bối rối, nào dám hỏi vấn đề dễ nổ tung như vậy, lẩm bẩm nói: "Không muốn nói cái gì cả......"

Quan Nguyên Bạch không có truy vấn, kỳ thật, anh cảm thấy chính mình đại khái có thể đoán ra cô muốn nói gì. Khả năng, cô muốn hỏi anh khi nào hoặc là vì cái gì thích cô. Nhưng vấn đề này, chính anh thậm chí cũng không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Chỉ là cảm thấy, đột nhiên ở trong một khoảnh khắc nào đó, anh quan tâm đến cô rất nhiều.

Hoặc có thể, cô sẽ tìm lý do nào đó để từ chối anh. Bởi vì từ những nhận xét trước đây của cô, không khó để cảm giác được cô không có hứng thú yêu đương.

Anh không muốn nghe hoặc là nói không muốn nghe cô từ chối sớm như vậy, cho nên anh không có truy vấn.

Cũng coi như không dám đi.

Khi đến Nam Hành, Chu Phạn Phạn lấy xe lái về nhà.

Sau khi bước vào khoảng sân nhỏ, vừa lúc nhìn thấy bà nội cầm vòi hoa sen đang tưới hoa. Bà ngày thường bận rộn, hiếm khi có thời gian thư giãn.

"Phạn Phạn, con đã trở về."

Chu Phạn Phạn thất thần mà ừ một tiếng.

"Nguyên Bạch đâu?"

Chu Phạn Phạn giống bị điểm huyệt đạo, lập tức đứng lại: "A?"

Triệu Đức Trân nói: "Bà đã mấy ngày không gặp Nguyên Bạch, nếu có thời gian, con kêu thằng bé tới nhà chúng ta ăn cơm."

"Ang...... lần sau con sẽ nói với anh ấy."

"Được." Triệu Đức Trân đặt bình tưới xuống, kéo Chu Phạn Phạn qua, đi vào phòng khách, "Các con gần đây thế nào, không cãi nhau chứ?"

Chu Phạn Phạn: "Sao con có thể cãi nhau với anh ấy được......"

"Cũng là, Nguyên Bạch lớn hơn con vài tuổi, tính tình rất tốt, khẳng định nhường con"

Chu Phạn Phạn cười: "Bà nội, Quan Nguyên Bạch ở trong mắt bà chính là cái gì cũng tốt."

"Đương nhiên, chẳng lẽ con không cảm thấy nó rất tốt sao?"

Chu Phạn Phạn một nghẹn: "Dù sao con cũng không mê muội như bà!"

"Còn không mê muội...... vậy con đỏ mặt cái gì."

Chu Phạn Phạn dậm chân: "Con nơi nào đỏ mặt!"

Triệu Đức Trân nhéo nhéo má cô: "Còn không thừa nhận!"

"Ai nha, đau!"

Triệu Đức Trân nhìn Chu Phạn Phạn gương mặt ửng đỏ, rất vui mừng, không có gì hạnh phúc hơn khi nhìn thấy đứa cháu gái quý giá của mình ở bên một người đáng tin cậy.

"Hai ngày trước vừa lúc bà còn cùng bà nội Nguyên Bạch gọi điện thoại, bà nội Nguyên Bạch vẫn luôn khen ngợi và thích con. Bà ấy còn nói, hy vọng các con có thể sớm ngày đính hôn." Triệu Đức Trân nói xong thử hỏi, "Phạn Phạn, con có ý kiến gì không?"

Chu Phạn Phạn đôi mắt đều trợn tròn: "Chúng con mới ở bên nhau bao lâu! Cái gì đính hôn a, đương nhiên là chưa nghĩ đến!"

"Vậy nếu đã thích hợp thì quyết định sớm hay muộn cũng giống nhau, có phải hay không."

"Mới không phải! Bà nội, bà đừng mù quáng.chuyện này chúng con sẽ tự giải quyết ạ."

"Ai nha, cũng không phải mù quáng, bà chỉ hỏi thôi......"

"Vậy con sẽ trả lời cho bà, không, được ạ!"

Chu Phạn Phạn kéo tay Triệu Đức Trân ra, chạy lên lầu

Sau khi đóng cửa phòng, cô ngồi xuống trước máy tính.

Đính hôn......

Bà nội hai bên tốc độ quả nhiên đều là ngồi hỏa tiễn!

Còn Quan Nguyên Bạch......

Anh là thực sự thích cô.

Còn bản thân cô thì sao? Cô có ý nghĩ tương tự giống anh sao?.

——

Nhiều khi, Chu Phạn Phạn không nghĩ ra được vấn đề, liền sinh ra tâm lý chạy trốn.

Lần này cô cũng đang rối rắm không biết trả lời Quan Nguyên Bạch như thế nào.

Trùng hợp thay, mấy ngày nay giáo viên đột nhiên đưa ra bài tập, cô mượn cơ hội này vùi đầu vào sách vở, cho chính mình một chút không gian giảm xóc. Quan Nguyên Bạch có lẽ muốn cho cô một chút thời gian suy nghĩ, cho nên mấy ngày nay cũng không có tới quấy rầy.

Vào ngày thứ ba của "Trầm mê tri thức", Chu Phạn Phạn cuối cùng cũng gần như hoàn thành bài tập.

Hơn 9 giờ tối, cô từ thư viện đi ra.

Bởi vì đã có chút muộn, lại hơi mệt, cho nên liền nghĩ hôm nay không trở về nhà, trực tiếp về ký túc xá ngủ.

Đang uể oải đi xuống lầu về ký túc xá, cô đột nhiên nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc, cơn buồn ngủ liền biến mất.

Cô không thể tin mà bước lại gần, khi nhìn thấy rõ người đó thì vô cùng khiếp sợ: "Tống Lê?!"

Hai người nắm tay nhau ở tầng dưới ký túc xá đột nhiên buông tay ra, Từ Hiểu Thiên quay đầu, nhìn thấy Chu Phạn Phạn một khắc có chút không biết làm sao.

Tống Lê cũng sửng sốt một chút, sau đó cười tươi nhìn cô: "Phạn Phạn , đã lâu không gặp."

"Cái gì đã lâu không gặp! Các cậu đang làm gì vậy?"

Chu Phạn Phạn đi đến bên cạnh Từ Hiểu Thiên, nắm lấy cổ tay cô ấy kéo lại, trầm giọng nói: "Vừa rồi cậu nắm tay hắn à?"

Từ Hiểu Thiên mím môi: "Phạn Phạn, tớ, trước đây tớ cũng không nghĩ ra nên nói thế nào với cậu."

Chu Phạn Phạn ngực chấn động: "Cho nên hai người ——"

Từ Hiểu Thiên: "Tớ cùng anh ấy ở bên nhau."

Chu Phạn Phạn trợn mắt há hốc mồm, vốn dĩ cho rằng Từ Hiểu Thiên ghét những người như Tống lê nhưng hiện tại! Cô ấy thế nhưng nói với cô, bọn họ ở bên nhau?!

"Các cậu ở bên nhau khi nào, tại sao ở bên nhau?"

Tống Lê cười cười, có chút vô tội: "Hai ngày trước, còn vì cái gì nữa, người tình ta nguyện yêu đương, giống như cô và Nguyên Bạch vậy."

Chu Phạn Phạn trừng mắt nhìn Tống Lê: "Nhưng trước đó anh rõ ràng nói không phải theo đuổi Hiểu Thiên!"

Lúc trước Từ Hiểu Thiên ở phòng ngủ nhắc tới Tống lê ,cô cảnh giác, còn cố ý nói cho Quan Nguyên Bạch. Quan Nguyên Bạch lúc đó cũng đi hỏi Tống Lê, lúc ấy Tống lê nói chính là, hắn cùng Từ Hiểu Thiên không có gì.

Cũng vì vậy mà Chu Phạn Phạn mới yên tâm.

Nhưng hiện tại...... Thế nhưng đã ở bên nhau!

Từ Hiểu Thiên lôi kéo Chu Phạn Phạn: "Trở về tớ sẽ nói cho cậu."

Vừa nói cô vừa nhìn Tống Lê, "Chúng ta đi lên."

Tống Lê gật gật đầu: "Ngày mai gặp lại."

Từ Hiểu Thiên không đáp, mang theo Chu Phạn Phạn lên lầu.

Sau khi đóng cửa lại, Chu Phạn Phạn đè Từ Hiểu Thiên vào vị trí ,rũ mắt nhìn cô ấy: "Nói một chút đi, rốt cuộc sao lại thế này."

Từ Hiểu Thiên hít sâu một hơi: "Sự tình...... Chính là như cậu thấy đấy."

Chu Phạn Phạn có chút sốt ruột: "Hiểu thiên, chính cậu cũng biết, hắn ——"

"Tớ biết."

Chu Phạn Phạn nhíu mày: "Vậy tại sao cậu lại còn quen hắn ,lúc trước cậu đã câm hận sự nửa vời của Dương Trừng. Tống Lê hắn ...... Được, mình thừa nhận hắn là bạn bè tốt, nhưng làm bạn trai, hắn không thể đạt được những gì cậu hy vọng."

"Cậu là đang nói anh ấy chưa bao giơ nghiêm túc trong các mối quan hệ."

Chu Phạn Phạn luôn có ấn tượng tốt với Tống Lê, ngoại trừ tình cảm.

"Phải......"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cuả Chu Phạn Phạn,Từ Hiểu Thiên vỗ vai cô trấn an: "Không sao đâu Phạn Phạn, anh ấy không nghiêm túc, chẳng lẽ tớ sẽ nghiêm túc sao."

Chu Phạn Phạn ngẩn người: "Có ý tứ gì?"

Từ Hiểu Thiên cười một cái, nói: "Đàn ông có thể xem tình yêu như trò chơi, dựa vào cái gì tớ thì không được? Phạn Phạn, cậu yên tâm đi, tớ cũng chỉ là nói chuyện luyến ái, tớ cảm thấy cùng Tống Lê ở bên nhau cảm giác không giống nhau, nhẹ nhàng, tự tại, cũng vui vẻ, như vậy là đủ rồi không phải sao."

"Nhưng trước đây cậu......"

"Trước kia là trước kia, hiện tại tớ đã suy nghĩ cẩn thận, có một số việc, không thể vẫn luôn cưỡng cầu kết quả."

Chu Phạn Phạn biết mình không thể can thiệp quá nhiều vào cảm xúc của người khác. Lúc này cô chỉ lo lắng cho bạn bè của mình.

"Vậy hai người ở bên nhau như thế nào."

Từ Hiểu Thiên nói: "Lúc trước không phải tớ vẫn luôn đi dạy thêm sao, đứa trẻ tớ dạy chính là cháu gái của Tống lê. Lúc ấy ở nhà cháu gái anh ấy, chúng tớ cũng gặp nhau. Có một lần anh ấy đưa tớ về, gặp phải Dương Trừng, lúc ấy tớ vì muốn Dương Trừng rời đi, liền nói...... Tống Lê là bạn trai mới của tớ. Dù sao, từ lúc ấy bắt đầu, tớ và anh ấy đều có quan hệ."

"Vậy cậu có thích hắn không?"

"Thích a, tớ nói, cùng anh ấy ở bên nhau thực vui vẻ."

Chu Phạn Phạn: "Còn hắn thì sao."

Từ Hiểu Thiên buông tay, "Anh ấy có thích hay không tớ cũng không rõ ràng lắm, nhưng hẳn là có hứng thú, bằng không vì cái gì muốn ở bên nhau."

——

Chu Phạn Phạn biết, lời nói Từ Hiểu Thiên cũng không hoàn toàn sai, yêu đương mà thôi, chỉ cần không cầu kết quả, liền có thể vui vẻ.

Nhưng dù vậy, cô vẫn là có chút lo lắng.

Bởi vì cô biết Từ Hiểu Thiên trước kia yêu như thế nào, toàn tâm toàn ý, chưa bao giờ lừa dối chứ đừng nói đạp hai thuyền.

Liệu cậu ấy thực sự có thể ngăn cản Tống Lê làm tổn thương cậu ấy không

Chu Phạn Phạn hy vọng bạn mình có thể vui vẻ, nhưng lại sợ cậu ấy lại đi rơi vào một vòng xoáy khác, bởi vậy buổi tối còn trằn trọc thật lâu.

Đúng lúc này, Quan Nguyên Bạch gửi tin nhắn WeChat.

Ba ngày sau, lần đầu tiên anh gửi tin nhắn, thời điểm Chu Phạn Phạn nhìn thấy, ngực căng thẳng.

Quan Nguyên Bạch: 【 Ngày mai em có rảnh không. 】

Chu Phạn Phạn nhìn chằm chằm tin nhắn của anh một hồi lâu mới thành thật trả lời: 【 Sáng mai em phải làm cho xong bài tập......】

Quan Nguyên Bạch: 【 Được. 】

Lúc sau, khung thoại phía trên thỉnh thoảng hiển thị quá trình nhập đang diễn ra nhưng không có thông báo nào xuất hiện.

Chu Phạn Phạn do dự một lát, cảm thấy mình nên nhắn cái gì, nếu không sẽ bế tắc.

Suy nghĩ hơn nửa ngày, cô quyết định đề cập đến Tống lê.

【 Đúng rồi, muốn hỏi anh một chút, gần đây anh có liên lạc với Tống Lê không 】

Phía trên lại hiện đang nhắn tin.

Quan Nguyên Bạch: 【 Tuần trước có gặp, làm sao vậy 】

Chu Phạn Phạn: 【 Đột nhiên muốn biết tình huống hắn một chút......】

Quan Nguyên Bạch: 【 Bây giờ gọi điện có tiện không? 】

Chu Phạn Phạn lại bắt đầu khẩn trương, nhưng cô thực sự muốn hỏi thăm về Tống Lê.

Vì thế cô nhìn bạn cùng phòng đã đi ngủ, mở cửa đi ra phòng ngủ, đứng ở hành lang đáp lại Quan Nguyên Bạch: 【 Có thể 】

Thực mau, Quan Nguyên Bạch liền gọi đến.

Một giọng nói quen thuộc từ ống nghe truyền đến, nhàn nhạt nhưng vẫn dễ chịu: "Alo."

"Em đây......"

Quan Nguyên Bạch ừ một tiếng, hỏi: "Em nói xem, Tống Lê làm sao vậy."

Chu Phạn Phạn dựa vào cửa sổ, nói: "Là như thế này, hôm nay em ở trường học, lúc trở về ký túc xá nhìn thấy Tống Lê, hắn cùng Từ Hiểu Thiên ở bên nhau."

Quan Nguyên Bạch hiển nhiên có chút kinh ngạc: "Hắn cùng bạn em? Lần trước anh hỏi hắn, hắn nói không có liên hệ."

"Hiểu Thiên nói, lúc ấy xác thật không có liên hệ. Bọn họ cũng mới là hai ngày trước mới xác nhận quan hệ." Chu Phạn Phạn nói, "Thật ra em chỉ muốn hỏi, Tống lê hiện tại không có bạn gái khác phải không, hắn sẽ không một chân đạp hai thuyền chứ......"

"Theo anh được biết, bạn gái hắn thay đổi rất nhanh." Quan Nguyên Bạch nói, "Đương nhiên, loại hành vi này cũng là không tốt, bạn em đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Chu Phạn Phạn thở dài: "Cậu ấy nói chỉ yêu đương, vui vẻ là tốt, dù thế nào đi nữa...... em vẫn có chút lo lắng."

"Được, anh sẽ đi nhắc nhở Tống Lê."

Chu Phạn Phạn ừ một tiếng, nhưng nghĩ nghĩ lại nói: "Nhưng đều là người trưởng thành, bọn họ thật sự quyết định thế nào, người khác cũng không thể can thiệp."

"Không sao đâu, nhắc nhở hắn một câu mà thôi."

"Được rồi, vậy...... Cảm ơn anh." Chu Phạn Phạn siết chặt điện thoại, "Ừ, nếu không có việc gì ...... Cúp máy trước nhé?"

"Chờ một chút." Quan Nguyên Bạch nói, "Em vừa rồi nói sang mai sẽ làm xong, vậy sau đó không có việc gì chứ."

Sự căng thẳng mà Chu Phạn Phạn vừa mới bình tĩnh lại lại dâng lên, nhưng lần này cô nắm chặt điện thoại, lựa chọn không trốn tránh.

Việc này, không gặp mặt sẽ không thể giải quyết được.

"...... Không có việc gì."

"Vậy vừa lúc."

"Hả?"

Quan Nguyên Bạch nói: "Ngày mai em có muốn đến nhà anh ăn cơm không?"

"...... Đi, đi nhà anh đi."

"Ừ." Quan Nguyên Bạch nhàn nhạt cười một cái, "Em đã quên sao, lúc trước em đã hứa với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top