Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 46: Anh giúp em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Phạn Phạn nói xong câu đó, liền cảm thấy hối hận.

Đứng ở hành lang chờ đợi, cả người đều không được tự nhiên.

Nhưng không lâu sau, cô nhìn thấy Quan Nguyên Bạch từ dưới lầu đi lên, lại cảm thấy vừa rồi nói câu nói kia thật tốt...... Cảm giác anh tới đón làm tâm tình thật vui vẻ.

"Bọn họ đâu rồi?." Quan Nguyên Bạch đi tới trước mặt cô hỏi

Chu Phạn Phạn biết người anh hỏi chính là Tống lê cùng Từ Hiểu Thiên, liền nói: "Vừa rồi Tống Lê vào phòng, còn chưa ra."

Quan Nguyên Bạch cười nói: "Vậy chúng ta đi trước, không đợi bọn họ."

"Ừm."

Hai người sóng vai đi xuống, Chu Phạn Phạn nhớ tới lời thề mới vừa rồi ở phòng Hiểu Thiên, mấy lần mở miệng muốn nói, lại sợ hãi rút lui.

Thành thật mà nói, cô vẫn chưa bao giờ tỏ tình với chàng trai nào.

Tất nhiên, ngoại trừ những minh tinh nổi tiếng.

Cho nên bây giờ đối mặt với một người đàn ông, còn là Quan Nguyên Bạch, cô cảm thấy cổ họng mình như bị tắc nghẽn, như thế nào cũng không thể nói ra những lời trơn tuột đó.

Sau một hồi rối rắm, cô nghĩ, thà rời khỏi đây thì hơn...... Đến lúc đó trịnh trọng một chút, nói với anh một tiếng.

Nghe nói là một bữa tiệc khai trương nhỏ nhưng thật chất nó cũng không hề trang trọng mà được tổ chức theo phong cách giản dị, sôi động. Sau khi mọi người ăn tối xong, Tống Lê tổ chức uống rượu vui chơi ngoài hoa viên.

Tiếng nhạc vang vọng phía trên hoa viên, mọi người lắc lư theo nhạc, thậm chí có người còn nhảy thẳng xuống bể bơi, tiếng cụng ly cùng tiếng cười sảng khoái.

"Chết tiệt! Các người đừng chỉ biết đẩy tớ xuống nước a!" Sau khi Tống Lê bị đẩy xuống hồ lần thứ hai , hắn bò lên một con vịt nhỏ màu vàng nổi trên nước, vừa cười vừa mắng người trên bờ.

"Cậu là chủ tiệc hôm nay, không đẩy cậu thì đẩy ai ."

"Lão tử còn chưa thay quần bơi!"

Quan Nguyên Bạch cũng ở một bên xem kịch vui, nhàn nhã mà đáp: "Cậu có thể lên thay đồ lần nữa."

"Chậc, Quan Nguyên Bạch cậu đứng nói chuyện đau cổ quá ——" Tống Lê vừa nói vừa tát nước tới.

Chu Phạn Phạn lúc này đang đứng bên cạnh Quan Nguyên Bạch, vừa lúc nhìn thấy động tác của Tống Lê, vội vàng duy chuyển, lập tức kéo Quan Nguyên Bạch sang một bên.

Nước bị tạt ra ngoài.

Tống Lê bất mãn nói: "Phạn Phạn! Cô làm gì vậy!"

Chu Phạn Phạn nói: "Cái gì là làm cái gì, quần áo anh ấy đang khô , anh đừng tạt nước vào anh ấy!"

Tống Lê: "Oa, mới đó đã bênh vực người mình rồi đúng không. Vừa rồi quần áo của tôi vẫn còn khô!"

Chu Phạn Phạn chắn trước Nguyên Bạch: "Vậy bây giờ anh ướt rồi."

Tống Lê: "....."

Quan Nguyên Bạch bị Chu Phạn Phạn lôi kéo như vậy, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

Lúc trước cảm thấy cô che chở anh chỉ bởi vì anh là anh trai thần tượng của cô mà thôi nên mỗi lần nghĩ đến anh vẫn cảm thấy không vui. Nhưng bây giờ ngẫm lại, cũng không có gì phải không vui, ít nhất ở trong lòng cô, anh là người bên cạnh cô.

"Em không sợ bị ướt à?." Anh nhẹ giọng hỏi.

Chu Phạn Phạn quay đầu lại nói: "Không sao đâu, hắn nhất định không dám tạt nước vào người em." Quan Nguyên Bạch giơ tay xoa đầu cô: "Được, vậy cảm ơn em đã bảo vệ anh."

Chu Phạn Phạn ngẩn người, nhưng cũng không tránh né động tác của anh, rũ mắt cười nói: "Ừm......"

"Đủ rồi! Hiểu Thiên! Em đâu rồi!" Tống Lê chèo con vịt nhỏ vào bờ, Từ Hiểu Thiên khoan thai tới muộn, buồn cười đem người kéo lên.

Tống Lê sau khi lên bờ,cũng không có ý định đi thay quần áo, đi sang một bên cùng mấy nam sinh không biết bày mưu cái gì, đột nhiên đi về phía Quan Nguyên Bạch cùng Chu Phạn Phạn .

Quan Nguyên Bạch và Chu Phạn Phạn đang nói chuyện, không có chú ý đến có nhóm người đang tới gần bọn họ.

Chu Phạn Phạn cũng là, chờ đến khi nhìn thấy có người đến phía sau Quan Nguyên Bạch, cô còn không kịp nhắc nhở, Quan Nguyên Bạch đã bị ba người cùng nhau lôi đi.

Chu Phạn Phạn: "Này —— các anh làm gì vậy."

Tống Lê hét lớn : "Một, hai, ba!! Xuống!"

Quan Nguyên Bạch chỉ kịp quay đầu nhìn Chu Phạn Phạn trước khi bị bọn họ đẩy xuống nước.

Rầm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Tống Lê cười lớn, "Đêm nay phát ân ái đều phải ngâm mình trong nước!"

Mặt nước dần dần ổn định, nhưng Quan Nguyên Bạch còn chưa ngoi lên, Chu Phạn Phạn kinh ngạc, lập tức chạy đến bên bờ: "Anh ấy đâu."

Tống Lê híp mắt: "Ở phía dưới."

Chu Phạn Phạn kinh hãi: "Anh ấy không biết bơi?!"

Cậu ấy làm sao có thể không biết bơi?.

Tống Lê nghi hoặc, vừa định nói Quan Nguyên Bạch có thể là cố ý, kết quả không chờ hắn mở miệng, rầm một tiếng, liền có người xuống nước.

Từ Hiểu Thiên cả kinh: "Phạn Phạn!"

Tống Lê cũng không giữ chặt người, mắt thấy Chu Phạn Phạn nhảy xuống hồ bơi, lặn xuống dưới nước.

Từ Hiểu Thiên tức giận đánh Tống lê: "Anh đã làm gì vậy!"

"Anh không có đẩy cô ấy nha, cô ấy sao lại nhảy."

"Vậy anh còn không mong xuống đi!"

"Ừ Ừ!"

Tống Lê nói xong liền nhanh chóng xuống nước vớt người.

Nhưng Chu Phạn Phạn thật ra biết bơi, sau khi xuống dưới, lập tức đi kéo Quan Nguyên Bạch lên khỏi mặt nước.

Cô nắm lấy cánh tay anh, kéo mạnh một chút mới phát hiện, anh thế nhưng rất bình tĩnh, thậm chí còn mở to mắt nhìn cô.

Nhưng sau khi nhìn thoáng qua và nhận ra đó là cô, ánh mặt anh hoàn toàn kinh ngạc, lập tức trở tay giữ chặt cánh tay cô, đem cô kéo lên mặt nước.

"Ha......" Chu Phạn Phạn thở ra một hơi, từ trong nước nổi lên.

"Anh không sao chứ?"

"Sao em lại xuống đây!"

Hai người gần như nói cùng một lúc, Chu Phạn Phạn nhìn thấy anh như vậy, lập tức chợt hiểu, anh là cố ý.

Còn nữa...... Nếu không biết bơi chắc chắn sẽ vùng vẫy, sao có thể im lặng như anh được.

Cô mới vừa rồi cũng chính là nhất thời sốt ruột, cái gì cũng chưa nghĩ, liền vội vàng xuống nước tìm người.

"Em tưởng anh không biết bơi......" Chu Phạn Phạn có chút xấu hổ.

Quan Nguyên Bạch lại đau lòng lại bất đắc dĩ, nói: "Nếu anh không biết bơi, cậu ấy làm sao dám đẩy anh xuống nước."

"Vừa rồi em không nghĩ nhiều như vậy."

Quan Nguyên Bạch không nói gì, nhìn ánh mắt của cô phiếm nóng, im lặng một lúc mới nói: "Cảm ơn."

Chu Phạn Phạn mở mắt nói: "Không sao, em biết bơi."

Lúc này, trên bờ một đám người đều đang nhìn bọn họ.

Chu Phạn Phạn nhìn thấy ánh mắt tươi cười của mọi người trong tầm nhìn của mình, ngượng ngùng: "Chúng ta mau lên bờ đi......"

Quan Nguyên Bạch gật đầu, nói với người trên bờ: "Lấy khăn lông đi."

Người trên bờ vội vàng chạy đi lấy: "Được!"

Tống Lê cũng từ trong nước nổi lên, vừa nhìn thấy Quan Nguyên Bạch liền nói: "Tớ biết ngay mà, cậu nhất định là cố ý dụ tớ xuống . Không ngờ tới, lại dụ bạn gái cậu xuống trước."

Quan Nguyên Bạch trực tiếp đá hắn.

Ở trong nước bị đá cũng không đau, chính lại ăn cơm chó, Tống Lê cả người đều chua lòm, bò lên bờ: "Trước kia là Quan Hề cùng Giang Tùy Châu ở sinh nhật tớ phát ân ái ở bể bơi, bây giờ lại là các cậu, cũng không biết tớ tạo cái nghiệt gì."

Chu Phạn Phạn mới vừa lên bờ đã được Từ Hiểu Thiên dùng khăn lông quấn chặt.

Quan Nguyên Bạch theo sau đi lên, anh hôm nay ăn mặc áo sơmi, sau khi xuống nước, áo ướt đẫm mà dán vào người, phác hoạ ra hình dáng cơ thể khiển người ta đỏ mặt, tim đập.

"Em thật sự ổn chứ?" Anh hỏi cô.

Chu Phạn Phạn liếc nhìn eo và bụng anh, sau đó lập tức quay đi, nhẹ nhàng nói: "Thật sự không sao đâu, anh mau quấn khăn vào, đừng để bị cảm."

"Ừm."

"Hai người đi thay quần áo đi, tớ cũng phải đi thay đồ." Tống Lê nói.

Tuy đêm nay cô định ở lại đây nhưng Chu Phạn Phạn còn không biết phòng cô ở đâu, liền hỏi một tiếng.

Tống Lê nói: "Tớ đã sắp xếp cho hai người rồi, đến phòng 302 là được."

"Tôi, hai chúng tôi?"

Tống Lê thản nhiên nói: "Đúng vậy, phòng của hai người ở bên kia, làm sao vậy?"

Chu Phạn Phạn tức khắc ngây dại, cô không bao giờ nghĩ tới Tống Lê lại có thể sắp xếp cho bọn họ ở chung một phòng.

"Được, đã biết." Quan Nguyên Bạch không có cùng Tống Lê giải thích mà kéo Chu Phạn Phạn dẫn vào trong.

Sau khi vào nhà, âm thanh ồn ào bên ngoài dần dần nhỏ đi, Chu Phạn Phạn dần dần nghe được nhịp tim của chính mình, càng ngày càng vang.

"Cái đó......"

"Bên ngoài có rất nhiều người, hiện tại đừng giải thích với cậu ấy, lát nữa anh sẽ bảo cậu ấy sắp xếp thêm một phòng, em đừng hoảng." Quan Nguyên Bạch tựa hồ biết cô đang suy nghĩ gì, liền giải thích.

Chu Phạn Phạn thở phào nhẹ nhõm: "Được......"

Hai người lên lầu, tìm được phòng 302.

Quan Nguyên Bạch bảo cô vào tắm nước nóng trước, còn anh sẽ ở bên ngoài.

Mặc dù trời cũng không quá lạnh, trong phòng vẫn còn sưởi ấm, nhưng Chu Phạn Phạn vẫn là sợ anh bị cảm nên vội vàng tắm rửa, quấn áo choàng tắm rồi vội vã ra ngoài.

Quan Nguyên Bạch nhìn thấy cô ướt nhẹp đi ra, sửng sốt vài giây: "Sao em không sấy tóc?"

Chu Phạn Phạn nói: "Em đem máy sấy ra đây, anh mau vào tắm đi."

"Anh không gấp đâu."

"Như thế nào lại không gấp, anh sẽ bị cảm đấy!" Chu Phạn Phạn thúc giục nói, "Mau , anh đi vào tắm đi."

Quan Nguyên Bạch cười khẽ: "Được, đã biết."

Trong phòng tắm tiếng vòi sen ẩn ẩn truyền đến, Chu Phạn Phạn đứng ở bên ngoài, đem đầu lau khô một chút rồi bắt đầu dùng máy sấy.

Tóc cô dày và đen, Từ Hiểu Thiên nói, đời này cô sẽ không biết nỗi khổ rụng tóc là gì.

Cô không biết nỗi khổ khi rụng tóc, nhưng cô biết nỗi khổ tóc quá nhiều. Ví dụ như khi sấy tóc, cô phải sấy tóc lâu hơn rất nhiều so với người bình thường.

Lần này sấy nửa ngày cũng không khô, cô buông tay, muốn cứ để như vậy, dù sao cũng đã khô được một nửa.

"Anh giúp em."

Đột nhiên, chiếc máy sấy trên tay cô bị cầm đi. Chu Phạn Phạn kinh ngạc quay đầu lại, lại bị Quan Nguyên Bạch dùng tay đem đầu xoay trở về.

Cô không sấy tóc trước gương, hơn nữa bởi vì tiếng máy sấy ồn ào, nên cô cũng không biết Quan Nguyên Bạch đã tắm xong.

Chu Phạn Phạn: "...... Không sao đâu, cũng sắp khô rồi."

"Anh còn chưa làm gì?"

"Tóc em quá nhiều."

"Quả thật rất nhiều."

Quan Nguyên Bạch không nói thêm gì nữa, một tay kéo tóc cô, một tay cầm máy sấy.

Tai Chu Phạn Phạn cảm nhận âm thanh và làn gió ấm áp, lỗ tai cũng đi theo nóng lên.

Nhưng, cô không có né tránh, đó là một loại ngầm đồng ý.

Quan Nguyên Bạch ban đầu thấy tóc cô rất nhiều, khó để sấy khô, cho nên muốn giúp cô. Nhưng khi bắt đầu sấy, lại bất tri bất giác thất thần.

Khi cô vén mái tóc dài lên, cổ trắng sau khi được nước làm ẩm càng trở nên trắng nõn hơn, hơi hồng lên, nhìn gần thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ rất mềm và mịn......

Quan Nguyên Bạch nhẹ nhấp môi dưới, dời ánh mắt đi, nhưng trong đầu không khỏi nghĩ tới cổ của cô khi chạm vào sẽ có cảm giác như thế nào.

"Aaa......"

Bởi vì máy sấy để lâu không duy chuyển, Chu Phạn Phạn bị thổi đến quá nóng, phát ra thanh âm nhỏ.

Quan Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, lập tức lấy ra: "Xin lỗi!"

Chu Phạn Phạn xoay người lại, "Anh bị xịt keo à? Bằng không...... Để em đi?"

Mặt cô bởi vì hơi nóng từ máy sấy, đỏ bừng, giống như trái đào chín

Quan Nguyên Bạch rũ mắt nhìn cô, nói: "Không có. Vẫn là để anh giúp em đi, không để nóng nữa đâu."

Vì đang sấy tóc, hai người vốn đã đứng gần nhau rồi, khi cô xoay người thì khoảng cách cũng chỉ cách hai gang tay, nhưng cô cũng không thể lui về phía sau vì phía sau chính là cái bàn.

Chu Phạn Phạn nhẹ nhàng dùng tay nắm lấy áo choàng tắm, bởi vì muốn lấy lại máy sấy tóc, trêu chọc nói: "Nhưng vừa rồi anh làm nóng em."

"Thực xin lỗi, anh vừa rồi thất thần."

"Thất thần? Anh suy nghĩ cái gì vậy."

Quan Nguyên Bạch dừng lại, không nói gì.

Chu Phạn Phạn tức khắc cũng ý thức được, chẳng lẽ anh bị phân tâm...... vì cô sao?

Vậy anh đang suy nghĩ cái gì vậy.

Chu Phạn Phạn siết chặt áo choáng tắm.

Ẩn ẩn bên trong, một tình yêu mịt mờ tựa hồ đang chậm rãi lên men.

Bọn họ vốn là ái muội, trong bầu không khí này, tiếng đập của trái tim bọn họ dường như được phối hợp, tần suất trở nên cực kỳ gần gũi.

Chu Phạn Phạn nhìn chằm chằm anh, đột nhiên lớn mật mà nghĩ ——

Nếu, nếu lúc này anh cúi đầu xuống. Cô phải bước tới...... Nhất định, không được né tránh.

Ánh mặt Quan Nguyên Bạch từ mắt cô chuyển đến môi cô, thật ra, anh đã nhận ra cô khác với mấy ngày trước, bởi vì cô cũng không tránh né anh...... Cũng bởi vì phát hiện này, lúc này anh càng thêm ngo ngoe rục rịch.

Anh đang đè nén hầu hết mọi tế bào, muốn chúng ngừng xao động.

Nhưng anh có chút khống chế không được.

Anh tự hỏi, nếu, bây giờ anh hôn cô, liệu cô có......

Bang bang bang ——

"Này, hai người thay đồ xong chưa, không thể ở bên trong làm gì đấy nhé, mau đi xuống, tớ đi cắt bánh kem khai trương đây!" đột nhiên có tiếng gõ cửa, đồng thời giọng nói Tống Lê vang lên ngoài cửa.

Mộng bừng tỉnh.

Chu Phạn Phạn hoàn hồn, nhanh chóng từ trong lòng ngực anh nhảy ra, chạy vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Quan Nguyên Bạch ngực cứng lại, chậm rãi buông máy sấy.

"Có đó không? Xong chưa?" Người ngoài cửa vẫn không ngừng kêu.

Quan Nguyên Bạch hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới mở cửa.

"Tớ nói các cậu ——" Tống Lê đột nhiên im bặt, bởi vì hắn nhìn Quan Nguyên Bạch sau cánh cửa với vẻ mặt âm trầm.

"Sắp xong rồi." Quan Nguyên Bạch lạnh giọng nói.

Tống Lê cảm thấy có chút dọa người, lui một bước: "Được...... Vậy, hai người mau xuống dưới, tớ đi trước a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top