Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Năm nay,mùa đông ở đế đô vô cùng lạnh, hôm nay còn có chút tuyết rơi , Chu Phạn Phạn đem hai cây hoa hải đường trong sân vào phòng, dọn xong, thở dài bước vào phòng khách.

"Phạn Phạn, sao con từ bên ngoài vào?, trên người cũng không mặc nhiều quần áo, lạnh hay không ?" Thấy cô mặc quần áo mỏng, dì giúp việc vôi vàng lấy chăn đắp lên người cô.

Chu Phạn Phạn quấn chăn và cuộn tròn trên sofa: "Con nhìn thấy trời sắp có tuyết , liền đem hai cây hoa hải đường vào trong"

"Ai nha, việc này con cứ nói cho dì một tiếng, lão Trần tới, dì để hắn dịch chuyển một chút thì tốt rồi, như vậy con làm sao có thể tự mình làm chứ"

Lão Trần là tài xế của gia đình cô, ngày thường cũng hỗ trợ quản lý hoa cỏ trong sân.

Chu Phạn Phạn uống một ngụm nước nóng do dì đưa cho , rồi nhanh chóng chỉnh lại nhiệt độ : "Con chính là vừa lúc nhìn thấy, thuận tiện duy chuyển một chút, những thứ đó là do mẹ con trồng vào năm ngoái, cũng không thể để chúng nó đông chết được."

"Sẽ không đông chết, nghe nói, hoa hải đường có khả năng chịu rét tốt hơn các loài cây khác."

"Thật sao...... Mẹ không có nói cho con biết"

"Không bằng con có thể tự hỏi? Dù sao mùa đông thế này, con cũng không thể ra ngoài , lần sau không được đâu, nhớ đấy."

Chu Phạn Phạn đối với dì cười cười: "Được rồi, con đã biết."

Dì giúp việc suy nghĩ xong liền rời đi, Chu Phạn Phạn đặt cốc xuống, cầm lấy di động gửi cho mẹ một bức ảnh, chính là hoa hải đường mà cô mới cầm.

【 mau xem, lần trước mẹ trồng, hoa đã nở rộ rồi 】

Đầu dây bên kia không trả lời, có thể là có chút bận, không thấy di động.

Chu Phạn Phạn cũng không quan tâm lắm, bật TV trong phòng khách, tìm mộ bộ phim xem.

Khi bộ phim gần kết thúc, điện thoại đinh lên, là mẹ cô phản hồi:【 thật đẹp 】

Khóe miệng Chu Phạn Phạn khẽ mỉm: 【 Ừ, vừa rồi con thấy bên ngoài lạnh cóng, nên con chạy ra đem chúng nó vào trong rồi. 】

【 Sao con lại tự làm? Ở Trung Quốc bây giờ rất lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh. Loài hoa này không sợ lạnh nên không cần chuyển vào trong nhà 】

Chu Phạn Phạn: 【 Dì Phùng cũng nói như vậy 】

【 Vậy thì con phải ngoan ngoãn hơn, biết không? 】

Chu Phạn Phạn: 【 Con biết, con biết, giọng điệu của mẹ, lại xem con như con nít rồi 】

【 ha ha, luôn giáo huấn Tiểu Hằng, không cẩn thận cũng như vậy đối với con rồi 】

Chu Phạn Phạn nhẹ nhấp môi dưới, nhưng lại thực mau khôi phục bình thường: 【 Đã lâu không thấy mẹ đăng ảnh trong vòng bạn bè, mẹ hiện tại đang làm gì vậy? 】

【 Mấy ngày nay đều ở bờ biển, phơi đến đen luôn rồi ( hình ảnh ) 】

Chu Phạn Phạn thấy được tấm ảnh mà mẹ gửi cho cô , trong ảnh là một cậu bé tầm 10 tuổi với mái tóc xoăn vàng, đang ngồi trên ghế ở bãi biển, trên mặt có điểm không cao hứng, có lẽ đang đưa tay về phía máy ảnh, từ chối việc chụp ảnh.

Nhớ rõ trước kia trắng trắng, nhưng so sánh thì đã đen hơn rất nhiều.

Hẳn là ở bờ biển chơi thật sự vui vẻ.

Chu Phạn Phạn không trả lời lại, đặt điện thoại xuống và tiếp tục xem hết bộ phim.

Ding ding ——

WeChat lại vang lên, Chu Phạn Phạn vốn tưởng rằng mẹ cô lại gửi cho cô một cái gì đó nữa, bấm vào xem, liền phát hiện nhóm theo đuổi " con gái" của bọn cô đã sớm thảo luận về sinh nhật của Quan Tri Ý, các cô muốn đi đâu đó liên hoan.

Hai người bạn còn lại trong nhóm đều ở tỉnh khác, trời nam đất bắc, chỉ gặp nhau khi có việc liên quan lên Tri Ý.

Ví dụ như cuộc họp báo phim, tiệc tối nào đó, thảm đỏ ......

Sinh nhật cũng được coi là một ngày quan trọng, sinh nhật năm ngoái, bốn người bọn cô cùng nhau đến Giang Thành, bởi vì Quan Tri Ý năm ngoái tình cờ quay phim ở đó.

Nhưng cô đến đó không phải gặp thần tượng, dù sao cũng không thể thấy khi cô ấy quay phim được, đi đến đó chính là một cái nghi thức, bốn người tụ tập với nhau, vui vẻ trong hai ngày, ăn uống thỏa thích.

Sau khi thảo luận trong nhóm một hồi, họ quyết định sinh nhật năm nay của Quan Tri Ý sẽ đến Đế Đô. Chu Phạn Phạn tất nhiên là rất hoan nghênh, liền liên tiếp gửi vài biểu cảm vui vẻ.

【 Không biết Ý Ý có trở về không, nếu như trở về nhất định là ở Đế Đô! Sau đó, tôi và con tôi có thể hít thở cùng một bầu không khí】 Thất Thất trong nhóm nói.

Chu Phạn Phạn: 【 Không ở đâu, tuần trăng mật hẳn là rất lâu 】

Thất thất: 【 Chết tiệt! Buồn quá, không biết khi nào mới gặp được bảo bối đây! 】

Chu Phạn Phạn cũng có chút thương cảm khi nghe cô ấy nói, cùng lúc đó cũng càng thêm mong đợi Quan Tri Ý có thể sớm trở về một chút sau tuần trăng mật , như vậy, nói không chừng thì cô có thể gặp mặt được.

Chu Phạn Phạn trở mình, ghé vào trên sô pha, bắt đầu suy nghĩ xem cô nên nói gì để bày tỏ tình yêu của mình nếu nhìn thấy bảo bổi Ý Ý của cô.

Nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy nói những cái đó đều không tốt. Nếu cô thể hiện mình là fans dưới tình trạng hiện tại , khả năng sẽ quấy rầy đến cô ấy ...... Vẫn là làm bộ người qua đường thì tốt hơn.

Bất quá, việc gặp được hay không còn khó để nói...... Với mối quan hệ hiện tại giữa cô với Quan Nguyên Bạch, cô không biết liệu có thể kéo dài cho đến khi Ý Ý trở về sau tuần trăng mật được hay không. Hoặc ngay cả khi cô ấy đã trở về, có lý do nào để cô gặp được hay không.

Rốt cuộc...... cô cùng Quan Nguyên Bạch cũng chỉ là diễn kịch.

——

Ngày hôm sau, có tiết học ở trường, Chu Phạn Phạn không ăn ở nhà, mà cùng Từ Hiểu Thiên đến trường ăn cơm trưa, sau đó chuyển đến phòng học để lên lớp.

Từ Hiểu Thiên biết cô đã gửi bức tranh từ vài ngày trước, hứng thú bừng bừng hỏi họ có còn liên lạc với nhau trong hai ngày này không.

Chu Phạn Phạn thở dài, tỏ vẻ Quan Nguyên Bạch cũng không có nhắn tin liên lạc với cô, phỏng chừng đã quên cô vì anh rất bận rộn.

Nhưng ai ngờ đến, cái này ý niệm này đã bị lật đổ khi sắp tan học.

Cuộc gọi đến của Quan Nguyên Bạch đột nhiên hiện lên màn hình điện thoại.

Hôm nay lớp học có rất nhiều người, Chu Phạn Phạn lại ngồi ở phía sau cùng, không lo lắng bị giáo viên nhìn thấy, ghé vào trên bàn thấp giong nói.

Quan Nguyên Bạch nghe được thanh âm của cô thì khựng lại: " Tôi làm phiền giấc ngủ của cô à?"

Chu Phạn Phạn có chút kích động: "Không có không có, tôi không có ngủ, tôi đang lên lớp"

Quan Nguyên Bạch: "Được, lát nữa tôi sẽ gọi."

"Chỉ cần nói cho tôi biết, không sao đâu."

Quan Nguyên Bạch tựa hồ khẽ thở dài, thực mau lại nói: "Cô trước hết chăm chỉ học tập đi"

Bíp bíp ——

Cúp máy

Chu Phạn Phạn sửng sốt, lấy điện thoại xuống xem, anh cúp máy nhanh quá ...... Hơn nữa, câu cuối cùng rất nghiêm túc

Có lẽ là bị hắn điểm một câu, Chu Phạn Phạn kế tiếp thật sự không chạm vào di động, cẩn thận nghe giảng bài.

Tiết học rốt cuộc cũng kết thúc, Chu Phạn Phạn mới cầm lấy di động gọi cho Quan Nguyên Bạch: "Quan tiên sinh, thật xin lỗi, anh vừa rồi có chuyện gì?"

Quan Nguyên Bạch: "Tôi vừa rồi là muốn hỏi cô, cô buổi tối có ở nhà hay không?"

"Tối nay...... Vâng, tôi tan học là chuẩn bị về nhà."

Quan Nguyên Bạch nói: "Là như thế này, người nhà tôi hôm nay hỏi tình hình giữa cô và tôi như thế nào rồi , tôi nói tối nay chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."

Chu Phạn Phạn lập tức hiểu ra, cô đã quen thuộc với điều này, lần trước còn không phải bà cô buộc bọn họ nhanh lên, cô cũng nói cô hẹn Quan Nguyên Bạch ăn cơm sao.

"Anh là hy vọng tôi không cần ở trong nhà, tạo thành tôi cùng anh ra ngoài hẹn hò."

Quan Nguyên Bạch gật đầu: "Ừ. Bất quá việc này tùy vào nguyện ý của cô, nếu cô hôm nay không muốn ra ngoài chơi, chỉ muốn trong nhà cũng không thành vấn đề, tôi đến lúc đó liền nói chúng ta đã hẹn hôm khác."

"Không cần đổi ngày , liền hôm nay đi, lần trước anh giúp tôi, lần này tôi đương nhiên sẽ giúp anh."

"Được, cảm ơn."

"Vậy lát nữa tôi gặp anh ở đâu đây?"

Quan Nguyên Bạch sửng sốt: "Cái gì?"

Chu Phạn Phạn nói: " Tôi có nên đến công ty để gặp anh không, hay tôi nên đến khách sạn Nam Tước?"

Quan Nguyên Bạch trầm mặc một lát, âm thầm nuốt lại những gì anh muốn nói: "Chút nữa tôi sẽ đón cô"

Chu Phạn Phạn: "Được, phiền anh rồi "

Chu Phạn Phạn nói địa chỉ trường học, vì vậy sau khi hẹn với Quan Nguyên Bạch,cũng liền không có lái xe về nhà.

Từ Hiểu Thiên biết được cô đêm nay muốn cùng Quan Nguyên Bạch ăn tối, liền ấn cô lại muốn trang điểm.

Chu Phạn Phạn nắm lấy cổ tay cô ấy: "Hiểu Thiên, mình đã suy nghĩ kĩ rồi, mình không đảm đương nổi chức vụ chị dâu đâu, không cần trang điểm và mặc quần áo đâu"

"Vậy cậu cũng không thể tùy tiện, lỡ gặp được người nhà hắn thì làm sao? Cậu không giống tiểu thư quý tộc, bọn họ không muốn cậu cùng Quan Nguyên Bạch tiếp xúc đâu? Đến lúc đó cậu không cần phải giả vờ, liền một chút quan hệ đều không có, càng miễn bàn thấy con gái, tặng con gái quà."

"Híc...... Có đạo lý."

Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau đã gặp anh hai của anh, anh nói anh hai của mình thực thích báo cáo với bà nội anh, không thể để những người xung quanh quay lại và nói rằng, cô Chu Phạn Phạn cực kỳ bình thường và cực kỳ nhạt nhẽo!

Nghĩ đến đây, Chu Phạn Phạn rất phối hợp mà ngồi xuống, tùy ý Từ Hiểu Thiên ở trên mặt cô bôi bôi vẽ vẽ.

Một khoảng thời gian sau khi thay quần áo và trang điểm, Chu Phạn Phạn nhớ tới lần trước Quan Nguyên Bạch rất thích ăn điểm tâm ngọt, liền một đường chạy tới rồi phố ẩm thực để mua cho anh chiếc bánh kem mà anh thích lần trước.

"Cô ở đâu, tôi không nhìn thấy cô." Là giọng Quan Nguyên Bạch trong điện thoại.

Chu Phạn Phạn nhanh hơn bước chân: "Chờ tôi, tôi lập tức đến cổng trường ngay."

"Được, cô cứ từ từ tới đi."

Quan Nguyên Bạch tắt động cơ và ở trong xe ngồi một hồi.

Kỳ thật anh hôm nay không có tính toán muốn cùng Chu Phạn Phạn ăn cơm, ý anh vừa gọi là nói cô có thể rủ một người bạn đi chơi,đêm nay không cần ở nhà.

Như vậy bọn họ liền có thể giả vờ ở bên nhau cùng ăn cơm.

Nhưng trong điện thoại, cô đã mở miệng hỏi đi nơi nào tìm anh.

Vào thời điểm đó, thật không dễ dàng để anh nói cô có thể tìm một người bạn nào đó để đi chơi hay không, dù sao, lần nay là anh hỏi cô, vì vậy xem ra anh nên đãi cô một bữa ăn.

Anh đành phải tới.

Một lát sau, anh xa xa nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đến gần.

Khoác trên mình chiếc áo khoác màu cà phê, mái tóc xoăn dài, mặc như vậy vào mùa đông nhìn có điểm hơi gầy. Thấy cô trong tay còn cầm cái gì đó, Quan Nguyên Bạch xuống xe đi về phía cô.

"Quan tiên sinh." Cô nhìn thấy anh, cười với anh một nụ cười trong trẻo và rạng rỡ

Quan Nguyên Bạch ánh mắt lưu lại trên mặt cô một giây, sau đó rất nhanh cúi đầu nhìn đồ vật trên tay cô:"Để tôi giúp cô cầm."

"Không cần, tôi tự cầm được."

"Đưa cho tôi."

Quan Nguyên Bạch trực tiếp cầm qua đi, Chu Phạn Phạn có chútngượng ngùng nói: "Cũng được...... Dù sao cũng là cho anh"

Quan Nguyên Bạch ngẩn người: "Cho tôi? Thứ gì?"

"Là bánh kem, lần trước chúng ta ở phố ẩm thực đã mua, tôi thấy anh rất thích, cho nên vừa rồi đi mua một phần."

Cho nên, lí do đến trễ, là bởi vì đi mua cho anh bánh kem sao?

Quan Nguyên Bạch tâm tình lại bắt đầu phức tạp.

Chu Phạn Phạn đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy: "Vậ, chúng ta hiện tại đi sao?"

Quan Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, lại nhìn cô liếc mắt một cái, "Ừ, đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top