Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9: Nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều ngày hôm sau, Quan Nguyên Bạch đến khách sạn Nam Tước và họp với toàn bộ quản lý của khách sạn.

Sau cuộc họp, anh yêu cầu tài xế lái xe đến một nhà hàng, hôm nay có hẹn ăn tối với đối tác.

Nhà ăn tên là Senruo, một nhà hàng lâu đời đã mở hơn mười năm, anh vẫn thường tới.

Một đường đi vào, là đồ trang trí kiểu cổ, người phục vụ dẫn anh tới ghế ngoài, sau khi cửa mở ra, xa xa là một màu xanh nước biển nồng đậm, mặt hồ sâu thẳm, ánh đèn gần chỗ sóng nước lóng lánh.

Trên bàn ăn gần đó, mùi rượi còn vương vấn, đã có một ngưởi ngồi đó, đeo kính gọng bạc, ánh mắt thanh tú.

"Nguyên bạch, ở đây."

Quan Nguyên Bạch đi qua, ngồi xuống đối diện người đàn ông, nói: "Cậu uống rượi , sao không gọi đồ ăn."

"Chờ cậu đó."

Quan Nguyên Bạch cười với người nọ, ra hiệu cho nhân viên phục vụ sau đó gọi vài món.

"Nhà hàng này cậu thường tới, biết cái gì ăn ngon, cho nên cậu gọi món đi."

Quan Nguyên Bạch cười nói: "Cứ nói thẳng là cậu lười đi."

Người đối diện tên là Nghiêm Thành Hoài, là người hợp tác, nhưng cũng là bạn tốt.

Hai người gặp nhau vì công việc làm ăn, quen nhau đã hai ba năm.

"Vốn dĩ mang theo rượu ngon, muốn mời thêm vài người uống. Không nghĩ tới a, không có người nào rảnh cả." Nghiêm Thành Hoài nói, "Trình diễn đang hưởng tuần trăng mật, Tống lê cùng Tùy Châu như thế nào cũng quá bận rội nên không thể tìm được ai?"

Quan Nguyên Bạch nói: "Tống lê cùng bạn gái hắn cũng chạy ra ngoài chơi, Giang Tùy Châu hai ngày này bồi Quan Hề tại nhà bà nội trong hai ngày, không rảnh xuất hiện đâu."

Nghiêm Thành Hoài lắc lắc đầu, cảm thán nói: "Đều có đôi có cặp, có vợ liền quên huynh đệ, cũng chỉ có cậu là người duy nhất có thể ra ngoài uống rượi bất cứ lúc nào"

Quan Nguyên Bạch hơi hơi hé miệng, không phản bác, an tĩnh.

Nghiêm Thành Hoài lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Mình nghe nói cậu đi xem mắt?"

"Người trong nhà giới thiệu."

Nghiêm Thành Hoài hứng thú: "Thế nào, có kết quả nào không?"

Quan Nguyên Bạch buột miệng thốt "Không có", nhưng nói xong thời khắc đó trong đầu xuất hiện bộ dáng Chu Phạn Phạn, do dự muộn màng nhưng nhanh chóng bỏ qua.

Nghiêm Thành Hoài còn lại là vẻ mặt đáng tiếc, "Vì cái gì không có?"

"Tuổi quá nhỏ."

Nghiêm Thành Hoài hiếu kỳ nói: "Bao nhiêu tuổi?"

Quan Nguyên Bạch mày hơi chau: "23, lại còn đang đi học."

Nghiêm Thành Hoài cười nói: "Tuy rằng so với cậu nhỏ hơn vài tuổi, nhưng cũng không nhiều lắm, hơn nữa là người trưởng thành sớm đúng không"

Quan Nguyên Bạch không đáp lời, Nghiêm Thành Hoài nghĩ anh nói trẻ tuổi, đại khái là loại thanh thuần đáng yêu không phải mẫu người của anh, liền nói: "Em họ mình cũng tới đây mời mọi người ăn cơm, ngay bên cạnh, chỉ kém cậu một tuổi. Là người phụ nữ mạnh mẽ, lớn lên cũng rất đẹp, thế nào, muốn hay không ——"

"Hôm nay chúng ta tới đây để bàn công việc, đi đường xa như vậy làm gì." Quan Nguyên Bạch bất mãn đánh gãy hắn, "Mau lên, để mình xem hợp đồng một chút."

Nghiêm Thành Hoài buông tay: "Mình là đang suy nghĩ cho cậu."

Quan Nguyên Bạch cười nhạo: "Cậu vẫn là nên suy nghĩ cho chính mình đi"

Quan Nguyên Bạch không đề cập tới việc này, Nghiêm Thành Hoài đành phải không hỏi nữa, sau đó hai người tiến vào vấn đề chính, nói chuyện công việc.

Vừa ăn vừa nói, sau bữa ăn, phương hướng chung gần như đã được hoàn thiện.

Hai người đang chuẩn bị rời đi, lúc vừa ra khỏi ghế, Nghiêm Thành Hoài đột nhiên chào hỏi cách đó không xa, Quan Nguyên Bạch ngước mắt nhìn lại, thấy được người mà anh ta đã nhắc tới, chính là người em họ ở bàn bên cạnh.

Nghiêm Thành Hoài có tâm tác hợp, dẫn hai người nói chuyện. Quan Nguyên Bạch nội tâm gợn sóng, nhưng ngoài mặt cũng lễ phép khiêm tốn.

Đối phương mỉm cười đưa danh thiếp, anh nhận lấy.

Sau khi ra ngoài, Nghiêm Thành Hoài lắc đầu thở dài: "Vừa rồi mình nói rồi, cậu chỉ nhận danh thiếp thôi sao? Thay vào đó sao không thêm Wechat"

Quan Nguyên Bạch nói: "Không có việc gì thì trao đổi Wechat làm gì."

Nghiêm Thành Hoài nhất thời câm nín: "Được rồi, mình biết tại sao cậu độc thân lâu như vậy rồi"

"......"

"Không theo đuổi người, cũng không cho người khác cơ hội theo đuổi, có thể thành công mới lạ."

Quan Nguyên Bạch phản ứng rất nhanh, dừng lại bước chân nói: "Mình lúc nào không cho người khác cơ hội theo đuổi? Hơn nữa, muốn theo đuổi thì người sẽ tự động theo đuổi, sẽ không chờ người khác tạo điều kiện cho."

Nghiêm Thành Hoài ngẩn người: "Có người theo đuổi cậu? Ai như vậy mắt mù tìm đến chịu tội ?"

Quan Nguyên Bạch một cái mắt lạnh tà phi qua.

Nghiêm Thành Hoài ho nhẹ, vỗ vỗ vai anh: "Ý mình là, ai như vậy thật tinh mắt."

"Không ai cả."

"Này là muốn che lấp? Ồ, không phải là đuổi tượng xem mắt của cậu đấy chứ"

Quan Nguyên Bạch biểu tình hơi ngưng lại.

Nghiêm Thành Hoài xem đến rõ ràng, kinh ngạc nói: "Thật sao? Cũng đúng, Cậu mặc dù không phải là người, nhưng gương mặt này vẫn là có thể lừa cô gái nhỏ."

"Cút."

Quan Nguyên Bạch đi thẳng về phía xe

"Cô gái nhỏ kinh nghiệm trên đời chưa nhiều, sau này liền biết nỗi khổ khi theo đuổi cậu." Giọng nói trêu chọc của Nghiêm Thành Hoài từ phía sau truyền đến, Quan Nguyên Bạch không để ý tới, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào"

Đinh, đúng lúc này, một cái tin nhắn hiện tới.

Chu Phạn Phạn: 【 Quan tiên sinh, tôi thật sự thực cảm ơn cuốn sách của anh ngày hôm qua, lần sau chờ anh  rảnh, tôi sẽ mời anh ăn tối. 】

Quan Nguyên Bạch từ đầu đến cuối đều nhanh chóng xem qua hai lần, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, tâm tình có chút thoải mái.

Khổ?

Nơi nào liền khổ, anh lại không đối xử tệ với cô.

——

Sau khi Chu Phạn Phạn mang cuốn tiểu thuyết《 Triều dã 》 về nhà ,trực tiếp đặt nó ở vị trí nổi bật nhất trong phòng.

Cuốn sách gốc có chữ ký của Ý Ý, ngay cả những người hâm mộ lâu năm nhất cũng không có, cô cảm thấy chính mình quả thực là quá may mắn!

Hơn nữa sau lần gặp gỡ này với Quan Nguyên Bạch, hai bên người trong nhà cũng ngừng hỏi, bà nội cô chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình của cô và Quan Nguyên Bạch khi ăn cơm.

Lúc này, Chu Phạn Phạn đều có thể mặt không đổi sắc nói mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

Tới gần cuối tháng, sắp đến sinh nhật Quan Tri Ý, hai ngày này, Chu Phạn Phạn vẫn luôn ở "nhóm chat Mẹ kế" thảo luận về cách ăn chơi khi hai người kia đến Đế Đô.

Cô rất thích đi chơi với bạn bè là fans Ý Ý, có cùng yêu thích, có vô số điều để nói với nhau, không cần bận tâm hình tượng của mình.

Ngược lại , cô rất ít giao du với các tiểu thư con nhà quyền quý ở Đế Đô, cô cẩm thấy mình có quá ít chủ đề chung với họ.

Nhưng bà nội Triệu Đức Trân chỉ thích lôi cô đến nhiều buổi chiêu đãi khác nhau   , đem cô trang điểm thành một búp bê Tây Dương, ăn uống linh đình.

Bà nội nói không thích cũng phải làm quen, về sau nó sẽ là một phần cuộc sống của cô trong tương lai.

Hôm nay, một người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp đến nhà, dẫn theo hai người, cùng một loạt quần áo.

Chu Phạn Phạn đang đọc tiểu thuyết trên ghế sô pha trong bộ đồ ngủ màu hồng trắng, bộ đồ ngủ liền thân, hai chiếc tai thỏ dài trên mũ rất mềm mại và dễ thương.

"Phạn Phạn, có người tới, lão phu nhân nói con thử quần áo cho đêm mai đi." Dì Phùng đi tới vỗ mũ tai thỏ trên đầu cô.

Chu Phạn Phạn nhấc mũ nhìn hàng quần áo, có điểm không kiên nhẫn: "Lại muốn đi đâu nữa ạ...... Không cần thử đâu, dì Phùng người giúp con tùy tiện lấy một bộ đi."

"Dì cũng không dám, lão phu nhân muốn con thử đi. Vừa rồi trong điện thoại người nói, đêm mai đi Quan gia tiệc rượu, con cần phải nghiêm túc chuẩn bị."

Chu Phạn Phạn dính ở cuốn tiểu thuyết đôi mắt bỗng chốc kéo ra, mới vừa rồi không kiên nhẫn cùng không chút để ý lập tức biến mất, "Thật sao ạ?"

Dì Phùng : "Đúng vậy."

Chu Phạn Phạn không nói hai lời từ trên sô pha bò dậy, kéo dép lê đi đến lễ phục: "Vậy con phải chọn một bộ thiệt đẹp."

Dì Phùng thấy cô có loại nhận thức này thì hài lòng, quả nhiên, Phạn Phạn cùng vị Quan thiếu gia kia vẫn là có chút ý tứ, biết muốn đi nhà anh liền vội vàng trang điểm.

Dưới sự tư vấn của các chuyên gia,Chu Phạn Phạn đã chọn một chiếc váy nhung đen, duyên dáng và thanh lịch mà không mất đi một chút ngọt ngào.

Trái ngược với nhận định của dì Phùng, Chu Phạn Phạn lúc này cao hứng phấn chấn chọn quần áo để chuẩn bị đi gặp Quan Tri Ý.

Tiệc rượu của Quan gia.Tuy rằng cô không biết Quan Trí Ý đã trở về khi đi tuần trăng mật hay chưa, nhưng là...... nếu như về rồi thì sao!

Gặp nhau, cô không thể quá tùy tiện! Nhất định phải lưu lại một ấn tượng tốt!

Buổi tối hôm sau, Chu Phạn Phạn theo bà nội đến ngôi nhà cũ của Quan gia.

Xe đi qua đại lộ, ven đườngcó những hàng cây sung mọc chằng chịt , đến nơi cửa đã mở, có nhân viên đứng nghênh đón.

Bên trong trang hoàng, trong hoa viên đã có không ít khách khứa, đồ ăn ngon, rượu ngon.

Cô thường đi tiệc rượu, nhưng bởi vì trước kia cùng Quan gia không giao thoa, nên đây là lần đầu tiên tới. Không giống như trước đây, lần này Chu Phạn Phạn nội tâm có chút phấn khích.

Triệu Đức Trân mang theo cô vào phòng trong để gặp trưởng bối nhà họ Quan, cô gặp được ông bà nội Quan Nguyên Bạch , cũng gặp được ba Quan Nguyên Bạch, bọn họ rất niềm nở với cô, tiếp đón cô ăn cái gì, lại cùng cô hàn huyên chút chuyện trong trường học.

Toàn bộ quá trình, cô đều là ngoan ngoãn lễ phép.

"Sao không thấy Nguyên Bạch?" Trên đường, Triệu Đức Trân hỏi

Nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chu Phạn Phạn, đại khái ý tứ là, cô có thể biết được đáp án.

Chu Phạn Phạn vẻ mặt ngốc, cô hai ngày này cũng không có cùng Quan Nguyên Bạch liên hệ, trước khi đến đây, cũng không trò chuyện qua.

"Dạ...... chắc anh ấy hơi bận ạ." Chu Phạn Phạn ngập ngừng trả lời.

Thôi Minh Châu, bà nội Quan Nguyên Bạch nói tiếp: "Đúng rồi, Nguyên Bạch luôn bận rội, phỏng chừng đến muộn một chút. Phạn Phạn à, để con phải đợi rồi."

"Không , không, không sao đâu ạ."

Chu Phạn Phạn trắng trẻo, dịu dàng, Thôi Minh Châu là càng xem càng thích, cười nói: "Bà, hiện giờ chính là hy vọng Nguyên Bạch có thể sớm chút yên ổn cuộc sống, mỗi ngày đều đi làm, người đều phác choáng váng."

"Đúng vậy." Ông nội Quan Hồng nói, "Tiểu ngũ đã kết hôn, chỉ còn mình nó, thật kỳ cục."

Đối với người lớn tuổi mà nói, kết hôn chính là chuyện quan trọng nhất trong đời , nhưng Chu Phạn Phạn lại không để ý chuyện đó chút nào, bởi vì cô đã nghe đến cái tên mà cô muốn nghe nhất—— tiểu ngũ.

Cũng chính là Quan Tri Ý

"Cũng không biết tiểu ngũ ở bên ngoài chơi có vui vẻ không."

"Có Trình Diễn bên cạnh, có thể không vui sao."

Chỉ một vài từ đã dập tắt sự nhiệt tình của Chu Phạn Phạn đêm nay.

Hóa ra " con gái" không có trở về a, ảo tưởng tan biến......

Sau đó, hai nhà trưởng bối vẫn luôn nói chuyện phiếm, Chu Phạn Phạn thừa dịp không ai chú ý, từ phòng trong đi ra hít thở.

Trong hoa viên chật kín người mặc âu phục, giày da, váy nhỏ, ai cũng thực tinh xảo, trên mặt ai nở nụ cười lịch sự. Bà nội có nói qua, trường hợp này, không phải thật sự nói chuyện phiếm, về cơ bản mọi người đều trò chuyện bí mật về công việc và các mối quan hệ.

Đó không phải là thứ mà cô phù hợp.

Chu Phạn Phạn nhàm chán đến ngốc, đi đến bục cao tinh xảo ,cầm chiếc bánh kem nhỏ, lại vòng qua hành lang, dựa vào góc để ăn.'"

"Tôi cũng thấy được, trước kia chưa thấy qua, rốt cuộc là cái gì?"

"Gia toàn cổ phần, nghe qua không?"

"A...... Này tôi biết, bán đồ nội thất và đồ trang trí phải không?"

"Đúng vậy, nghe nói cô ấy là con gái độc nhất."

"Nhưng vô luận như thế nào,cũng không thể cùng Quan gia liên lạc, Quan Nguyên Bạch là ai...... Không đúng, cô ấy làm sao vào được Quan gia, thật là may mắn."

"Nghe nói là Thôi lão phu nhân trước coi trọng nhân gia, đại khái là bởi vì gia thế đơn giản sạch sẽ đi. Bất quá trưởng bối coi trọng cũng vô dụng, Quan Nguyên Bạch đại khái là không thích cô ấy. Tôi nghĩ là vì gia đình nên anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý. Chỉ là bạn bè thôi"

Chu Phạn Phạn sợ trôi lớp trang điểm, vì vậy cô cẩn thận ăn bánh bằng nĩa, đồng thời lắng nghe cuộc trò chuyện của vài nam nữ bên kia.

Đây là nói về cô.

Chu Phạn Phạn vô cùng thích thú lắng nghe, thậm chí quá mức nhập thần, nĩa không cẩn thận chọc vào chút thịt mềm ở môi dưới, rít lên một tiếng, đau đến chau mày.

Trong hoa viên đèn đuốc sáng trưng, khi Quan Nguyên Bạch tới đây, vừa vặn thấy cảnh tượng trước mắt.

Vài tia sáng chiếu xuống mặt đất, cũng chiếu lên khuôn mặt của cô gái bên hành lang, cô có mái tóc dài, tết từ bên cạnh ra phía sau, bên trên cài một chiếc nút nhỏ bằng pha lê.

Gương mặt trơn bóng, lông mi cong vút, từ góc độ này có thể thấy được đôi mày cô đang cau lại biểu tình ủy khuất.

Mà cách đó không xa, vài người còn đang cười bố trí.

Quan Nguyên Bạch hơi híp mắt, lập tức đi qua.

Chu Phạn Phạn còn đang xé rách môi, đột nhiên cảm giác bên cạnh có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, phát hiện là Quan Nguyên Bạch.

Cô đặt chiếc bánh kem nhỏ xuống, miễn cưỡng cười với anh,, chuẩn bị chào hỏi một cái.

Nhưng thấy anh không nhìn cô, anh đi đến bên cạnh cô, vững vàng vừa nói: "Vài vị là nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top