Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói về khả năng xem phim kinh dị của cả nhóm, thứ tự sẽ là:

1. Mizi, đáng ngạc nhiên. Em ấy thích sự hồi hộp, luôn cố gắng tìm phim kinh dị để xem. Lúc nào cũng cập nhập những bộ mới ra mắt. Mizi còn có hẳn một list các bài nhạc phim kinh dị để nghe mỗi ngày tới trường.

2. Ivan. Dường như không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì—máu, hù dọa,...

3. Sua. Cô không thích kinh dị lắm, và nếu diễn xuất đủ thuyết phục thì cô sẽ có vài đêm ngủ thiếp rồi giật mình tỉnh dậy để đảm bảo không có đứa bé nào định giết cô bằng rìu, nhưng nói chung là ổn. Sẽ không bao giờ là thể loại ưa thích của Sua, nhưng cô chẳng bao giờ hét hay phải vừa xem vừa che mắt cả.

4. Till. Cực kì tệ. Cậu nhóc chả dự đoán được bất kì cái twist hay khi nào sẽ có đứa nhảy xổ ra. Cậu co rúm người mỗi lần camera di chuyển. Sự im lặng khiến cậu nhóc bất an, và nhạc phim khiến cậu như chú chihuahua bị bỏ rơi. Chỉ cần thấy máu là Till lại chùm chăn. Mấy đứa trẻ chả hiểu gì về cái chết cũng có thể chịu đựng giỏi hơn.

Sua luôn tò mò sẽ thế nào nếu Till và Ivan ngồi gần nhau khi xem phim kinh dị để Till có thể hành động như chihuahua nhỏ vậy. Thứ gần nhất có được chắc là một lần Till uống quá nhiều soju và ngủ thiếp đi giữa phim, dành cả buổi tối còn lại gối đầu trên đùi Ivan.

Giờ thì, Sua không cần phải tò mò nữa. Nó đang xảy ra ngay lúc này.

Trên màn hình, cái cửa bật mở và xuất hiện một đứa trẻ mặc quần áo máu me, co giật. Sua nhăn nhó. Ivan không động đậy. Mizi rướn người ra trước, mắt long lanh và Till—

"VL CÁI QUÁI GÌ THẾ!" Till hét lên.

Sua nên tìm cho Till cái gì đó bịt mồm. Rọ mõm. Băng dính. Dù phòng Mizi đã được cách âm nhưng sắp bị phàn nàn vì tiếng ồn rồi đấy.

Cô gái trong phim trượt chân ngã về phía trước, rên rỉ và Till lùi về sau như thể cậu bị đẩy ngã dù cho chẳng còn chỗ để mà di chuyển. Lưng cậu va vào giường Mizi. Giường cảm giác như rung lên theo khi cậu nhóc run rẩy.

"Mình có nên đổi phim không?" Mizi thì thầm. Cho dù với một người thích kinh dị như Mizi, em ấy có vẻ không thoải mái với cốt truyện. "Em sợ Till bị ngưng tim mất."

Sua mở miệng trả lời nhưng bị cắt ngang bởi một tiếng hét nữa. Mắt cô nhìn xuống Till, người—

Sua cười và vỗ lên đùi Mizi. "Nhìn kìa." Cô thì thầm.

Ánh mắt của Mizi di chuyển. Trên sàn nhà, Ivan đang ngồi thẳng lưng, một tay cầm gói snack tôm. Tay còn lại bị chiếm lấy bởi Till, cậu run rẩy rúc đầu vào vai của Ivan trong lúc chờ lần jumpscare tới. Ivan còn không thèm giấu việc mình chẳng xem phim. Trong ánh sáng mờ áo của đèn trang trí, Sua có thể thấy mắt cậu ta đăm đăm nhìn Till, đầy sự chân trọng và tình yêu tới mức Sua phải quay mặt đi.

"Thôi bỏ đi." Mizi thì thầm. Hai người cười với nhau và Sua nhân cơ hội hôn chóc lên lúm đồng tiền trên má người yêu.

Đêm chiếu phim có thể là một truyền thống đã theo họ từ quê nhà, nhưng ngay cả khi không phải vậy, Sua nghĩ rằng cô cũng sẽ tìm cách bắt đầu nó ở trường đại học.

Tiếng phim không to tới mức át được giọng của Ivan. "Till, em sợ à?"

"Em không có sợ." Till yếu ớt nói. "Em đ—ah, đệt không không không." Và một lần nữa, cậu chôn mặt vào hoodie của Ivan. Sua nheo mắt nhìn.

Không phải áo hoodie bình thường; cậu ta không có mặc nó lúc trước, và có cái gì đó trên chiếc áo—nước biển đặc quánh, âm thanh của ma thuật, viền áo hơi run rẩy như thể nó đang cố gắng giữ nguyên hình dạng, giống như nó bị biến thành một thứ gì đó mà nó không quen.

Tiên điên này nữa. Cậu ta thật sự biến nó thành cái hoodie.

Như thể bộ phim đã phát hiện ra sự thay đổi trong tâm trạng của Sua, nhạc phim cũng thay đổi theo, từ sự im lặng sang tiếng rít đáng ngại của đàn violin, âm lượng dần tăng lên. Till càng run rẩy. Biểu cảm của Ivan thay đổi.

"Nếu em lạnh thì lấy áo của anh này." Ivan nói.

Sua hít một hơi thật sâu và thở dài đau đớn. Thôi.

Việc này ổn thôi. Nếu Ivan muốn bị bán đi bởi một đứa cấp hai với niềm khát vọng thời trang, cô... cô sẽ phải sống chung với điều đấy bởi vì thế giới này thật tàn nhẫn. Xu hướng tính dục của Till cùng với những suy nghĩ của cậu nhóc về Ivan đều mơ hồ, gen của Ivan đã xác định rằng cậu ta sẽ đau khổ trong tình yêu, bất kể cậu có làm gì đi nữa.

"Em không lạnh." Till đáp.

Thở phào nhẹ nhõm.

"Nó sẽ bảo vệ em." Thôi bỏ đi.

"Làm thế nào mà nó bảo vệ em được?" Till hỏi, hoang mang.

"Vậy em không muốn nó à?"

"Em chưa hề nói thế. Anh có nó từ lúc nào vậy? Em chưa thấy nó bao giờ."

"Vừa mới hôm nay. Đây."

Và số phận của Ivan đã được định ra. Sua nhìn cậu ta cởi bỏ chiếc áo hoodie, chỉ còn mặc áo cao cổ màu đen và chẳng có chút liêm sỉ nào, đưa cho Till. Phim đã đến đoạn chậm lại. Đủ lâu để Till lờ đi màn hình và mặc áo của Ivan, không hề biết mà chấp nhận lời cầu hôn của cậu ta trước cả khi kịp hẹn hò. Đến lượt Ivan rùng mình, nhưng không giống Till, nó là bởi vì khoái cảm.

"Khổ thân." Sua lầm bầm.

Mizi, vẫn đang nhìn nhân vật bị bổ rìu trên màn hình, gật đầu. "Yeah."

Phần còn lại của bộ phim hầu hết không có gì bất thường. Nửa sau chắc chắn không chất lượng như phần đầu, nhưng cũng có một thực tế là — dù nhờ hiệu ứng giả dược hay do lớp da selkie — Till đã ngừng phản ứng nhiều như trước.

Thay vào đó, cậu nghịch nghịch cái dây trên áo hoodie, hết kéo lên tụt xuống tay áo rồi lại mân mê vạt áo. Sự thỏa mãn của Ivan thực sự đang trào ra theo những cơn sóng; Sua nhăn mũi.

"Mùi quá, Ivan," Sua nói nhỏ khi phần credit cuối phim bắt đầu chạy, dùng chân đá cậu ta. Cô biết Ivan sẽ hiểu ý mình: Tém tém lại đi tên hải cẩu kia.

Nhưng Till mới là người trả lời. "Chị, Ivan khốn nạn thật nhưng đừng bảo anh ấy có mùi tệ. Chị chắc mình không ngửi phải cái snack tôm đấy chứ?"

"Chắc chắn."

"Nhưng quần áo của anh ấy mùi thơm thật." Till đáp, gần như là tự nói với bản thân. Vì cậu đã sử dụng hết lượng tiếng ồn cho phép nên Sua không thể hét lên, cô ấy chọn cách thứ hai tốt hơn và cố gắng làm mình nghẹt thở trong ngực Mizi.

Kết quả không được tốt, nhưng nó khiến Mizi đỏ bừng mặt. Nói chung cũng tính là kết quả tích cực.

Khi cô ngẩng đầu từ nỗ lực tự làm mình ngạt thở, Ivan đã nhìn cô như muốn khoét thủng vài lỗ. Môi cậu mím lại. 'Nếu chị nói với em ấy, em sẽ giết chị' là ý cậu ta muốn nhắn gửi.

"Ivan có vẻ lạnh." Sua nói. "Phim hết rồi, sao em không trả lại nó cho Ivan nhỉ, Till?"

Ánh mắt của Ivan chuyển sang tức giận theo cái cách chỉ cậu ta mới làm được.

"Gì cơ ạ?" Till giật mình.

"Em nghe chị rồi đó." Sua nói.

"Đừng nghe lời chị ấy." Ivan vội vàng nói. "Em không cần phải trả lại đâu. Đằng nào anh cũng không thích màu đó lắm."

"Hừm? Vậy sao em lại mặc nó hôm nay thế?"

"Em muốn thử lên và xem liệu mình có thích nó không, nhưng mà không thích lắm." Nói dối mượt vãi. Sua cau mày. "Em có thể lấy nó nếu em muốn."

Till mân mê vạt áo một lần nữa. Nó run rẩy mạnh hơn; khó khăn giữ nguyên hình dạng của mình, Sua nghĩ, liên tục liếc chiếc áo rồi lại liếc sang vành tai đỏ lên của Ivan.

"Nhưng chất lượng có vẻ tốt lắm." Till lưỡng lự. "Anh chắc chứ?"

Nó khiến Sua giật mình khi nhìn Ivan, biểu cảm của cậu ta liên tục thay đổi. Từ ý định giết người đến tột cùng—cái đó là cái gì nhỉ? Chẳng có gì ngạc nhiên khi Ivan không có vấn đề với việc cho đi bộ da của mình. Khi chuyện liên quan tới Till, Ivan đã quen với việc thể hiện tình cảm của mình mà không che giấu gì cả.

"Anh chắc mà." Ivan nói khẽ.

Sua không chịu được nữa. Cô vượt qua họ và kéo Mizi ra khỏi giường, đi tới phòng cô trước khi Sua tự biến mình thành bọt biển.

"Hai người đi đâu vậy?" Till hỏi, giật mình.

"Phòng chị." Sua trả lời. "Hết buổi luôn. Bọn chị có việc phải làm—"

"Thật á?" Mizi hỏi, biểu cảm tương tự như Till.

"Đúng, và bọn chị không quay về đâu. Nhớ dọn dẹp trước khi đi."

Nếu Ivan nhất quyết tiêu tốn tuổi thọ của mình bằng cách đầu hàng trước tên nhóc ngốc nghếch luôn vô tình đáp lại tình cảm của cậu ta, thì Sua không thể ở đây để chứng kiến. Hoặc ít nhất cô cần thời gian trước khi có thể tiếp tục làm một người tội lỗi chỉ đứng nhìn.

Cô nhìn vào mắt Ivan một lần nữa. Đừng chết đấy, cô làm khẩu hình miệng.

Ivan trả lời cô bằng một nụ cười tượng trưng.

Phòng của Sua nằm ở cuối hành lang, nhưng khoảng cách bị rút ngắn khi Sua vội vàng chạy, đóng sầm cửa như thể họ bị hồn ma đêm Giáng sinh đuổi. Không chính xác lắm. Không hẳn là Giáng sinh, mà kiểu vì bọn con trai cứ thế và thực sự là không thể chịu nổi. Sua thả tay Mizi để có thể xoa hai bên thái dương.

"Xin lỗi" cô nói, quay người lại. "Chị chỉ—Mizi?!"

Mizi dừng lại, áo khoác len màu xám nửa cởi ra. "Hửm?"

"Em làm gì vậy?"

"Cởi đồ." Mizi nói, theo một tông giọng mà ai cũng nghĩ ý là mày có ngu không vậy? Nhưng với Mizi, thì nó nhiều phần lo lắng hơn.

"À ừ. Mà tại sao?"

"Không phải mình định..." Mizi cứng người khi dần nhận ra. Tay em ấy đặt trên khóa áo hơi run. "Ôi không. Em... em hiểu nhầm rồi phải không?"

Sua đâm đầu xuống hố mà chết. Cô gái xinh đẹp nhất trên trái đất— bạn gái của cô— đang cởi đồ để lên giường với cô và Sua đã ngăn em ấy lại bằng cách hành động như thể em ấy điên rồi. Cô có điên không nữa? Hay là cô mắc chứng mất trí nhớ sớm? Tại sao cô lại làm vậy?

Zzzzz, tiếng khóa áo được cài lại lần nữa, và giờ Sua phải quỳ dưới sàn và chôn đầu giữa hai chân. Tiếng kêu nhục nhã như bị kéo từ trong người cô, cùng với toàn bộ mạch máu và dây thần kinh. Cô làm hỏng mọi chuyện rồi. Chúa ơi. Cô còn chưa được hôn lưỡi với Mizi nữa— nó đã có thể xảy ra hôm nay, nhưng Sua cứ phải tìm cách dìm mình xuống cơ.

"Không sao đâu nếu chị không muốn." Mizi an ủi, xoa nhẹ lưng cô theo vòng tròn. Mong muốn đi chết của Sua chị có tăng. "Em ngốc quá, chị đừng thấy tệ, Sua, thứ cuối cùng em muốn là khiến chị áp lực—"

Khiến cô áp lực.

Khiến cô áp lực?

KHIẾN CÔ ÁP LỰC?

"Mình có thể cứ theo nhịp độ của mình thôi, và thực sự nếu chị không bao giờ muốn thì cũng không sao hết, chỉ cần ở bên chị —"

"Làm ơn." Sua nghẹn lại "Mizi."

Mizi dừng lại. "Dạ?"

Làm thế nào mà cô ấy có thể nói điều này nhỉ? Chào em, chị đã yêu em từ khi hai đứa còn nhỏ và ở sân chơi em đã tặng tôi một bông hoa cúc trắng, và kể từ đó trong đầu chị hai đứa mình đã thực sự kết hôn, nó có nghĩa là chị đã sắp xếp một cuốn sổ bí mật về chủ đề và địa điểm của đám cưới được sắp xếp theo mùa và màu sắc, và đôi khi vô thức chị lại thấy mình vẽ nguệch ngoạc em trong bộ váy cưới? Em có biết chị muốn làm tình với em đến mức nào không? Ý em là sao, gây áp lực cho chị? Chị đã mong đợi được hôn lưỡi vào nụ hôn đầu tiên. Nếu chị làm ý mình thì ta đã kết hôn và viên mãn ngay khi nó hợp pháp. Và em có thể vui lòng kéo khóa áo khoác lại không vì chị có thể nhìn thấy khe ngực của em và chị nghĩ chị sẽ chết nếu em không làm gì đó.

Tai Sua như ù lên. Khi cô ngẩng đầu, Mizi có vẻ—

"Ồ." em ấy nói, bối rối. "Nó..."

"Chị vừa nói ra hết á." Sua hỏi, giọng hơi khàn.

"Nếu nó giúp chị thấy tốt hơn thì thực ra em cũng nghĩ về đám cưới của hai đứa." Mizi đáp. "Em thích màu của mùa xuân. Chị hợp với nó lắm." Và rồi: "Mình có thể hôn lưỡi nếu chị muốn."

Sua cần bình tĩnh lại. Nhưng trước tiên.

"Được rồi."

Cô không chắc chuyện đó xảy ra như thế nào, nhưng trong khoảnh khắc cô cúi xuống và nhìn trộm Mizi qua ngón tay của mình, sau đó Mizi nghiêng người và mọi thứ dường như được tua nhanh.

Cô chắc chắn rằng mình đang đặt bàn tay run rẩy lên má Mizi, nhưng đột nhiên Mizi nắm lấy cả hai tay cô và kéo chúng lại gần, kéo Sua lại gần, cho đến khi cô thấy mình nằm trong lòng Mizi, bàn tay ấm áp của Mizi vuốt ve da thịt trên, móng tay cào vào nhau nhẹ nhàng nơi gấu quần của cô chạm tới. Sua rùng mình, thở khẽ, và Mizi chính là một kẻ cơ hội, và bây giờ là lưỡi của Mizi, miệng em ấy mềm mại và mở ra, và em nuốt tất cả hơi thở của Sua, nuốt chửng lấy cô, và đó là—

"Từ đã." Sua cố thở giữa những nụ hôn, dung tích phổi của cô chả có ích gì khi cần cả. "Chị không thở được—"

"Thở bằng mũi đi." là tất cả những gì Mizi nói, trước khi hôn cô lần nữa.

Mizi xinh đẹp, tốt bụng và thông minh thôi chưa đủ phải không? Em ấy còn phải quyến rũ nữa?

Miz bật cười khi hai người tách ra.

"Chị dễ thương quá." Mizi nói khi nghe tiếng phản đối yếu ớt của Sua. Hai má ứng hồng của em ấy đẹp quá. "Nhưng em nghĩ mình quên mất lí do chị kéo em qua đây rồi."

"Có lí do nào à?"

"Sua." Mizi gọi, hơi giận.

Thật lòng mà nói, cô còn chẳng nhớ năm nay là năm nào nữa. Thật không công bằng tẹo nào khi Mizi mong đợi Sua nhớ được sau xúc cảm tuyệt vời đó.

"Chị...chờ chị một chút," Cô bừng tỉnh. Mọi thứ quay trở lại. Mizi ngân nga và gõ từng nhịp lên đùi, và nó— thực sự có ích, thật đấy, nó—

Thảm quá đi, giọng của tên khốn vang lên trong đầu cô.

Sua hậm hực, nhớ ra rồi.

"Gì vậy?" Mizi hỏi. Cứ như em ấy có thể cảm nhận được suy nghĩ của Sua chỉ bằng cách chạm vào.

"Em biết là Ivan yêu Till, đúng chứ." Sua nói. Ngón tay Mizi ngừng gõ. Cứ nghĩ về Ivan là Sua lại chẳng muốn làm gì, vậy nên cô không để ý lắm mà tiếp tục. "Chẳng có lí do gì to tát cả. Chỉ là chị không thể ở chung phòng với cậu ta được nữa. Quá là khó xem."

"Từ đã. Ivan yêu ai cơ?"

"Em đùa đấy à?" Sua nói. Cô ngửa đầu và ôm má Mizi, tìm xem có chút đùa giỡn nào không. Nhưng Mizi có vẻ như không biết gì cả mà mở to mắt. Mizi không biết. Thế giới chắc quay ngược hướng rồi. "Sao em có thể không biết? Ivan như là đã xăm nó lên ngực luôn rồi! Cậu ta quá— quá rõ ràng!"

"Cậu ấy... đâu có đâu?"

"Em không thấy cách Ivan nhìn Till à?"

"Sua, em không biết phải nói với chị như thế nào, nhưng em nghĩ có lẽ chị là người duy nhất trên trái đất hiểu cậu ấy rõ đến vậy."

Sua sắp khóc rồi. "Đừng nói vậy."

Mizi an ủi người khác không giổi chút nào; chiến thật số một của em ấy là thay đổi chủ đề. "Vậy tại sao chị cần phải ra ngoài?"

"Vì chị thật sự không thể chịu nổi nữa, Mizi."

Một phần nó có liên quan đến bản chất của Sua. Là một siren, cô hòa mình với cảm xúc hơn người bình thường. Rốt cuộc thì các bài hát của Siren nhắm đến sắc thái của mọi cảm xúc; việc hát ru cho một trái tim vỡ nát chẳng có ích gì khi đó chỉ là tình yêu đơn phương trẻ con mà thôi. Nhưng Ivan—

"Ivan đang trao tất cả cho một người mà khả năng cao sẽ chẳng bao giờ đáp lại, và cậu ta cũng chẳng mong đợi gì. Mọi thứ Ivan có, cậu ta muốn dâng hết nó cho Till, và tình yêu—nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra."

Nếu có thì chuyện đó đã xảy ra từ lâu rồi. Till có vô số cơ hội để đáp lại. Không phải lỗi của cậu nhóc khi không có chung cảm xúc, nhưng nó chẳng khiến mọi việc dễ dàng hơn chút nào. Trở lại câu chuyện với hòn đảo xa xôi. Cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao nếu Sua không phải chứng kiến điều này.

"Chị kẹt ở ghế ngồi và chỉ có thể nhìn Ivan tự mình đâm vào con tàu đang bốc cháy, là nó đó." Cô nói "Và chị phải ngồi đó biết rằng cậu ta sẽ chết một cách cô đơn, chẳng kịp kết hôn và có thể còn là xử nam, và kiểu, cậu ta đâm thẳng vào. Ivan nhìn thấy con tàu, và cậu ta biết chị cũng thấy nhưng vẫn đâm đầu vào. Không phải quá buồn sao?"

Mizi có vẻ như đang tính toán trong đầu mình..

"Sua." Mizi gọi. Có thể thứ em ấy nói sẽ là đạo hàm của một trên x. Nhưng ngược lại, Mizi nói "Sua. Ý chị là gì, không bao giờ đáp lại?"

"Hả?" Sua hỏi, có chút tê cứng.

Mizi nói một cách chậm hơn. "Ý chị là gì, không bao giờ đáp lại."

Như thể nó bị lây. Sua hít sâu cùng lúc với Mizi, nhưng Mizi đã tranh trước.

"Từ đã, em tưởng chị biết rồi. Em tưởng đó là lí do chị bảo em ấy—"

"Đâu có, chị chỉ lừa—"

"—chị đang định làm người tốt—"

Một suy nghĩ sai lầm. "Chị còn lâu mới làm điều đó vì Ivan!"

"Chị tốt bụng và đáng mến hơn những gì chị nghĩ đó." Mizi nói, đôi lúc em ấy thích khiến cô đau khổ.

Sua không thể chịu đựng được nữa. Sua không biết tại sao mình lại nói vậy; có thể là một sự thôi thúc nào đó làm nổ tung mọi thứ trong cuộc đời cô. Có lẽ nó không xấu chút nào, có thể đó chỉ đơn giản là phản ứng của cô với cô gái xinh đẹp, cực kỳ hoàn hảo này, người đang ôm lấy cô như thể cô vô cùng quý giá. Và Sua nói, gần như phát điên, "Chị yêu em. Chị yêu em, và em nên biết chị không phải là con người và đó là lý do tại sao chị hơi... xa cách, nhưng chị yêu em và chị muốn kết hôn vào một ngày nào đó."

Sua chuẩn bị tinh thần sau khi ngừng nói. Mizi đặt tay mình lên tay Sua và vuốt ve ngón đeo nhẫn của cô.

"Em cũng yêu chị." Mizi nói. "Nếu chị không phải người...Em không nên nói chị là loài nào, hơi thô lỗ nhỉ, đúng không?"

"Siren." Sua vô lực trả lời.

"Đó có phải là lý do tại sao chị không hát karaoke? Và chị không bao giờ vào nhà tắm công cộng cùng em?"

"Um. Đúng rồi."

"Vậy thì tiếc quá đi. Ý em là chuyện karaoke và nhà tắm chứ không phải chuyện siren. Karaoke và nhà tắm là tuyệt nhất. Nhưng siren cũng rất ngầu. Cảm ơn chị đã nói cho em biết."

Cả đêm nay không diễn ra theo như Sua mong đợi nhưng có lẽ cô nên học cách nhận ra ngay bây giờ. Sua gục vào người Mizi, dụi đầu vào cổ em. Trời ạ, cô mệt quá. "Em không để ý à?"

"Em nghĩ nó ngầu lắm. Nhưng em sẽ yêu chị bất kể chị là ai. Kể cả chị là con sâu, em cũng sẽ mua một cái lồng kính và để chị lên vai em và hôn chúc ngủ ngon mỗi tối và cho chị ăn bắp cải hạng sang mỗi ngày."

"Đi quá rồi."

"Sua sâu sẽ dễ thương lắm." Mizi hôn lên tai cô. "Nhưng Sua siren còn dễ thương gấp bội."

Sua quay đầu và ngửa cổ, vừa đủ để hôn Mizi. Lần này chậm rãi hơn và không còn vội vã.

Mizi chắc hẳn có tố chất tàn bạo trong người. Cái đó, hoặc em ấy hơi quá chú tâm vào cuộc sống lãng mạn của hai đứa kia; thực sự chỉ một trong hai.

"Mình nên kiểm tra xem họ đang làm gì." Mizi nói, ngừng nụ hôn lại.

"Mấy đứa lớn rồi. Tụi nó sẽ giải quyết được thôi."

"Sua. Em biết chị để ý họ mà. Nếu mình quay trở lại và phát hiện ra hai đứa chết rồi, chị chắc chắn sẽ buồn và em không muốn điều đó đâu."

"Chị?" Sua không tin nổi, lùi lại. "Chị mà buồn á?"

Nụ cười của Mizi điềm tĩnh. "Đúng vậy. Thôi nào, đi thôi."

Khi Sua không cử động— bởi vì sao cô phải làm vậy khi hai người có thể đang làm tình ngay lúc này—Mizi cười mỉm.

Sua ngắt mạch. "Em vừa làm gì?"

Mizi xoay vòng, và thế giới cũng xoay chuyển theo cô, vì Mizi đã bế Sua lên chẳng tốn một hơi, hai tay đặt dưới đùi Sua, giữ vững cô. Sua sẽ chết vì đau tim mất.

Nhưng nó trở nên tệ hơn. Mizi bắt đầu bước đi.

"Bởi vì chị không hợp tác." Mizi giải thích.

"Mình lên giường được không?" Sua cầu xin.

Mizi hôn lên mũi cô. "Tẹo nữa."

Thế giới thật không công bằng.

Quãng đường trở về phòng Mizi ngắn khủng khiếp. Sua bám vào cổ Mizi và dụi má vào, hy vọng điều đó sẽ khiến em ấy bước đi chậm hơn. Hy vọng đó là vô ích. Sua nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt mở ra... hình như Till đang khóc?

"Trời ạ." Mizi kêu lên.

"Mình đâu có để phim tiếp tục bật đâu." Sua nói.

"Bộ phim không phải là vấn đề" Mizi trả lời.

Sua tụt xuống và quay người lại. Ở giữa căn phòng, độc chiếm toàn bộ không gian trên tấm thảm trắng sang trọng của Mizi, là một con hải cẩu béo đang dụi cái đầu sáng bóng của nó vào đùi Till. Một tiếng kêu buồn bã.

Đệt.

"Ivan." Sua thở dài.

Đôi mắt tròn đen láy quay ngoắt sang cô, rồi quay trở lại nhìn Till. Nó là sự từ chối rõ ràng. Đệt bà thằng này nữa.

"Chị có nên để em xử lí không?" Sua hỏi. "Cho dù nhóc con của em đang khóc hết cả nước mắt ra?"

Oi, Ivan nói.

"Em phiền quá đi." Sua lầm bầm, quay sang Till: "Này. Đừng khóc nữa."

"Em vừa biến anh ấy thành một con hải cẩu." Till nghẹn ngào.

"Em không có—à thì. Theo chị nghĩ, thì đúng là em làm thật, nhưng mà không phải lỗi của em đâu."

"Em hôn anh ấy và anh ấy ghét nó tới mức đánh bại khoa học và tự biến mình thành một con hải cẩu." Till nức nở.

Ivan, người kịch liệt phản đối, bắt đầu dụi đầu mạnh hơn vào đầu gối Till. Cậu ta trườn về phía trước rồi chọc mũi vào bụng Till.

Oi oi, Ivan kêu. Tên khốn nạn nứng giữa ban ngày này. Đôi mắt đen láy nhìn cô lần nữa. Oi. Oioi. Oi.

"Chị không nói với cậu ấy đâu." Sua trả lời, đầy vẻ kinh tởm "Tự biến lại và nói với Till."

Oii.

"Hừ, đó đâu phải vấn đề của chị?"

"Cậu ấy là selkie à?" Mizi thắc mắc.

Mizi thông minh quá, chúa ơi.

"Chị yêu em." Sua nói với Mizi, bởi vì điều đó thực sự chưa được nói đủ nhiều. Và rồi cô đóng cửa lại, bắt đầu quá trình gian khổ để xử lý một thảm họa mà chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều nếu nó xảy ra ở một hòn đảo xa xôi.

art by @/hweiiciweiici

vì gif của artist nên tui mới quyết định dịch ó, tại cute dễ sợ. Gif để tẹo post bên group do hông add dô đây được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top