Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Trọng không tin vào số mệnh, hắn cũng không cảm thấy bản thân nhất định cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cho nên hắn ra đi, gia nhập quân đội, dựa vào thực lực chính mình xả thân đánh giết, hoặc chăng cũng là nhờ vào một ít sự trợ giúp từ Từ Tử Du, đạt được địa vị ngày hôm nay.

Tất cả những gì hắn có được đều là dựa vào bản thân nỗ lực mà ra, cho nên nhìn thấy thái độ của Từ Tử Du suốt ngày xem mình như trung tâm mà sống cực kì không vừa mắt.

Trước đây ở trong thôn nhỏ còn không thấy rõ, nhưng từ khi hai người đi ra ngoài rồi, nhược điểm của loại tính cách này lại càng biểu hiện ra rõ rệt. Từ Tử Du không phải nữ nhân, vốn Thẩm Trọng muốn tìm một bạn đời là nam tính, cũng bởi vì mong rằng đối phương có thể cùng với mình cùng nhau phấn đấu, thế nhưng Từ Tử Du thực sự khiến hắn quá thất vọng, với lại đối phương quả thực cũng không thể giúp được gì thêm cho hắn, bởi vậy khi hắn biết được Lý giáo úy có ý định giới thiệu nữ nhi cho mình thì không hề cân nhắc mà đồng ý.

Hắn không phủ nhận bản thân đối Từ Tử Du còn có tình, nhưng chút cảm tình đó không đủ để che lấp dã tâm của hắn. Hắn muốn làm kẻ trên người khác, hắn muốn hưởng thụ cuộc sống càng tốt hơn nữa, nếu như Từ Tử Du không thể đuổi kịp bước đi của hắn, như vậy hắn chỉ có thể vứt bỏ đối phương.

Đương nhiên, Thẩm Trọng cũng không phải kẻ tuyệt tình, hắn tự nhận cho dù cưới nữ nhi của Lý giáo úy, cũng sẽ không bỏ mặc Từ Tử Du, dù sao mục tiêu sống của đối phương có vẻ như chỉ có hắn, cùng lắm thì đến lúc đó mua một ngoại viện rồi an trí đối phương ở đó, thường xuyên đi thăm đối phương, hẳn là người nọ cũng có thể thỏa mãn rồi.

“Tử Du… Ta đến thăm ngươi.” Thẩm Trọng mỉm cười nói.

Tử Du trước đây luôn luôn khẽ cúi đầu, nhìn như ngượng ngùng, kì thực là nhát gan. Thẩm Trọng nói người nọ vài lần rồi nhưng đối phương vẫn cứ không đổi được, hắn cũng đành thôi.

Thế nhưng Từ Tử Du hiện tại đường hoàng tự tin, khuôn mặt xinh đẹp kia tỏa ra hào quang rực rỡ mê người, vầng sáng chói mắt khiến Thẩm Trọng cũng có chút mê mẩn, đây quả thật là Từ Tử Du ngay cả nhìn thẳng người khác cũng không dám của trước kia sao?

Hắn kinh diễm bởi sự tuấn mỹ của Từ Tử Du, trong lòng đối với Tề Vũ Hiên tràn ngập đố kị. Lẽ nào bị tướng quân ngủ một lần, lại khiến đối phương biến đổi nhiều như vậy?

Chậc chậc, sớm biết thế, hắn đáng lẽ nên sớm ra tay ăn sạch Tử Du thì tốt biết mấy. Thẩm Trọng có chút tiếc nuối liếm liếm môi, rõ ràng hắn với Từ Tử Du ở bên nhau lâu như vậy, thế nhưng đối phương quá mức ngượng ngùng, ngoại trừ nắm tay, bọn họ gần như không hề có những tiếp xúc nào khác.

Cũng đã từng có mấy lần hắn đưa ra loại yêu cầu đó, thế nhưng ánh mắt kinh hãi của đối phương khiến hắn tức khắc tụt hết hứng.

Từ Tử Du nhìn Thẩm Trọng vẻ mặt thay đổi liên tục đứng ở cửa, sự nhẫn nại trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm.

Người này bị cái gì vậy? Sao cứ âm hồn bất tán? Không biết người ta khi đối mặt ngươi sẽ cảm thấy rất bực bội sao? Mỗi lần thấy ngươi lại nhớ tới quá khứ đen đủi của mình, tuy nói nếu không phải Từ Tử Du lúc trước nhảy sông tự sát thì bản thân sẽ không xuất hiện, thế nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Hiên Hiên nói không chừng sẽ để ý việc chính mình đã từng có tình nhân, Từ Tử Du đã cảm thấy cả người khó chịu.

“Ngươi có chuyện gì?” Từ Tử Du cũng chẳng có ý định chừa cho tên kia chút mặt mũi nào. Hắn có thể mỉm cười đối mặt với tất cả mọi người trong quân doanh, thế nhưng đối với một tên tình nhân cũ hại mình phải nhảy sông tự sát mà còn cười được, vậy chẳng khác nào chuẩn bị tình tiết củi khô lửa bốc a.

Hắn cũng không phải tiểu tiện thụ, tuy nói người mà tên Thẩm Trọng này có lỗi không phải là hắn, thế nhưng hắn cũng không thể nào trưng bản mặt vui vẻ gì với kẻ này được. Không vì cái gì khác, chỉ cần đừng khiến Tiểu Hiên Hiên hiểu lầm là tốt rồi.

Mấy bộ phim cẩu huyết không phải thường xuất hiện những loại tình tiết thế này sao, tình cũ phát giác ra người từng bị mình đá tốt như thế nào, sau đó chạy theo cầu bù đắp lại các thứ. Hắn không biết Thẩm Trọng này rốt cuộc có ý định gì, thế nhưng vô luận là đối phương muốn nối lại tình xưa, hay kết thân với hắn, hắn cũng chẳng có chút hứng thú nào.

Mấy chuyện thế này dễ dẫn đến hậu quả hiểu lầm nghiêm trọng, tốt nhất là bóp chết từ trong nôi. Quan hệ giữa hắn với Tiểu Hiên Hiên kì thực được thành lập trên một nền tảng rất mỏng manh, ngoại trừ lần có quan hệ thân thể ngoài ý muốn nọ, liên hệ giữ hai người bọn họ quả thực ít đến đáng thương.

Hiện tại Tiểu Hiên Hiên sở dĩ thừa nhận hắn, phần lớn là do hắn pha trò piếm chỉ, làm nũng khóc lóc các thứ mà lừa tới tay, trước khi hắn kịp xây đắp nền móng vững chắc, rất có thể chỉ cần một hiểu lầm nho nhỏ cũng có khả năng khiến mỗi quan hệ này ầm ầm đổ vỡ.

Từ Tử Du sẽ ngu ngốc tự hủy tường thành sao? Đương nhiên là không thể nào!

Vì vậy —— tất cả mọi mầm móng đều phải bị bóp chết!

Vô luận là Thẩm Trọng hay Trần Dịch Tri, tên nào gây trở ngại hắn với Tiểu Hiên Hiên yêu đương, đập chết không chừa!

Thẩm Trọng thấy Từ Tử Du tao nhã đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, nhất thời lại càng hoảng sợ. Ấn tượng của hắn với Từ Tử Du trong trí nhớ vẫn còn dừng ở hình ảnh một người tính tình nhát gan nhu nhược, cái gì đều phải dựa dẫm vào hắn, hôm nay đối phương lại dùng vẻ mặt gặp kẻ thù mà nhìn chính mình, khiến trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Hắn còn nhớ rõ, năm đó khi còn ở trong thôn, những lúc Tử Du ở cạnh hắn thì luôn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chính mình, nghe chính mình kể về lý tưởng cao lớn của bản thân, yên lặng ủng hộ.

Thậm chí khi hắn phải rời khỏi thôn trang, một câu cũng chưa hề nói, liền thu dọn đồ đạc cùng mình ra đi.

Mũi có chút cay cay, Thẩm Trọng tự nhận hắn là một đại nam nhân tuyệt không biết khóc, thế nhưng đối lập với Từ Tử Du trong trí nhớ của hắn, Từ Tử Du trước mặt với ánh mắt mang theo hận ý này trở nên vô cùng xa lạ.

Là ta —— khiến người nọ trở thành như vậy sao? Thẩm Trọng buồn rầu nghĩ.

Hai hàng lông mày thanh tú của Từ Tử Du xoắn xuýt cả lại, thấy cái tên Thẩm Trọng này hắn thật cảm thấy phiền muốn chết. Tiểu tiện thụ kia cùng lắm cũng chỉ là quá tốt bụng mà làm hỏng chuyện, bản chất vốn không xấu, nhưng Thẩm Trọng này thì chắc chắn là nhân phẩm có vấn đề.

Hành vi của hắn nếu nói là vứt bỏ tao khang chi thê cũng không quá, đây là dưới tình huống Từ Tử Du không biết suy nghĩ thực thực sự trong lòng hắn.

[tao khang chi thê: Tống Hoằng 朱權 có câu Tao khang chi thê bất khả hạ đường 糟糠之妻不可下堂 người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình không thể bỏ được, vì thế nên vợ cả gọi là tao khang chi thê. (trích từ QT)]

Nếu như Từ Tử Du biết Thẩm Trọng còn từng có ý định muốn đem Từ Tử Du giấu ở ngoại viện, coi như đối tượng trộm tình, hắn tuyệt đối sẽ đập bẹp mặt gã.

“Có chuyện thì nói, có rắm thì xả, không có việc gì thì nhanh cút!” Từ Tử Du hai tay ôm ngực, còn kém không viết lên mặt hàng chữ: ta rất ghét ngươi.

A, tay ngứa quá phải mần sao, rất muốn đập tên này một trận phải mần sao? = 皿 =

Thẩm Trọng hơi nhíu mày: “Tử Du ngươi sao lại nói lời không hay như thế? Lễ nghi của ngươi đâu rồi?”

Hắn trong lòng khó hiểu: Tử Du sao lại trở nên thô tục vô lễ như vậy?

Từ Tử Du nở nụ cười, hắn đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Trọng.

Thẩm Trọng khẽ ngưng hô hấp, bộ dạng tự tin của Từ Tử Du đẹp đến kinh người, cho đến lúc này hắn mới phát hiện, hắn hình như chưa từng tỉ mỉ ngắm nhìn đối phương.

“Lễ? Nghi?” Từ Tử Du đầu lưỡi khẽ run, phun ra từng từ một, ánh mắt long lanh tựa như được bao phủ bởi một tầng sương.

Tiếng hít thở của Thẩm Trọng nhất thời biến dồn dập, hắn mê mẩn nhìn Từ Tử Du, nâng tay dường như muốn xoa gương mặt đối phương.

Từ Tử Du cười mị hoặc như thế, hắn chủ động vươn tay đỡ lấy vai Thẩm Trọng, trước một giây khi tay đối phương kịp chạm đến gương mặt mình, đột nhiên biến sắc mặt, dồn sức ép đối phương xuống, hung hăng thụi đầu gối vào bụng Thẩm Trọng.

Vẻ mặt Thẩm Trọng từ đỏ biến xanh rồi chuyển trắng bệch, con ngươi đột ngột trợn ra, cúi gập thắt lưng, thống khổ ôm bụng.

Đáng tiếc khổ nạn của hắn vẫn còn chưa kết thúc, Từ Tử Du tiếp tục tặng thêm một khuỷu tay lên cằm, xoay người lại còn đạp một cước vào ngực hắn, Thẩm Trọng cả người bị đá bay ra ngoài, lấy tư thế bình sa lạc nhạn nằm bẹp dưới đất.

Mấy tên binh sĩ đi ngang qua: = 口 =

Từ Tử Du xốc lên mành cửa đi ra ngoài, đứng cạnh Thẩm Trọng, từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt lạnh băng: “Sau này đừng xuất hiện ở trước mặt ta, bằng không thấy một lần đánh một lần!”

Dùng khóe mắt quan sát đến biểu tình kinh hoàng của đám binh sĩ xung quanh, Từ Tử Du thoả mãn nhướn mi, tốt, phỏng chừng rất nhanh tin tức ‘tiểu Từ đại phu hành hung Thẩm Trọng’ sẽ bị truyền tới tai Tiểu Hiên Hiên.

Cái gì? Ngươi lo lắng tướng quân không nghe được lời đồn đãi?

Giỡn hoài, có vua nhiều chuyện Ngô Đoan ở đây, tất cả các tin tức dù bé tẹo trong hóc hẻm quân doanh cũng không thể nào chạy thoát khỏi lỗ tai của hắn, huống hồ là tiết mục cẩu huyết ‘tân hoan của tướng quân hành hung tình nhân cũ’ vô cùng đặc sắc này.

Từ Tử Du vỗ vỗ tay, liếc cũng chẳng thèm liếc cái tên Thẩm Trọng cằm bầm tím, vẻ mặt đầy chật vật kia. Tất cả đều là ngươi tự tìm, ta còn chưa rảnh đi tìm ngươi gây phiền phức, chính ngươi đã đưa lên cửa. Nếu như không đánh ngươi, chẳng phải rất có lỗi với tấm lòng của ngươi sao? ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top