Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lom khom bò dậy, Thẩm Trọng vẻ mặt đầy lo lắng nhìn bóng lưng Từ Tử Du, từ khi nào thân thủ Từ Tử Du lại tốt như vậy? Rõ ràng ở cạnh nhau đã lâu, Từ Tử Du rốt cuộc có bao nhiêu thứ giấu diếm hắn?

Dưới ánh mắt khác tường của đám binh sĩ, Thẩm Trọng xoa xoa vết máu nơi khóe miệng đứng lên. Nhìn quanh bốn phía, hắn đột nhiên cười cười: “Tiểu tử này tính tình càng ngày càng táo bạo, trước đây ở trong thôn thật đúng là nhìn không ra.”

Đám binh sĩ chung quanh lúc này mới vẻ mặt bừng tỉnh ‘thì ra là vậy’, ra hai người này là bạn nối khố, phỏng chừng là cãi nhau rồi.

Nhưng có một số người lại dùng ánh mắt xem kịch vui mà nhìn hắn. Những người này đều đã nghe nói qua chuyện xưa của Thẩm Trọng với tiểu Từ đại phu, tuy rằng hai người đó chẳng bao giờ công khai thừa nhận mối quan hệ giữa bọn họ, thế nhưng mọi người cũng đâu có mù, ít nhiều gì cũng có thể đoán được một chút.

Sau lại Thẩm Trọng trèo cao kết thân với nữ nhi Lý giáo úy, không ít binh sĩ còn từng thay tiểu Từ đại phu tiếc hận, chẳng ai nghĩ tới mọi chuyện sau này lại phát triển bất ngờ, tiểu Từ đại phu thế mà lại dây dưa với tướng quân rồi.

Một người là tướng quân, một người là bách phu trưởng, địa vị hai người này căn bản là một trời một vực, tình nhân bị mình vứt đi như giẻ rách lại trở thành người trong lòng tướng quân, phỏng chừng Thẩm Trọng nọ cảm thấy không cam lòng đây.

Đám người xem náo nhiệt chậm rãi đều tản ra, có không ít người còn chỉ trỏ Thẩm Trọng. Thẩm Trọng âm thầm cắn răng, thật sâu nhìn doanh trướng quân y doanh, từ từ xoay người rời đi.

Đúng như Từ Tử Du dự liệu, chuyện này vừa xảy ra chưa hết thời gian uống một chén trà nhỏ, Ngô Đoan đã nhanh như chớp chạy đến doanh trướng Tề Vũ Hiên.

Làm quân sư, Ngô Đoan vào doanh trướng Tề Vũ Hiên không cần phải thông báo, hắn vội vã xốc lên mành cửa đi vào, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Tề Vũ Hiên.

Tề Vũ Hiên đang bận phân tích tình báo, không biết năm nay ngoại tộc có lăm le biên giới hay không.

Nghe được âm thanh Ngô Đoan đi vào, y ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt đối phương: Ta có chuyện muốm kể, mau tới hỏi ta.

Tề Vũ Hiên: …

Hai người đối diện im lặng một hồi, vẻ mặt Ngô Đoan lại biến thành: Móa! Sao ngươi còn chưa hỏi ta, ta sắp nghẹn chết đến nơi rồi.

Tề Vũ Hiên: …

Im lặng thêm một hồi, vẻ mặt Ngô Đoan lại thay đổi: Có phải bạn của nhau không đấy! Ngươi cư nhiên nhẫn tâm không hỏi ta, khiến ta nghẹn ở chỗ này? ?

Tề Vũ Hiên yên lặng xoay mặt đi, y nghĩ bản thân hình như vừa đạt được một kỹ năng mới là ‘ thuật đọc mặt ’.

“Muốn nói thì nói đi.” Tề Vũ Hiên bất đắc dĩ nói.

Ngô Đoan người này cái gì cũng tốt, mỗi tội quá mức nhiều chuyện. Tình báo ngoại tộc, tình hình trong triều, mấy tin tức này đều phải tập hợp đến trong tay quân sư hắn.

Nhưng như thế vẫn không thể nào khiến hắn thỏa mãn, hắn còn có thể phân ra thời gian tùy thời quan tâm tất cả các sự kiện lớn nhỏ trong quân doanh…

“Ngay vừa rồi, tiểu Từ đại phu hành hung Thẩm Trọng một trận tơi tả, còn tàn nhẫn nói nếu gặp một lần sẽ đánh một lần, hiện tại toàn bộ quân doanh đều đồn ầm cả lên.” Ngô Đoan một hơi thở nói xong, cầm lấy nước trà trên bàn ùng ục một ngụm sạch sẽ. Nghẹn chết hắn!

Tề Vũ Hiên vẻ mặt khẽ đổi, y kiên quyết không thừa nhận khi nghe được tin tức này lồng ngực cứ như bị một con mèo nhỏ cào cào, ngưa ngứa, khiến y đột nhiên rất muốn gặp Từ Tử Du.

Nỗi khó chịu khi chiều lúc nghe Ngô Đoan nói giờ khắc này triệt để tiêu tán, Thẩm Trọng tính cái gì, với cái dạng tính cách gian trá giảo hoạt của Tử Du, làm sao có thể còn lưu luyến một kẻ đã phản bội hắn.

Nghĩ vậy, trong lòng Tề Vũ Hiên đột nhiên sinh ra một cảm giác hơn người, Tề Vũ Hiên y vốn hung danh lan xa, ở trong mắt rất nhiều người cũng không phải là người tốt để sánh duyên, nhưng hắn lại có thể vỗ ngực nói rằng bản thân đối với tình nhân tuyệt đối trung thành, tuyệt không có chuyện phản bội xảy ra. Người giống như Từ Tử Du sao có thể để kẻ chết tiệt như Thẩm Trọng chà đạp được? Còn không bằng để chính mình…

=. =

Bỗng nhiên phát giác ý nghĩ của mình hình như có cái gì sai sai, Tề Vũ Hiên có chút xấu hổ sờ sờ mũi.

Rõ ràng trước khi cho Từ Tử Du danh phận còn nghĩ cảm tình của bản thân với hắn không sâu, nhưng hiện tại xem ra, cảm tình của y đối với Từ Tử Du so với sự tưởng tượng của y hình như có hơn một chút… cũng có thể là hơn một chút nữa?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, Ngô Đoan không nhịn được vỗ bàn: “Ta nói ngươi sao một chút phản ứng cũng không có là thế nào hả?”

Tề Vũ Hiên ngẩng đầu, đôi con ngươi đen nhánh nhìn Ngô Đoan khiến trong lòng hắn chột dạ, y chậm rãi mở miệng: “Ngươi muốn ta phản ứng thế nào?”

Ngô Đoan nhất thời nghẹn. Lại nói tiếp, hắn cũng không biết rốt cuộc muốn nhìn thấy Tề Vũ Hiên có phản ứng gì.

Tức giận? Mất mát? Uể oải? Vui vẻ?

Hình như cũng không phải…

Mà nói chuyện này cũng chứng minh Từ Tử Du đã triệt để dứt bỏ quá khứ, dứt bỏ Thẩm Trọng, toàn tâm toàn ý đối đãi Vũ Hiên, theo lý thì hắn phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng vì sao vừa nghĩ đến hảo hữu của mình bị cái tên hai mặt kia câu đi, trong lòng lại cảm thấy khó chịu vậy nhỉ?

Lẽ nào —— mình thích Vũ Hiên, cho nên ghen tị?

Ngô Đoan bị chính suy đoán của mình hù chết rồi, hắn thử tưởng tượng xem cái tràng cảnh mình và Vũ Hiên ở bên cạnh nhau ——_(:з” ∠)_ Không được! Thật là khủng khiếp! Không thể nào tưởng tượng được! ! !

Xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên thái dương, Ngô Đoan quyết đoán vứt cái suy đoán ba trấm này ra khỏi đầu ngay. = 皿 = Hắn không muốn để Vũ Hiên làm gì với hắn, cũng không muốn làm gì Vũ Hiên.

Tề Vũ Hiên làm bằng hữu thì rất tốt, còn ái nhân… Hắn thầm nghĩ nói hai chữ: ha hả!

Cuối cùng hắn tổng kết lại, cái loại khó chịu này hoàn toàn là bởi vì hắn không đành lòng nhìn hảo hữu của mình rơi vào tong tay tiểu Từ đại phu, sau đó bị ăn đến cặn cũng không chừa.

Đúng vậy, hắn tin tưởng vào khả năng vũ lực cũng như chỉ số thông minh của hảo hữu mình, mỗi tội đối mặt với cái da mặt siêu cấp dày của tiểu Từ đại phu, trừ phi ngươi thật sự vạch trần bộ mặt thật của hắn, bằng không rất khó thực sự đả kích được mấy kẻ như vậy.

Đây không phải xem thường Tề Vũ Hiên, cho rằng y áp không được tiểu Từ đại phu, nhưng mà hảo hữu của hắn là một người rất nhân hậu, bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất mềm mại, chỉ cần y thực sự đem ngươi đặt ở trong lòng, vậy thì có thể nói là muốn gì cũng chiều, chỉ cần không vượt qua giới hạn của y, quả thực là sủng nịch vô hạn.

Hầy… Cứ có cảm giác Vũ Hiên lập tức sẽ bị người đoạt đi ấy.

Ngô Đoan ưu thương nhìn trời.

Hử? Đỉnh lều hơi đóng bụi rồi, nên gọi tiểu tư quét tước lại một chút…

Tề Vũ Hiên nhìn Ngô Đoan ngắm đỉnh trướng bồng mà ngẩn ra, bình tĩnh tiếp tục phân tích tình báo, quen biết nhiều năm như vậy, thói quen lẫn nhau đã sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay, tình huống ngẩn người giống thế này xảy ra như cơm bữa, Tề Vũ Hiên tỏ vẻ, y đã sớm quen rồi.

Đợi đến khi Ngô Đoan hoàn hồn, đã thấy Tề Vũ Hiên lại đang tiếp tục tương thân tương ái với tình báo rồi…

Hắn mất mác khụt khịt mũi —— hửm, thơm quá?

“Vũ Hiên, ăn cơm chiều thôi.” Từ Tử Du nhấc lên rèm cửa đi vào, khi thấy có mặt Ngô Đoan thì khẽ dừng một chút, biểu tình trên mặt càng thêm sáng lạn.

==============================

Tiểu kịch trường:

Đinh! Ngươi học được kỹ năng mới —— Thuật đọc mặt 【 có thể đọc được những hàm nghĩa mà vẻ mặt đối phương biểu hiện ra】

Tề Vũ Hiên: …

Tiểu Ngư: mặt cười

Tề Vũ Hiên sử dụng kỹ năng thành công: 【 Cơ ngực tướng quân tuyệt quá đi 】

Tiểu Ngư: mặt cười

Tề Vũ Hiên sử dụng kỹ năng thành công: 【 Thật muốn thò vào sờ sờ cái! 】

Tiểu ngư: mặt cười

Tề Vũ Hiên sử dụng kỹ năng thành công: 【 Vẻ mặt tướng quân thật mê người, thật muốn nhào lên hun một cái】

Tiểu Ngư: mặt cười

Tề Vũ Hiên sử dụng kỹ năng thành công: 【 A a a a, thân dưới cứng rồi phải mần saooo! 】

Tiểu Ngư: mặt cười

Tề Vũ Hiên sử dụng kỹ năng thành công: 【 Không được! Ta nhịn không được! Ta nhất định phải đem Tiểu Hiên Hiên OOXXXXOO… 】

Tiểu Ngư: …

Tướng quân thẹn quá thành giận tặng cho hắn một vành mắt gấu trúc…

[chữ ‘ngư’ () và chữ ’du’ () đều đọc đồng âm là [yú]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top