Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Tiêu Lâm bị Tề Vũ Hiên chặn nghẹn họng, nhất thời nói không ra lời, Lưu thống lĩnh chính là vị võ tướng đi theo hắn hộ tống vật tư, dọc theo đường đi này, hắn cũng chịu ngậm bồ hòn không ít lần bởi Lưu thống lĩnh, đối phương tuy rằng cả ngày cười ha hả, thế như cứ hở tí là mượn ý chí của hoàng huynh bức bách chính mình. Nếu không phải tên đó cứ chặn đầu chặn đuôi thúc giục mình, hắn cũng sẽ không phải chịu cảnh đường xá mệt nhọc, tốn hao gần hai tháng bôn ba trên đường.

( Vốn chỉ cần mất thời gian nửa tháng là có thể hoàn thành toàn bộ lộ trình - Lưu thống lĩnh: ... )

Tề Vũ Hiên thấy Lý Tiêu Lâm không nói nữa, liền gật đầu một cái, thúc ngựa về vị trí dẫn đầu đội ngũ. Trước đây hàng năm hộ tống vật tư đều là vị Lưu thống lĩnh này, người này với Ngô Đoan quan hệ không tệ, phỏng chừng có thể từ hắn nghe ngóng thêm về ý chỉ của bệ hạ.

Lý Tiêu Lâm vẻ mặt âm trầm buông mành, thở phì phì nốc một ngụm trà. Tiểu tư ở bên cạnh rất biết nhìn sắc mặt, vội vã cười tủm tỉm châm trà đổ nước, khuyên giải an ủi Lý Tiêu Lâm.

Lý Tiêu Lâm nhìn dáng vẻ ân cần của tiểu tư, liền tóm lấy hắn, ôm chầm vào trong ngực hôn một cái: "Cũng may còn có ngươi, nếu không ta thực sự là buồn chán chết mất."

Tiểu tư mặt đỏ ửng, ánh mắt cũng trốn tránh ngại ngùng không dám nhìn về phía đối phương.

Lý Tiêu Lâm ha ha cười, sờ sờ đầu hắn: "Vật nhỏ này, ta thực sự là yêu ngươi chết mất, chờ buổi tối lại xử lí ngươi."

Tiểu tư ngượng ngùng xoay mặt đi, ở nơi Lý Tiêu Lâm không nhìn thấy, trong mắt lại toát ra vài phần khổ tâm. Hắn ở trong lòng tự giễu cười cợt: cùng lắm chỉ là một món đồ chơi, có thể được vương gia để mắt coi như phúc ba đời, còn muốn hi vọng cái gì nữa?

Đoàn xe khổng lồ mang theo vật tư sung túc tiến vào đại doanh Bình Tây quân, Lưu thống lĩnh quen thuộc mà tiến hành giao tiếp với Ngô Đoan. Chúng sĩ binh vận chuyển vật tư được một vị bách phu trưởng dẫn đường, mang toàn bộ vật tư đưa đến hậu cần doanh, trong đó một bộ phận dược liệu được chuyển tới quân y doanh.

Thấy đoàn xe khổng lồ như thế, tất cả các sĩ binh đều vô cùng phấn chấn. Có vật tư sung túc, đánh trận mới không cần lo lắng về sau.

Tên bách phu trưởng dẫn đường cuối cùng đưa dược liệu đến quân y doanh, bàn giao xong xuôi, hắn lơ đãng liếc nhìn chung quanh, nhưng không hề bắt gặp bóng dáng người nọ.

Sắc mặt trầm xuống, nhưng Thẩm Trọng nhanh chóng lên tinh thần, mang chúng sĩ binh một đường bôn ba vất vả đi đến nơi nghỉ ngơi.

Từ Tử Du hôm nay không đến trực ban, không, phải nói hôm nay không phải là phiên trực của hắn.

Từ lúc hắn cải tiến kim sang dược và được Tề Vũ Hiên khích lệ, hắn liền bắt đầu nỗ lực dùng lĩnh vực chuyên môn của mình để lấy lòng người trong lòng. _(:з" ∠)_

Dược phẩm được cải tiến, còn lại đương nhiên là nhân viên y hộ, hắn thương lượng với Lưu đại phu, lập ra một cuộc huấn luyện nhân viên y hộ chiến địa. [nhân viên chăm sóc và chữa bệnh trên chiến trường]

Nhìn bản kế hoạch mà hắn đưa ra, Lưu đại phu vỗ bàn tán dương, phương pháp này không hề tốn kém gì, nhưng một khi thành công, lại có thể cứu được thêm nhiều mạng người trên chiến trường.

Bản kế hoạch của Từ Tử Du nhanh chóng được đưa đến trên bàn Ngô Đoan, mà Ngô Đoan sau khi xem xong, liền chuyển cho Tề Vũ Hiên.

Xem qua bản kế hoạch, Tề Vũ Hiên vô cùng tán thành, thương lượng với Ngô Đoan sau đó liền đồng ý với kế hoạch của Từ Tử Du. Mà Ngô Đoan còn tự mình mang bản kế hoạch giao về, thuận tiện hung hăng cười nhạo cái thư pháp như gà bới của Từ Tử Du... _(:з" ∠)_ tuy rằng Từ Tử Du cảm thấy phần sau mới là mục đích thật sự của hắn.

Kế hoạch được thông qua, Từ Tử Du không dự định lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu thực thi, mùa thu năm nay ngoại tộc xâm lấn là điều không thể tránh khỏi, hắn mong muốn có thể cứu vãn được càng nhiều sinh mạng của các chiến sĩ càng tốt.

Từ bên trong các doanh chọn một vài sĩ binh thể chất kém nhưng tay chân lanh lẹ, Từ Tử Du truyền đạt lại cho họ một số phương pháp cứu trợ khẩn cấp, không cầu bọn họ trở thành danh y, chỉ cầu bọn họ có thể ở trên chiến trường giúp các thương binh kéo dài một chút thời gian, để cho bọn họ có cơ hội trở về quân y doanh tiếp nhận cứu trị.

Lúc này Từ Tử Du đang giảng giải cho các 'y hộ' này làm sao để dùng thanh nẹp, chỉ cần biết cố định chặt ngay tại hiện trường, số người bởi vì vị trí xương lệch dẫn đến tàn tật có thể giảm thiểu rất nhiều.

Hắn nghe được tiếng ồn ào xa xa bên trong quân, đương nhiên cũng biết là tiểu tra công xuất hiện, nhưng mà hắn không cảm thấy mình sẽ có liên quan gì với tiểu tra công kia, bởi vậy dị thường bình tĩnh tiếp tục giảng thuật.

Những sĩ binh ở phía dưới học tập bởi vì thể chất yếu kém, bình thường ở trong quân doanh chịu không ít kỳ thị, hôm nay có cơ hội thay đổi vận mệnh, đương nhiên là ai nấy đều bất chấp cắm đầu học.

Trong khoảnh khắc, lớp học nhỏ của bọn họ dường như cách biệt hậu thế, bầu không khí ầm ĩ trong quân doanh không thể nào quấy nhiễu được đến nơi đây.

Cho đến khi lời giảng cuối cùng chấm dứt, Từ Tử Du lúc này mới buông xuống cổ tay nhức mỏi, vỗ vỗ sĩ binh đóng giả thành bệnh nhân ra hiệu đứng lên.

Một số sĩ binh khác hỏi hắn một vài vấn đề không hiểu sau đó cũng liền rời đi, Từ Tử Du nhìn thời gian, xoay người đi về phía nhà bếp.

***

"Không thể nào!" Lý Tiêu Lâm mặt âm trầm, trợn mắt trừng Tề Vũ Hiên.

Vừa rồi, đối phương mang thánh chỉ ra, trên đó nói khiến hắn ở lại Bình Tây quân nửa năm. Nửa năm sau mới được quay về kinh. Đáng giận nhất là trong thời gian ở đây còn phải nghe theo mệnh lệnh của tên tướng quân mặt lạnh này, bằng không y có quyền xử trí hắn theo quân pháp.

Tề Vũ Hiên bình tĩnh chuyển thánh chỉ qua, ý bảo tự hắn xem đi.

Lý Tiêu Lâm không cam không nguyện cầm lấy, tùy ý địa nhìn thoáng qua. Hắn cũng biết Tề Vũ Hiên tuyệt đối không dám giả truyền thánh chỉ, vừa rồi cũng chỉ là oán giận một câu mà thôi.

"Nếu Vương gia đã tiếp chỉ, như vậy mời Vương gia mang ấn tín của ngài giao ra đây." Ngô Đoan đứng ở phía sau Tề Vũ Hiên, cười tủm tỉm nói.

Điểm này cũng là hoàng đế bệ hạ cố ý cường điệu trong thánh chỉ, ấn tín của An Bình vương gia có quyền lợi tương đối lớn, hắn đưa Lý Tiêu Lâm tới là để chịu giáo huấn, nếu như không để Tề Vũ Hiên áp chế hắn, vậy còn giáo với huấn cái gì nữa?

Lý Tiêu Lâm trên mặt tỏ ra bất mãn không hề che giấu, thế nhưng Ngô Đoan vẫn mang cái vẻ mặt tươi cười tiếp đón, xòe bàn tay về phía hắn.

Chậm chạp rút ấn tín từ trong ngực áo ra, Lý Tiêu Lâm tàn bạo nói: "Ấn tín của bản vương nếu như có một chút mệnh hệ gì, cẩn thận mạng chó của ngươi!"

Ngô Đoan tiếp nhận ấn tín, cười tươi roi rói bảo: "Vương gia yên tâm, hạ quan nhất định tìm một nơi vô cùng an toàn để cất giữ. Đảm bảo từ đây đến trước khi vương gia đi, bất luận kẻ nào đều tìm không được. Ừm, đến cả vương gia cũng tìm không được luôn."

Lý Tiêu Lâm bị Ngô Đoan chọc tức gần chết, câu nói cuối cùng của đối phương rõ ràng là châm chọc hắn.

Hắn nhìn nhìn người nam nhân tên Ngô Đoan này, người này vừa rồi vẫn đứng sau Tề Vũ Hiên, làm hắn nhất thời không chú ý tới, hôm nay nhìn thấy, người nọ là kẻ có diện mạo nhìn được nhất trong quân doanh, mỗi tội tính tình thật đáng ghét.

"Hừ!" Lý Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi. Tề Vũ Hiên cũng không thèm để ý, An Bình vương gia này bị bệ hạ chiều hư, phản ứng như hôm nay là rất bình thường.

Y gọi thị vệ ngoài cửa mang Lý Tiêu Lâm đi đến doanh trướng của hắn, xuất phát từ suy xét về khía cạnh an toàn, doanh trướng của An Bình vương gia được dàn xếp ở khu vực gần với doanh trướng của tướng quân, y cũng không hề muốn thân đệ đệ của hoàng đế bệ hạ xảy ra bất cứ vấn đề gì ở chỗ mình.

Lý Tiêu Lâm xụ mặt, tên tiểu tư tuấn tú đi phía sau hắn thấy thế cũng không nói tiếng nào bước theo. Tuy rằng trong lòng rất bất mãn, thế nhưng Lý Tiêu Lâm cũng không dám ngỗ nghịch ý của hoàng huynh, chỉ có thể mang theo tùy tùng cùng tiểu tư, theo tên thị vệ kia một đường đi tới trướng bồng của mình.

Trướng bồng của An Bình vương gia là mới được dựng lên, bên trong bài trí đầy gia cụ. Những gia cụ này toàn bộ mới chế tạo, hình thức tuy rằng không đẹp lắm, nhưng được cái rắn chắc.

Tài nguyên Tây Bắc rất cằn cỗi, Liêm thành cũng không phải nơi phồn thịnh, các công tượng ở đây đa số đều đặt yếu tố thiết thực lên hàng đầu, cùng lắm là khắc một ít hoa văn trang trí lên vật phẩm thôi, nếu so sánh với các chủng loại đa dạng, nhiều màu sắc hoa văn phức tạp như trong kinh thành, thì ở chỗ này tuyệt đối là không có.

Lý Tiêu Lâm nhìn những dụng cụ giản đơn này, nhất thời đầu mày dựng lên, châm chọc khiêu khích nói: "Tề tướng quân các người định dùng một nơi rách nát như thế này tiếp đãi ta? Ta đây phải sống tại nơi này nửa năm đấy, cái chỗ quỷ quái này làm sao mà ở! ! !"

Thị vê đại ca ngây ngô cười: "Cái này... Tiểu nhân không rõ lắm, không bằng Vương gia tìm tướng quân hỏi xem sao? Nhưng mà tiểu nhân nghĩ, doanh trướng này của vương gia so với doanh trướng của tướng quân còn rộng rãi cao lớn hơn, đồ đạc cũng tốt hơn nhiều."

Lý Tiêu Lâm nghẹn họng, tức giận trừng mắt tên thị vệ kia. Tùy tùng của hắn thấy thế vội vã cả tiếng quát lớn: "Sao có thể nói như vậy được? Vương gia của chúng ta là thân đệ đệ của bệ hạ, thường ngày ăn, mặc, ở, đi lại vô cùng tỉ mỉ kĩ càng, cho dù không đạt được tiêu chuẩn ở kinh thành, tốt xấu cũng phải so được với nhà khách chứ!"

Thị vệ hình như bị dọa sợ, uất uất ức ức nói: "Thế như doanh trướng của vương gia đã là doanh trướng tốt nhất rồi, không tin các ngươi đi xem doanh trướng tướng quân, so với nơi này còn nhỏ hơn một vòng đấy. Muốn tốt hơn nữa thì là cái mà hoàng đế bệ hạ dùng khi tới Tây Bắc tuần tra, lẽ nào các ngươi cần cái đó?"

Tên tuỳ tùng hoảng hồn, đùa à, thứ mà hoàng đế bệ hạ dùng qua, không phải những người khác có thể tùy tiện dùng được đâu, cho dù An Bình vương gia là đệ đệ của hoàng đế bệ hạ, cũng tuyệt không dám mạo phạm.

"Bỏ đi bỏ đi, như vậy được rồi." Lý Tiêu Lâm không nhịn được phất phất tay, đuổi thị vệ đi, hắn sớm biết trong đại doanh Tây Bắc thì đào đâu ra thứ tốt, vừa rồi cùng chỉ là mượn cơ hội trút giận một chút mà thôi.

Tên thị vệ kia sau khi ra ngoài, nhếch môi cười cười, trên khuôn mặt hàm hậu hiện lên một tia giảo hoạt, Ngô quân sư sớm đã dặn dò bọn họ, chỉ cần chấp hành lễ nghi đầy đủ không để An Bình vương gia bắt thóp là được, còn lại, cứ để hắn với tướng quân ứng phó, không cần quá mức để ý đám người đó.

Trong miệng khẽ ngâm khúc, Từ Tử Du bưng bữa tối chậm rãi đi vào doanh trướng tướng quân.

Thị vệ ngoài cửa đương nhiên sẽ không ngăn cản, đính danh phận tướng quân phu nhân trên đầu thật sự vô cùng hữu dụng, càng đừng nói bên trong doanh trướng tướng quần cũng không để những thứ liên quan đến quân vụ, bởi vậy cũng không cần lo lắng hắn sẽ tiếp xúc đến những tin tức cơ mật.

Từ Tử Du cũng rất biết thân biết phận, tuy rằng quan hệ với Tề Vũ Hiên càng ngày càng tốt, nhưng hắn chưa bao giờ tới gần doanh trướng lớn nơi Tề Vũ Hiên làm việc. Ở nơi đó, mỗi ngày đều có vô số quân tình tập hợp về, Ngô Đoan cùng những phó tướng khác cũng công tác ở đó. Hắn tuy rằng sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn như trộm tình báo này nọ, nhưng tránh được thì càng thêm an toàn.

Bưng khay đợi một hồi, Từ Tử Du chưa đợi được Tề Vũ Hiên, thì lại đợi phải một nhân vật khiến hắn không ngờ tới.

"Đây là doanh trướng của Tề Vũ Hiên?" Một nam nhân ở bên ngoài doanh trướng cả tiếng hỏi.

"Đúng vậy, Vương gia, đây là nơi tướng quân nghỉ ngơi và dùng cơm." Thị vệ ngoài cửa hồi đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top