Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tiểu tư kia bưng một chậu nước trong không cẩn thận va vào người Lý Tiêu Lâm, Lý Tiêu Lâm vừa định phát hỏa, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn có phần thanh tú kia liền nhíu mày.

Tìm lâu như vậy, cuối cùng tìm được một người miễn cưỡng có thể nhìn lọt mắt.

Trong khi hắn còn đang cân nhắc phải làm sao để dụ dỗ tên tiểu tư nọ, thì gã lại ngớ người kinh ngạc mà nhìn hắn, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt tuôn trào.

“Tiếu Mộc. . . . . .” Tiểu tư kia run rẩy giơ tay, dường như muốn chạm vào gương mặt Lý Tiêu Lâm.

“Lớn mật!” Người hầu phía sau Lý Tiêu Lâm tiến lên một bước, hất tay gã ra: “Ngươi định làm gì An Bình vương gia?”

“An Bình. . . . . . vương gia?” Trần Dịch Tri sững sờ nhìn người nọ tuy quần áo trên người đều ướt đẫm, nhưng vẫn không hề suy giảm chút anh tuấn tiêu sái nào, không dám tin mà thì thào trong miệng.

Lý Tiêu Lâm nghiền ngẫm nhíu mày: Tiếu Mộc? Đây chính là tên giả mà hắn từng dùng để săn mỹ nhân, chẳng lẽ tên nhóc trước mắt này đã từng cùng hắn mây mưa qua?

“Không sao.” Trấn an hầu cận phía sau, Lý Tiêu Lâm đưa tay nâng Trần Dịch Tri vẫn còn đang ngơ ngẩn dậy, ôn nhu hỏi: “Ngươi biết ta?”

Trần Dịch Tri trợn to mắt nhìn hắn, che miệng lại khóc không thành tiếng .

Lý Tiêu Lâm nhất thời có chút sốt ruột, kẻ trước mắt này miễn cưỡng có thể xem như phù hợp tiêu chuẩn săn mỹ của hắn, khuôn mặt này tuy rằng không thể nói diễm lệ, nhưng cũng coi như là thanh tú động lòng người, hơn nữa tuy rằng người này mặc trên người y phục của tiểu tư, nhưng vẫn có thể cảm giác đến mùi vị nồng đậm của sách vở, xem ra trước khi trở thành tiểu tư, hẳn là một thư sinh.

Thư sinh, thư sinh. . . . . .

A, hắn nhớ rồi, một năm trước trên đường du ngoạn ở Hà Đông, hắn đã từng gặp một tiểu thư sinh, tiểu thư sinh ngơ ngác có chút đáng yêu, bị hắn nắm tay cái liền mặt đỏ, giống như con thỏ nhỏ, trêu cũng rất thú vị.

Hắn vốn chẳng phí bao nhiêu tâm tư đã dụ được tiểu thư sinh kia lên giường, nhưng mà thân thể đối phương quá yếu, hắn chưa kịp tận hứng, đối phương liền ngã bệnh.

Sau đó, hắn mượn cớ rời đi chẳng hề quay lại, cũng không biết sau này đã xảy ra chuyện gì mà tiểu thư sinh lại lưu lạc tới tận Tây Bắc đại doanh này.

“Đừng khóc, tuy rằng ta không biết ngươi, nhưng nhìn đến ngươi khóc, ta sẽ đau lòng.” Lý Tiêu Lâm ôn nhu giúp Trần Dịch Tri lau đi nước mắt, ngữ điệu nhẹ nhàng dỗ dành.

Trần Dịch Tri nhìn thấy Lý Tiêu Lâm vẫn ôn nhu săn sóc như năm nào, nhất thời bi thương tuôn trào, khóc càng dữ dội hơn.

Lý Tiêu Lâm khẽ nhíu mày, thỏ nhỏ lúc ở trên giường khóc thì cũng coi như là tình thú, thế nhưng cứ như vầy mà gào khóc thì phiền chết người. Nhưng mà khó lắm mới tìm được một kẻ nhìn thuận mắt làm tình nhân tạm thời trong quân, hắn còn chưa nghĩ đến việc hiện tại liền trở mặt.

Hắn giấu đi sự thiếu kiên nhẫn trong mắt, rút một chiếc khăn tay từ trong ngực áo đưa qua: “Thật xin lỗi, lúc trước ta từng bị bệnh rất nặng, có nhiều chuyện quá khứ đã không còn nhớ rõ, ngươi trước kia biết ta sao?”

Hai kẻ hầu đi theo sau Lý Tiêu Lâm yên lặng mà cúi đầu, theo hầu vương gia không ít năm, thủ đoạn nào mà chưa từng gặp, ví như này này, vương gia lại bắt đầu chơi trò mất trí nhớ đây mà, mỗi lần gặp lại tình nhân mà trước kia hắn chơi đùa khi không tiết lộ thân phận của mình, hắn đều sẽ xuất ra chiêu này.

Trần Dịch Tri nghe nói Lý Tiêu Lâm bị bệnh nặng, lập tức bụm miệng, run run rẩy rẩy hỏi: “Tiếu Mộc. . . . . . Ngươi, ngươi không sao chứ?”

Lý Tiêu Lâm cười lắc lắc đầu: “Bệnh đã khỏi rồi, nhưng những kí ức trước kia thì lại không thể quay về.”

Trần Dịch Tri cắn cắn môi dưới, nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Đối phương nếu mất trí nhớ, đương nhiên không biết mối quan hệ với mình, hiện tại người ta mang thân phận là vương gia, những điều muốn nói lúc trước giờ cũng không biết giãi bày thế nào.

Lý Tiêu Lâm ánh mắt lóe lóe, vỗ vỗ vai Trần Dịch Tri: “Tuy rằng ta không nhớ rõ ngươi , nhưng là không biết vì sao, nơi này của ta. . . . . .” Hắn ôm ngực: “Khi nhìn thấy ngươi, đập rất mạnh. Chúng ta. . . . . . có phải có quan hệ gì với nhau không?”

Trần Dịch Tri bị những lời này làm cảm động, chụp lấy tay Lý Tiêu Lâm: “Tiếu Mộc, ta. . . . . . ta là ái nhân của ngươi.”

Lý Tiêu Lâm ra vẻ kinh ngạc: “Cái gì? Thật ư? Ngươi thật sự là ái nhân của ta?”

Trần Dịch Tri dùng sức gật gật đầu.

“Trách không được. . . . . . Trách không được khi ta nhìn thấy ngươi, lại kích động như vậy.” Lý Tiêu Lâm phản thủ cầm lấy tay Trần Dịch Tri: “Nói cho ta biết. . . . . . Nói cho ta biết tên của ngươi, tuy rằng ta nhớ không ra, nhưng chỉ cần nghe đến tên của ngươi, nói không chừng có thể nhớ lại một chút gì đó.”

“Trần Dịch Tri.” Trần Dịch Tri cắn môi dưới: “Ta gọi là Trần Dịch Tri.”

Lý Tiêu Lâm hai mắt mê mang: “Trần Dịch Tri. . . . . . cảm giác thật quen thuộc.”

Hai hầu cận yên lặng nhìn trời, diễn xuất của vương gia thật sự là càng ngày càng tốt, nếu khi hắn tập võ với đọc sách cũng có thể phát huy ra thiên phú như vậy thì tốt rồi.

“Ta cảm thấy có chút gì đó ấn tượng , Dịch Tri. . . . . . Ngươi tại sao lại ở Tây Bắc đại doanh này?” Lý Tiêu Lâm vẻ mặt quan tâm hỏi.

Trần Dịch Tri mất mác nói: “Năm đó ngươi nói phụ thân ngươi bệnh nặng, gấp gáp rời đi, không để lại địa chỉ gì cả, ta chờ rất lâu cũng không thấy ngươi quay về, đành phải ra ngoài tìm ngươi.”

Lý Tiêu Lâm da mặt co rút, cái cớ này hắn dùng cũng không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi một lần sử dụng đương nhiên cũng chẳng có ý định gặp lại đối phương, bây giờ lại trùng hợp gặp nhau. . . . . . Hắn thật đúng là không biết nên lấp liếm như thế nào. . . . . .

Hắn bày ra vẻ mặt đầy lo lắng, đỡ lấy vai Trần Dịch Tri, thâm tình chân thành nhìn gã: “Đi ra ngoài tìm tìm ta nhất định rất vất vả, thế mà ta. . . . . . ta lại quên mất ngươi. . . . . .”

Trần Dịch Tri ngấn lệ, liên tục lắc đầu: “Không sao, ta. . . . . . ta không vất vả.”

“Dịch Tri, ngươi yên tâm, nếu ta gặp ngươi, sẽ không để cho ngươi tiếp tục chịu khổ .” Khóe môi Lý Tiêu Lâm khẽ cong lên thành một nụ cười đắc ý.

Chưa kịp chờ hắn cười xong, phía sau liền truyền đến một thanh âm vô cùng chán ghét: “Ôi ~ Vương gia đang làm cái chi thế?”

Lý Tiêu Lâm thu lại nụ cười, xoay người, mặt không biểu cảm nhìn Ngô Đoan: “Thì ra là Ngô quân sư.”

“Ha ha, vương gia đây là. . . . . .” Hắn nhìn từ trên xuống dưới bộ y phục nửa ướt nửa khô của Lý Tiêu Lâm, hàm súc cười cười: “Vương gia, trời lạnh như vậy, quần áo ướt như thế sao lại không đi thay? Nếu bị nhiễm lạnh thì tiêu rồi.”

Lý Tiêu Lâm ánh mắt đột nhiên sáng ngời, đúng rồi, Hoàng huynh cho dù muốn giáo huấn mình đến cỡ nào, nhưng mà nếu chẳng may mình bị bệnh, thì không phải. . . . . .

Ngô Đoan vừa thấy liền biết hắn suy nghĩ cái gì, trực tiếp đánh nát mộng đẹp của hắn.”Bệ hạ chính là nói, khiến vương gia nán lại nơi này nửa năm, cho dù là bị bệnh, chỉ cần không chết, thì không cho phép trở về.”

Lý Tiêu Lâm nháy mắt đen mặt, hắn không nhìn được mật chỉ hoàng huynh đưa cho Tề Vũ Hiên, đương nhiên cũng không biết trên đó viết cái gì, nhưng mà nếu hoàng huynh thật sự tức giận, kiên quyết không cho hắn trở về cũng dám lắm.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của đối phương, Lý Tiêu Lâm ngay cả trêu đùa mỹ nhân đều quên béng mất, căm giận vung tay áo trở về doanh trại của mình, bỏ lại Trần Dịch Tri ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của hắn, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.

“Ngươi là tiểu tư của tướng quân?” Đợi cho Lý Tiêu Lâm đi rồi, Ngô Đoan cười mỉm nhìn Trần Dịch Tri.

Trần Dịch Tri vội vàng gạt lệ nơi khóe mắt gật gật đầu: “Tại hạ đúng là tiểu tư của tướng quân, nhưng mà. . . . . . ta đã lâu rồi không giúp tướng quân chỉnh lý những việc vặt đó.”

Ngô Đoan khóe mắt giật giật, hiện giờ mọi thứ từ ăn, mặc, ở, đi lại của Vũ Hiên tất cả gần như đều được Tiểu Từ đại phu xử lý , tiểu tư này không có đất dụng võ cũng chẳng lấy làm lạ.

Hắn trầm ngâm một chút: “Ngươi biết An Bình vương gia?”

Trần Dịch Tri hơi sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, An Bình vương gia chính là ái nhân Tiếu Mộc của gã. Gã sắc mặt ửng đỏ gật gật đầu: “Tiếu Mộc. . . . . . A không, An Bình vương gia hắn là của ta. . . . . .” Vốn định nói ra hai chữ ‘ái nhân’ đã bị gã nuốt ngược trở vào, vừa rồi gặp lại Tiếu Mộc quá kinh hỉ cho nên không cách nào suy nghĩ chuyện gì khác, hiện tại tỉnh táo lại mới giật mình phát hiện, bây giờ giữa gã và Tiếu Mộc như cách nhau hàng vạn ngọn núi cao.

Cho dù gã có có bảo thủ đến cỡ nào cũng có thể rõ ràng mà ý thức được sự chênh lệch giữa An Bình vương gia và một kẻ thường dân như mình, hai chữ ‘ái nhân’ đơn giản như thế nhưng không cách nào nói nên lời.

Nhìn thấy biểu tình mờ mịt cùng mất mác của Trần Dịch Tri, Ngô Đoan ở trong lòng thầm mắng Lý Tiêu Lâm một trận, tên khốn kiếp chết tiệt, đồ ngựa đực tinh trùng lên não, hắn rốt cuộc đã chà đạp bao nhiêu người! !

“Không. . . . . . Không có gì.” Trần Dịch Tri miễn cưỡng cười cười, tín niệm bao lâu nay để gã có động lực tìm kiếm ái nhân thời khắc này ầm ầm sụp đổ.

Ngô Đoan không biết nói gì để khuyên giải, số tình nhân bị An Bình vương gia vứt bỏ không thể nào đếm xuể, Trần Dịch Tri không phải người thứ nhất cũng sẽ không là kẻ cuối cùng.

An ủi mà vỗ vỗ vai hắn, Ngô Đoan nhìn Trần Dịch Tri thất hồn lạc phách rời đi, nhịn không được lại ở trong lòng nguyền rủa Lý Tiêu Lâm một phen.

Trần Dịch Tri thẫn thờ quay về doanh trướng của mình, ngã đầu nằm bẹp trên giường không muốn đứng lên. Trùm chăn, hắn ở trong đầu nhớ lại từng kỉ niệm khi ở cùng Tiếu Mộc, từng dòng hồi ức rõ mồn một, giống như còn có thể cảm nhận được tâm tình ngọt ngào lẫn chua xót khi ấy.

Nghĩ đến bản thân còn từng hy vọng xa vời rằng khi đã tìm được Tiếu Mộc rồi, hai người sẽ đi đến một nơi yên bình cùng nhau sinh sống, tất cả, tất cả những vọng tưởng đó ngay khi biết Tiếu Mộc là An Bình vương gia liền vỡ vụn từng mảnh từng mảnh.

Tiếu Mộc, Tiếu Mộc. . . . . .

Trần Dịch Tri khẽ thì thầm gọi tên ái nhân, mỗi lần thốt ra đều cảm giác trái tim như nứt ra thành mảnh nhỏ, từng giọt từng giọt nước mắt theo khoé mi tràn ra, hắn chỉ biết khóc trong im lặng. . . . . .

***

“Ngô Đoan khốn kiếp!” Lý Tiêu Lâm trở về doanh trướng liền phát giận, bất cứ thứ gì có thể đập được đều đập nát hết. Từ lúc đến Tây Bắc đại doanh này làm việc gì cũng không thuận lợi, mỗi ngày buồn bực khó chịu còn chưa nói, đã vậy lúc nào cũng phải chịu sự chèn ép của đám chết tiệt kia. Đặc biệt cái tên Ngô quân sư đó, chẳng biết nhìn mình không vừa mắt chỗ nào, cứ rỗi hơi là lại chạy đến châm chọc hắn các kiểu, đã vậy chẳng biết cố tình hay cố ý mà cứ lôi thánh chỉ ra hù dọa hắn, khiến cho hắn muốn phản bác cũng không có cơ hội.

Hai kẻ hầu cận bên cạnh vương gia liếc mắt nhìn nhau, không hé nửa lời, vốn định nhắc nhở vương gia còn có tên tiểu tư hắn đã từng dụ dỗ đấy còn gì, nhưng mà thấy vương gia tức giận đến như vậy, phỏng chừng là nhắc đến cũng không thỏa.

“Vương gia, xin bớt giận, vì loại người này mà tức giận thật không đáng.” Tiểu tư tuấn tú nọ nhu thuận bưng tới một ly trà, nhẹ giọng khuyên nhủ Lý Tiêu Lâm.

Lý Tiêu Lâm khó nén trong lòng tức giận, rầm một tiếng ném chén trà: “Lão tử ở trong này sắp nghẹn chết đến nơi! Cả ngày chỉ toàn thấy một đám tháo hán tử thao luyện thao luyện, lại không đánh giặc, cả ngày thao luyện làm cái gì!”

Tiểu tư nheo mắt, chẳng biết phải tiếp lời thế nào, thế nhưng trong lòng hắn lại thầm nói, thường ngày nếu không thao luyện, chẳng lẽ chờ lên chiến trường chịu chết à?

Hắn khẽ vuốt ngực Lý Tiêu Lâm, giúp hắn thuận khí, sau đó nhẹ giọng khẽ khàng: “Vương gia đừng nóng giận, thật ra trong quân doanh cũng có việc vui để làm mà.”

“Ồ? Nhược Minh cảm thấy được nơi này có việc gì vui?” Lý Tiêu Lâm liếc mắt nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top