Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đây không lâu, gã đã khéo léo tìm cách chia tay với vị Lý tiểu thư nọ, cũng may song phương chỉ mới ở thời kì tìm hiểu, đính ước hay gì đó còn chưa bắt đầu, nhưng mà cho dù như vậy, vị Lý giáo uý kia cũng rõ ràng rất không vui, phỏng chừng trong thời gian này gã đừng hòng nghĩ đến việc thăng chức.

Vốn dĩ vô cùng hăng hái muốn bù đắp cho Từ Tử Du, ai ngờ gã vừa mới quay về đại doanh trả phép, lại nghe thấy lời đồn Từ Tử Du trở thành tướng quân phu nhân, vốn gã cũng chẳng tin, nhưng vừa rồi mắt thấy Từ Tử Du mang theo bao nhỏ đi về phía doanh trướng tướng quân, lại thêm tin tức thăm dò từ Ngưu Đại Sơn, Thẩm Trọng quả thực muốn tuyệt vọng.

Trong lúc vô ý, hình như có thứ gì đó quan trọng —— đã không còn.

Ngưu Đại Sơn ngâm nga điệu hát, đủng đỉnh đi tới sân thao luyện. Hiện tại đã gần chạng vạng, sân thao luyện vắng vẻ, chỉ còn vài người đang ở một góc tự tôi luyện.

Ngưu Đại Sơn có thể leo lên đến chức vị bách phu trưởng này, không thể nào không kể đến những cố gắng nỗ lực của hắn, hắn chưa bao giờ bỏ buổi luyện tập hằng ngày nào, nếu có thời gian còn gia tăng huấn luyện.

Đem áo cởi vắt lên trên cây, hắn để trần lộ ra thân trên cường tráng. Tới gần cuối thu, độ ấm đã rất thấp, thế nhưng Ngưu Đại Sơn không hề để ý, lắc lắc cánh tay, đánh một bộ phục hổ quyền.

“Hay lắm!” Đợi đến chiêu cuối vừa thu tay, bên cạnh truyền đến một tiếng trầm trồ khen ngợi.

Ngưu Đại Sơn quay đầu, vừa lúc nhìn thấy một nam nhân quần áo hoa lệ đang trầm trồ vỗ tay. Gã đứng một góc sân, phía sau còn đi theo một tiểu tư tuấn tú, tuy nói Ngưu Đại Sơn chưa thấy qua An Bình vương gia bao giờ, thế nhưng ở trong quân doanh mà ăn mặc đẹp đẽ như vậy, đương nhiên chỉ có vị vương gia này mà thôi.

Hắn cầm lấy áo của mình, tùy ý lau lau. Luyện xong một bộ phục hổ quyền, hắn chẳng những không lạnh, ngược lại còn nóng đến toát mồ hôi.

Chậm rãi mặc áo xong, Ngưu Đại Sơn hành lễ với Lý Tiêu Lâm: “Gặp qua An Bình vương gia.”

Lý Tiêu Lâm nhíu mày: “Ngươi gặp ta rồi?”

Ngưu Đại Sơn lắc lắc đầu: “Thuộc hạ chưa thấy qua An Bình vương gia, nhưng mà vương gia phong lưu khí phái, cả quân doanh này sẽ không ai nhận sai.”

Lý Tiêu Lâm được nịnh bợ vô cùng thoải mái, tới Tây Bắc đại doanh này gã vẫn luôn phải nhẫn nhịn đủ điều, thật vất vả mới gặp được người biết lấy lòng gã.

Nhược Minh đi theo sau Lý Tiêu Lâm nãy giờ vẫn ngoan ngoãn cuối đầu, nghe được mấy lời của Ngưu Đại Sơn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Người này tướng mạo hàm hậu, miệng lại dẻo thế không biết, vỗ mông ngựa vang bành bạch, vương gia đi vào Tây Bắc đại doanh lâu như vậy, vẫn là lần đầu vui vẻ như thế. . . . . . Thế nhưng, người như vậy rốt cuộc làm sao lại trở thành hảo hữu của Từ đại phu? Thực làm cho người ta khó hiểu.

Đúng vậy. . . . . . Lý Tiêu Lâm lúc này đây chính là chuyên môn nhắm vào Ngưu Đại Sơn mà tới.

Sự kiện bữa cơm lúc giữa trưa khiến cho gã cảm giác có điểm không ổn, vì thế liền đem chủ ý đặt lên trên người hảo hữu của Từ Tử Du. Muốn biết Từ Tử Du thích cái gì, chì cần hỏi hảo hữu của Từ Tử Du không phải là rõ rồi sao.

Lý Tiêu Lâm phái ra một tên tiểu tư lanh lợi, rất nhanh liền hỏi thăm ra ai là hảo hữu của Từ Tử Du trong quân. Đồng thời cũng thuận tiện hỏi thăm ra tình nhân ‘cũ’ Thẩm Trọng của hắn.

Thế nhưng nếu bảo vương gia đến hỏi Thẩm Trọng chắc chắn là không thể nào, tuy rằng thực tế thì gã mới hẳn là người quen thuộc với Từ Tử Du ( nhầm to! ). Cho nên Lý Tiêu Lâm mục tiêu nhắm vào tên bách phu trưởng tên Ngưu Đại Sơn này.

Một tên bách phu trưởng xuất thân từ một cái thôn nhỏ, có thể hiểu biết được đến đâu, gã một vương gia mang theo thái độ chiêu hiền đãi sĩ như này, gã cũng không tin Ngưu Đại Sơn này không đem gã tôn sùng thành tri kỷ. Chỉ cần có thể trở thành bằng hữu của Ngưu Đại Sơn, sau này có thể tự nhiên im hơi lặng tiếng tìm hiểu tin tức về Từ Tử Du.

Nhược Minh nhìn thấy Ngưu Đại Sơn cùng vương gia nói chuyện phiếm, bộ dạng vô cùng thành khẩn, yên lặng xoay mặt đi. Không biết có phải hắn lỗi giác hay không, cứ cảm thấy Ngưu Đại Sơn có thể kết bạn với Từ đại phu, chắc chắn cũng không hề đơn giản. Kế hoạch đường cong cứu quốc của vương gia chỉ sợ: ha hả. . . . . .

An Bình vương gia cùng Ngưu Đại Sơn trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Ngưu Đại Sơn tuy rằng xuất thân từ thôn xóm nhỏ, thế nhưng trải qua nhiều năm tôi luyện, tuy chưa đến mức cáo già nhưng cũng chẳng kém cạnh là mấy. An Bình vương gia có ý đồ ngầm mượn sức hắn đương nhiên nhận ra, thế nhưng hắn lại không hiểu lắm, đường đường một vương gia, không có việc gì tiếp cận hắn để làm chi?

Nói một hồi chợt nghe Lý Tiêu Lâm ‘có vẻ lơ đãng’ nhắc tới Từ Tử Du, Ngưu Đại Sơn mới xem như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra nguyên nhân là đây. . . . . . Vương gia này là đang tính toán moi tin tức từ hắn chứ gì?

Ngưu Đại Sơn con ngươi xoay vòng, trong lòng có chủ ý.

Nếu nói bán đứng Từ Tử Du, vậy chắc chắn là không có khả năng, tốt xấu cũng bằng hữu của nhau, thế nhưng lộ ra một chút tin tức về Từ Tử Du vẫn là không thành vấn đề. Hắn đối với Từ Tử Du rất là tin tưởng, với cái tính cách phúc hắc kia của đối phương, vương gia này tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Dưới tình huống hai người đều có ý giao hảo với nhau, quan hệ của cả hai rất nhanh chóng mà gần gũi lại. Lý Tiêu Lâm được Ngưu Đại Sơn khen ngợi rất là vui sướng, nhưng lại thuận lợi đào ra không ít tin tức về Từ Tử Du, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Nhược Minh trước khi đi nhịn không được quay đầu thoáng nhìn Ngưu Đại Sơn, không nghĩ tới lại bị đối phương bắt gặp vừa vặn.

Ngưu Đại Sơn đá mắt đưa tình với hắn, Nhược Minh nhất thời một đầu hắc tuyến, đệt, không ngờ lại bị một tên lính đùa giỡn !

Hung hăng trừng mắt Ngưu Đại Sơn một cái, Nhược Minh quay đầu đuổi theo vương gia, bỏ lại Ngưu Đại Sơn một mình ở một góc sân thao luyện cười ha ha, nghe thấy tiếng cười, Nhược Minh càng nổi đoá. = 皿 =

Ngưu Đại Sơn tâm tình vô cùng tốt, hắn thực chờ mong cái ngày tra vương gia bị Từ Tử Du xử đẹp.

Muốn hỏi hắn vì cái gì lại cảm thấy vương gia tra?

Giỡn hoài, giống An Bình vương gia loại này ỷ vào bản thân có điều kiện, nơi nơi đùa bỡn tình cảm của người khác mà còn không tra, thì cái gì mới tính tra?

Loại nam nhân này quả thực chính là công địch của tất cả (cẩu) độc thân!

Là cái đinh trong mắt! Cái gai trong thịt!

Có thể thấy kẻ như thế bị cho ăn hành, quả thực so với theo đuổi được một mỹ nữ còn làm cho người ta vui vẻ! ╮(╯▽╰)╭

Không hề hay biết mình bị Ngưu Đại Sơn ‘hãm hại’ một phen nho nhỏ, Lý Tiêu Lâm trở lại doanh trướng của mình bắt đầu bày ra kế hoạch theo đuổi mới.

Dựa theo cách nói của Ngưu Đại Sơn, Từ Tử Du thích người có tính cách sang sảng (điểm này dựa theo bản thân Ngưu Đại Sơn có thể nhìn ra) bởi vậy Lý Tiêu Lâm quyết định ngày mai bắt đầu sẽ cùng Từ Tử Du xưng huynh gọi đệ.

Ở hắn trong mắt, bằng hữu → huynh đệ → tình nhân, cái kiểu cảm tình từng bước thăng hoa này cũng rất là thú vị đó.

Nhược Minh nhìn thấy Lý Tiêu Lâm hưng trí bừng bừng bày ra kế hoạch của mình, cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai. Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ phấn chấn của vương gia, hắn chỉ có thể đem nghi vấn của mình nuốt vào bụng.

Quên đi, dù sao vương gia trước kia thành công nhiều lần như vậy, để cho hắn đâm phải tường một lần cũng tốt.

Nhược Minh cam chịu nghĩ. . . . . . →. →

***

Hỏi: một kẻ lưu manh thành công bước vào phòng của mục tiêu thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nạ?

Đáp viết: sẽ bắt lấy hết thảy cơ hội sàm sỡ ăn bớt các thứ.

_(:з” ∠)_

Từ Tử Du từ lúc được phép đăng đường nhập thất, nụ cười trên mặt vẫn không hề biến mất. Ngọt ngào quả thực chói mù cẩu mắt chúng phó tướng, đương nhiên, trong đó cũng không chừa quân sư của bọn họ.

“Ta nói, Tiểu Từ đại phu, người có thể nào đừng cười như vậy được không, rợn thật sự.” Thạch Đào dùng sức chà chà cánh tay của mình, Tiểu Từ đại phu này rốt cuộc làm sao vậy, cứ như bị ngáo ấy. [thật ra là bị ngốc nhưng mà từ ngáo hợp hoàn cảnh quá =))]

“Đừng để ý đến hắn, hắn rốt cục cũng bò vào được doanh trướng tướng quân, sung sướng đến ngu người luôn rồi.” Ngô Đoan hừ hừ hai tiếng, mất hứng nói.

Thạch đào không hiểu ra sao mà nhìn Ngô Đoan, tướng quân với tướng quân phu nhân tương lai chuyển đến ở với nhau, không phải chứng tỏ quan hệ của bọn họ rất tốt à? Tại sao lời nói của Ngô quân sư nghe cứ chua chua như nào ấy nhỉ? Chẳng lẽ quân sư hắn. . . . . .

Ánh mắt phút chốc trợn to, Thạch Đào mím chặt miệng, nguy rồi, hắn đây không phải là phát hiện bí mật gì không nên biết đó chớ?

Ánh mắt hoài nghi lướt qua lướt lại Ngô Đoan với Tề Vũ Hiên, Thạch Đào cảm thấy cả người đều không tốt. Cái loại cảm giác chỉ có mình mình phát hiện ra bí mật gì đó thật là rất không xong . . . . . .

Hiện tại nơi bọn họ đang đứng, chính là doanh trướng của Tề Vũ Hiên, chúng phó tướng sở dĩ xuất hiện ở trong này chủ yếu là vì —— chúc mừng hai người về một nhà.

Tề Vũ Hiên: = =

Được rồi, kỳ thật bọn họ đều bị Ngô quân sư lừa đến xem náo nhiệt, chuyện chung thân đại sự của Tề tướng quân là một trong những đề tài đứng đầu bảng hóng hớt của bọn họ lâu này. Thế nhưng tướng quân ngày thường trừ bỏ đánh giặc vẫn là đánh giặc, lúc không có chiến sự thì nghiên cứu các loại binh pháp, từ đó đến giờ chưa từng thấy y cùng bất cứ ai có xu thế phát triển tình cảm cả.

Đám phó tướng này đại đa số đều đã thành thân, có mấy người con cũng tuổi không nhỏ rồi, bởi vậy tự nhiên liền nhịn không được muốn quan tâm đến hôn sự của tướng quân.

Nhưng mà, rốt cục cũng có người có thể thành công đăng đường nhập thất, bọn họ nếu còn không đến nhìn xem thì quả thật rất xin lỗi lòng hiếu (hóng) kì (hớt) của mình.

Hừ hừ ha ha tìm một đống lý do, đám người này tề tụ trong doanh trướng Tề Vũ Hiên, ở lì không chịu đi, kẻ cầm đầu – Ngô Đoan nâng chén trà, từng ngụm từng ngụm nhâm nhi.

Tề Vũ Hiên vô cùng bất đắc dĩ nhìn đám phó tướng của y, có lẽ là bởi vì này những người này đều theo y lâu lắm, ít nhiều đều biết cái tính ngoài lạnh trong nóng của y, bởi vậy thỉnh thoảng cũng sẽ giả bộ phớt lờ uy nghiêm tướng quân của y —— ví như hiện tại.

“Được rồi, các ngươi đều xem đủ đi.” Tề Vũ Hiên lạnh lùng nói.

Nếu là người không hiểu rõ y, nhất định sẽ nghĩ y đang tức giận. Thế nhưng Ngô Đoan căn bản chẳng thèm đếm xỉa, loại ngữ điệu này. . . . . . Ừm, hẳn là đang cảm thấy có chút xấu hổ .

OTL, cho nên nói, có một tên hảo cơ hữu hiểu rõ ngươi thật sự là bi thương không chịu nổi, muốn giả vờ giả vịt dọa người cũng chưa cơ hội.

Buông chén trà trong tay, Ngô Đoan chậm rãi từ tốn đi đến trước mặt Từ Tử Du vẫn còn đang ngây ngô cười. Hơi hơi nhíu nhíu mày: Đệt! Đem hảo hữu của mình giao cho người này thật sự không thành vấn đề sao? Cứ cảm thấy Vũ Hiên sẽ bị hắn ép tới gắt gao a. . . . . .

Không thể không nói, Ngô quân sư ngươi chuẩn quá rồi, Tề Vũ Hiên khi đối mặt với Từ Tử Du, đích thật là ở phương diện nào đó bị ‘ép’ đến gắt gao. . . . . .

“Vũ Hiên, liền giao cho ngươi .” Ngô Đoan bình tĩnh nói.

Từ Tử Du gật gật đầu: “Yên tâm đi, Ngô quân sư, về sau ta sẽ chăm sóc Vũ Hiên thật tốt, ngươi không cần lo lắng.”

Chúng tướng chung quanh: (⊙_⊙)? Vì cái gì cứ cảm thấy cái không khí này như là đang gả con gái đi ấy nhỉ.

Tề Vũ Hiên một đầu hắc tuyến, y xách cổ áo Ngô Đoan tha ra ngoài, vừa kéo vừa nói: “Đã khuya, các ngươi đều nên nghỉ ngơi. Còn nếu cảm thấy sức lực dư thừa quá, ngày mai huấn luyện gấp bội.”

Nằm cũng trúng đạn – chúng tướng: /(ㄒoㄒ)/~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top