Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này Trần Dịch Tri đã dần thoát khỏi tuyến tiện thụ, khổ đại cừu thâm phẫn nộ trừng Thạch Đào,

Bên kia An Bình vương gia lại vẫn ở trên con đường tra công dũng cảm mà tiến tới. . . . . .

Giờ phút này, hắn thích ý lên kế hoạch ngày mai phải dùng chiêu thức gì mới có thể chiến thắng Từ Tử Du thật hoàn mỹ. Tôn lên nam tính mị lực của bản thân các thứ, không cần phải quá mức tuyệt vời rồi.

Với tư cách một tiểu tư có tâm với nghề, Nhược Minh đã đem hết tất cả các tin tức có thể nghe ngóng được về Từ Tử Du toàn bộ nói với Lý Tiêu Lâm, thế nhưng đối phương chẳng thèm mảy may để tâm đến cái tin đồn ‘Từ đại phu hành hung tình cũ’ kia, ngược lại còn hăng hái tràn đầy đòi lên đài thao luyện lấy lại kiêu hãnh.

Tuy rằng hắn quần là áo lượt, nhưng tốt xấu gì cũng là một người toàn tài nếm qua văn học qua võ, tuy rằng văn có hơi không thành võ cũng không đạt mấy, thế nhưng nếu so với một tiểu quân y trong quân doanh thì chí ít cũng phải hơn chớ.

Hắn cũng không tin, lão bà của Tề Vũ Hiên làm sao có thể lợi hại bằng Tề Vũ Hiên, chỉ cần có thể để cho hắn thấy được thực lực của bản thân, cộng thêm thân phận vương gia của mình, biết đâu hắn lại động tâm thì sao?

Mỹ nhân ấy mà, mong muốn đơn giản là thân phận địa vị hoặc là một phần cảm tình, tất cả những thứ đó hắn đều có thể cho, hắn cũng không tin Từ Tử Du còn mắt mờ mà nhìn chằm chặp không rời cái tảng băng kia.

Nhược Minh đã vô lực mà trào phúng cái kế hoạch của An Bình vương gia. Hắn vẫn cảm thấy tên Ngưu Đại Sơn kia không đáng tin, thế nhưng đành bó tay tài nịnh hót của đối phương, Vương gia sung sướng được tâng tới trời, đương nhiên càng tin tưởng không chút nghi ngờ. Kỳ thật hắn rất muốn nhắc nhở vương gia, người ta là binh sĩ của Tề Vũ Hiên, nghĩ sao mà lại đi giúp ngươi đi câu dẫn lão bà của Tề Vũ Hiên vậy?

Mà nói đi nói lại thì nhìn từ bất cứ góc độ nào, ngươi cũng không là một đối tượng lý tưởng, nếu hắn là hảo hữu của Từ Tử Du, mắc gì lại đi đẩy bạn mình vào hố lửa?

Nhược Minh là một tiểu tư có tác phong rất chuyên nghiệp, tuy rằng hắn khinh bỉ những việc làm của vương gia ở phương diện tình cảm, nhưng hắn dù sao cũng là người của phủ vương gia, đâu thể nào bênh vực người ngoài, nhưng nếu vương gia đã không nghe hắn khuyên bảo, vậy đành chịu thôi.

→. → Tự đào hố chôn mình ấy mà. . . . . . Ha hả!

Vương gia sức chiến đấu tuy rằng chỉ có -5, thế nhưng thị vệ của hắn đều là nhất đẳng cao thủ, tùy tiện chọn một đều có thể so được với bách phu trưởng của Bình Tây quân, những thị vệ này đều là hoàng đế bệ hạ đặc biệt phái tới, vì bảo hộ tên đệ đệ lêu lổng của mình hoàng đế bệ hạ cũng là rất để bụng.

Cùng cha cùng mẹ, hơn nữa còn không thèm đếm xỉa đến cái ghế dưới mông hắn, đệ đệ tốt như vậy hoàng đế bệ hạ sao có thể không thương yêu nạ! ╮(╯▽╰)╭

Tuy rằng tự nhận đối phó một tiểu quân y vẫn là không thành vấn đề, thế nhưng Lý Tiêu Lâm rốt cuộc cũng đem lời của Nhược Minh nghe vào chút, hắn chuyên môn điều đến hai tên thị vệ trưởng, muốn lãnh giáo bọn họ vài chiêu số chế địch, hai gã thị vệ trưởng nhìn nhau, cảm thấy đau đầu khôn kể, võ nghệ là phải từ nhỏ khắc khổ mới luyện ra, nếu chỉ cần một ngày mà học xong, vậy ai còn hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu a. . . . . . [tam phục là thời gian nóng nực của mùa hạ, tam cửu là những ngày lạnh lẽo nhất mùa đông, đại khái là những khoảng thời gian chú trọng luyện võ]

“Thực sự không có biện pháp một chiêu chế địch?” Lý Tiêu Lâm rất không cam tâm hỏi.

Thị vệ trưởng họ Lưu lắc đầu: “Vương gia, đối thủ của ngài là một tên quân y, với thực lực của ngài đủ để ứng đối .”

Nếu dịch ra, ý là: ngài tuy rằng vô dụng, nhưng một tên tiểu quân y chắc chắn càng vô dụng, không cần lo lắng.

Lý Tiêu Lâm nhíu nhíu mày, gọi Nhược Minh lại: “Nhược Minh, đem những gì ngươi nghe được về chuyện Từ đại phu hành hung tình cũ nói với bọn họ.”

Nhược Minh ở góc độ Lý Tiêu Lâm nhìn không thấy mà trợn mắt khinh bỉ, hắn còn tưởng Vương gia không thèm tin cơ, thì ra vẫn là thấp thỏm. . . . . .

Đem tin tức nghe được kể lại một lần, Nhược Minh ngoan ngoãn lùi về phía sau Lý Tiêu Lâm.

Hai thị vệ trưởng nghe xong nhíu nhíu mày, Lưu thị vệ trưởng mở miệng nói: “Vương gia, nếu thật như lời kể, vậy thì không ổn. Từ đại phu . . . . . .” Hắn vốn định nói ‘tình cũ’, nhưng đột nhiên nghĩ đến hiện giờ Từ đại phu là người của Tề tướng quân, vương gia đối với Tề tướng quân nhìn không vừa mắt, nhưng những thị vệ bọn hắn lại rất kính trọng Tề tướng quân, dù lời đồn lan truyền là vậy, nhưng bọn họ nói ra cũng không hay, do dự một chút, thay đổi cụm từ: “Đồng hương. . . . . . Là một vị bách phu trưởng, có thể làm được vị trí bách phu trưởng, đương nhiên không thể là hạng người vô năng. Nếu là ngay cả hắn đều bị Từ đại phu đánh một trận, như vậy với bản lãnh của  vương gia. . . . . .”

Tuy lời cũng không nói hết, nhưng Lý Tiêu Lâm cũng tự mình biết thân biết phận, người ta nể mặt mình không nói thẳng, nhưng ý tứ cũng bày tỏ rõ ràng.

Nếu là muốn thắng Từ Tử Du, dựa vào ngón võ nghệ mèo quào kia của hắn hoàn toàn là hy vọng hão huyền. Ngày mai tràng thao luyện tỉ thí kia. . . . . . lỡ xui xẻo cái là coi như không còn mặt mũi gì luôn. _(:з” ∠)_

Hắn cùng với Từ Tử Du ‘so tài một trận’ là muốn triển lãm phong thái nam tính của mình, chứ không phải đi để người ta bu lại xem mình xấu mặt.

“Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh nhanh giúp ta nghĩ biện pháp đi!” Nhìn hai tên thị vệ trưởng cứ đứng đó không nhúc nhích, Lý Tiêu Lâm căm tức nói.

Hai người kia liếc nhau, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ, bản thân vương gia võ nghệ không tinh, bọn họ biết phải làm sao?

Hai tên đầu gỗ chỉ biết câm nín đứng đó, Lý Tiêu Lâm càng phát sầu, chả hiểu sao hồi chiều lại kích động như vậy, không chịu nghe ngóng kĩ cứ nằng nặc đòi tỷ thí với Từ Tử Du làm gì không biết.

“Vương gia. . . . . . Bằng không như vậy đi.” Nhược Minh thật sự nhìn không được, nhỏ giọng thầm thì gì đó bên tai vương gia.

Lý Tiêu Lâm nhất thời vui mừng quá đỗi: “Được, cứ theo cách này mà làm đi! Không tồi, Nhược Minh, có thưởng!”

“Đa tạ Vương gia.” Nhược Mình phấn khởi đáp lời, tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy, không lâu nữa sẽ dành dụm đủ tiền để chuộc thân.

Chiều hôm sau, đài thao luyện.

Buổi sáng Từ Tử Du còn phải làm việc, đương nhiên không rảnh mà chơi đùa với vương gia, chờ đến khi hắn có thời gian, dựa theo ước định đi đến đài thao luyện, thế nhưng lại kinh ngạc nhìn thấy chân phải Lý Tiêu Lâm quấn một tầng băng vải.

“Vương gia đây là có chuyện gì?” Từ Tử Du một thân trang phục gọn gàng, đánh nhau mà, đương nhiên phải phải mặc quần áo thuận tiện hành động.

Thế nhưng bộ y phục đoản đả gọn gàng này lại khiến cho Lý Tiêu Lâm, người chỉ từng thấy hắn mặc qua trường bào, ánh mắt dán chặt lấy Từ Tử Du không rời. [đoản đả mình nghĩ là chỉ dạng y phục vạt áo ngắn thuận tiện cho làm việc tay chân hoặc tập võ]

Không thể không nói, bề ngoài của Từ Tử Du thật sự rất hút mắt, mặc trường bào sẽ cho người ta cảm giác nhẹ nhàng tao nhã, đến khi thay đoản đả, lại mang một phong cách linh hoạt lão luyện hoàn toàn khác.

“A? A! Tử Du, thật sự là không khéo, sáng hôm nay không cẩn thận bị trặc chân, vốn cùng ngươi hẹn phải tỷ thí một phen, hiện tại xem ra, chỉ sợ không có cơ hội .” Lý Tiêu Lâm hoàn hồn, tức khắc bày ra vẻ mặt cười khổ.

Từ Tử Du thở dài, thật sự là đáng tiếc, bỏ lỡ một cơ hội có thể danh chính ngôn thuận đập cho tên này một trận, hai ngày nay hắn bị quấn đến phát phiền, còn đang tính kiếm cớ giải toả cơ mà.

“Vậy thì tiếc quá.” Từ Tử Du tiếc nuối nói.

“Không sao, ta nghe nói thân thủ của Tử Du rất không tồi, không bằng để cho thị vệ của ta cùng ngươi so hai chiêu?” Lý Tiêu Lâm cười ha hả nói.

“Thị vệ?” Từ Tử Du nhếch mi.

“Đến đây!” Lý Tiêu Lâm vỗ tay, thị vệ trưởng họ Lưu đứng dậy. Hắn thể trạng cường tráng thân hình cao lớn, cùng Từ Tử Du thân hình thon dài đứng cạnh nhau, so ra cao hơn hẳn một cái đầu.

“Tử Du, đây là thị vệ trưởng của ta, công phu của ta đều là bọn họ dạy, không bằng để hắn thay ta lên sân khấu tỷ thí một phen?” Lý Tiêu Lâm cười nói, trong lòng lại lo lắng không biết Từ Tử Du có đồng ý hay không.

Chiêu này cũng là Nhược Minh chỉ cho hắn, để cho hắn thấy rõ ràng thực lực của Từ đại phu, nếu đối phương quá lợi hại, cũng coi như dập tắt tâm tư theo đuổi người ta.

Đáng tiếc hắn chỉ nghe vào nửa vế trước, nếu là Từ Tử Du thật sự ngay cả thị vệ trưởng của hắn đều có thể đánh bại, hắn liền quyết định đổi phương thức theo đuổi khác.

Dù sao trong quân doanh cũng không có gì tiêu khiển, nói không chừng hắn đổi phương thức lại thành công thì sao? Có thể cắm sừng Tề Vũ Hiên, đó là một cảm giác thành tựu đến cỡ nào!

Lưu thị vệ trưởng vẻ mặt bình tĩnh không lên tiếng. Nói thật ngày hôm qua lúc nghe được cái kế hoạch như thế hắn cũng rất bất mãn, nhưng cực chẳng đã hắn không thể cãi lệnh vương gia, chỉ có thể không tình nguyện đứng ở chỗ này.

Tuy nói đồn đãi là tiểu Từ đại phu đánh vị kia bách phu trưởng, nhưng ai mà biết được thực tế như thế nào đâu? Không chừng là vị bách phu trưởng kia bởi vì áy náy cho nên không có phản kháng thì sao?

Dù sao mặc kệ nói như thế nào, hắn ngày hôm qua giúp vương gia phân tích là một chuyện, nhưng thật sự khiến hắn đi tỷ thí với một tên quân y, hắn thật tình rất là hậm hực. Cho dù muốn bắt nạt người ta cũng không có thể lộng hành như vậy, hắn tốt xấu gì cũng là thị vệ được hoàng đế bệ hạ sàng chọn ra, ấy thế mà lại đi động thủ với một tên quân y, tin này mà truyền ra ngoài, rồi không biết sẽ có bao nhiêu người bêu rếu hắn ỷ thế hiếp người đây. . . . . .

Từ Tử Du nào hay biết về hoạt động tâm lý phức tạp của thị vệ đại ca, tuy rằng nội tâm tiếc nuối mất cơ hội xử đẹp tra vương gia, nhưng việc so đấu với thị vệ trưởng vẫn khiến hắn khá có hứng thú.

Thị vệ của vương gia thì công phu đương nhiên không tệ, hắn hiện tại phải lo học hỏi một phen, nói không chừng về sau áp dụng ở trên giường ngăn chặn Tiểu Hiên Hiên thì thuận tiện quá rồi.

Trước mắt mục đích cố gắng tất thảy của Từ Tử Du chính là trong thời gian ngắn nhất phải áp đảo được Tiểu Hiên Hiên. . . . . . o( ̄ヘ ̄o*)[ nắm tay! ] !

Xa xa trong doanh trướng, Tề Vũ Hiên đang xem binh thư đột nhiên hắt xì một cái rõ to, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Hình như. . . . . . ở một nơi nào đó y không biết, có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra. = . =

“Vậy mong được vị thị vệ đại ca này chỉ giáo nhiều hơn.” Vốn Lưu thị vệ nhận định Từ đại phu sẽ cự tuyệt, ai ngờ hắn lại cười dài mà đáp ứng.

Buồn bực đè nén, Lưu thị vệ đâm ra có chút căm tức Từ Tử Du, ngươi nói ngươi một tên quân y, không có việc gì thì đi nghiền thuốc đi, lo mà khám bệnh chữa thương không phải rất tốt sao, rảnh quá hay sao đòi theo đám vũ phu chúng ta học học cái gì không biết nữa! Cho dù ngươi thực sự biết khoa chân múa tay vài cái, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy được có thể so nổi ta? Chẳng may không cẩn thận làm ngươi bị thương, Tề tướng quân còn không nổi lôi đình lên!

Mặc kệ, ngươi đã nằng nặc đòi tỷ thí, vậy cho ngươi lãnh một bài học một lần nhớ đời!

Lưu thị vệ trong lòng quyết định chủ ý, một hồi động thủ phải cho Từ Tử Du biết mặt, thế nhưng cũng phải chú ý đúng mực, đừng thực sự đả thương hắn. . . . . .

Nào ngờ tới đến lúc bọn hắn chân chính giao đấu, vẻ ảo não trên mặt thị vệ trưởng nhất thời biến thành cẩn thận.

Cách Từ Tử Du ra tay rất quái lạ, hắn chưa từng gặp qua phương thức công kích nào như vậy. Động tác của đối phương vô cùng nhanh nhẹn, không sử dụng nắm tay như thông thường, mà chủ yếu là khuỷu tay hoặc đầu gối. Hơn nữa đối phương hình như chẳng màng đến quân nhân tôn nghiêm, công kích cứ nhằm vào ngã ba đường dưới của hắn, khiến hắn không tự giác kẹp chặt hai chân, lo bảo vệ cái bộ vị quan trọng của mình.

Hơn mười chiêu qua đi, Lưu thị vệ nhất thời sơ hở, bị Từ Tử Du giam hai tay sau lưng khóa chặt yết hầu, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top