Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám binh sĩ vây xem chung quanh hoan hô ầm ĩ, tướng quân phu nhân của bọn họ quả nhiên lợi hại, ngay cả thị vệ của vương gia cũng không phải là đối thủ.

# tướng quân phu nhân quả nhiên chỉ có tướng quân mới có thể áp nổi, #

# má ôi tướng quân phu nhân quá sức mạnh mẽ,#

# tướng quân phu nhân thành nam thần của ta rồi làm sao giờ, #

# Tề tướng quân ngươi mau tới đem phu nhân của ngươi mang đi đi,, #

→. →

Tin tức về trận tỷ thí này dùng tốc độ thần kỳ lan truyền khắp quân doanh, trên bàn Ngô quân sư đương nhiên cũng sẽ không thiếu một bản báo cáo tường tận chi tiết.

Cổ bị buông ra, Lưu thị vệ mặt mũi đỏ bừng, đầu cũng không dám ngẩng lên, lúc trước còn đòi dạy dỗ người ta một trận, kết quả thành mình bị hành te tua . . . . . .

So với sự hổ thẹn của Lưu thị vệ, thì Lý Tiêu Lâm đổ mồ hôi ướt nhẹp cả trán.

Lưu thị vệ đã là người có công phu tốt nhất trong đám thị vệ của gã, ai ngờ đâu vào trong tay Từ Tử Du đến năm mươi chiêu cũng chịu không thấu.

Nếu hôm nay chính mình lên sàn. . . . . . Nghĩ thôi cũng đủ hãi hùng.

Rồi đột nhiên một cảm giác nặng nề dâng lên trong lòng gã, nhìn thấy Từ Tử Du sang sảng cười, đang cùng trao đổi kinh nghiệm với Lưu thị vệ, Lý Tiêu Lâm vẻ mặt đầy rối rắm. Lúc này gã còn chưa biết, loại cảm giác này gọi là ‘áp lực tựa núi đè’, nhưng dù sao sắc tâm nổi lên khi nhìn thấy bộ dạng gọn gàng linh hoạt khác ngày thường của Từ Tử Du vừa rồi nhất thời bị lý trí áp chế xuống rất nhiều.

“Tử Du quả nhiên thân thủ tuyệt vời.” Lý Tiêu Lâm cứng còng mà khích lệ.

Từ Tử Du ánh mắt lả lướt liếc sang, tầm nhìn quét qua nửa thân dưới của gã. . . . . .

Chợt nhớ tới chiêu thức vừa rồi hắn sử dụng với Lưu thị vệ, Lý Tiêu Lâm nhất thời cảm thấy chỗ đó nhoi nhói. . . . . .

Mỹ nhân quá hung hiểm, tán tỉnh phải cẩn thận!

Từ Tử Du này tuy rằng là một trong số những mối tình trời định của gã, cơ mà vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, Lý Tiêu Lâm cảm thấy chính mình vẫn là cách hắn xa một chút thì tốt hơn.

Đưa mắt nhìn bóng dáng vương gia ủ rũ rời đi, Từ Tử Du cùng Nhược Minh liếc mắt trao đổi, song phương đều có cảm giác thở phảo nhẹ nhõm trong lòng.

Nhược Minh quyết định trở về lại thổi thêm chút gió bên tai, tranh thủ khiến cho vương gia bỏ ý đồ theo đuổi Từ đại phu, cứ nhìn giá trị vũ lực dũng mãnh đó xem, tương lai nếu mà tình cảm rạn nứt, vương gia ngươi chắc chắn sẽ xong đời.

Vì có thể khiến An Bình vương gia tránh xa mình ra, Từ Tử Du cũng là rất cố gắng. Vừa rồi giao thủ với Lưu thị vệ, hắn sử xuất hết toàn lực, đối phương võ nghệ bất phàm, hắn thắng cũng chỉ nhờ ưu thế kỹ xảo hơn một chút mà thôi.

Nếu so về khoản sức mạnh, hắn tuyệt đối thua chắc. Dù sao với hình thể đó, hơn một trăm bảy mươi cân như thế cũng không phải nói chơi. [hiện tại 1 cân ~ 500g, nhưng thời cổ 1 cân ~ 600g]

Cùng đối phương hẹn xong thời gian giao lưu lần tới, Từ Tử Du rất vui vẻ khi lại tìm được một đối thủ có thực lực mạnh mẽ.

Tề Vũ Hiên là một quân nhân, hàng năm đắm chìm trong chiến hỏa, hắn nếu dự định cả đời làm bạn cùng y, đương nhiên thực lực phải càng mạnh càng tốt. Cuối quyển tiểu thuyết này Tề Vũ Hiên còn phải trải qua một hiểm họa sống còn, hắn quyết không cho phép vận mệnh trong sách thực thi trên người Tề Vũ Hiên.

Trong sách cũng không nói những thích khách kia là từ đâu xuất hiện, nhưng Từ Tử Du đã quyết định chủ ý, lần sau Tề Vũ Hiên xuất chinh, hắn phải mặt dày mày dặn đòi theo cho bằng được.

Mất tích gì đó tuyệt đối không thể phát sinh, nếu cốt truyện cứ nhất quyết phải để nó xảy ra, hắn sẽ luôn theo sát bên cạnh Tiểu Hiên Hiên. o( ̄ヘ ̄o*)[ nắm tay! ]

Nhìn sắc trời đã tối muộn, Từ Tử Du đổi quần áo vội vàng chạy tới nhà bếp, bữa tối tình yêu không thể bỏ được, hắn còn phải nhờ vào cái bầu không khí gia đình ấm cúng đó khiến cho Tiểu Hiên Hiên càng ngày càng lún sâu vào hắn đây!

Dùng xong bữa tối, hắn lại chủ động đưa ra đề nghị giúp Tề Vũ Hiên mát xa, mấy ngày gần đây Tề Vũ Hiên quá bận rộn bố trí cho trận đại chiến sắp tới, mỗi ngày đều vội đến chân không chạm đất, đêm qua trong khi hắn lén lút chấm mút sàm sỡ có thể cảm giác được thân thể đối phương đơ cứng.

Đối với đề nghị của hắn, Tề Vũ Hiên không phản đối, dạo gần đây y đối với Từ Tử Du rất là tốt, tốt đến mức Từ Tử Du biến thành thấp thỏm không yên . . . . . .

Kĩ năng thoát y của Từ Tử Du sớm đã level max,  vừa được cho phép, hắn chỉ cần dùng không đến năm giây liền lột sach Tề Vũ Hiên . . . . . .

Cơ thể lõa lồ cường tráng nằm sấp trên tháp, Từ Tử Du miệng thì nói mát xa, mắt thì dính chặt trên bờ mông mượt mà rắn chắc không rời.

Quả nhiên không hổ là Tiểu Hiên Hiên nhà hắn, mông này, thắt lưng này. . . . . . Mạ ôi lần trước sờ soạng chưa kịp nhìn kĩ gì cả, thật sự là rất đáng tiếc ! o(≧v≦)o

Tề Vũ Hiên rất nhạy cảm với tầm mắt của Từ Tử Du, y bất giác giật giật thân mình, thấp giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc có xoa bóp hay không hả?”

“Bóp! Đương nhiên bóp!” Từ Tử Du vội vàng trả lời. Hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội lấy lòng này được.

Làm một tiểu công tốt biết săn sóc, kĩ năng mát xa chắc chắn chính là môn bắt buộc, vì tiểu thụ mát xa eo mỏi chân run các thứ. . . . . . Tuy rằng khoảng cách từ hiện tại đến viễn cảnh đó vẫn còn xa, nhưng cứ coi như là tập dợt trước cũng được mà. ╮(╯▽╰)╭

Tề Vũ Hiên nhoài người trên tháp, toàn thân thả lỏng, trên vai gáy đột nhiên mát lạnh nhất thời kích thích y rùng mình một cái.

“Cái gì vậy?”

“Thuốc mỡ ta tự tay làm đó, yên tâm, ở trong có bỏ thêm bạc hà, xoa bóp sẽ rất thoải mái.” Từ Tử Du đáp, động tác trên tay không ngừng, đem thứ thuốc màu trắng thoa khắp thân thể Tề Vũ Hiên.

Trên làn da màu mật ong nổi bật chất nhầy màu trắng đục, hai loại màu sắc tương phản nhau càng thêm rõ ràng.

Từ Tử Du thề hắn vừa rồi thật sự không có chút ý nghĩ đáng khinh nào trong đầu, cơ mà nhìn đến cảnh tượng như này, hắn cứ thế mà liên tưởng đến hình ảnh nào đó rất là không trong sáng.

Khóe môi nhếch lên thành một độ cong kỳ dị, bàn tay Từ Tử Du ra sức xoa nắn làm giãn những phần cơ bắp đang rít chặt lấy nhau, cảm giác dưới lòng bàn tay vô cùng mê người, hắn một bên ảo tưởng đem Tề Vũ Hiên đè xuống thế này thế nọ, một bên thì nghiêm túc mà mát xa. . . . . . _(:з” ∠)_

Tề Vũ Hiên không hề hay biết cái tên kia nhìn thì có vẻ đang chăm chỉ mát xa nhưng trong đầu lại không ngừng ý dâm y, Tề Vũ Hiên híp mắt thoải mái mà nằm, tuy rằng ban đầu có hơi đau, nhưng một khi đã xoa giãn những phần cơ bắp cứng ngắc thì cảm giác rất thư thái dễ chịu.

“Ưm. . . . . . Thật thoải mái.” Tề Vũ Hiên thuận miệng cảm thán.

Còn không đợi y tiếp tục tán thưởng tay nghề Từ Tử Du, đối phương liền sáp vào người y, còn dùng thứ gì đó cưng cứng cạ cạ khe mông y.

Tề Vũ Hiên: . . . . . .

“Vũ Hiên. . . . . . Ngươi cố ý dụ dỗ ta.” Từ Tử Du lẩm bẩm nói.

“Nói bậy!” Tề Vũ Hiên mặt đỏ lên: “Ta khi nào thì. . . . . .”

“Ngươi chính là đang dẫn dụ ta, biết rõ ta mát xa cho ngươi đã đủ khiến lòng ta nhảy nhót không yên, ngươi còn thốt ra tiếng rên rỉ êm tai như vậy, ta đều bị ngươi kêu cứng.” Từ Tử Du cố ý dùng hạ thân cứng ngắc cọ cọ.

Tề Vũ Hiên nửa ngày không nói gì, y sai rồi, y đáng lẽ không nên phản bác Từ Tử Du, cái tên này chính là đồ lưu manh! ! !

“Vũ Hiên. . . . . . Chúng ta thả lỏng một chút được không?” Từ Tử Du cắn cắn vành tai Tề Vũ Hiên, cố ý ghé vào tai y hà hơi. Hai tay vội vàng xao động mà vuốt ve bên hông thắt lưng mẫn cảm của y, kiên quyết khơi dậy dục vọng của y.

Mang tai Tề Vũ Hiên dần dần đỏ ửng, bất đắc dĩ thở dài, cái gọi là ‘thả lỏng một chút’ bọn họ cũng đã làm vài lần, lại thêm một lần hình như cũng. . . . . . không sao đâu ha?

Nhận thấy Tề Vũ Hiên chịu từ bỏ việc phản kháng, Từ Tử Du hai mắt cười thành một cái khe, hắn phát hiện hai ngày nay Tề Vũ Hiên phóng túng hắn, điều này mặc dù khiến hắn trong lòng không yên, lại nhịn không được muốn thử xem giới hạn của đối phương.

Vươn tay lật người Tề Vũ Hiên lại, hắn không đợi đối phương kịp phản ứng, liền cúi đầu ngậm lấy bộ phận đã nửa cương kia,

“Ưm. . . . . .” Tề Vũ Hiên than nhẹ một tiếng, lấy tay che mặt. Chuyện như vậy vô luận làm bao nhiêu lần vẫn khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ, nhưng tiếp đó sẽ là khoái cảm ngập tràn.

Từ Tử Du ra sức ngậm mút côn thịt lớn trong miệng, lưỡi linh hoạt liếm láp phía trên. Ngẫu nhiên dùng đầu lưỡi chặn lấy lỗ nhỏ, khiến Tề Vũ Hiên phát ra tiếng rên rỉ dễ nghe.

“Đừng. . . . . . như vậy. . . . . .” Tề Vũ Hiên tức giận bản thân không có chút sức chống cự đối việc vuốt ve này, rõ ràng là một nam nhân cao lớn thô kệch, nhưng thân thể lại mẫn cảm đến khó tin. Vô luận nơi nào bị Từ Tử Du đụng chạm, đều sẽ khiến y có phản ứng, quả thực làm cho y xấu hổ vô cùng.

“Không. . . . . . thoải mái. . . . . . sao?” Từ Tử Du hàm hồ hỏi.

Tề Vũ Hiên không thể trả lời, đành phải căm giận mím chặt môi, không phát ra một tia tiếng vang.

Từ Tử Du liếm liếm môi, hắn mới không thèm để ý hành vi bịt tai trộm chuông này của Tề Vũ Hiên đâu, khi y kiềm nén càng nhiều, khoái cảm sẽ bùng nổ càng thêm mãnh liệt.

Hai tay dùng sức xoa nắn cánh mông rắn chắc, Từ Tử Du lâu lâu lại sượt qua huyệt khẩu đang khép chặt kia, lần đầu tiên đụng chạm nơi đó trong lúc Tề Vũ Hiên tỉnh táo, hắn ngay lập tức bị đá xuống giường, sau này liền tức khắc điều chỉnh cách thức, chỉ thừa cơ lúc Tề Vũ Hiên trầm mê nhất mới đụng chạm nơi đó.

Thành công chạm đến rồi hắn sẽ không làm thêm động tác gì dư thừa, ngược lại nhanh chóng dời đi, khiến cho Tề Vũ Hiên muốn phát giận cũng không thể nói nên lời.

Từ đó, hắn chỉ cần có cơ hội sẽ lơ đãng đụng chạm một chút, làm cho Tề Vũ Hiên từ ban đầu toàn thân căng thẳng, đến bây giờ chẳng mảy may phát giác.

Tâm lý cảnh giác của con người sẽ theo thói quen mà dần dần biến mất, Từ Tử Du tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý cho việc tranh đấu trên giường, thế nhưng nếu có thể ngầm thay đổi đương nhiên là càng hay. ╮(╯▽╰)╭

Thân thể lọt thỏm giữa cặp đùi săn dài, đầu Từ Tử Du không ngừng nhấp nhô.

Tề Vũ Hiên hốc mắt ướt át, nhưng lại cắn chặt khớp hàm kiên quyết không phát ra một tiếng rên rỉ, Từ Tử Du cảm thấy có chút tiếc nuối, thế nhưng hắn càng chờ thêm mong cái ngày mà hắn có thể nghe được Tiểu Hiên Hiên tùy ý rên rỉ. . . . . .

“Ưm. . . . . .” Một tiếng kêu rên,con ngươi Tề Vũ Hiên nháy mắt trống rỗng, y mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, cái loại cảm giác kích thích mãnh liệt này khiến y có chút không kịp hoàn hồn.

“Thoải mái không?” Nuốt xuống chất lỏng đắng chát trong miệng, Từ Tử Du ngẩng đầu hỏi.

Tề Vũ Hiên xấu hổ không lên tiếng, cho dù để y luyện tập cả đời, y cũng không có cách nào dùng giọng điệu bình thản mà công khai nói loại chuyện này ra khỏi miệng.

Đôi môi Từ Tử Du bởi vì động tác kịch liệt vừa rồi trở nên hồng nhuận vô cùng, làm cho Tề Vũ Hiên càng cảm thấy thẹn chính là, nơi khóe miệng của hắn còn dính vài giọt chất lỏng màu trắng.

Chú ý thấy tầm mắt đối phương dường như dừng lại trên khóe môi mình, Từ Tử Du vừa nghĩ đã hiểu ra.

Hắn cố ý thò đầu lưỡi đỏ tươi ra ngoài, liếm một vòng quanh môi, chất lỏng màu trắng cũng theo đó bị cuốn vào trong miệng.

Quả nhiên, Tề Vũ Hiên vừa thấy một màn như vậy sắc mặt liền đỏ bừng, dời đi tầm mắt, triệt để không dám nhìn về phía Từ Tử Du.

Từ Tử Du không để bụng, Tiểu Hiên Hiên của hắn thật sự rất thẹn thùng, mới có thế này đã xấu hổ ngại ngùng, nếu vậy các thể loại play trong suy tưởng của hắn chắc sẽ khiến y đỏ mặt không dám nhìn ai luôn quá?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top