Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Vũ Hiên suy nghĩ một chút, “Thịt dê xào hành lần trước không tồi.”

“Được.” Từ Tử Du cười đáp lời, sau đó tiễn Tề Vũ Hiên rời đi quân y doanh.

Trước khi đi, Tề Vũ Hiên hơi thâm ý liếc nhìn Nhược Minh một cái, Nhược Minh, . . . . . . _(:з” ∠)_, loại cảm giác bị thị uy này nhất định là do ta tưởng tượng đúng không,,,,

Chờ Từ Tử Du tiễn Tề Vũ Hiên trở về, Nhược Minh yên lặng nuốt xuống ngụm máu tích tụ trong ngực kia, vừa nãy nhất định là hắn nhìn lầm rồi, Tề tướng quân chắc chắn không thể nào ngây thơ như vậy đâu.

“Nhược Minh? Làm sao vậy?” Phát giác vẻ mặt Nhược Minh hình như có chút kì quái, Từ Tử Du nghi hoặc hỏi.

“Không có gì hết!” Nhược Minh dùng sức lắc lắc đầu, hình tượng sụp đổ các thứ ấy mà. . . . . . Ha hả. . . . . .

Trở lại đề tài vừa rồi, Từ Tử Du tiếp tục tò mò hỏi thăm về chuyện của Trần Dịch Tri, hắn thật sự rất hiếu kì, ở trong nguyên tác, Trần Dịch Tri đối Lý Tiêu Lâm thật sự là cho đi không cần hồi đáp, sau lại Lý Tiêu Lâm có tân hoan, tân hoan nọ bị bệnh, Lý Tiêu Lâm gọi Trần Dịch Tri đi chăm sóc, ai ngờ hắn thật sự thức đêm chăm sóc kẻ nọ. Sau đó tân hoan hết bệnh rồi, hắn lại bởi vì buổi tối cảm lạnh mà sinh bệnh,

Trong khi hắn phát sốt đến mơ mơ màng màng, tra vương gia lại ở cách vách cùng tân hoan sung sướng hoan lạc, đến khi hắn khỏi bệnh rồi, ấy thế mà còn đi theo tên tra vương gia kia. . . . . .

Nếu không phải xảy ra chuyện như vậy, Từ Tử Du cũng sẽ không gọi hắn tiểu tiện thụ, cái gì mà chăm sóc tân hoan của ái nhân, nếu là hắn á, hắn thể nào cũng phải độc chết đôi tiện nhân kia cho biết mặt.

Nhưng mà lúc này Trần Dịch Tri có vẻ tiến bộ rất nhiều, chẳng những không tiện, thậm chí ngay cả chỉ số cảm xúc cũng đề cao, còn biết cự tuyệt cả tra vương gia, thật sự là khó lắm đó nha!

Góp nhặt được tin tức đào ra từ miệng Nhược Minh, cuối cùng cũng thỏa mãn tính tò mò của Từ Tử Du.

Thì ra bấy giờ Trần Dịch Tri có thể kiên định mà cự tuyệt tra vương gia, nguyên nhân chủ yếu là nhờ Thạch Đào —— chính là cái tên hùng nam râu ria xồm xoàm đến mức không thấy rõ mặt kia.

Cũng không biết Trần Dịch Tri với Thạch Đào làm sao quen nhau, dù sao bọn họ không hiểu thế nào đó lại thành bằng hữu.

Nói là bằng hữu, thực tế vẫn đều là Thạch Đào chăm sóc Trần Dịch Tri, Thạch Đào vốn có bốn đệ đệ, nên rất có tác phong của một vị huynh trưởng, nhìn thấy Trần Dịch Tri gầy yếu như vậy, dứt khoát xách theo hắn đi rèn luyện.

Mấy ngày đầu Trần Dịch Tri bị tra tấn thiếu chút nữa tắc thở, nhưng cũng không biết vì nguyên do gì, hắn lại vô cùng kiên cường nhẫn nhịn tiếp tục.

Hiện giờ Trần Dịch Tri được Thạch Đào huấn luyện hết sức tráng kiện, tuy rằng còn chưa so được với các binh sĩ cường tráng, nhưng tốt xấu không đến mức ‘mảnh mai’ như trước kia

Thân thể cường tráng, kế tiếp đó là rèn luyện tính nết. Thạch Đào đặc biệt không thích tính tình yếu đuối của Trần Dịch Tri, hắn cảm thấy được nam nhân nên đỉnh thiên lập địa, kiên cường bất khuất, không mong ngươi có thể làm ra chuyện gì to tát kinh thiên động địa, nhưng ít nhất cũng không đến mức gặp chuyện liền lăn ra khóc sướt mướt thế chứ?

Nếu khóc có thể giải quyết vấn đề, vậy mọi người còn đánh trận làm cái gì, cả ngày ôm nhau khóc luôn cho rồi.

Mấy lời này của Thạch Đào không biết Trần Dịch Tri có nghe vào hay không, thế nhưng xem chừng hắn cũng dần dần từng bước trở nên kiên cường lên.

Sau lại lúc An Bình vương gia đi tìm hắn, vừa vặn bị Thạch Đào bắt gặp, Thạch Đào từ miệng hắn biết được chuyện của hắn và An Bình vương gia, sau đó hung hăng dạy bảo hắn một trận.

Trần Dịch Tri nào biết mấy việc xấu của An Bình vương gia, vẫn cứ nghĩ rằng gã mất trí nhớ, thế nhưng Thạch Đào nào có dễ qua mặt như vậy. Một tên ngựa đực hoa tâm lan xa, không chút liêm sỉ, lúc trước lừa Trần Dịch Tri một lần còn chưa tính, dù sao lúc đó hắn với Trần Dịch Tri còn chưa biết nhau, thế nhưng hiện tại Thạch Đào xem Trần Dịch Tri như đệ đệ của mình, cái tên tra vương gia muốn tán tỉnh đệ đệ của ta, vậy đến hỏi nắm tay của ta một tiếng trước đã!

Từ Tử Du quả thực hận không thể tặng cho Thạch Đào một ngàn nút likes!

Có thể dạy dỗ một Trần Dịch Tri yếu đuối đến trình độ có thể cự tuyệt tra vương gia, kỹ năng giáo dưỡng đệ đệ của Thạch Đào nhất định là level max! ! o(≧v≦)o

Xin đừng ngừng lại! Làm ơn tiếp tục phát huy!

Chỉ cần có thể thay đổi tình tiết cốt truyện càng nhiều càng tốt, Từ Tử Du sẵn lòng cung cấp tất cả sự trợ giúp mà Thạch Đào cần! ! ! \(^o^)/~

Mọi chuyện phát triển từ đó dến giờ vẫn còn chưa rõ, bởi vì Nhược Minh hôm qua mới biết được tin tức vương gia đi tìm Trần Dịch Tri kết quả thất bại mà về.

Dựa theo Từ Tử Du phỏng đoán, với cái thói của tra vương gia, chắc chắn sẽ không dễ dàng mà buông tay, phỏng chừng còn có thể lập kế hoạch gì đó.

Người này a, chính là không đâm phải tường thì không chừa, ở chỗ hắn đã u đầu một lần chưa chịu đâu, còn phải đâm đầu vào Trần Dịch Tri nữa.

Từ Tử Du cân nhắc một chút, quyết định lát nữa sẽ đi trao đổi với Thạch Đào, dặn Thạch Đào trông chừng Trần Dịch Tri, đừng để hắn nhất thời mềm lòng, lại cùng tra vương gia kia quấn lấy nhau.

Vài ngày sau đó, Lý Tiêu Lâm càng ngày càng phiền muộn.

Từ Tử Du nọ không bị gã dụ khị được thì thôi đi, gã còn có thể lừa bản thân rằng Tề Vũ Hiên quá mức khủng bố, Từ đại phu nhát gan, không dám phản bội y.

Thế nhưng tiểu thư sinh kia rõ ràng đã từng ngủ với gã rồi, bây giờ lại nói cái gì đường ai nấy đi, không muốn có quan hệ gì với gã nữa. Quả thực là buồn cười!

Qua nhiều năm như vậy, chỉ có Lý Tiêu Lâm gã đá người khác, chưa từng có ai dám đá gã đâu.

Hơi vuốt cằm, Lý Tiêu Lâm nheo lại mắt, từ ánh mắt Trần Dịch Tri, gã thấy được đối phương vẫn còn có tình cảm, chẳng qua cái tên hùng nam kia suốt ngày canh giữ bên cạnh, làm mình muốn tiếp cận cũng không có cơ hội.

Chỉ cần không có tên hùng nam kia, gã cho rằng Trần Dịch Tri vốn không có khả năng từ chối mình. Nói đến cùng, gã cũng không phải có bao nhiêu hứng thú với Trần Dịch Tri, chỉ là trong quân này không có chi để làm, muốn tìm chuyện gì đó để giết thời gian thôi.

“Nhược Minh.”

“Có tiểu nhân.” Nhược Minh vội vàng đáp.

“Ngươi nghĩ kế gì hay để đuổi cái tên Thạch phó tướng kia đi chỗ khác đi.”

Nhược Minh nhất thời khổ mặt, đó chính là phó tướng trong quân, hắn một tên tiểu tư có tài cán gì mà đuổi người ta đi? Nếu là dùng mấy biện pháp lừa gạt, lỡ như đến lúc bị truy cứu, hắn chắc chắn chạy không thoát liên lụy.

“Vương gia, xin thứ cho tiểu nhân vô năng.” Nhược Minh tội nghiệp lắc lắc đầu. Đừng đùa, người ta đều minh xác cự tuyệt, hắn nếu lại ra chủ ý không phải thành hại người rồi!

Liêm sỉ của vương gia rớt mất, nhưng của hắn vẫn còn ơ kìa! !

Lý Tiêu Lâm bất mãn trừng mắt liếc nhìn Nhược Minh một cái, nhưng đối phương bộ dạng đáng thương làm cho gã cũng không nổi giận được. Dù sao Nhược Minh cũng chỉ là một tiểu tư, bình thường đầu óc lanh lẹ giúp đỡ được vài sáng ý còn chưa tính, cũng đâu thể lần nào cũng có chủ ý hay.

Lý Tiêu Lâm mặc dù ở phương diện tình cảm rất khốn nạn, nhưng cũng không đến mức không hiểu lý lẽ.

Phất tay đuổi Nhược Minh đi, Lý Tiêu Lâm buồn bực quyết định ngủ một giấc trước đã. Hiện tại gã cùng cái tên Thạch Đào kia coi như đối đầu nhau, gã không tin đối phương có thể kè kè bên cạnh Trần Dịch Tri suốt hai canh giờ!

Trên thực tế ——

Thạch đào đích xác không thể luôn ở cạnh Trần Dịch Tri, thế nhưng hắn lại có thể nghiêm khắc cảnh cáo Trần Dịch Tri, nếu đối phương đi theo tên tra vương gia kia, vậy thì sau này đừng nhận người ca ca này nữa.

Lại nói tiếp, ngay cả bản thân Thạch Đào còn cảm thấy hồ đồ, chẳng hiểu mơ màng như nào lại thành ca ca Trần Dịch Tri?

Dù sao ban đầu, hắn quả thật có xem thường đứa nhỏ không hiểu sao cứ hở chút là thút tha thút thít này, nhưng sau này tiếp xúc nhiều, phát giác đứa nhỏ này kỳ thật rất tốt, chỉ là quá dễ mềm lòng.

Làm một huynh trưởng đại nhân trong mắt bốn đệ đệ, Thạch Đào cứ theo lẽ thường mà nhét Trần Dịch Tri vào dưới vây cánh của mình.

Mà Trần Dịch Tri bản thân là người thiện lương đơn thuần, bởi vậy lúc Thạch Đào mang bộ dáng huynh trưởng giáo huấn hắn, hắn cũng nghe vào, sau lại biến thành hắn xem Thạch Đào như huynh trưởng mà kính trọng, còn Thạch Đào xem hắn như đệ đệ mà yêu thương. . . . . .

Lời ca ca nói đệ đệ sao có thể không nghe? Chưa kể Trần Dịch Tri cũng là loại tính cách nếu đáp ứng người ta rồi chắc chắn sẽ làm được.

Cùng Thạch Đào thành lập chung chiến tuyến, Từ Tử Du cảm thấy mỹ mãn mà trở về. Tuy rằng nói chia rẽ cp không mấy phúc hậu, nhưng vì vận mệnh của Tiểu Hiên Hiên, hắn nhất định phải làm như vậy.

Hắn không biết làm thế sẽ tạo ra kết quả như thế nào, nhưng dựa theo suy luận thông thường, hai nam chính đều chia tay, tình tiết câu chuyện đương nhiên cũng sẽ có thay đổi lớn.

Từ Tử Du không mong gì khác, chỉ hy vọng cuộc ám sát đoạt đi tính mạng của Tề Vũ Hiên sẽ không phát sinh!

“Ngươi làm sao vậy?” Tề Vũ Hiên ôm bả vai trơn tuột của Từ Tử Du nghi hoặc hỏi.

Buổi tối lúc trở về, Từ Tử Du cứ ngây ngô cười mãi, ngay cả vừa rồi Ngô Đoan tới rồi lại đi hắn cũng chẳng để ý.

Tuy rằng không biết vì sao, nhưng Từ Tử Du đối với sự tồn tại của Ngô Đoan rất là mẫn cảm, đây là lần đâu tiên hắn không thèm đếm xỉa gì đến Ngô Đoan.

“A? Không sao cả.” Từ Tử Du đè khóe môi xuống, cố gắng đừng khiến bản thân cười ngốc như vậy nữa.

Thay đổi nội dung truyện xem như một sự tiến bộ, thế nhưng loại chuyện này hắn thật sự không có cách nào nói cho Tiểu Hiên Hiên. . . . . .

Mang theo một loại cảm xúc áy náy khi không thể thành thật với Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du yên lặng liếc nhìn đối phương một cái, ừm. . . . . . sau này ở trên giường bồi thường cho Tiểu Hiên Hiên nhiều một chút đi! ╮(╯▽╰)╭

Kỳ thật. . . . . . Hắn chỉ là đang tìm các thể loại lý do để đem Tề Vũ Hiên lừa trên giường mà thôi. . . . . . →. →

Tề Vũ Hiên con ngươi biến thâm, ánh mát đầy nghiền ngẫm mà nhìn Từ Tử Du.

Từ Tử Du cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, cuối cùng vẫn bại trận dưới tầm mắt ngày càng lãnh lệ của đối phương.

Hắn bất đắc dĩ giơ lên hai tay: “Ta đầu hàng, ta thú nhận. . . . . .”

Tề Vũ Hiên nhíu mày: “Còn không mau thành thật khai báo.”

Từ Tử Du thấp giọng nói thầm: “Thật là, cái gì đều không thể gạt được ngươi.” Nói xong, hắn liền dùng giọng điệu sung sướng trên nỗi đau của kẻ khác, đem chuyện của An Bình vương gia và Trần Dịch Tri cùng với Thạch Đào kể ra.

Nghe xong, Tề Vũ Hiên đầy đầu hắc tuyến: “Ngươi cười cả đêm là do này?”

Từ Tử Du gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy vương gia gặp họa ta đương nhiên phải cười chứ, lúc trước gã chẳng khác nào ruồi bọ cứ đu bám lấy ta còn gì.”

Tề Vũ Hiên nghe vậy nhất thời có chút buồn cười, khóe môi y khẽ nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Hắn nếu là ruồi bọ, vậy ngươi bị hắn bay vòng vòng đeo bám thì lại là cái gì?”

Từ Tử Du: . . . . . .

ToT Vũ Hiên của hắn học hư. . . . . . Hức hu hu hu hu. . . . . .

Xem như trả thù mà cạp môi Tề Vũ Hiên một ngụm, Từ Tử Du lại một lần nữa xuất ra thủ đoạn lưu manh của mình.

Tề Vũ Hiên khẽ cười mặc cho hắn tung hoành, nếu là có những người khác ở trong này, tất nhiên sẽ hô to không thể nào tin được, đại khối băng lãnh huyết thế mà biết cười á? Này tuyệt đối không khoa học! ! !

Nụ cười khẽ của Tề Vũ Hiên nhất thời chói lóa mắt chó của Từ Tử Du, hắn đầu óc nóng lên nhào tới, sau đó nhanh gọn lẹ —— bị đạp xuống dưới. _(:з” ∠)_

Không cần Tề Vũ Hiên lên tiếng, Từ Tử Du liền sờ sờ mũi, xám xịt từ mặt đất đứng lên chui trở về, xoa xoa cái mông ê ẩm, Từ Tử Du vẻ mặt thảm thiết: “Vũ Hiên. . . . . .”

“Hừ!” Tề Vũ Hiên ngay cả mặt cũng không thèm để hắn ngó, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Từ Tử Du vừa định nói tiếp mấy lời nhất thời nghẹn trong họng, bất đắc dĩ cào cào đầu, hầy, giả bộ đáng thương quá nhiều lần, Tiểu Hiên Hiên cũng hết thèm tin. . . . . . →. → .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top