Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối cùng của năm cũ, tuyết cũng ngừng rơi, chỉ còn đọng lại trên những nhánh cây khô khốc chút dư âm lạnh lẽo của một năm sắp qua. Kim Đình Hựu cùng đại gia đình ăn một bữa cơm, bàn ăn đầy những há cảo, vịt quay, mứt tết, bánh bao... Kim Đình Hựu gắp một đũa, tự nhiên nhớ Hoàng Húc Hy. Cậu không biết anh đã ăn gì chưa, chẳng lẽ lại đón Tết với chủ nhà trọ sao?

Đêm giao thừa của gia đình Kim Đình Hựu lặp lại như mọi năm, lũ trẻ con được thức xem pháo hoa, vẫn đang ngồi chơi đồ hàng ở phòng ngủ. Người lớn chơi mạt chược, mẹ cậu cũng có một chân còn Kim Đông Vĩnh quả quyết lên phòng nhắn tin với bạn bè.

Kim Đình Hựu lớn thì chưa lớn mà nhỏ thì cũng không còn nhỏ nữa, không biết chơi mạt chược mà cũng không có hứng thú chơi đồ hàng với đám trẻ sáu, bảy tuổi.

Cậu nhân lúc mọi người đang tản ra làm việc của mình, bèn gói một ít há cảo, bánh bao, mứt vào túi giấy, qua loa xin phép mẹ ra ngoài ngắm pháo hoa. Mẹ cậu cũng ậm ừ cho đi.

Kim Đình Hựu chạy ra ngoài đường, đợi đến khi ngôi nhà của bà khuất sau những bức tường mới gọi điện cho Hoàng Húc Hy.
Mười một giờ đêm, Kim Đình Hựu nép mình dưới mái hiên của một căn nhà. Dường như chủ nhà đã đi vắng, bên trong không có lấy một ánh đèn.

Cậu cố vùi túi giấy đựng đồ ăn vào sâu trong vạt áo mình, chỉ sợ trước khi Hoàng Húc Hy tới chúng sẽ nguội lạnh mất.

Hoàng Húc Hy dựa vào trí nhớ của mình, mất một lúc mới tìm thấy Kim Đình Hựu. Anh thấy đôi môi cậu hơi tái đi vì lạnh, xót xa đưa tay miết nhẹ đôi môi mỏng ấy.

"Đình Hựu, anh lạnh à?"

Kim Đình Hựu làm nũng, cọ cọ đầu vào vai anh: "Ừ, anh lạnh lắm."

Hoàng Húc Hy ôm lấy gương mặt cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Kim Đình Hựu thấy mặt mình nóng bừng lên, một lúc sau khi dứt ra khỏi nụ hôn, cậu thẹn thùng nói: "Hết... hết lạnh rồi."

Hoàng Húc Hy ha hả cười, vuốt tóc cậu. Kim Đình Hựu lôi trong áo ra túi đồ ăn.

"Em đã ăn gì chưa?"

"Đúng lúc thật đấy, em chưa ăn gì cả."- Hoàng Húc Hy thấy đồ ăn thì hai mắt sáng rỡ, bụng reo lên sùng sục.

Kim Đình Hựu xoa xoa bụng anh: "A, tại sao lại không ăn gì? Đói lắm không? Mau ăn đi."

Hoàng Húc Hy nghe lời cậu, mang bánh và mứt ăn bằng hết. Kim Đình Hựu rút giấy ăn ra lau miệng cho anh. Ăn xong, hai người lại nắm tay nhau tản bộ đợi đến giao thừa.

Làng quê vốn đã vắng vẻ, giờ lại càng ít người qua lại. Thỉnh thoảng có một đứa nhóc chạy ngang qua, mang theo tiếng cười khúc khích lẫn vào bóng tối. Hoàng Húc Hy nhăn mặt: "Cho trẻ con chạy chơi ban đêm thế này không sợ bị bắt cóc sao?"

Kim Đình Hựu vung vẩy tay mình trong tay anh: "Không sợ, an ninh ở đây rất tốt mà nói đúng hơn, người dân ở quê anh rất lương thiện."

Hai người đi dọc con sống nhỏ, Kim Đình Hựu nghe Hoàng Húc Hy kể về gia đình mình, kể về mẹ mình và những kí ức thơ ấu. Cậu càng nghe càng muốn ôm lấy Hoàng Húc Hy.

Cậu nhóc này, chịu khổ nhiều rồi. Bên ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ thực ra bên trong đã có bao nhiêu vết thương cứ khâu rồi lại bục ra, đau đến tận tâm can.

Kim Đình Hựu dẫn anh lên cầu, nói rằng đây là nói có thể nhìn pháo hoa rõ nhất.

Trên cây cầu đá, hai người đứng sát cạnh nhau, cùng hướng lên bầu trời. Khoảnh khắc này đây, giữa sự tĩnh lặng của làng quê nhỏ bé, tiếng nước chảy dưới chân cầu như êm ru hai người vào một giấc mơ tươi đẹp.

Hoàng Húc Hy đứng ở sau, ôm eo Kim Đình Hựu, đôi mắt mơ màng chuyển từ bầu trời xuống chiếc gáy trắng muốt của cậu.

"Đùng!!" Tiếng pháo hoa râm ran làm náo động không gian. Kim Đình Hựu reo lên: "Pháo hoa kìa!"

Hoàng Húc Hy cười cười: "Ừ, đẹp thật đấy." Pháo hoa ở quê đương nhiên không rực rỡ, không hoành tráng như ở thành phố lớn. Nhưng với Hoàng Húc Hy, chỉ cần ở cùng Kim Đình Hựu thì nơi nào cũng thành phong cảnh, ngay cả hòn sỏi dưới chân anh cũng trở nên hoàn mỹ biết bao.

Hoàng Húc Hy thì thầm: "Đình Hựu, anh có biết không, người ta nói nếu hai người xem pháo hoa cùng nhau thì năm mới sẽ ở bên nhau đấy."
Kim Đình Hựu xoay người lại, rúc sâu vào lòng anh: "Vậy năm sau em cũng sẽ ở bên anh nhé?"

Hoàng Húc Hy vui vẻ đáp: "Năm sau, năm sau nữa hai mười, hai mươi năm nữa em cũng vẫn cùng anh ngắm pháo hoa như thế này."

Kim Đình Hựu hạnh phúc gật đầu thật mạnh.

"Được, anh tin em."

---

Kì nghỉ Tết kết thúc, hai người trở về thành phố B cũng là lúc học kì mới bắt đầu. Học kì hai, trường trung học A làm mới lại toàn bộ danh sách cán bộ trong hội học sinh của trường. Kim Đình Hựu với thành tích xuất sắc, đương nhiên cũng được đề cử. Cậu nhìn tên mình và tên Lâm Siêu một trên một dưới, khẽ thở dài. Nhỡ sau này lại chạm mặt Lâm Siêu, biết phải ứng xử như thế nào đây?

Hội học sinh có ba tuần để chọn ra người xuất sắc nhất ngồi vào chức chủ tịch thông qua kỉ luật, thành tích học tập và thành tích ngoại khóa.

Về thành tích học tập và kỉ luật, Kim Đình Hựu không lo lắng mấy. Cậu về cơ bản lúc nào cũng trong top đầu của lớp, top mười toàn trường, cũng chưa từng làm ra chuyện gà chó gì trong trường. Nhưng bù lại, hoạt động ngoại khóa của Kim Đình Hựu khá tệ.

Kim Đình Hựu cảm thấy từ bé mình sinh ra đã không phải để học thể dục hay hoạt động ngoại khóa. Cứ rảnh rỗi là cậu thích ở lì trong nhà hơn hoặc nếu có đi chơi cũng chỉ đi với Đổng Tư Thành.

Cậu mang phiền muộn này kể với Hoàng Húc Hy, ngay chiều hôm đó, anh kéo cậu tới câu lạc bộ bóng rổ. Kim Đình Hựu ngạc nhiên. Mới một thời gian ngắn mà anh đã gia nhập đội bóng rổ của trường, lại trở nên thân thiết với bạn bè trong đội. Hoàng Húc Hy ghi tên cậu vào danh sách, cũng chẳng ai ý kiến gì, đơn giản là vì Kim Đình Hựu trông rất vô hại.

Cậu lắp bắp nói: "Húc Hy... Anh... anh không biết chơi bóng rổ."
Anh nháy mắt: "Để em dạy anh."

Kim Đình Hựu cầm quả bóng, ngơ ngác làm theo Hoàng Húc Hy. Bóng cứ trượt ra khỏi tay cậu mãi, khiến cậu chạy đi chạy lại nhặt bóng mệt bở hơi tai.

Hoàng Húc Hy dạy cậu ném bóng, cậu ném trúng bảng khiến bóng bật lại đập trúng trán cậu. Kim Đình Hựu nhăn nhó ôm trán ngồi thụp xuống đất, mọi người cười ồ lên.

Hoàng Húc Hy nhìn cậu xấu hổ, nhịn cười nói lớn: "Mọi người không được cười!" Mọi người biết ý im bặt.

Kim Đình Hựu được anh lấy khăn lạnh áp lên trán, buồn rầu nói: "Anh có lẽ không hợp với thể thao đâu."
Hoàng Húc Hy xua tay: "Làm gì có ai mới chơi mà giỏi ngay được? Em tin anh sẽ giỏi lên thôi."

Hoàng Húc Hy nhìn quanh, thấy mọi người không chú ý thì vội vàng hôn lên môi cậu một cái. Hai người trao nhau cái hôn lén lút ấy xong thì cùng quay đi. Cậu ngượng ngùng, anh thì trong lòng như có hoa nở. Kim Đình Hựu cố véo tay anh: "Em làm vậy nhỡ có người nhìn thấy?"

Hoàng Húc Hy mặc kệ, vẫn huýt sáo rồi quàng tay qua cổ cậu, kéo cậu ngồi sát lại bên mình.

---

Kim Đình Hựu cảm thấy trời mới bắt đầu vào xuân mà không khí đã trở nên hơi nóng bức, điển hình chính là cơ thể cậu bây giờ đã toát mồ hôi vì học chơi bóng rổ. Kim Đình Hựu vừa đi vừa ngân nga hát, tưởng tượng hôm nào cũng sẽ được học bóng rổ với Hoàng Húc Hy thì cực kì phấn khích.

Kim Đình Hựu mới bước đến cửa lớp thì đã nghe thấy một trận ồn ào.

"Các cậu ai cầm ví của mình?"

Kim Đình Hựu bước vào, nhìn Tiểu Thiện đang cau có quát lớn. Cậu bước về chỗ, hỏi Đổng Tư Thành: "Có chuyện gì vậy?"

Đổng Tư Thành chống cằm, nhàm chán nói: "Tiểu Thiện mất ví, nghi ngờ trong lớp có người lấy ví của cậu ấy."

Giữa cơn lửa giận của Tiểu Thiện, một giọng nữ vang lên: "Hay kiểm tra cặp sách của mọi người đi."

Đổng Tư Thành đáp trả: "Như vậy là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân."

Tiểu Thiện bị mất ví mất tiền, không đủ bình tĩnh: "Tiền của tôi quan trọng hơn hay quyền riêng tư của cậu quan trọng hơn? Đổng Tư Thành, dẹp sang một bên."

Đổng Tư Thành tức đến nỗi hai lỗ tai muốn xì khói, định cãi nhau với Tiểu Thiện thì bị Kim Đình Hựu kéo sang một bên.

"Để cậu ấy tìm đi, không đáng để to chuyện."

Tiểu Thiện cùng nữ sinh vừa nãy lên tiếng cùng đi soát cặp sách từng người. Cả lớp nhìn hai người đầy ai oán nhưng không ai dám lên tiếng. Ai bảo cha Tiểu Thiện rất giàu, tài trợ cho trường nhiều như thế, ngay đến hiệu trưởng cũng phải nể cha cậu ta mấy phần.

"A!"- nữ sinh kia kêu lên. "Tìm thấy rồi!"

Tiểu Thiện và cả lớp tò mò nhìn về phía ấy. Tiểu Thiện vội vàng chạy đến: "Tìm thấy ở đâu vậy?"

Nữ sinh kia hướng đôi mắt về phía Kim Đình Hựu, cả lớp nín thở nhìn theo.

"Kim Đình Hựu, cậu ăn cắp ví của tôi??"

_ Hết chương 17_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top