Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì thi cuối năm vừa kết thúc, Hoàng Húc Hy quăng sách vở lên bàn học, duỗi người thật dài, hô vang: "Cuối cùng cũng được nghỉ hè rồi!". Kim Đình Hựu nhặt lại sách vở, xếp gọn gàng một chỗ rồi bóp vai cho anh.

"Vất vả nhiều rồi."

Hoàng Húc Hy được đà làm nũng, sà vào lòng cậu, kể lể: "Anh không biết em phải học hành vất vả như thế nào mới có thể không đứng chót nữa." Kim Đình Hựu cười khì, nói: "Được rồi, em là giỏi nhất, được chưa? Để anh đi bổ dưa hấu cho em."

Hoàng Húc Hy nghe thấy dưa hấu, miệng ứa nước bọt. Trời hè gần ba mươi tư độ, nằm phòng điều hòa vẫn có cảm giác oi bức. Anh hận cha mình giờ không biết đã vi vu ở bãi biển nào, để lại con cái một mình chật vật ở đây. Cũng may còn có Kim Đình Hựu thường xuyên ghé quá, bằng không anh cũng sẽ u uất mà chết.

Hoàng Húc Hy cẩn thận đỡ miếng dưa hấu mát lạnh từ cậu, đưa lên miệng cắn một miếng to. Nước dưa hấu chảy ra bên mép anh, dưa hấu Kim Đình Hựu bổ, quả nhiên vừa ngọt vừa thơm, hơn hẳn những quả dưa khác trong siêu thị.

Hoàng Húc Hy ăn xong, lại quay ra bày trò trêu chọc cậu, cứ bám lấy cậu khiến cậu vất vả đẩy ra: "Đừng ôm, nóng lắm."

Hoàng Húc Hy nghĩ ra sáng kiến tránh nóng, bèn bảo: "Đình Hựu, chúng ta đi bơi đi."
Kim Đình Hựu lúng túng: "Nhưng... anh đâu có biết bơi..."
Hoàng Húc Hy véo má cậu: "Yên tâm, em dạy anh bơi, không chết được đâu mà sợ."

Hoàng Húc Hy gọi một chiếc taxi, cả hai cùng đến bể bơi thành phố.

---

Bể bơi thành phố thực ra nằm trong một khu phức hợp giải trí, vô cùng hiện đại cũng vô cùng sạch sẽ. Cho dù đang là giữa hè nhưng giờ là giữa tuần, lại là buổi sáng nên người đến bể bơi cũng không mấy đáng kể. Hoàng Húc Hy lục túi đồ, lấy một chiếc quần bơi đưa cho cậu.

Kim Đình Hựu cầm chiếc quần bơi đen bóng, ậm ừ không muốn mặc. Hoàng Húc Hy như đọc được suy nghĩ của cậu, nói: "Đừng bảo anh định mặc thế này xuống bể bơi nhé?". Kim Đình Hựu cứ ấp úng không thành lời, Hoàng Húc Hy đẩy anh vào phòng thay đồ.
"Em đứng "canh" ngoài này đấy, anh mau thay đi."

Kim Đình Hựu bên trong phòng, cầm quần bơi của Hoàng Húc Hy, hai mát bất giác đỏ ửng lên. Cuối cùng, cậu đành cởi quần áo, rón rén mặc quần bơi vào. Chiếc quần bó sát càng khiến cậu xấu hổ muôn phần.

Kim Đình Hựu lấy áo phông của mình quấn tạm quanh eo rồi bước ra. Hoàng Húc Hy há miệng định nói gì đó nhưng cậu đã cúi đầu chạy ra ngoài trước.

Kim Đình Hựu nhìn xung quanh, thấy có khu vực cho mượn phao bơi. Cậu vớ bừa một chiếc, chui vào bên trong. Kim Đình Hựu dong dỏng cao, đứng giữa đám đông, nổi bật với chiếc phao bơi vịt vàng khiến Hoàng Húc Hy cười bò một trận.

"Sợ đến thế sao?"- anh lau nước mắt vì cười quá nhiều.
"Ừm... Ngày nhỏ từng bị đuối nước..."

Kim Đình Hựu nói xong, một mực ôm phao ngồi trên bờ khua chân xuống nước. Nước thật mát, trong tới nỗi có thể nhìn thấy những ngón chân cậu dưới làn nước. Hoàng Húc Hy vỗ vỗ đầu cậu rồi nhảy xuống nước, vươn người ra bơi một đường đẹp mắt.

Cơ thể của Hoàng Húc Hy rất săn chắc, duỗi người trong nước trông lại càng bắt mắt. Kim Đình Hựu cúi đầu khuấy nước, hai má hây hây đỏ.
Ừm... Cần hỏi Hoàng Húc Hy làm thế nào để có được cơ thể như vậy.

Một cái bóng từ dưới nước lao tới phía Kim Đình Hựu, bất ngờ túm lấy chân cậu kéo xuống nước. Kim Đình Hựu sợ hãi, quẫy đạp lung tung, khiến nước bắn tóe lên khắp một vùng.

"Anh, yên nào, anh có phao mà!"- Hoàng Húc Hy thấy cậu hoảng loạng thì vội kêu lên.

Kim Đình Hựu lúc này mới bình tĩnh lại, thấy cơ thể mình nổi lềnh bềnh trên chiếc phao vịt vàng, xung quanh một vài người tò mò liếc qua.

Cậu không biết giấu mặt đi đâu, bèn gục mặt vào phao giả khóc. Hoàng Húc Hy thì thầm: "Bỏ phao ra đi, có em ở đây rồi."

Kim Đình Hựu vẫn cứng đầu không chịu bỏ phao, Hoàng Húc Hy đành dọa: "Nếu anh không bỏ phao, em sẽ tháo hơi cái phao này."

Kim Đình Hựu xua tay: "Đừng, sẽ phải đền đó!". Cậu ngậm ngùi, e dè bỏ phao ra khỏi người.
Chiếc phao vàng trôi xa dần về phía bờ, Kim Đình Hựu chỉ dám bám chặt vào người Hoàng Húc Hy.

Anh kéo cậu ra xa một chút, Kim Đình Hựu thấy chân mình như lơ lửng trong nước. Cơ thể hai người dính chặt vào nhau, làn da Kim Đình Hựu mát lạnh, cơ thể Hoàng Húc Hy hoạt động nhiều, lại ấm áp hơn rất nhiều. Kim Đình Hựu bá lấy cổ anh, nhắm chặt mắt không dám nhìn quanh, Hoàng Húc Hy thầm mắng cậu: "Nhát chết." nhưng rồi vẫn ôm chặt lấy eo cậu không buông.

Thình lình, Hoàng Húc Hy lặn một hơi xuống nước, kéo cả Kim Đình Hựu theo. Kim Đình Hựu theo bản năng hét lớn, nhưng chỉ có bong bóng theo miệng cậu bay ra, nước ngọt lờ lợ ộc vào trong khoang miệng cậu. Hoàng Húc Hy siết lấy eo Kim Đình Hựu, nhẹ nhàng ấn môi mình vào môi cậu, xoay chuyển nhè nhẹ tư thế, nụ hôn trượt một đường lên mái tóc đang bồng bềnh trôi.

Hai người cùng trồi lên mặt nước, cũng may bể bơi hôm nay khá vắng, chẳng mấy ai để ý tới hai người nhưng Kim Đình Hựu vẫn rất xấu hổ. Cậu đánh khẽ vào ngực anh, nổi giận quay đi.

Hoàng Húc Hy cười cười thả tay ra, Kim Đình Hựu chới với kêu lên một tiếng, vội vội vàng vàng níu lấy tay anh. Hoàng Húc Hy kéo cậu lên bờ, đẩy cậu ngồi lên thành bể, còn mình ngâm nửa người dưới nước, gác tay lên thành, chống cằm nhìn cậu. Anh buột miệng: "Đình Hựu, anh gầy đi."

Kim Đình Hựu gãi đầu: "Thi học kì, ăn ít học nhiều nên chắc cũng sụt mất một, hai cân." Hoàng Húc Hy xót xa xoa tay cậu: "Lát nữa em dẫn anh đi ăn, anh muốn ăn gì thì gọi cái đó."

"Em muốn ăn gì, anh cùng em ăn."

"Muốn ăn anh..."- Hoàng Húc Hy vừa thốt ra câu đó, thấy Kim Đình Hựu nhìn mình khó hiểu, biết mình lỡ lời bèn tự tát vào mặt mình mấy cái. Cũng may Kim Đình Hựu không hiểu, nếu không nhất định sẽ không tha cho mình.

Hai người đang cùng nhau nghịch ngợm bỗng nghe tiếng quẫy nước gần đó vọng tới. Kim Đình Hựu nheo mắt nhìn ra, run run hét lên: "Húc... Húc Hy, có phải người kia bị đuối nước không?". Hoàng Húc Hy quay lại, quả thật người kia đang quẫy đạp rất mạnh, giơ tay khua khua trên không.

Anh nhìn quanh, cứu hộ bây giờ mới từ xa chạy đến, đành quay người, bơi về phía người đang bị đuối nước kia. Cô gái bị đuối nước như bắt được phao cứu sinh, ôm chặt lấy Hoàng Húc Hy. Anh đành gấp gáp nói: "Đừng quẫy đạp nữa, thả lỏng ra để tôi kéo cô lên bờ."

Cô gái tuy vẫn ôm cứng lấy anh nhưng cũng đã thả lỏng ít nhiều, cứu hộ cũng đã xuống, thuận lợi kéo cả hai người lên.

Cô gái lên bờ, ôm ngực ho sặc sụa. Kim Đình Hựu chạy đến bên Hoàng Húc Hy, ôm lấy vai anh: "Em có sao không?". Hoàng Húc Hy vuốt đám tóc bám trên trán cậu ra, nói: "Em là Hoàng Húc Hy, làm sao mà xảy ra chuyện được?".

Cô gái kia lấy lại tinh thần, đưa mắt dò xét hai người, cuối cùng nói.

"Cảm ơn anh. Cho hỏi anh tên là...?"

"Cô không cần..."
"Hoàng Húc Hy."- Kim Đình Hựu ngây thơ cắt ngang lời anh.

Cô gái mỉm cười, giơ tay ra: "Tôi là Thư Cầm. Húc Hy, cảm ơn đã cứu tôi, coi như tôi nợ anh một mạng."

Hoàng Húc Hy theo phép lịch sự, bắt tay Thư Cầm rất nhanh: "Nợ nần gì, có lẽ là do cô chưa đến số thôi." Nói rồi, anh kéo tay Kim Đình Hựu đứng dậy: "Chúng ta đi ăn thôi."

Thư Cầm thấy hai người định bỏ đi cũng đứng dậy nhìn theo. Hoàng Húc Hy trước khi đi còn ngoảnh lại, nhìn cô cười cười: "Không biết bơi thì từ nay đừng ra chỗ nước sâu như vậy, phải biết quý trọng mạng sống của mình."

Nói rồi, anh khoác vai Kim Đình Hựu bỏ đi, Kim Đình Hựu lén quay lại, vẫy tay với cô.

Thư Cầm vẫy tay lại, đôi mắt ánh lên ý cười.

Hoàng Húc Hy ư? Cái tên này nghe thật quen tai.

_ Hết chương 23_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top